Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 144: Tôi vẫn là xử nữ




“Ưm!”

Cô rên một tiếng thống khổ, trong mắt cũng hàm chứa tia sáng không hiểu được, Phong Thần Dật rất tức giận sao? Hắn giận cái gì chứ? Là tức bản thân mình lúc đầu không cầu cứu ư? Hay là đang tức cái gì?

Dao Dao không biết Phong Thần Dật không phải tức những điều này mà là việc người đàn ông của cô chiếm giữ nhưng không bảo vệ được cô! 

Nếu như hôm nay hắn không theo Âu Dương Tử Hiên tới quan sát khu vui chơi giải trí này, nếu như hắn không vừa lúc đi ngang qua căn phòng kia thì hậu quả sẽ như thế nào?

Phong Thần Dật ngay cả nghĩ cũng không dám!

Hắn cuối cùng kết thúc một màn cuồng hôn như cuồng phong bão táp, đôi môi dọc theo xương quai xanh của cô đi xuống phía dưới. 

“A, đau!” Cổ phảng phất một trận đau đớn, sau đó liền rơi trên đôi môi hồng phấn mảnh nhỏ mềm mại của cô.

Miệng ngậm chặt, một cảm giác tê dại xẹt qua cơ thể cô: “Không được, đừng! Ưm, ha...” Khó nhịn đẩy ngăn trở, đầu chạm vào ngực cô, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn dần dần tràn đầy một màu đỏ đẹp mắt như ánh chiều.

Cùng lúc đó tay hắn tiến vào quần nhỏ của cô mà không hề báo trước, đợi Dao Dao muốn ngăn cản đã không kịp rồi: 

“Ha...” Một luồng mạnh mẽ khác lại đến, cô theo bản năng kẹp chặt hai chân.

Phong Thần Dật rõ ràng đã dịu dàng rất nhiều nhưng hiện tại cô rất không thích loại tiết tấu như muốn đòi mạng này: “Phong Thần Dật, tay anh... a... rút tay anh ra.”

“Thả lỏng đi!” 

Giọng nói Phong Thần Dật khàn khàn, sâu thẳm trong mắt tràn đầy dục vọng nam tính mãnh liệt: “Dao Dao, thả lỏng một chút!” Hắn bá đạo tách hai chân của cô ra, ngón tay thuận thế đi vào...

“Đau!” hoa huy*t khô khốc bị dị vật xâm nhập có chút không thoải mái, tay nhỏ bé của cô gắt gao nắm bả vai hắn.

Nhưng chốc lát sau... Mật dịch ẩm ướt dần dần bị ép ra. Phong Thần Dật đắc ý cười: “Có cảm giác rồi?” 

“Anh! Đừng... đừng di chuyển. Ưm...” Cơ thể của cô bắt đầu không còn chút sức lực nào, ngón tay đang di chuyển trong cơ thể cô lúc đến chỗ sâu nhất đều cố ý xoay tròn một cái làm cô càng thở gấp liên tục.

“Cầu xin anh, đừng tiếp tục nữa! Mau... a... mau dừng lại đi!”

“Lúc này mới bắt đầu xin tôi? Nhưng tôi thật sự dừng lại, em chịu được sao?” Phong Thần Dật nở một nụ cười lạnh lùng, tần suất ngón tay rõ ràng nhanh hơn. 

“A! Tôi không được rồi! Đừng... đừng...a!”

Lại một lần nữa đôi môi khô khan bị chặn lại vững vàng. Cô dùng sức muốn đẩy Phong Thần Dật ra nhưng trong chốc lát tay nhỏ bé không kiềm được nắm lại quần áo hắn, cơ thể cũng căng ra thẳng tắp:

“A, a, a...” Co quắp một trận, đầu óc cả người cô rơi vào trống rỗng. 

Phong Thần Dật cảm nhận rõ ràng ngón tay mình bị một hồi ấm áp thấm ướt.

Rời khỏi môi của cô, một sợi tơ ám muội tiếp nối giữa hai môi.

Toàn thân Dao Dao vô lực xụi lơ trên ghế sofa, không ngừng thở hổn hển. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy màu đỏ đẹp như ánh chiều và nửa cơ thể trần truồng kia phản chiếu trong mắt của Phong Thần Dật, giống như một loại hấp dẫn cực lớn, hắn kéo cà vạt ở cổ rồi chậm rãi cởi quần của cô ra.

Dao Dao đang đắm chìm trong cõi mây không nhận ra nguy hiểm đang áp sát.

Nhưng khi cảm giác được Phong Thần Dật đè lên người mình và vật to lớn kia đang ma sát với cơ thể mình, cô chớp mắt tỉnh táo lại: “Anh làm cái gì đấy?” 

“Đương nhiên là muốn em!”

Nhìn vào trong mắt Phong Thần Dật là nồng nặc dục vọng, dáng vẻ của hắn thoạt nhìn thật đáng sợ.

“Không được, đừng… Phong Thần Dật! Anh không thể như vậy!” 

“Thế nào, em sợ à? Sợ cái gì? Sợ người đàn ông kia biết? Không sao, hắn sẽ không biết đâu! Cho dù hắn biết... em có thể về bên tôi rồi!”

Vật to lớn bành trướng kia như muốn thiêu đốt cơ thể của cô, cô run rẩy ngăn trở hắn: “Anh ấy sẽ biết, anh ấy sẽ biết tất cả, bởi vì đến tận bây giờ... tôi và anh ấy chưa phát sinh quan hệ!”

Trong nháy mắt, vẻ mặt lạnh lùng của Phong Thần Dật trở nên có chút cứng ngắc. 

Nắm lấy cơ hội này, Dao Dao nhanh chóng chui ra từ dưới người hắn, vội vàng sửa lại quần áo.

“Em và người đàn ông kia đến cùng là quan hệ thế nào?” Phong Thần Dật nói không rõ tâm tình lúc này, hắn không vì Dao Dao vẫn là xử nữ mà vui mừng biết bao, trái lại càng hiếu kỳ hơn là quan hệ giữa cô và người đàn ông kia.

“Tôi và anh ấy…” Đang nói thì ngừng hẳn, cô không cách nào nói rõ ràng cho Phong Thần Dật mọi thứ giữa bản thân và Ngự Ngạo Thiên bởi vì cô căn bản không biết nói thế nào cả! 

“Anh ấy tôn trọng tôi cho nên sẽ không giống anh đối xử với tôi như vậy!”

“Lạc Dao Dao!”

“Quần áo của anh tôi cầm đi trước.” Nói xong cô mặc áo khoác của Phong Thần Dật rồi nhanh chóng rời đi. 

Không biết nói cho Phong Thần Dật chuyện mình là xử nữ đến cùng là đúng hay sai nhưng vừa nãy là lúc sống còn, nếu không nói như vậy Phong Thần Dật chắc sẽ không dừng lại đâu!

Ôi, xa nhau hai năm bất kể Phong Thần Dật thay đổi bao nhiêu nhưng duy nhất không thay đổi cũng chỉ có sự tôn trọng đối với cơ thể cô.

Dù sao cũng là đàn ông bình thường, bọn họ quen nhau 3 năm, hắn đè xuống tất cả dục vọng, đây không nghi ngờ gì là sự tôn trọng lớn nhất đối với Dao Dao! 

Trở lại biệt thự, đứng ở cửa...

Thật không muốn đối mặt! Không muốn đối mặt với khuôn mặt dối trá kia của Ly Mỹ Vân, không muốn đối mặt với sự thật đã bị vạch trần càng không muốn đối mặt với cái nhà này!

Mở cửa nhà. 

“Bé con! Bé con, em đã về rồi.”

Người đầu tiên xông tới chính là Ly Mỹ Vân, cô khẩn trương nhìn Dao Dao từ trên xuống dưới: “Dao Dao... đều tại tôi không tốt, tôi không nên nghe điện thoại khi đi đường, tôi nghe tiểu Trinh nói cô ấy không để ý cô, tôi đã phạt cô ta rồi. Lúc bọn tôi trở về đã không gặp lại cô, tôi còn tưởng...”

Còn tưởng rằng cô tự sát? 

Đủ rồi, đến lúc này Ly Mỹ Vân còn đem toàn bộ trách nhiệm đẩy cho tiểu Trinh à? Không có người chủ cô thì sao tiểu Trinh có thể tùy ý làm bậy được?

Có điều chuyện như vậy cũng tốt, bản thân vẫn luôn cảm thấy mắc nợ Ly Mỹ Vân, hiện tại tất cả đều hòa nhau rồi!

“Ha ha, Ly tiểu thư, cô đừng lo lắng, tôi không có bị bọn họ làm gì cả.” Dao Dao thản nhiên nở nụ cười. 

Ly Mỹ Vân sửng sốt: “Không bị bọn họ làm gì?”

“Đúng thế, cô không biết đâu, khi bọn họ vừa muốn hành hung tôi thì có người tốt cứu tôi ra. Ừ, người đó còn cho tôi mượn áo khoác nữa. Ha ha.”

Cô lộ ra khuôn mặt tươi cười ngọt ngào: “Ly tiểu thư, nếu không nói chuyện gì thì tôi đi đổi bộ quần áo trước được không?” 

“Đợi đã!”

Ánh mắt Ly Mỹ Vân gắt gao nhìn chòng chọc áo khoác âu phục, quả thật không tin được vận khí của con nhóc này lại tốt đến vậy!

“A, ha ha, em không có việc gì thì tốt rồi, chuyện này... đừng nói với Ngạo Thiên được không? Nếu không anh ấy nhất định cho rằng tôi lui tới với mấy người không đứng đắn.” 

Cô đương nhiên sẽ không nói, cô còn sợ Ngự Ngạo Thiên biết chuyện của mình và Phong Thần Dật nữa kìa!

“Được, tôi nhất định sẽ không nói với Ngự lão đại. Nhưng Ly tiểu thư...” Đôi mắt thuần khiết xẹt qua một tia tà ác, cô cười lạnh nói: “Tôi hi vọng đây là lần cuối cùng!” Dứt lời cô bước nhanh về phía lầu ba.