Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 122: Phong thần dật bởi vì cô mà đối phó với lam độ quốc tế




Không phải chứ? Chuyện này quá nghiêm trọng rồi, lần này Lam Độ Quốc Tế có mà đi đời nhà ma.”

“Đúng vậy, khủng hoảng uy tín rất nghiêm trọng. Phải biết rằng, sở dĩ  Lam Độ Quốc Tế có ngày hôm nay đều là dựa vào tích lũy uy tín đấy.”

Nghe các đồng nghiệp thảo luận, Dao Dao đột nhiên nghĩ tới lời nói của Hạ Nhậm Lương lúc trưa hôm qua, cũng bởi vì chuyện này mà hắn mới có thể tiếp nhận vị trí Chủ tịch sao? 

“Đúng rồi, người phụ trách bên Phong thị là ai thế?”

“Hình như là Tổng giám đốc của bọn họ, Phong Thần Dật!”

“Uầy, Lam Độ Quốc Tế xong đời rồi. Phong tổng của Phong thị vốn nổi danh trong mắt không chứa nổi hạt cát mà, chỉ sợ Lam Độ Quốc Tế lần này phải phá sản thật rồi.” 

Thì ra Phong Thần Dật phụ trách hạng mục này, sao lại đúng lúc vậy chứ?!

Xuất phát từ hiếu kỳ, Dao Dao lên mạng tìm kiếm tư liệu về Lam Độ Quốc Tế, qua những ghi chép trong quá khứ, Lam Độ Quốc Tế thật sự có sức uy tín rất mạnh, cũng chính vì vậy mà trong vòng mười năm Blue đã thăng tiến tới vị trí thứ ba trong top các xí nghiệp mạnh toàn quốc, sau này bởi vì sự xuất hiện của Bác Sâm mà tụt xuống hạng tư, làm thế nào mà Phong Thần Dật vừa đến Lam Độ Quốc Tế đã biến thành công ty không uy tín rồi?

Cả buổi trưa Dao Dao vốn không có chuyện gì làm nên chủ yếu chú ý tới tình hình của Lam Độ Quốc Tế và lấy tài liệu tương quan ra tra. 

“Tiểu Lạc, tiểu Lạc.”

“Hả? Chuyện gì vậy, tổ trưởng Tôn?” Đóng trang web, cô đi nhanh đến trước bàn làm việc của Tôn Lệ.

“Cô đem phần văn kiện này giao cho trợ lý của Phong tổng đi.” 

Nhận lấy văn kiện Tôn Lệ đưa tới, cô sửng sốt một chút: “Phong tổng? Là... Phong tổng của Phong thị... ạ?”

“Đúng! Chính là anh ta! Đi đi.”

Không phải chứ, tại sao cô phải đi tới đó chứ, có điều đưa cho trợ lý của hắn còn được, nếu là trực tiếp đưa cho hắn thì đánh chết cô cũng sẽ không đi. 

Xe rất nhanh đã đến Phong thị, cô chạy thẳng tới phòng Tổng giám đốc, trợ lý của Phong Thần Dật,  trợ lý của Phong Thần Dật, phòng làm việc của trợ lý ở đâu nhỉ?

Bất đắc dĩ, cô đành phải xin thư kí Phong Thần Dật giúp đỡ: “Cô Lisa, chào cô.”

“Cô... Là cô, Lạc tiểu thư! Tới tìm Phong tổng của chúng tôi sao? Mau vào đi thôi, Phong tổng đang trong phòng làm việc đó.”  Lisa nói xong liền mở cửa phòng làm việc. 

Cô vội vàng giải thích: “Không phải, không phải, không phải đâu cô Lisa, tôi... tôi tới tìm trợ lý của Phong tổng.”

“Hả? Cô tìm Veblen?”

“Đúng, chính là anh ta. Tôi thay mặt Bác Sâm tới đưa văn kiện cho Veblen.” 

“À, là thế này, Veblen ra ngoài làm việc rồi, cô giao văn kiện này cho tôi đi! Anh ta trở về tôi sẽ giao lại cho.”

“Ừ, tốt quá, cảm ơn cô.” Dao Dao vui vẻ giao văn kiện trong tay cho Lisa.

Cô vừa định kéo ngăn kéo ra để bỏ văn kiện vào, ai ngờ một văn kiện khác đặt ở bên cạnh bàn bị kéo xuống theo. “Không xong rồi!” 

“A, cô Lisa, để tôi giúp cô nhặt!”

“Không cần đâu, Lạc tiểu thư, vậy làm sao được chứ.” Chưa biết chừng cô gái trước mặt này chính là bà chủ tương lai của Phong thị, Lisa nào dám nhờ vị đại nhân vật này nhặt giúp mình chứ?

“Không sao mà”. Dao Dao nhiệt tính cúi người xuống nhặt lại mấy tờ giấy tán loạn trên đất, bỗng... 

Một tấm hình đập ­ vào mắt cô. “Đây là...”  nhặt lên nhìn một chút, đây là ảnh chụp cô đi ăn với Hạ Du.

“A? Lạc tiểu thư, cái này... cái này...” Lisa khẩn trương cướp lại tấm hình, lúng túng cười nói: “Cảm ơn, cảm ơn cô, nếu như không nói chuyện gì, cô trở về đi thôi.”

Tại sao Lisa lại có tấm hình mình đi ăn cơm chung với Hạ Du? 

Không, cái này nhất định không phải Lisa chụp, mà là! “Cô Lisa, tôi muốn gặp Phong Thần Dật!”

“A?” Lisa vừa thấy vẻ mặt của Dao Dao liền biết chuyện không ổn rồi: “Chờ... chút” cô đi nhanh vào phòng Tổng giám đốc, đem chuyện mới vừa rồi tóm tắt qua một lần cho Phong Thần Dật sau đó liền dẫn Dao Dao vào trong phòng tổng giám đốc.

“Phong tổng, Lạc tiểu thư, hai người trò chuyện đi, tôi... tôi ra ngoài trước.” 

Lisa vừa đóng cửa phòng Tổng giám đốc lại, vẻ mặt Dao Dao sầm lại, bước một bước lớn vọt tới trước bàn làm việc: “Phong Thần Dật, anh cho người theo dõi tôi là có ý đồ gì?”

Nghe Dao Dao vặn hỏi, Phong Thần Dật không nhanh không chậm dựa vào ghế làm việc, mỉm cười nói: “Honey Dao Dao, thật sự là mỗi lần em nhìn thấy anh đều vô cùng kích động nha.”

“Phong Thần Dật, tôi không có thời gian chơi với anh. Tôi muốn anh trả lời tôi, tại sao anh lại cho người theo dõi tôi?” 

“Em không tự nói, đương nhiên anh chỉ có thể tự mình động thủ đi thăm dò.”

“Em không tự nói?” Hắn là chỉ...

Chẳng lẽ hắn cho rằng hiện tại người mình đang hẹn hò chính là Hạ Du? “Đây là nguyên nhân anh đột nhiên hợp tác với Lam Độ Quốc Tế phải không?” Qua cả trưa tìm tòi, Dao Dao phát hiện từ trước đến nay Phong thị và Lam Độ Quốc Tế chưa từng hợp tác, hơn nữa người phụ trách hạng mục bất động sản cũng không phải Phong Thần Dật, cô còn đang hiếu kỳ sao Phong Thần Dật lại đột nhiên vô cớ tìm Lam Độ Quốc Tế hợp tác, mãi cho đến khi nhìn thấy bức hình Lisa làm rơi, dường như tất cả mới có manh mối. 

Phong Thần Dật không nói, chỉ mỉm cười rung cả bờ vai.

Cô nắm chặt tay: “Phong Thần Dật, nếu như anh thật vì tấm hình kia mà gây phiền phức cho Lam Độ Quốc Tế thì tôi nói cho anh biết, tôi với Hạ Du chỉ đơn thuần đi ăn cơm mà thôi, chỉ một lần đó!”

“Vậy thì sao?” 

“Anh nghĩ có cần phải chỉ vì một bức ảnh mà điều động nhân lực đối phó với cả công ty người ta không?”

“Dao Dao, em sai rồi.” Phong Thần Dật đứng lên, ngón tay khẽ lướt qua cằm của cô, lạnh nhạt cười nói: “Không phải chỉ vì em ăn cơm với hắn một lần mà đối phó hắn...”

Nhìn đôi mắt lấp lánh tràn đầy lạnh nhạt kia, cô hơi nhíu mày: “Là?” 

“Em nhớ cho kỹ.” Đầu tiến tới bên tai cô: “Chỉ cần là đàn ông từng có mờ ám với em đều sẽ trở thành đối tượng tấn công của anh!” Âm thanh lạnh như băng giống như là thông điệp của ma vương, nói xong hắn khẽ cắn lỗ tai nhạy cảm của cô.

“Ồ.” Nhíu mày, Dao Dao đẩy hắn ra theo bản năng, “Phong Thần Dật, anh quả thật quá bá đạo, chúng ta bây giờ đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa rồi, tôi muốn hẹn hò với ai là tự do của tôi!”

“Anh nói cho em biết. Anh muốn đối phó với ai cũng là... tự do của anh!” Phong Thần Dật cười lạnh ngồi lại trên ghế làm việc. 

Nhìn người đàn ông trước mặt, cô không khỏi nghĩ tới quãng thời gian bọn họ ở chung với nhau kia, khi đó người đàn ông này cũng như vậy, bá đạo, cuồng ngạo, vì diệt trừ đối thủ mà có thể không tiếc bất cứ giá nào, không ngờ hai năm sau tính cách bá đạo của hắn chỉ tăng chứ không giảm!

“Tôi ghét anh... Phong Thần Dật... tôi ghét anh. Tôi phát hiện tôi càng ngày càng ghét anh! Anh có biết sự bá đạo của anh, sự ngang ngược không biết lý lẽ của anh có thể sẽ hại chết người không? Nếu không phải lần trước tôi lấy được lời nói của anh...”