Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 124: Lời nói dối bị vạch trần




"Ai da, anh vừa phát hiện hóa ra anh còn là một thần y đó nha, vừa mới giúp em xoa nhẹ như vậy thôi mà trong chốc lát bụng em đã tốt hơn nhiều phải không?" Con ngươi Ngự Ngạo Thiên hiện lên một tia không đứng đắn, mắt híp lại trở thành một đạo trăng lưỡi liềm, hắn gục đầu xuống, câu dẫn ra khóe môi chậm rãi hướng tới môi của Dao Dao hôn tới.

"Đừng mà!" Theo bản năng, Dao Dao kháng cự đẩy Ngự Ngạo Thiên ra.

Không khí chợt chùn xuống, cô có thể cảm giác được thần sắc Ngự Ngạo Thiên trở nên âm lãnh. 

Thật không nên, không nên cự tuyệt nụ hôn của hắn, có thể... Nếu như chỉ là bởi vì hắn đối xử tốt với mình lúc này thì mình lại có thể cam tâm tình nguyện cho hắn hôn, có thể hay không...

Nhưng mình vẫn không thể hôn với người mà mình không thích!

"Em, em đói bụng, em muốn đi ăn." Nói xong, Dao Dao rất nhanh nhảy ra khỏi giường, khẩn trương chạy về phía cửa. 

"Đứng lại." Con ngươi tà lạnh quét tới dưới chân Dao Dao, Ngự Ngạo Thiên nhìn thấy liền hỏi: "Bảo bối, em lên giường đều không cởi giày sao?"

Nguy rồi!

Mới vừa rồi là cô ngồi trên ghế sa lon xem sách, nghe được tin hắn trở về liền quá luống cuống cho nên quên cả cởi giày mà chui vào trong chăn. "Em..." 

"Bảo bối, anh ghét nhất cái gì, có lẽ không cần anh phải lặp lại đúng không?" Trong con ngươi xẹt qua tia âm lãnh thành một vòng âm trầm sáng bóng, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên lạnh lẽo.

Tiêu rồi, xem ra mình đã chọc giận Ngự Ngạo Thiên rồi.

"Đúng, thực xin lỗi, em lừa anh, em vừa rồi là đang nói xạo, bụng cũng không hề bị đau." 

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó..." Nắm chặt lại nắm đấm, cô bước nhanh đi đến bên giường lấy ra mấy quyển sách bị giấu ở dưới giường: "Em, em sợ anh thấy em đang đọc những cuốn sách này, cho nên mới... Mới nói dối."

Ngự Ngạo Thiên cấm lấy mấy quyển sách trong tay Dao Dao, đơn giản nhìn thoáng qua: "Vật Liệu Xây Dựng", "Điều trị khủng hoảng và ứng dụng các mối quan hệ công chúng", "Những loại vật liệu phù hợp cho các công trình". 

"Ai da, bảo bối, em xem, anh có nên cho em nghỉ việc ở Lam Độ Quốc Tế không đây?"

"Ba" toàn bộ sách vở bị ném đến trước mặt Dao Dao.

Cô liền thấy đôi má mình đau rát. Chỉ trách anh ấy quá tinh tường, chỉ mới thấy cô mang giày xuống giường liền biết được cô đang nói xạo, chỉ mới thấy mấy quyển sách kia thôi mà đã biết rõ cô là đang muốn giúp đỡ Hạ Nhậm Lương. 

Ngự Ngạo Thiên hóa ra không chỉ đáng sợ tại vì tính tình tàn nhẫn mà còn ở cảm tính nhạy cảm của hắn với vạn vật.

"Thực xin lỗi, Ngự Ngạo Thiên, thực xin lỗi, em... em không muốn lừa dối anh. Em thật sự rất cảm ơn anh vừa rồi lại đối xử tốt với em như vậy, thế nhưng mà... mà..." Lời nói mới đến một nửa, cô liền bị Ngự Ngạo Thiên nắm cổ áo nhấc lên. Hai chân lơ lửng trên không, chống lại đôi mắt nguy hiểm sâu không thấy đáy của hắn lúc này, tóc gáy trên người Dao Dao đều bị dựng lên.

"Bảo bối, hóa ra là em cũng biết anh vừa rồi đối xử với em rất tốt mà tại sao em còn có lá gan... Lừa gạt anh?" Nói xong, khuôn mặt hắn lạnh lẽo, phẫn nộ ném cô ra ngoài. 

Thân thể mảnh mai hung hăng đụng vào vách tường lạnh như băng, bởi vì bị Ngạo Thiên ném đi rất mạnh nên ót của Dao Dao va chạm vào tường phát ra một tiếng “đong” rất lớn.

Chóng mặt...

Tay giữ lấy cái ót, đồng tử cố gắng tìm kiếm bóng dáng Ngự Ngạo Thiên. "Ngự... Ngạo Thiên. Đúng, thực xin lỗi. Em biết em sai rồi, xin anh tha thứ cho em, có được không?" Gian nan bò đến trước mặt hắn, bàn tay nhỏ bé run rẩy gắt gao nắm ống quần hắn. 

Hắn cười tà, ngồi xổm người xuống, một tay mạnh mẽ bóp cằm Dao Dao: "Bảo bối, không cần sợ hãi như vậy, yên tâm đi, anh sẽ không giết em!"

"Không phải... Em thừa nhận sai lầm của mình, không phải vì sợ anh giết em." Lúc mà hắn muốn dụng tâm đối đãi với cô, cô lại nói dối hắn, mặc kệ là cô nói dối vì ai, mặc kệ lý do vì sao cô phải nói dối hắn, lúc này đây Ngự Ngạo Thiên thật sự dụng tâm đối đãi với cô mà kết quả lại...

"Em biết em sai rồi, thực xin lỗi, thực xin lỗi." Giọt nước mắt hối lỗi lăn qua hai gò má rồi chậm rãi rơi xuống. 

Nộ khí trong mắt Ngự Ngạo Thiên dần tiêu biến. "Đứng lên." Ngự Ngạo Thiên ôm Dao Dao ngồi ở đầu giường: "Tại sao em lại đi giúp Hạ Nhậm Lương?"

"Khi đó, lúc em đưa ra ý kiến về cổ phiếu của Changhong A, rất nhiều người đều xa lánh em. Chỉ có Hạ Nhậm Lương đứng ra ủng hộ em, em có cảm giác là cho đến lúc đó anh ấy là đơn thuần vì hữu nghị mà ủng hộ em. Em nợ Hạ Nhậm Lương quá nhiều, quá nhiều, cho nên, em muốn trả lại cho anh ấy ân tình này."

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là Blues International sẽ không vì cô mà bị công kích nhưng cô không có cách nào mà nói trắng ra cho Ngự Ngạo Thiên. "Hãy tin tưởng em, em biết rõ mình nên làm cái gì và không nên làm cái gì, cũng biết được thân phận của mình bây giờ, cho nên cho dù em thật sự có giúp Hạ Nhậm Lương nhưng sẽ gặp mặt hắn, có được không?" 

Nhìn qua bộ dạng cầu khẩn của Dao Dao, Ngự Ngạo Thiên đột nhiên cảm giác mình rất thất bại, cô gái lúc trước tràn đầy thiện lương này lại không bị một chút gì ô nhiễm...

"Bảo bối, em thật đúng là người biết điều nhưng mà... Anh chưa được em báo đáp cái gì hết?"

"Đó là bởi vì..." Trong nhất thời, Dao Dao ngượng ngùng, lại nói tiếp, người đã cứu ông nội của cô là Ngự Ngạo Thiên, hắn là đại ân nhân của mình mới đúng, có thể mình chỉ là sợ hắn nên mới khuất phục nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới phải báo đáp hắn. 

Không trả lời được vấn đề này của Ngự Ngạo Thiên, cô liền lảng tránh mà cúi thấp đầu xuống.

Một giây sau, Ngự Ngạo Thiên nâng cái đầu nhỏ bé của cô lên, môi bá đạo hôn lên.

"A..." Vốn định né cái hôn này, cô vừa muốn vươn tay liền lập tức rụt trở về, mặc kệ cho hắn hôn. 

Tay ấm áp thăm dò vào bên trong người, cầm lấy cặp ngực trắng nõn của cô, nhẹ nhàng xoa nắn.

Không có ngăn cản cũng không có kháng cự, cho dù cô không thích bị Ngự Ngạo Thiên trêu chọc nhưng lúc này đây cô vô cùng phối hợp.

Thời gian dần qua, đôi tay đang đặt ở trên ngực dần dùng sức. 

Từng đợt đau đớn truyền đến: "Hừ, A..." Môi bị chặn lại, không thể kêu ra tiếng, cô vừa nhịn lấy hành động thô bạo của người đàn ông này.

Hai mắt Ngự Ngạo Thiên mạnh mẽ mở ra, trong mắt lạnh lẽo làm cho người ta hít thở không thông.

Hắn có thể cảm nhận được bản thân mình giờ phút này thô bạo đến cỡ nào nhưng người của bảo bối thật sự cứ cứng như cái tượng gỗ vậy, thật đúng là làm hắn ta mất hứng nhưng như vậy chỉ biết làm hắn càng thương cô mà thôi! 

Hôn xong, hắn rút ra khỏi áo Dao Dao, lạnh lùng nói: "Bảo bối, em đến bây giờ lại không học được cách lấy lòng nam nhân như thế nào sao?"

"Em..."

“Cốc cốc cốc.” Đột nhiên có người gõ cửa. 

"Chuyện gì?"

"Cậu chủ, Ly tiểu thư đến tìm cậu."

Ly Mỹ Vân? Làm sao bây giờ, Ngự Ngạo Thiên không phải nói nàng sẽ không tới tại đây sao? Dao Dao khẩn trương có chút không biết làm sao: "Em, em đi nha." 

"Đứng lại!" Ngự Ngạo Thiên giữ chặt tay của cô, tà tà nở nụ cười: "Mỹ Vân tới vừa đúng lúc có thể dạy cho em như thế nào để lấy lòng nam nhân."