“Ly Mỹ Vân! Em bị ngã có phải khiến đầu óc cũng choáng váng rồi hay không? Em hẳn phải biết tôi ghét nhất là loại phụ nữ nào chứ?”
“Em biết, em biết anh chán ghét loại phụ nữ bám chặt lấy anh, nhớ thương, có quá nhiều hy vọng với anh. Chẳng lẽ nhớ anh cũng không được sao? Còn nữa...”
Cô ta cố gắng áp chế tâm trạng kích động của mình, tỏ ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu:
“Cô bé kia không biết hai ngày này làm sao nữa, ỷ vào việc mình được anh cưng chiều mà luôn gây phiền toái với em, Ngạo Thiên anh tới đây giải quyết một chút có được không?”
“Tôi cưng chiều cô ta? Tốt, tôi sẽ cưng chiều cô ta.” Bên kia điện thoại Ngự Ngạo Thiên nhíu mày: “Mỹ Vân em nói nhiều như vậy không phải là muốn gặp tôi hay sao? Hiện tại tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của em!” Cuộc gọi kết thúc.
Cuối cùng lần này Ly Mỹ Vân cũng cảm thấy thỏa mãn: “Tiểu Trinh nhanh đem đồ trang điểm tới cho tôi.”
“Tiểu thư cô dùng cách này gạt Ngự tiên sinh tới đây có tác dụng sao?”
“Không có tác dụng. Làm như vậy chỉ chọc giận Ngạo Thiên thôi.” Ly Mỹ Vân biết rõ cách cách làm hiện tại của cô ta với cách làm lúc trước của Lạc Dao Dao là giống nhau nhưng khác biệt chính là...
“Nhưng Ngạo Thiên ghét nhất là người phụ nữ không ngừng khoe khoang sự cưng chiều của anh ấy với mình, nếu tiện nhân kia không khoe khoang với chúng ta làm sao chúng ta biết được mấy ngày nay Ngạo Thiên đều cùng cô ta ra ngoài chứ?”
Thấy gương mặt tươi cười quỷ dị của Ly Mỹ Vân tiểu Trinh liền giật mình hiểu được: “A, tôi hiểu ý tiểu thư rồi, khi Ngự tiên sinh đến chúng ta chỉ cần chuyển sự tức giận của ngài ấy lên đầu cô bé kia là được rồi.”
“Ha.” Ly Mỹ Vân hừ lạnh một tiếng, lấy bút kẻ mi tinh tế vẽ lông mi cho mình...
Mà ở ngoài cửa lúc này...
“Dao Dao, xem ra Ly Mỹ Vân đã trúng kế rồi.”
“Ai.” Cô thở dài một hơi, bất đắc dĩ nở nụ cười.
“Ong ong ong.” Nam Lộc nhìn điện thoại lập tức bắt máy:
“A lô. Hứa tiểu thư tôi đang ở phòng bệnh VIP tầng mười sáu, cô tới đây đi.” Sau khi kết thúc cuộc gọi cô nhanh chóng nhìn Dao Dao: “Hứa Tình tới rồi.”
“Đi, chúng ta tới thang máy chờ cô ta.”
Hai người đi đến cửa thang máy không bao lâu thì có một người phụ nữ thành thục, quyến rũ đi ra.
Cô ta cao trên một mét bảy, dáng người lồi lõm thấy rõ, Dao Dao cũng không cần hỏi liếc mắt một cái đã biết người phụ nữ này là tình nhân trước đây của Ngự Ngạo Thiên - Hứa Tình.
“Xin chào Hứa tiểu thư, tôi là Lạc Dao Dao.”
“Cô chính là Lạc Dao Dao?” Hứa Tình dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn cô từ trên xuống dưới, Ngạo Thiên đổi khẩu vị khi nào vậy?
“Nói đi, cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Chắc hẳn Nam Lộc cũng đã nói qua với cô rồi chứ? Hiện tại tôi cần cô giúp đỡ.” Dao Dao thản nhiên cười.
“Cần tôi giúp đỡ? Tại sao tôi phải giúp cô?”
“Ha ha, Hứa tiểu thư, nếu cô không có ý giúp tôi thì tôi tin... Hôm nay cô sẽ không tới đây đúng chứ?”
“Bởi vì kẻ thù của kẻ thù chính là bạn hơn nữa hiện tại người trong phòng bệnh chính là kẻ đã cướp bạn trai của cô, chẳng lẽ cô không muốn trả thù sao?”
“Ha, cô bé cô nói rất đúng, nếu không phải Ly Mỹ Vân ban tặng thì tôi tin tưởng bây giờ tôi và Ngạo Thiên vẫn còn bên nhau. Tôi chắc chắn sẽ giúp cô việc này.” Nói xong Hứa Tình nhanh chóng đi tới phòng bệnh của Ly Mỹ Vân trực tiếp đẩy cửa đi vào trong...
“Ngạo Thiên! Anh...” Lúc Ly Mỹ Vân nhìn thấy Hứa Tình thì lập tức nhíu mày: “Sao cô lại tới đây?”
“Ai da, tôi nghe nói cô bị bệnh nên tới xem cô thế nào. Ly Mỹ Vân chắc cô không ngờ báo ứng sẽ tới nhanh như vậy phải không?”
“Báo ứng, báo ứng gì chứ?”
“Ha, tôi nghe nói gần đây Ngạo Thiên có niềm vui mới.”
“Như vậy thì thế nào?” Ly Mỹ Vân cười tự tin:
“Lúc trước tôi có thể khiến cô rời đi thì bây giờ cũng có cách khiến phụ nữ bên cạnh Ngạo Thiên rời đi!”
“Ly Mỹ Vân, theo tôi được biết thì người phụ nữ kia chính là tình nhân của Ngạo Thiên so với thân phận của cô còn cao hơn!”
“Hứa Tình nói vậy là có ý gì?” Dao Dao đứng ngoài cửa nghe lén tò mò nhíu mày.
“Tôi cũng là sau khi liên lạc với Hứa Tình mới biết được lúc trước Ly Mỹ Vân không phải là tình nhân của cậu chủ là cô ta tự nhận mà thôi. Vì muốn phá hoại quan hệ của cậu chủ và Hứa Tình cô ta đã nói dối mình là tình nhân của cậu chủ buộc Hứa Tình rời đi hơn nữa... Hứa tình nói cho tới bây giờ cậu chủ chưa từng tìm tình nhân.”
“Hả? Tôi thì... tính là gì?” Dao Dao trừng mắt không hiểu, cô tưởng rằng mỗi ngày Ngự Ngạo Thiên đều thích nuôi dưỡng tình nhân, thật không ngờ!
“Vì vậy lúc tôi nói quan hệ giữa cô và cậu chủ cô ta còn không tin nhưng khi tôi đi theo cậu chủ ở Nhật Bản cậu chủ cũng không tìm tình nhân, Dao Dao cô chính là tình nhân đầu tiên của cậu chủ.”
Người đầu tiên? Cô có phải nên mở tiệc chúc mừng hay không?
Nói thật cô rất tò mò nguyên nhân khiến Ngự Ngạo Thiên giữ cô bên cạnh, lúc đầu cô nghĩ hắn là vì muốn trả thù chuyện cô xem hắn là trai bao, sau này lại nghĩ vì bị liên lụy bởi chuyện của ba sau đó lại xác định được ba cô không có liên quan tới chuyện đó. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể là vì cô không tự nguyện phát sinh quan hệ với hắn, hắn khống chế dục vọng rất tốt nên mới giữ cô bên cạnh sao? Chắc chỉ có thể là lý do này...
Bỗng tiếng bước chân truyền đến.
Dao Dao và Nam Lộc đang ghé vào cửa nghe lén theo bản năng quay đầu lại.
Chỉ thấy đám người Ngự Ngạo Thiên và Tuyết Đồng đang ở phía sau, tình cảnh này thật khiến người khác rét run.
Nam Lộc nhanh chóng cuối đầu, Dao Dao cũng gục đầu xuống tự động tránh đường.
Ngự Ngạo Thiên làm như không thấy hai người ở đây, hắn vừa muốn đẩy cửa đi vào thì trong phòng truyền ra tiếng phụ nữa cãi nhau...
“Ly Mỹ Vân, cô dám nói hiện tại cô thật sự là tình nhân của Ngạo Thiên, không phải là nói dối không?”
“Vậy thì sao? Rõ ràng chính cô là người chọc giận Ngạo Thiên, đây là cô tự chuốc lấy.”
“Ha, nếu trước đây cô không gọi điện cho tôi nói cô là tình nhân của Ngạo Thiên thì sao tôi lại nghi ngờ Ngạo Thiên chứ?”
“Đó là bởi vì cô ngu ngốc.”
Nghe thấy âm thanh ồn ào trong phòng sắc mặt của Ngự Ngạo Thiên đứng ngoài cửa trở nên u ám, hắn đẩy mạnh cửa phòng bệnh ra...
Đúng lúc nhìn thấy Ly Mỹ Vân tát Hứa Tình.
“Ngạo Thiên.” Ly Mỹ Vân ngây ngẩn cả người, bộ dáng hoàn toàn không biết làm sao.
“Mỹ Vân, dáng vẻ hiện tại của em thật là xấu xí!” Ngự Ngạo Thiên thất vọng lắc đầu.
“Ngạo Thiên anh hãy nghe em nói, chuyện không phải như anh nghĩ đâu. Là cô ta là cô ta chủ động khiêu khích em.” Ly Mỹ Vân miễn cưỡng cười, nhanh chóng đi tới trước mặt hắn:
“Ngạo Thiên anh phải tin em.”
Lúc cô muốn ôm lấy hắn thì Ngự Ngạo Thiên vô tình đẩy cô ta ra.