"Vai trái em có vết sẹo, ngực có nốt ruồi, chỗ mê người nhất vẫn là khi em không có một ngọn cỏ trên thân thể mình, bên trên dâng lên thật đúng là làm người ta mất hồn thì sao, Ngự lão đại, anh cũng hiểu rõ quá ha!"
Bọn họ ở cùng nhau một thời gian dài rồi, ngay cả hắn cũng chưa từng chú ý đến nốt ruồi đen trên ngực của cô mà người nam nhân kia lại...
Nắm tay lại thành nắm đấm gân xanh cũng lộ ra, một tay chợt giữ cổ của cô...
"Ồ". Dao Dao lập tức cảm thấy hơi thở mình trở nên khó khăn: "Ngự, Ngự Ngạo Thiên, anh có thể giết... em. Nhưng, tại sao anh lại muốn... tin lời anh ta nói... cũng không... tin em?"
Hắn cũng muốn người nam nam nhân kia bị người ta xúi giục mà đến, hắn cũng không muốn tin người đàn ông kia nói, những việc mà hắn nên làm đều đã làm, trong tình huống đó, người nam nhân kia vẫn cứ vu khống tất cả, còn thông đồng với nhau chỉ điểm tất cả bí mật trên thân thể cô.
"Giết cô? A, tôi ngại bẩn." Ngự Ngạo Thiên cười tà, chậm rãi buông lỏng ra bóp lại cổ tay cô.
Bẩn?
“Chê em bẩn?”
Nghe nói thế, Dao Dao trong lòng trở nên đau đớn: "Anh sạch sẽ? Ngự Ngạo Thiên anh đã qua lại với bao nhiêu cô gái rồi."
"Cô có tư cách hỏi tôi sao? Ít nhất tôi không phủ nhận tôi đã qua lại với bao nhiêu cô gái. Còn cô... thì sao?" Hắn đang nói ra mấy chữ cuối cùng, âm điệu rõ ràng có chút giơ lên.
Dao Dao rõ ràng cảm giác được lúc này hắn tức giận cỡ nào. "A, ha ha, ý của anh là tôi đang hướng anh thừa nhận người nam nhân kia là bạn của tôi, chính vì người nhà tôi chữa bệnh nên mới tiếp cận anh, chỉ có đi làm cái việc đáng ghét này để có tiền chữa trị, đúng không? Anh cảm thấy tôi..."
"Suỵt." Ngón tay thon dài che phủ trên môi cô: "Không cần phải gấp gáp giải thích với tôi. Đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ có câu trả lời, đến lúc đó... Người nhà của cô cả cô nữa đều sẽ sống không bằng chết!"
"Không phải! Ngự Ngạo Thiên, không được làm tổn hại đến người nhà của tôi, không muốn!" Cô kích động ngồi dậy, liều chết bắt lấy cánh tay của hắn.
Ánh mắt thâm thúy liếc nhìn cô bắt lấy cánh tay mình, Ngự Ngạo Thiên hai tròng mắt lạnh lẽo: "Buông tay ra! Cô thật là bẩn thỉu rẻ * tiền!" Dứt lời, hắn nâng tay lên tát cô một cái, hung hăng đánh vào mặt cô.
Lập tức Dao Dao cảm thấy đầu choáng váng hoa mắt, bàn tay nhỏ bé của cô cũng buông lỏng cánh tay của hắn ra.
"A." Vô tình cười, Ngự Ngạo Thiên xoay người rời khỏi phòng của cô.
"Ô..." Hắn đi rồi, Dao Dao kiềm nén những giọt nước mắt đang cố lăn ra, thậm chí cô không biết mình vì sao lại khóc nhưng có thể khẳng định rằng... nhất định không liên quan đến đau đớn trên thân thể.
"Dao Dao, Dao Dao." Nam Lộc tranh thủ chạy tới gian phòng của cô, vội vàng dùng chăn che thân thể lại, ôm cô vào lòng.
"Nam Lộc, ô... Vì sao Ngự Ngạo Thiên lại không tin tưởng tôi? Vì sao?
"Vì sao khi tôi vừa mới bắt đầu có cảm tình với anh ta thì anh ta lập tức chối từ tôi?"
"Thời gian trước anh ta rất tốt với tôi; có thể sau thời gian đó anh ta có thể đẩy tôi vào địa ngục, rối cuộc là vì sao? Tôi ghét anh ta, tôi ghét anh ta!"
"Dao Dao?" Nam Lộc chậm rãi buông lỏng ra nắm lấy hai tay cô, ánh mắt đối diện nhau, trong tròng mắt thể hiện sự thương cảm tràn đầy sự nghi ngờ: " Cô... chẳng lẽ thích... Ngự lão đại rồi à!"
Yêu?
Không phải, không có khả năng! Không có khả năng! "Tôi không yêu anh ta, tuyệt đối không, loại người vũ phu đó không đáng làm đàn ông, đời tôi cũng sẽ không thích anh ta!”
Đáng sợ, đáng sợ. Dao Dao hốt hoảng lắc đầu, cô thậm chí có thể nghĩ ra, nếu mình thực sự thích Ngự Ngạo Thiên thì không biết sẽ trở thành cái quái gì tiếp theo nữa, cô không đến mức ngốc mắt thấy một cái hố lửa, lại nhảy vào bên trong.
"Dao..." Nam Lộc muốn nói gì đó, lại muốn không nói, trở thành vẻ bất đắc dĩ cười, nhẹ lau nước mắt trên khóe mắt cô: "Ngự lão đại, chúng ta đời này cũng không hiểu. Mặc kệ cô có yêu hắn hay không, có thể cô thật sự là mỹ nhân của hắn, hắn không trông thấy... Phải gánh rất nhiều, rất nhiều áp lực. Khổ cực... rồi..."
Nghe Nam Lộc nói, Dao Dao mới phát hiện mình là tình nhân của Ngự Ngạo Thiên, không chỉ cô tưởng tượng đơn giản như vậy, giờ khắc này, cô thật nhớ... thật là nhớ màn kết thúc trò chơi này.
Rời khỏi nhà Đại Trạch.
"Tiểu thư, cô nói thế nào về những người bán đứng người, làm sao bây giờ?" Bên trong gian phòng, tiểu Trinh khẩn trương hỏi.
"À, yên tâm, tôi vẫn tin kỹ xảo của anh ta, dù sao bản thân anh ta bị bệnh bất trị, dám chắc không sợ chết, thu vào nhiều tiền trợ cấp như vậy, lại bán đứng tôi thì sao. Trọng tâm nhất, cái tôi đã vứt bỏ cô gái nào lại sẽ nghĩ tới tất cả những điều này đều là do tôi làm sao?" Nói xong, Ly Mỹ Vân chậm rãi ngồi vào trước bàn trang điểm, dùng bút kẻ tô lấy lông mi.
"Tiểu thư, cô thực sự là cao tay, lợi dùng lần trước người nhà cô gái kia dàn dựng tình huống như vậy, cô ấy hết đường chối cãi. Cộng thêm Ngự tiên sinh lại để ý đến sự thanh bạch của cô ấy như vậy, lần này cô ấy chắc chắn xong đời."
"A, đáng đời cô! Dám tính toán với tôi?" Nhớ tới sự tình lần trước, Ly Mỹ Vân vô cùng tức giận, đời này cô cũng sẽ không nghĩ tới cô gái đơn thuần kia sẽ là một nữ nhân có lòng dạ độc ác.
Mâu phong vừa chuyển, cô chậm rãi nhìn về phía tiểu Trinh: "Chuyện lần này mặc dù có thể thành, còn phải nhờ ít nhiều đến sự cẩn trọng của cô, cả cái tiện * nốt ruồi trên ngực, cô đều chú ý đến, thật sự là nét bút vẽ rồng điểm mắt kia."
"Ha ha, tiểu thư, cô nói quá. Tôi cũng vô tình trông thấy."
"A... tôi không có được thứ tôi muốn thì đừng người nào nghĩ có thể đạt được!" Vừa dứt lời, bút kẻ lông mi một phát gảy trong tay Ly Mỹ Vân, âm trầm nở nụ cười...
Sau năm ngày.
"Mẹ, ba, mọi người không cần tiễn, mau nhanh trở về đi."
"Chú ý cẩn thận nha, con trai."
"Ông, ba, mẹ. con phải đi đây."
"Ai, cháu nội ngoan, nhớ kỹ nghỉ đông thì về nhà nhé."
"Dạ. Nhất định."
Trước cửa trường đại học, hình ảnh từng gia đình chia tay diễn ra ấm áp. Hàng năm đến khi tựu trường đại học thì hình ảnh ba mẹ tiễn biệt con mình thật cảm động.
Dao Dao đeo bọc sách, ngưỡng mộ nhìn những những học sinh mới, liền thở dài một hơi: "Ai".
Kỳ thực, mẹ Dao Dao hôm nay cũng nghĩ tới nhưng cô từ chối mãnh liệt, lúc này bà Lạc không tới. Cô bây giờ thật hối hận khi không có mẹ ở đây, nếu không thì sẽ không ước ao như bao người khác. Nhưng... ngẫm lại mình bây giờ dáng vẻ ma dại, mẹ nhất định sẽ lo lắng cho cô hơn.
Từ lần trước Ngự Ngạo Thiên rời khỏi, không còn đi qua căn biệt thự kia mà Dao Dao cũng trở thành người hầu thấp kém nhất trong nhà, không ngừng làm việc được giao, còn cùng phải yêu cầu người giúp việc bắt đầu cuộc sống hàng ngày. Cô mỗi sáng sớm năm giờ thức, mười hai giờ ngủ, vẻn vẹn giấc ngủ chỉ kéo dài năm tiếng, làm thân cô chỉ có tám mươi cân lại giảm bớt mười cân, rất giống người giấy.
Ngước mắt, nhìn dòng chữ to trước cửa sân trường, cô cười nhạt, hy vọng sau khai giảng mọi thứ đều có thể trở về quỹ đạo bình thường! Bất kể như thế nào, chỉ cần không trở về cái nhà lạnh lẽo vô tình kia thì tốt rồi.
"Uầy?" Bỗng một đôi tay từ phía sau che mắt Dao Dao lại, trong lòng cô căng thẳng: "Là ai?"