Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 139: Giết gà dọa khỉ




“Két…” Ngự Ngạo Thiên vừa về đến liền đi thẳng lên thư phòng, hắn theo thói quen bật máy tính lên, vừa tính cầm con chuột, tay lại ngừng ở giữa không trung...

"Có người tới!"

"Chủ nhân, xin hỏi có gì cần phân phó?" Angel đi đến. 

Hắn hé mắt, lạnh lùng nói: "Hôm nay có ai đi vào thư phòng của tôi không?"

"Thưa chủ nhân..., trong nhà này không có bất kỳ người nào dám vào thư phòng của cậu, trừ khi là muốn tìm chết!"

Phải biết, Ngự Ngạo Thiên từ trước đến nay chỉ cần nhìn sơ qua liền nhớ rõ mọi thứ dù là chi tiết nhỏ nhặt nhất, hắn nhớ rất rõ vị trí của con chuột ngày hôm qua nhưng hôm nay vị trí con chuột lại bị thay đổi. 

Quầng sáng trong mắt tà lạnh quét qua toàn bộ gian phòng, một vòng cười tà hiện trên khóe miệng: "Thật sao, xem ra là có người muốn tìm chết đây!" Dứt lời, ánh mắt của hắn dừng lại ở giá sách.

Angel ngầm hiểu vọt tới, một tay kéo cửa tủ: "Nam Lộc! Còn có... Lạc tiểu thư?"

Ngưng một giây, Dao Dao còn tưởng rằng họ sẽ không bị Ngự Ngạo Thiên phát hiện mà một giây sau liền... 

Sự tinh ý của Ngự Ngạo Thiên quả thực đáng sợ.

Còn không đợi Dao Dao lấy lại tinh thần, chỉ thấy lông mày Angel nheo lại, thò tay nắm tóc Nam Lộc và ném cô ra khỏi giá sách.

"Angel tiểu thư, đừng! Cô buông Nam Lộc ra!" 

"Nam Lộc, khi cô đi tới nơi này tôi đã nói qua nguyên tắc trong nhà cho cô biết rồi mà, chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm rồi mà đúng hay không?" Angel bỏ qua sự cầu khẩn của Dao Dao, lạnh lùng chất vấn Nam Lộc.

"Đúng. Angel lời của cô tôi tất cả đều nhớ rõ."

"Đã nhớ rõ, cô còn dám tự tiện xông vào thư phòng của chủ nhân?" Nói xong, Angel một quyền trùng trùng điệp điệp đánh vào bụng Nam Lộc. 

"Không!" Lúc Angel định đánh lên quyền thứ hai, Dao Dao vội vàng giữ tay cô lại: "Angel tiểu thư là tôi..."

"Dao Dao!" Nam Lộc âm thầm lắc đầu, con mắt lạnh nhạt nhìn về phía Ngự Ngạo Thiên đang ngồi ở trên ghế làm việc, cô quá hiểu tính cách của Ngự lão đại, cho dù Dao Dao có nhận toàn bộ lỗi vào mình thì Ngự lão đại cũng sẽ không bỏ qua chuyện trừng phạt cô.

"Angel tiểu thư là tôi! Là tôi xông vào thư phòng của Ngự Ngạo Thiên, Nam Lộc là muốn đuổi tôi đi ra. Chuyện này không liên quan tới cô ấy!" 

A, xem ra Nam Lộc không hiểu rõ Dao Dao rồi, cô ấy vẫn nhận hết lỗi lầm về mình.

Angel không thèm nghe lời giải thích của Dao Dao, hất tay cô ấy ra, lại tiếp tục hung hăng đánh vào mặt Nam Lộc.

"Đừng đánh nữa mà Angel tiểu thư, tôi đã nói rồi, đây là lỗi của tôi, cô muốn đánh thì đánh tôi đi!" 

Bất luận Dao Dao cầu khẩn thế nào, Angel đều không có ý định dừng tay.

Cô thật sự không dám nhìn nữa, dời ánh mắt đến Ngự Ngạo Thiên: "Buông tha cô ấy đi, được không? Chuyện này thật sự không liên quan đến cô ấy!"

Ngự Ngạo Thiên liền nhìn cũng không nhìn cô mà quay đầu đi. 

"Ngự Ngạo Thiên! Tôi cầu xin anh, tôi cầu xin anh, anh muốn làm gì tôi cũng được, hãy tha cho cô ấy đi có được hay không?" Bất luận cô cầu khẩn như thế nào, bầu không khí trong thư phòng đều giống như trước, không có bất kỳ ai để ý tới lời nói của cô.

Đôi mắt bất lực nhìn về phía Nam Lộc đang bị đánh, nước mắt lập tức tràn ra.

Ngự Ngạo Thiên như thế nào lại như vậy? Hắn như thế nào lại có thể vô tình đến như vậy? Hắn đây là đang giết gà dọa khỉ, cố ý đánh Nam Lộc để khiến mình khổ sở không phải sao? Nam Lộc là thủ hạ của hắn mà! Hắn như thế nào lại lợi dụng cánh tay đắc lực của hắn? 

Không hiểu! Không hiểu, thế giới của Ngự Ngạo Thiên cô vĩnh viễn đều không thể lý giải.

Dao Dao thật sự không dám nhìn nữa, che mặt đi ra khỏi thư phòng...

Ước chừng mười phút sau. 

"Mạc tiểu thư."

"Mạc tiểu thư." Cô hầu đứng ở hành lang lầu hai gặp Mạc Tuyết Đồng xuất hiện liền cung kính hành lễ.

Mặc Tuyết Đồng nhanh chóng đi đến thư phòng của Ngự Ngạo Thiên, đi đến trước cửa liền lạnh lùng quét mắt nhìn Dao Dao đang nức nở trước cửa bèn đẩy cửa vào: "Ngạo Thiên." 

"Tuyết Đồng?" Mạc Tuyết Đồng xuất hiện gọi Ngự Ngạo Thiên có chút ngoài ý muốn mà khi hắn thoáng thân ảnh nhỏ bé đang đứng trước của liền lập tức hiểu ra. "Angel dừng tay!"

"Vâng, chủ nhân." Angel cuối cùng cũng ngừng tay, Dao Dao đứng cách đó không xa liền thở dài một hơi.

"Angel, Nam Lộc đã làm sai chuyện gì?" 

"Mạc tiểu thư, Nam Lộc tự tiện xông vào thư phòng của chủ nhân."

"Ta đã biết." Cô quay đầu lạnh lùng nhìn Ngự Ngạo Thiên: "Nam Lộc là em của tôi, dựa theo quy củ, tôi cũng cùng nhau bị phạt!"

Dứt lời, cô giơ tay lên đánh cho mình một bạt tai thật mạnh. 

"Mạc... tiểu... tỷ." Nam Lộc đang nằm rạp trên mặt đất kinh ngạc.

Dao Dao đang đứng ở cửa liền bị hù dọa không ngậm được miệng.

Ngự Ngạo Thiên liền đi tới trước mặt cô: "Tuyết Đồng, cô điên rồi!" Vội vàng nhìn đôi má cô vừa đánh. 

"Được rồi, được rồi, Angel mang Nam Lộc đi băng bó vết thương!"

"Vâng, chủ nhân." Angel đỡ Nam Lộc ra khỏi thư phòng.

Dao Dao cũng vội vàng đi theo, có thể lúc rời đi cô vô ý thức quét mắt nhìn Ngự Ngạo Thiên trong thư phòng... 

Trong mắt Ngự Ngạo Thiên lúc này dào dạt yêu thương nồng đậm, cô thực sự nghi ngờ người vô tình lúc nãy cùng với người nam nhân tràn đầy nhu tình hiện tại có phải là cùng một người? Xem ra vị trí của Mạc tiểu thư trong lòng hắn vô cùng đặc biệt!

"Nam Lộc, thực xin lỗi là do tôi hại cô." Trong phòng, Dao Dao cẩn thận từng li từng tí thoa thuốc cho Nam Lộc.

"Dao Dao, cô đừng làm quá như vậy được không? Chút vết thương nhỏ này đối với tôi mà nói không có gì đáng để tâm cả, trước kia ở Nhật Bản tôi đã trải qua bao nhiêu lần bị trọng thương nhưng cũng chẳng có gì đáng e ngại." 

"Nam... Cám ơn cô, Nam Lộc." Ngoại trừ xin lỗi và cám ơn ra cô còn có thể nói gì? Bản thân mình thực không nên lại nơi này nữa.

"A..., Angel tỷ, ra tay thật đúng là hung ác." Nam Lộc nhìn thấy Dao Dao còn áy náy trong lòng liền vội vàng vui đùa.

"Angel tiểu thư cũng là người của Ngự Long xã sao?" 

"Ha ha, cô làm sao biết được?"

"Theo thân thủ của cô ấy thì nhìn ra cô ấy không phải người bình thường rồi."

"Ừm, Angel tỷ cũng là người của Ngự Long xã nhưng cô ấy là trực thuộc sự quản lý của Hàn tiên sinh." 

"Hàn tiên sinh? Hàn Ly Thương sao?"

"Đúng vậy."

Chóng mặt, thật sự là cái gì mà “thủ trưởng” rồi lại có cái gì “cấp dưới”, Angel lạnh như băng quả thực không giống với Hàn tiên sinh. "Tôi còn tưởng rằng bọn họ đều là thủ hạ của Ngự Ngạo Thiên." 

"Chúng tôi đúng là đều là thủ hạ của Ngự lão đại, Ngự Long xã đều là của Ngự lão đại, chỉ có điều là nhân viên quá đông nên phải phân ra để quản lý, tiểu đội thứ nhất là do Long Kỳ tiên sinh phụ trách; tiểu đội thứ hai là Mạc tiểu thư; tiểu đội thứ ba là do Long Kỳ tiên sinh phụ trách."

"Hả? Cô sao không nói là Hàn tiên sinh quản tiểu đội đó?"

"Hàn tiên sinh sao..." Nam Lộc trở mình, thản nhiên cười nói: "Tiểu đội hắn đang quản lý chính là đội tinh anh, nói trắng tổ sát thủ."