Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 147: Thật sự nghĩ rốt cuộc sao lại như vậy?




Khoảng nửa giờ sau, người của Phong Thần Dật chờ người của Minh Huy trực tiếp đến Ngự Long xã.

Ngự Ngạo Thiên đang ngồi ở vị trí chính diện nhìn mấy người máu me đầy người đang quỳ dưới đất: “Bọn mày là ai?”

“Ngạo Thiên, bọn nó là người mà anh muốn tìm.” Long Diệp nở nụ cười bất lực. 

Ngự Ngạo Thiên bước một bước đến trước mặt mấy người, trên từ trên xuống dưới, tay bọn họ bị chặt rời, lưỡi cũng bị cắt đứt, mắt cũng bị móc ra, kể cả da thịt cũng không có chỗ nào nguyên vẹn nữa.

“Ây da.” Hắn ta thở dài, lắc đầu: “Lần này việc làm của Phong Thần Dật thật sự là đoạn tuyệt rồi, không để lại cho tôi một nơi tốt, nói tôi làm sao có thể “chơi”?”

“Đại ca Ngự, những người này?” Một số người áp giải người của hội Minh Huy liền hỏi. 

Anh vẫy tay một cách khó chịu: “Trực tiếp tìm một nơi chôn sống là được.”

“Vâng, thưa Ngự đại ca!”

“Ê! Ê! Ê!” Những người đang quỳ dưới đất bởi vì lưỡi đã bị cắt đứt rồi, nên chỉ có thể phát ra những tiếng ê a, bọn họ rõ ràng đang hướng về phía Ngự Ngạo Thiên để cầu xin. 

Đối với tính cách tàn nhẫn của Ngự Ngạo Thiên, đã rất khó chịu khi không hành hạ bọn họ, bọn họ đang cầu xin sự thương xót… “Thôi được, tôi đổi ý rồi.”

Những người xã hội đen đang đứng nguyên vị trí để chờ mệnh lệnh của Ngự Ngạo Thiên.

Hắn quay trở lại ngồi vào vị trí, chống một tay xuống, nở cụ cười nói: “Đi lấy một vài cái chậu to, bên trong đổ đầy nước muối, sau đó… bỏ bọn chúng vào trong. Để bọn chúng chết từ từ!” 

“Phù, Ngạo Thiên, cậu định làm dưa muối sao?” Long Diệp đứng một bên không thể không nhịn được cười.

Hắn nhún đôi vai xuống: “Không còn cách nào khác, ai bảo tên tiểu tử Phong Thần Dật không lưu lại cho tôi một tý đường lui.”

“Nói vậy, Ngạo Thiên, tôi thật sự muốn biết những người này rốt cuộc đã làm gì đắc tội Phong Thần Dật vậy, một người từ trước đến nay chưa bị nhiễm vào xã hội đen mà lại ra tay tàn độc như vậy chứ, chắc hẳn là phải có một mối thù sâu sắc lắm?” 

Ngự Ngạo Thiên một lần nữa nhìn vào những người đang bị lôi đi, bĩu môi bất lực: “Ai mà biết được chứ…”

“Ê! Ê! Ê…” Trong phòng khách tăm tối, truyền đến những nỗi ai oán thống khổ của người Minh Huy, tin chắc rằng cuộc đời này bọn họ cũng không nghĩ đến, hai người tổng tài không có cùng một địa vị, một người có thể vì bạn gái cũ mà bước chân vào thế giới ngầm, một người căn bản đã có thân phận xã hội đen!

Khi Ly Mỹ Vân tìm đến, bọn họ biết Ngự Ngạo Thiên không thích trêu ghẹo nhưng cũng không biết… thân phận khác của Ngự Ngạo Thiên là đại ca xã hội đen! 

Nếu như biết, có đánh chết bọn họ, bọn họ sẽ không đi xâm phạm Dao Dao. Đương nhiên, cho đến tận bây giờ Ly Mỹ Vân vẫn không biết được thân phân đen tối của Ngự Ngạo Thiên…

“Tiểu Lạc, vòng cổ hình dâu tây trên cổ nhìn đẹp đấy.”

“Tiểu Lạc, ai tặng bạn vòng dâu tây loại này vậy?” 

“Oa, tiểu Lạc không nghĩ rằng anh khi đang còn trẻ, đã bắt đầu học cái xấu rồi.”

Một sáng sớm, Dao Dao dậy muộn hơn một chút, quên mất việc che đậy viên “dâu tây”, khi đi làm đều nhận ra sự “đánh giá” đến từ bốn phương tám hướng, khiến cho cô cảm thấy rất là xấu hổ, dứt khoát phải tìm Bạch Linh mượn một miếng cao su để dán lên cổ mới được.

“Dao Dao, Dao Dao, vật trên cổ cô có phải là do giám đốc Long gây ra phải không?” Bạch Linh nhìn lên cổ cô và tủm tỉm cười. 

“Không phải anh ấy.”

“Vậy thế thì là ai chứ? Này, vẫn luôn nói chúng ta là bạn mà, cô qua lại với bạn trai rồi vậy mà không giới thiệu cho tôi quen biết hả.”

Ây da, làm sao giải thích cho Bạch Linh được chứ, cô không có bạn trai thì làm sao có thể giới thiệu cho Bạch Linh được chứ? “Được rồi, Bạch Linh, trở về tôi giới thiệu cho cô làm quen được chứ?” Dứt khoát chỉ có thể dùng cách này để trì hoãn mà thôi. 

“Được, nhất định như vậy.”

“Ừ. Vậy tôi về bộ phận của tôi đây.”

“Được rồi. Bai bai.” 

Dao Dao vừa rời khỏi phòng dịch vụ, tình cờ gặp Long Kỳ ở cửa. “Chào buổi sang, Long Kỳ.”

“Ngực phẳng, cô không có việc đến phòng dịch vụ của chúng tôi làm gì?”

Trời ạ, Long Kỳ nói vậy từ đầu đến cuối có phải là không có chừng mực không vậy? Đây là cửa văn phòng phòng dịch vụ, âm lượng của anh ta như vậy, đồng nghiệp ở trong phòng đều nghe thấy sao? “Tôi, tôi đến có một chút việc, tôi đi trước đây.” 

“Ồ, bái bai.”

“Bai…” Vừa nói lời tạm biệt, Dao Dao đột nhiên nghĩ đến một việc, lập tức kéo lấy cánh tay Long Kỳ: “Anh có thời gian không?”

“Hả?” Long Kỳ chớp mắt một cái, nở cụ cười: “Cái gì, muốn hẹn tôi?” 

“Không phải, tôi có một việc muốn hỏi anh có thể cho tôi thời gian mấy phút được không?”

“Hỏi tôi việc gì? Đến văn phòng của tôi rồi nói.” Long Kỳ đưa Dao Dao đến văn phòng giám đốc phòng dịch vụ: “Ngồi đi.”

Vừa ngồi xuống, biểu cảm của Dao Dao lập tức trở nên nghiêm túc: “Long Kỳ, tôi muốn hỏi anh… anh biết được bao nhiêu việc trước đây của Ngự Ngạo Thiên?” 

“Hử? Cô muốn nghe cái gì, tại sao không trực tiếp đi hỏi Ngạo Thiên?”

Ai mà chẳng biết trực tiếp đi hỏi Ngự Ngạo Thiên sẽ tốt hơn nhưng có những việc Ngự Ngạo Thiên nhất định không muốn nói ra: “Anh cũng không phải là không biết tôi với Ngạo Thiên lần trước cãi nhau long trời lở đất sao, anh ấy bây giờ sẽ không trả lời câu hỏi của tôi.” Thêm việc ngày hôm trước, bọn họ bây giờ đang trong tình trạng chiến tranh lạnh: “Long Kỳ, anh có biết vụ hỏa hoạn trong khu biệt thự không? Ngự Ngạo Thiên… có phải là có một sự thù hận với cha tôi?”

“Làm sao có thể!” Long Kỳ dứt khoát phủ nhận những nghi ngờ trong lòng Dao Dao: “Tôi biết Ngạo Thiên khi còn nhỏ ở trong khu biệt thự tuyệt đẹp đó. Hơn nữa, anh ta đúng là nạn nhân của vụ hỏa hoạn, tuy nhiên việc đó là ngoài ý muốn, anh ta đối với bố cô không có hận thù gì cả.” 

“Hả? Không có thù hận, vậy tại sao trước đây anh ta cùng với Mạc Tuyết Đồng tìm người trong nhà tôi về vấn đề này chứ?”

“Ây da, việc này tôi có nghe nói đến, Ngạo Thiên chỉ là hoài nghi việc ngoài ý muốn lần đó có liên quan đến bố cô hay không, sau đó đã điều tra xong rồi, nó thật sự là một vụ tai nạn ngoài ý muốn, không có liên quan gì đến bố của cô.”

“Thật là như vậy sao?” Nghe câu trả lời như vậy cô trong lòng thật sự rất vui mừng nhưng nghĩ đi nghĩ lại… “Nhưng vào hôm thứ bảy, thể hiện của Ngự Ngạo Thiên cảm thấy… không giống như là bố tôi không có liên quan.” 

“Ngực phẳng, vậy thì cô vẫn chưa hiểu rõ Ngạo Thiên rồi, Ngạo Thiên có rất nhiều việc không thích giải thích, anh ta cũng rất ghét người khác đào bới quá khứ của mình, cộng thêm việc hôm đó cô không chào anh ấy đã trực tiếp giết chết quá khứ, chính vì vậy đã khiến anh ấy tức giận. Cô yên tâm đi, anh ấy thật sự sẽ không làm hại đến người nhà cô đâu.” Long Kỳ nói với giọng tích cực.

Điều này đối với Dao Dao như một sự khẳng định chắc chắn, nếu như hôm đó Ngự Ngạo Thiên tức giận chỉ là do cô không chào anh ấy bởi quá khứ, vậy thì cô yên tâm rất nhiều rồi. “Ha ha, cảm ơn anh Long Kỳ. Đúng rồi, bố tôi là người xử lý vụ hỏa hoạn của căn biệt thự năm đó sao?”

“Hử… Cô không biết?” 

Cô nở nụ cười bất lực, ngượng ngùng cúi đầu: “Khi tôi lên sáu tuổi đã bị tai nạn xe hơi, những việc trước đó đều không nhớ rõ lắm, với lại mẹ tôi khi nhắc đến những việc của bố tôi thì đều khóc, cho nên tôi không hỏi mẹ tôi nhiều lắm…”