“Ngự Ngạo Thiên, anh không cảm thấy như vậy hơi quá đáng sao? Cô ấy là bạn gái của anh hả, anh hẳn phải rất yêu cô ấy không phải sao, tại sao có thể nói đuổi cô ấy đi như vậy chứ?”
Đối mặt với nghi vấn của Dao Dao, Ngự Ngạo Thiên cười mà không nói, vẫn kiên nhẫn chờ đợi lựa chọn của cô.
Trong giây lát, Dao Dao tựa hồ phát giác ra cái gì đó.
Ngự Ngạo Thiên sở dĩ khi nói ra những lời này hẳn là phải bày tỏ không có bất cứ quan hệ tình cảm gì với Ly Mỹ Vân, thế mà hắn chỉ đơn thuần muốn nhìn xem mình biểu hiện ra một mặt tình nhân “chính thức”, đúng không?
Hắn hoàn toàn là muốn thay đổi một người từ bên trong ra ngoài, nhìn một người từ từ trầm luân, nhìn một người từ từ bị hành động của hắn làm hư hỏng.
Thật là đáng sợ, dục vọng chinh phục của Ngự Ngạo Thiên quả thực là quá mạnh mẽ!
Cho đến giờ phút này, Dao Dao mới phát hiện mình đang từ từ nhìn rõ con người của Ngự Ngạo Thiên.
Im lặng một hồi lâu, cô cố làm ra vẻ ủy khuất lẩm bẩm nói: “Có lẽ, hay là em và Ly Mỹ Vân cùng lưu lại đi. Em đi ra ngoài trước.”
Đối mặt thứ người như Ngự Ngạo Thiên vậy không cần thiết chính diện chống lại mệnh lệnh của hắn, càng cùng hắn cứng đối cứng thì chỉ phải chịu tổn thương lớn hơn, ngược lại... giả bộ yếu thế một chút tựa hồ mới có thể tránh được càng nhiều thương tổn hơn, cũng nhất định có khả năng dùng sự mềm yếu cưỡng lại hết thảy an bài của hắn! Nghĩ vậy, một khắc Dao Dao rời đi kia nét mặt trong nháy mắt lạnh xuống...
“A.” Ngự Ngạo Thiên quét mắt nhìn cửa phòng đang từ từ khép lại, bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Thật đúng là một vật nhỏ giảo hoạt mà.”
Không thể không nói, biểu hiện mới vừa rồi của Dao Dao thực sự rất hoàn mỹ, nếu như cô trực tiếp tức giận nói “cùng Ly Mỹ Vân cùng lưu lại” nói không chừng thật đúng là sẽ chọc cho Ngự Ngạo Thiên một trận ngược, vậy mà cô lại lựa chọn một chiêu an toàn nhất là giả heo ăn hổ, khiến Ngự Ngạo Thiên muốn tức giận cũng không giận được.
Chỉ tiếc... Cô gặp phải chính là Ngự Ngạo Thiên! Nhất cử nhất động của cô sớm bị hắn nhìn thấu, chẳng qua là xem hắn có tâm tình đi vạch trần cô hay không mà thôi!
Tất cả người làm nữ trong nhà sau khi phục vụ Ngự Ngạo Thiên cùng với Ly Mỹ Vân ăn cơm chiều liền đi phòng người ở ăn bữa tối, Dao Dao cũng cùng đi theo bọn người ở đến căn phòng của hạ nhân.
“Này, này, này, các ngươi có biết trên thế giới này loại phụ nữ nào đáng chết nhất không?” Mười mấy người làm nữ vây quanh trước bàn cơm ăn bữa tối, dần dần mọi người cùng tập trung đủ thì tiểu Trinh đột nhiên mở miệng.
“Loại phụ nữ nào?” Mọi người ngạc nhiên hỏi.
“Ha ha, đương nhiên là... tiểu tam chuyên câu dẫn nam nhân của người khác rồi, loại người như vậy sớm muộn gì cũng có một ngày cả nhà đều chết hết!”
Chỉ một thoáng, sắc mặt của Dao Dao trầm xuống, cô không biết những lời này của Tiểu Trinh là có phải cố ý nói cho mình nghe hay không, nhưng nếu như Ly Mỹ Vân không biết quan hệ giữa mình cùng Ngự Ngạo Thiên, vậy Tiểu Trinh cũng không có khả năng biết.
Nhưng câu nói này quả thực chọt trúng lòng của cô, nhất là câu liên lụy đến người nhà kia! Nắm tay nắm chặt lại, cô chợt buông chén đũa xuống.
Nam Lộc một bên nhìn ra điều bất thường, vội vàng đưa tay kéo cô một cái, thấp giọng nói: “Dao Dao, lúc này nếu như cậu rời đi cũng có nghĩa là giấu đầu lòi đuôi mà thôi.”
Đúng, Nam Lộc nói không sai, phải tỉnh táo, phải tỉnh táo.
“A, ngồi ở chỗ này, an tâm xem kịch vui đi.” Nam Lộc quỷ dị cười một tiếng, xốc lên một khối thịt kho bỏ vào trong chén Dao Dao: “Ăn nhiều thịt một chút.”
Ân? Câu nói trước kia của Nam Lộc là sao? An tâm... xem kịch vui?
Khi đang nghi ngờ, chỉ thấy một người làm nữ tức giận đứng lên: “Này, Tiểu Trinh, cô nói lời này là có ý gì? Theo tôi được biết, tiểu thư nhà các cô cũng là tiểu tam chính thức đi? Tôi làm công việc này đã hai năm, khi đó ông chủ của chúng ta nhưng còn có một vị bạn gái chính quy đấy.”
“Đúng vậy, tôi cũng nhớ có chuyện như vậy, cậu chủ của chúng ta là chia tay thế nào cùng nữ nhân kia, tôi nghĩ tiểu thư nhà cô so với ai khác trong lòng biết rõ đi? Hiện tại cô nói lời này... là đang mắng tiểu thư nhà cô sao?”
“Ách...” Bị hai người vây công, tiểu Trinh lúc này rõ ràng hoang mang nói tiếp: “Tôi, tôi chính là nói một chút mà thôi, nói một chút mà thôi.”
“Nam Lộc, đây là có chuyện gì xảy ra hả?” Vẻ mặt Dao Dao bất khả tư nghị nhìn về phía ý cười xấu xa của Nam Lộc.
Cô nháy mắt hạ mí mắt: “ra đây, tôi cho cô biết.”
Dao Dao buông chén đũa xuống liền đi theo Nam Lộc cùng nhau chạy tới phía sau hoa viên...
“Ha ha, hai người vừa rồi vây công Tiểu Trinh kia là người làm nữ ngày trước cũng đã làm tình nhân của người khác, cho nên nhất định nghe không quen lời của Tiểu Trinh.” Các cô ngồi trên băng ghế dài, vừa nhìn bầu trời đầy sao dày đặc, vừa trò chuyện.
“À, ra là như thế này a.” Khó trách cô với thân phận là người tình vào ở phía sau căn biệt thự này chưa hề gặp phải bất kỳ khinh bỉ nào. “Vậy chuyện tình của Ly Mỹ Vân kia là chuyện gì xảy ra chứ?”
“Chuyện này hả, tôi ngược lại nghe các chị gái nơi này nhắc qua...”
Trước đây, Ngự Ngạo Thiên ở một lần cắt băng trong lúc vô tình gặp gỡ Ly Mỹ Vân ngày sau này, chỉ tiếc khi đó hắn có đi lại hai tháng với bạn gái chính quy, nhưng Ly Mỹ Vân vẫn chủ động đưa tới cửa cam nguyện làm tình nhân của hắn, cũng chính là chừng một tháng, Ngự Ngạo Thiên liền chia tay cùng bạn gái mình, Ly Mỹ Vân tự nhiên thay thế vị trí của cô ấy.
“Hóa ra là có chuyện như vậy.” Nghe xong giải thích của Nam Lộc, trong lòng Dao Dao chợt ảm đạm thất sắc rất nhiều.
“Đúng vậy, đó là lí do mà tôi mới rất không hiểu cô tại sao muốn cho rằng Ly Mỹ Vân đáng thương, chủ yếu nhất là... lúc đầu rất nhiều người đều nói Ly Mỹ Vân chỉ dùng vài phương pháp đã chen vào giữa bạn gái trước và ông chủ nhưng... họ cũng nói bạn gái trước của ông chủ ngốc nghếch, yêu nên ghen tuông, cho dù Ly Mỹ Vân không sử dụng mánh khoé cũng sẽ bị ông chủ chán ghét.”
Ha ha, bất kể ban đầu là Ly Mỹ Vân không đúng khi làm tiểu tam, cũng không bất kể cô ta có đúng hay không khi dùng bất kỳ thủ đoạn nào để chen vào giữa Ngự Ngạo Thiên và bạn gái trước, dù sao cũng là quá khứ rồi, hiện tại, cô ta mới là bạn gái chính quy của Ngự Ngạo Thiên, mà mình đích xác đúng là một tiểu tam, bất luận như thế nào, mình cũng không nên chó chê mèo lắm lông, người chạy năm mươi bước cười người chạy một trăm bước. “Nếu mà nói như cô vậy...”
“Ân?” Nam Lộc nhìn sang gò má Dao Dao vẫn đang nhìn lên tinh không xa xăm.
Cô khẽ mỉm cười, thở dài một cái, chậm rãi nói: “Ngự Ngạo Thiên... Thực sự rất quá đáng!”
Trong nháy mắt, con ngươi Nam Lộc mở rộng, cô còn tưởng rằng Dao Dao sẽ nói xấu Ly Mỹ Vân, thậm chí sẽ ghét Ly Mỹ Vân, nhưng không nghĩ tới... A, cô nhưng là chán ghét Ngự Ngạo Thiên?
Bất đắc dĩ cười một tiếng, Nam Lộc theo bản năng ngoái đầu lại nhìn về phía cái thân ảnh đứng ở lầu hai biệt thự kia, nói thầm: “Ngự lão đại, lúc này “bảo bối” mà anh mang về nhà... thực sự vô cùng tốt.”
“Nam Lộc, cô ở đây nói thầm cái gì đấy?”
“Không, không có gì.” Ngọt ngào cười một tiếng, cô chợt hôn lên gò má Dao Dao.
“Á?”
“Tôi thích cô, Dao Dao, chúng ta làm bạn đi!”
“Hả?” Dao Dao mê man mân mê miệng: “Thì ra cô lúc này mới muốn làm bạn cùng tôi hả, tôi nhưng đã sớm xem cô như bạn a, hừ, tôi tức giận.”
“Ha ha, Dao Dao cô đừng nóng giận nha, thực ra tôi cũng đã sớm đem cô làm bạn, chỉ là...”
“Được rồi, tôi chỉ đùa cô thôi Nam Lộc, tôi thực sự thật cao hứng khi cô sẽ cùng tôi kết giao bằng hữu, tôi cũng rất thích cô Nam Lộc.” Cô cũng trả trở về cho Nam Lộc một nụ cười ngọt ngào, sau đó hai người thân thiết dựa đầu vào nhau.
Giờ khắc này, trong lòng của Dao Dao có sự ấm áp không nói nên được, tối thiểu Nam Lộc có thể cho cô sự lưu luyến ở bên trong biệt thự đặc biệt lạnh như băng này...