Thuần Thú Sư Bá Đạo Hệ Thống

Chương 7: Con muốn…muốn đi tắmm!!!




Sau khi nghe Bá Đạo thông báo nhiệm vụ, Hoàng Anh chỉ nghĩ đơn giản rằng tắm thôi cũng được 7k bạc, có 7k bạc hắn sẽ mua ngay Vật phẩm mà hắn mong muốn trong cửa hàng Sắc dục…Mạnh thì từ từ cũng được, còn “chim” bé là phải trị ngay!!!

Chợt mặt Hoàng Anh ửng đỏ, hình như vừa phát hiện ra điều gì đó khiến hắn vô cùng xấu hổ “tắm..tắm với Như Quỳnh!” Mới nghĩ tới chuyện tắm chung thôi mà người hắn đã run lên, như có một luồn điện chạy từ não trái của hắn, truyền đi khắc cơ thể rồi quay về não phải, cứ thế lập đi lập lại. Cũng phải thôi, đối với một tên trai tân 25 tuổi như hắn, tiếp xúc trực tiếp với cơ thể nữ nhân là điều hoàn toàn mới mẻ, kích thích và có một chút lo sợ. Dù hắn đã từng coi khá nhiều bộ JAV để học hỏi kinh nghiệm nhưng đó chỉ là lý thuyết, thực hành là một chuyện hoàn toàn khác.

Như Quỳnh vẫn ngồi ngay đầu giường chăm chú nhìn Hoàng Anh, nàng lúc nào cũng cảm thấy giữa nàng và hắn có một mối liên kết kỳ lạ mà đến nàng cũng không biết là gì. Thấy mặt hắn ửng đỏ, Như Quỳnh liền đưa tay đặt lên trán hắn, với một vẻ mặt lo lắng nàng hỏi:

- Sao mặt con đỏ vậy, thấy trong người có nóng không!?

Như Quỳnh đâu biết rằng, ở chung giường với một mỹ nhân như nàng thì có nam nhân nào mà không nóng trong người. Hoàng Anh lắc đầu rồi trả lời:

- Không, không nóng, chỉ là ở trong phòng lâu quá cảm thấy bức rức khó chịu nên con muốn…muốn…!!

- “Con muốn gì!?” Như Quỳnh thấy Hoàng Anh ấp úng liền hỏi tiếp.

- “Con muốn…muốn đi tắmm!!!” Hoàng Anh ráng mãi mới nói được, giọng như hết hơi.

- “À! Tưởng chuyện gì, vậy con ngồi đợi một lát để mẹ sai người đi chuẩn bị nước nóng!” Như Quỳnh mỉm cười dịu dàng nhìn hắn và đáp.

Nói rồi nàng đứng lên, bước ra khỏi phòng đi sai người làm chuẩn bị nước nóng trong nhà tắm. Hai mắt Hoàng Anh chăm chú vào cặp mông to, tròn, đầy đặn còn hơi vểnh lên của Như Quỳnh, cứ mỗi bước chân là cặp mông ấy lại chuyển động một cách nhẹ nhàng, đưa qua đưa lại như muốn mời gọi hắn. Tới khi Như Quỳnh đi mất, hình ảnh vừa rồi vẫn còn lưu lại trong đầu hắn, cảm thấy bụng mình nóng lên, giữa hai chân có thứ gì đó đang biểu tình.

Bây giờ bên ngoài, trời đang xế chiều, từng cơn gió mát rượi thổi đến, khiến những chiếc lá trên các cành cây trong vườn kêu lên xào xạc, xào xạc. Ngọn gió thổi từ dòng sông Trân Châu nằm ngay phía nam của thành Thương Châu. Hằng ngày, vào lúc bình minh những tia nắng đầu tiên len lỏi rọi xuống dòng sông, bắt gặp những bọt nước trắng xoá khiến chúng bị phản chiếu lại, tạo nên một khung cảnh như những hạt trân châu lấp lánh. Chính vì thế nên dòng sông này mới được đặt tên là Trân Châu, và toàn thành thị ngay bên bờ sông người ta gọi nó là Thương Châu thành.

Hoàng Anh đứng dậy, hắn bước ra khỏi phòng, một bầu không khí trong lành ở khắp mọi nơi, không có ô nhiễm khói bụi, không có ồn ào bon chen. Hắn cảm giác như thời gian và không gian xung quanh đang trôi chậm rãi, chậm rãi một cách yên bình. Theo như trí nhớ của Hoàng Anh, Trần gia phủ nằm ở hướng Đông Nam của thành, gần với dòng sông Chân Trâu. Trần gia phủ là tập hợp một dãy những kiến trúc cao thấp, nối liền nhau tạo thành một hình chữ nhật. Từ cổng Trần gia phủ bước vào, gian nhà to nhất ở giữa là phòng nghị sự gia tộc, phía trước bên phải là sân tập võ, bên trái là hoa viên. Phía sau bên trái là gian nhà ở gia đình, bên phải là gian bếp rồi tới nhà tắm, gian nhà ở của người làm, nhà kho thì nằm trong góc.

Hoàng Anh đang đứng tận hưởng bầu không khí trong lành bỗng có một bàn tay từ đằng sau chạm vào vai hắn. Hắn giật mình quay lại thì thấy một cô bé đang mặc chiếc váy màu trắng, phía dưới chân váy được thêu một vài bông hoa hồng trông rất dễ thương, mái tóc cột cao 2 bên, dài tới vai, gương mặt lém lĩnh, cặp mắt to đen láy chớp chớp, cái mũi cao, miệng nở một nụ cười xinh xắn nhìn hắn. Nàng là Trần Du Duyên, cháu của một trưởng lão trong Trần gia. Mà vị trưỡng lão đó lại là em ruột của gia chủ Trần Thiên Sơn tên là Trần Thiên Bảo, vậy tính ra nàng là em họ của hắn. Du Duyên với Hoàng Anh bằng tuổi nhau, chơi với nhau từ nhỏ, nàng khá tinh nghịch nên chơi rất thân với Hoàng Anh, 2 đứa lúc nhỏ 1 nam 1 nữ bày trò quậy phá khiến người làm kẻ ở trong Trần gia khốn đốn, đến gia chủ cũng chịu thua. Mắt đen chớp chớp nàng nhìn Hoàng Anh và nói:

- Ta nghe người làm trong phủ nói rằng ngươi mới tỉnh, ta liền xin mẹ sang thăm ngươi, mấy ngày nay ta chơi một mình thật là chán chết!!

Du Duyên chu mỏ ý muốn trách móc Hoàng Anh. Cái hôm mà thằng nhóc Hoàng Anh (cũ) bị sét đánh, hắn có mò qua phòng Du Duyện rủ nàng trốn đi tắm mưa, ai ngờ kế hoạch bị mẹ nàng biết, Du Duyên bị mẹ tóm lại còn hắn nhanh chân chạy thoát. Sau đó hắn trốn ra ngoài tắm mưa thì bị sét đánh. Hoàng Anh cười hì hì thanh minh:

- Ngươi không thấy ta bị sét đánh hôn mê 3 ngày 3 đêm hay sao!?

- “Ta không biết, tại ngươi rủ ta trốn đi tắm mưa làm ta bị mẹ mắng, còn bị cấm túc trong phòng từ bữa đó tới giờ, chán chết ta rồi!!!” Du Duyên hậm hực dậm chân, mỏ nàng chu lên, nhõng nhẽo nói.

- “Thôi được rồi, là ta có lỗi với ngươi, làm ngươi bị phạt, để ngày mai ta sang xin mẹ ngươi rồi dẫn ngươi ra ngoài phố chơi, có chịu không!?” Nhìn gương mặt nhõng nhẽo cực kỳ dễ thương của Du Duyên khiến Hoàng Anh không kềm được lòng đành xuống nước xin lỗi.

Thực vậy, trước mặt là một cô gái cực kỳ dễ thương đang làm nũng thì là nam nhi ai có thể cầm lòng được chứ!?. Nghe Hoàng Anh nói thế, mặt Du Duyên rạng rỡ hẳn lên, nàng chớp chớp đôi mắt. Được một lúc thì mặt nàng lại trầm xuống và nói (con bé này thay đổi trạng thái nhanh thật):

- Mẹ ta bảo là ta không được chơi với ngươi nữa, chơi lâu sẽ bị nhiễm thói quậy phá, sau này sẽ không lấy được phu quân!!

- “Ta thấy ngươi con nghịch phá hơn ta!!” Hoàng Anh vừa cười vừa đáp.

- “Không được cười, ai phá hơn ngươi chứ!? Là ngươi rủ rê ta chứ bộ!!” Du Duyên chu mỏ lên cãi.

- “Vậy sau này ngươi không lấy được phu quân, ta sẽ hy sinh bản thân lấy ngươi, chịu chưa!!!” Hoàng Anh nói với vẻ miễn cưỡng trên mặt. (đúng kiểu thanh niên 2018 nghiện mà bày đặt ngại!)

- “Ai thèm lấy kẻ quậy phá như ngươi chứ, đồ ngốc!!” Du Duyên mặt ửng đỏ, chu mỏ lên nói rồi chạy về hướng phòng nàng.

Chạy được một đoạn ngắn nàng ta quay lại, mặt tươi cười nói lớn:

- Nhớ ngày mai không được quên đâu đó!!

Nói rồi Du Duyên quay lưng chạy mất dạng. Hoàng Anh ngắm nhìn Du Duyên không chớp mắt. Nàng như bông hoa chớp nở giữa cơn gió mùa thu, xinh tươi, năng động và một chút ngây thơ. Cơ thể Du Duyên đang bắt đầu phát triển, ngực nàng dần nhô ra như chồi non gặp ánh nắng ban mai, vòng eo thon gọn, cặp mông tròn trịa, săn chắc. Có lẽ cũng giống như cơ thể nàng, cảm xúc của nàng cũng phát triển theo, biết hờn dỗi, biết ngại ngùng và bắt đầu biết rung động.

Hoàng Anh thẫn thờ nhìn theo thân ảnh Du Duyên tới khi mất hút, từ hướng bên kia hắn đã thấy Như Quỳnh tiến tới. Như Quỳnh nhìn hắn ân cần bảo:

- Nước nóng chuẩn bị xong rồi để mẹ dìu con đi tắm!!

Hắn chỉ gật đầu không phản kháng. Chỉ cần có cơ hội được chạm vào Như Quỳnh là hắn tận dụng hết. Đằng này nàng còn ngỏ ý sẽ dìu hắn đi thì dại gì mà không đồng ý.

Hai người tới trước cửa nhà tắm, gian nhà được bao bọc khá kín đáo, đứng bên ngoài có thể thấy được tiếng nước chảy và hơi nước bay ra. Bên trong nhà tắm khá rộng, ở giữa là một bồn nước nóng lớn, bồn nước được thiết kế để người ta có thể vừa ngồi tắm vừa ngã lưng ra thư giãn. Xung quanh là những bồn nước nhỏ hơn chứa nước nóng và lạnh, có gáo múc nước để xối lên người.

Hai người bước vào trong, Như Quỳnh đóng cửa lại, chổ hắn và Như Quỳnh đang đứng là một không gian nhỏ, có những xọt tre đựng đồ dơ, trên những cái kệ bằng gỗ kế bên đặt một vài chiếc khăn tắm đã được gấp sẵn và một bộ y phục, đoán chừng là y phục nàng chuẩn bị cho hắn. Như Quỳnh nhẹ nhàng giúp hắn cởi y phục, Hoàng Anh cảm thấy xấu hổ kinh khủng, đây là lần đâu tiên hắn được nữ nhân giúp cỡi y phục mà còn là mỹ nhân nữa chứ. Tới khi chỉ còn duy nhất cái quần lót, hắn liền quay người lại, một tay tụt nhanh chiếc quần xuống, tay còn lại chụp lấy một cái khăn tắm để sẵn trên kệ ở ngay đó quấn vào nàng hông. Như Quỳnh thấy thế liền mỉm cười không nói gì, loay hoay nhặt y phục dơ của hắn bỏ vào sọt. Khi thấy nàng chuẩn bị quay mặt bước ra ngoài thì hắn ngập ngừng nói:

- Mẹ không vào tắm luôn à!?

- “Mọi hôm con vẫn đuổi mẹ ra ngoài để tắm một mình mà!?” Như Quỳnh ngạc nhiên trả lời.

Hoàng Anh thầm mắng trong đầu: “thằng nhóc ngu này, số hưởng mà không biết!” sau giọng hắn vẫn run run trả lời:

- Tại hôm nay con thấy không khoẻ, sợ đang tắm lại lăn ra bất tỉnh thì không biết sao!!!

Vừa nói xong Hoàng Anh thấy có gì đó sai sai liền nghĩ: “trời ơi ngu quá, có thằng nào không khoẻ trong người mà đòi đi tắm, rồi còn lấy lý do đó bảo con gái nhà người ta vào tắm chung không??” Vừa nghĩ hắn vừa tự chửi mình thì nghe tiếng Như Quỳnh bảo:

- Vậy con vào trước đi mẹ cởi y phục rồi vào!!

Vừa nói nàng vừa cúi cúi xuống đất, hai má ửng hồng, vẻ mặt ngượng ngùng. Lời nói của Như Quỳnh chẳng khác gì giúp cho ý đồ đen tối của hắn thành công một nữa. Sau đó hắn bước vào bên trong, xối vài gáo nước nóng lên người từ những bồn nước nhỏ. Thấy cơ thể đã ướt, hắn liền leo vào bồn nước lớn đặt ở giữa trong khi vẫn còn quấn khăn tắm, ngã lưng ra một cách thư giãn. Có một sự hồi hợp đang lớn dần trong tâm trí hắn.

Một lúc sau, Như Quỳnh bước vào, nàng quấn 1 chiếc khăn tắm ngang người, dù được nàng quấn khá chặt nhưng ẩn sau lớp khăn, cặp ngực kia như muốn phá vỡ sự gò bó mà thoát ra ngoài. Như Quỳnh bước đi ngại ngùng, tiến lại một bồn chứa nước nhỏ, một tay cầm gáo múc nước xối lên người từ vai trở xuống, một tay vẫn giữ chiếc khăn tắm quấn ngang người để khỏi bị tụt. Nước bắt đầu thấm vào khăn và dính chặt vào người Như Quỳnh, làm cho ngực và mông nàng hiện ra như in lên lớp khăn, một khung cảnh rất kích thích, rất lôi cuốn.