Thuần Thú Sư Bá Đạo Hệ Thống

Chương 11: Dạo phố




Một buổi sáng trong lành đang bao trùm cả thành Thương Châu, dòng người tấp nập qua lại, kẻ mua người bán cứ thế nối đuôi nhau tạo thành 1 đoàn người dường như vô tận. Đâu đó, trong khung cảnh đông đúc kia, một vị khách đang đứng trước một gian hàng, lên tiếng mặc cả với chủ tiệm. Như không cần hẹn trước, các hàng quán xung quanh đó liền phát ra những lời mời chào, câu kéo vị khách kia. Vì thành Thương Châu là một trong 2 toà thành lớn thuộc vùng lãnh thổ Đại Sơn Hà, trung tâm giao thương lớn nhất của dị thế giới Sa Mạc Đen, nên rất nhiều thương nhân từ các vùng lãnh thổ khác đều tập trung hàng hoá về đây. Việc canh tranh mua bán diễn ra khá khắc nghiệt, vì thế những cảnh mời chào, câu kéo vừa rồi rất đỗi bình thường.

Hoàng Anh và Du Duyên đang dạo bước trên phố, hướng tới trung tâm của thành, hắn để ý những hàng quán, cửa tiệm hai bên đường bán rất nhiều các loại mặt hàng. Từ lương thực, nhu yếu phẩm cho đến quần áo, vải vóc các loại đều được bày bán. Hoàng Anh nhìn vào một cửa tiệm bán vũ khí, hắn thấy trưng bày rất nhiều gươm đao giáo mác, kế đó là những bộ giáp bóng loáng. Hai mắt sáng lên, Hoàng Anh nghỉ trong đầu phải tậu cho mình một bộ giáp nào thật là ngầu mới được. Đang tính bước vào xem thì hắn sực nhớ ra là trong đầu mình có cả một hệ thống cửa hàng trang bị chiến đấu mà lúc đầu hắn chỉ xem lướt qua, không thèm để ý tới. “Lần sau phải xem kỹ hơn các thứ bán ở danh mục Chiến đấu của hệ thống mới được!” Hoàng Anh nghĩ như thế trong đầu rồi quay lại đi tiếp.

Lúc này, Du Duyên đang đứng trước một gian hàng bán đồ trang sức, nàng đang phân vân giữa hai chiếc vòng đeo tay. Bên trái là chiếc vòng cẩm thạch màu xanh nhạt trạm khắc những hoa văn hình lá, bên phải là chiếc vòng màu nâu đỏ có đính những mảng kim loại mỏng màu vàng. Thấy Hoàng Anh tiếng tới, Du Duyên nhau nhảu kéo tay áo hắn rồi hỏi:

- Ngươi thấy trong hai chiếc vòng này cái nào đẹp hơn!?

- “Ta thấy cái nào cũng đẹp!” Hoàng Anh nhìn lướt qua rồi trả lời.

- “Nhưng ta muốn biết cái nào đẹp hơn!” Du Duyên miệng hơi chu lên, giọng nũng nịu nói.

Trước sự dễ thương của Du Duyên, Hoàng Anh một lần nữa gục ngã, hắn đưa mắt nhìn hết một lượt những chiếc vòng đang được bày bán. Mắt Hoàng Anh dừng lại ở chiếc vòng bằng kim loại màu bạch kim, được thiết kế từ những hình trụ nhỏ nối vào nhau qua những mắt xích trông rất hài hoà, ngoài ra còn được đính thêm 3 ngôi sao nhỏ rất dễ thương. Hoàng Anh cầm chiếc vòng lên, đeo vào tay Du Duyên và nói:

- Ta thấy cái này hợp với ngươi nhất!

Trong lúc bị Hoàng Anh nắm tay, Du Duyên khá lúng túng, mặt nàng ửng đỏ, đầu hơi cuối tỏ vẻ ngại ngùng nhưng có gì đó khiến nàng thích thú, miệng khẽ mỉm cười.

- “Nhưng ta thấy cái này có vẻ hơi mắc!” Du Duyên ngước lên nhìn Hoàng Anh rồi nói.

- “Không sao, miễn ngươi thích là được!” Nói rồi Hoàng Anh lấy tiền trong Hành trang thông qua màn hình truy cập nhanh ra trả mà không thèm mặc cả, rồi lạnh lùng bước đi.

Hoàng Anh mua chiếc vòng hết 4k bạc, hắn cảm thấy mình vừa bị hớ và thầm an ủi bản thân:

- Thôi kệ, dại gái cũng không cái là cái tội!

Du Duyên đi kế bên Hoàng Anh, nàng vừa đi vừa đưa tay lên nhìn ngắm chiếc vòng mà hắn mới mua tặng nàng, rồi lâu lâu lại lén liếc qua nhìn hắn, nàng khẽ mỉm cười, lòng ngập tràn hạnh phúc.

Hoàng Anh đang chăm chú vào các đồ mỹ nghệ được bày bán bên đường thì Du Duyên kéo tay áo hắn, nàng chỉ về hướng có một nhóm người đang tu tập. Hai người tiến lại gần, thì ra đây là một đoàn kịch đang mở cửa bán vé, mọi người đang xếp hàng chuẩn bị vào xem, Du Duyên mặt mày hí hửng nói:

- Bọn mình vào xem kịch đi!

- “Ta không có hứng thú!” Hoàng Anh tỏ vẻ không quan tâm đáp.

- “Nhưng ta muốn vào xem!” Du Duyên nũng nịu nói.

- “Vậy thì nàng cứ vào xem đi, ta đợi bên ngoài này cũng được!” Hoàng Anh vẫn ra vẻ không quan tâm.

- “Hôm qua ngươi hứa dẫn ta đi dạo phố, nói là ta thích làm gì cũng được, giờ ta muốn vô xem kịch thì ngươi lại bỏ ta một mình, vậy mà còn nói sau này sẽ lấy ta, uổng công ta tin tưởng ngươi huhuhu…” Nói xong một tràng Du Duyên đứng khóc một cách ngon lành.

- “Nín đi đừng khóc nữa!!” Hoàng Anh thấy thế liền dỗ dành.

- “Ta không biết, ta cứ khóc đấy, ai bảo ngươi lừa ta HUHUHU…!” Du Duyên càng khóc to hơn.

Lúc này người đi đường đã đứng tụm lại xung quanh Hoàng Anh và Du Duyên, bắt đầu có những tiếng xì xầm bán tán.

- “Chắc thiếu gia nhà nào lại hứa hẹn lấy con gái người ta, sau khi chơi chán thì bỏ!” Một người phụ nữ trung niên, tay cầm một giỏ rau thở dài nói.

- “Um, chỉ tội cho cô gái đó nhẹ dạ khả tin!” Một người đàn ông đang gánh hàng nói thêm vào.

- “Thật không biết đám trẻ bây giờ nghĩ gì trong đầu nữa!?” Một bà lão vừa lắc đầu vừa nói.

Những tiếng xì xầm bàn tán mỗi lúc một nhiều, Hoàng Anh bắt đầu thấy hoang mang, hắn không ngờ Du Duyên lại dùng chiêu này với hắn.

- “Được rồi bảo bối của ta ơi, ta sợ ngươi quá rồi, ta vào xem kịch với ngươi là được chứ gì, đừng khóc nữa, cái thành này sắp bị ngươi khóc kéo đến đây hết rồi kìa!” Hoàng Anh giọng khuất phục nói.

- “Có thật ngươi vào xem kịch với ta không!?” Du Duyên ngừng khóc, thút thít hỏi.

- “Ta đi lừa bảo bối nhà ngươi làm gì!” Hoàng Anh trả lời.

Nghe Hoàng Anh nói xong, Du Duyên cúi xuống, dùng tà áo chấm chấm vài cái lên mặt, rồi ngước lên nở một nụ cười thật tươi nhìn Hoàng Anh và nói:

- “Nếu ngươi đồng ý sớm hơn thì đâu có chuyện gì xảy ra, giờ vào coi kịch thôi, sắp tới giờ diễn rồi kìa hihihi…!”

- “Ta bó chân với ngươi luôn!” Hoàng Anh lắc đầu nhìn Du Duyên cảm thán nói.

- “Hử!? “bó chân” là gì?” Du Duyên mặt hồn nhiên hỏi lại.

- “Không có gì, giờ có vô xem kịch không hay đứng đây cho người ta bàn tán!?” Hoàng Anh đáp.

- “Vô chứ, vô chứ hihihi!” Du Duyên mặt hí hửng như vừa nảy chẳng có chuyện gì xảy ra, vừa cười vừa nói.

Hai người mua vé rồi bước vào bên trong hội trường, bên ngoài đám đông hết chuyện để xem cũng tản đi mất. Bên trong hội trường, Hoàng Anh đưa mắt nhìn lướt qua một lượt, hắn thấy người đi xem kịch đa số đều là tiểu thư ăn mặc quý phái, đều có người theo sau tháp tùng.

Phía trước sân khấu lớn, người ta xếp những băng ghế dài xen kẽ nhau để cho khách ngồi xem kịch. Sau một lúc loay hoay tìm kiếm chổ ngồi, Hoàng Anh thấy rằng hầu như băng ghế nào cũng kín người. Hình như Du Duyên vừa phát hiện ra chổ còn trống, nàng nhanh nhảu kéo tay áo Hoàng Anh tiến lại phía trước sân khấu.

Ở vị trí gần với sân khấu nhất được người ta xếp 4 cái bục bằng gỗ riêng biệt, phũ lên một tấm da thú, đặt trên đó một chiếc bàn nhỏ bằng gỗ cẩm, trên bàn có một ấm trà và một đĩa trái cây. Hai trong 4 bục gỗ đã có người ngồi, một bên là vị công tử mặc hoa phục màu tím, có làn da trắng, dáng điệu ẽo lã, tay đang cầm chiếc quạt phe phẩy, còn bên này là một vị cô nướng đeo một chiếc khăn che mặt, mặc một bộ váy màu xanh dương nhạt, toát ra vẻ lạnh lùng, thần bí.

Thấy còn 2 bục gỗ trống, Du Duyên liền leo lên ngồi, mặt cười hí hửng, nàng nhìn Hoàng Anh rồi chỉ tay về phía chiếc bục gỗ còn trống bên cạnh bảo:

- Chổ đó còn chưa có ai ngồi, ngươi mau tới ngồi vào đi, không là người khác chiếm mất bây giờ!

Hoàng Anh ngập ngừng tiến lại bục gỗ còn trống thì nghe đằng sau có tiếng nói.

- Ý! xin lỗi vị tiểu cô nương này, chổ này thực sự là không ngồi được, để ta sắp xếp cho cô một chổ khác có được không!?

Hoàng Anh quay lại thì thấy một người đàn ông đang nhìn Du Duyên cười cười nói, dường như hắn là tổng quản của đoàn kịch này.

- “Ta không muốn đổi, chổ này ta rất thích, với lại chưa có ai ngồi thì ta ngồi vào làm gì mà không được!” Du Duyên hơi chu miệng lên nói.

- “Cô nương, thực sự là chổ này không ngồi được đâu!” Tên tổng quản đang ra sức năn nỉ thì đằng sau có hai người, một nam một nữ bước đến. Giọng nam ra vẻ bực tức nói:

- Chổ của bổn thiếu gia mà kẻ nào to gan dám dành!?

- “Phong thiếu gia bớt giận, vị tiểu cô nương này không biết, để tiểu nhân bảo cô ấy đổi chổ khác liền!” Gã tổng quản giật mình, liền quay lại vẻ mặt cười cười nói.

- “Chổ này ta ngồi trước việc gì phải nhường cho hắn!” Du Duyên cũng không kém cạn, lớn giọng nói.

- “Vị tiểu cô nương này, công tử kia ở đây có thế lực rất lớn, cô không nên đắc tội!” tên tổng quản giọng nhỏ nhẹ khuyên bảo.

- “Không cần biết hắn là ai, chổ này ta ngồi rồi nhất quyết không đứng lên!” Du Duyên đáp to ý muốn tên công tử kia cũng nghe thấy.

- “Ngươi…đừng nghĩ là nữ nhân thì ta không dám…!” Tên công tử kia lớn tiếng nhìn Du Duyên hăm doạ, chợt hắn thấy Du Duyên xinh đẹp lại còn dễ thương nên ngập ngừng rồi nhìn sang gã tổng quản quát:

- Ngươi liệu hồn mà giải quyết chuyện này cho ta, không ta đóng cửa luôn cái đoàn kịch này thì đừng trách!

Thấy tình hình căng thẳng, Hoàng Anh tiến lại nhìn tên công tử kia và nói:

- Vị công tử này, bên kia có chổ còn trống, ta đang tính ngồi vào hay là ta nhường lại cho công tử có được không!?

- “Sao ngươi lại phải nhường chổ cho cái tên đang ghét này!?” Du Duyên nghe thấy liền chu miệng nhìn Hoàng Anh nói.

- “Cả hai chổ này đều là của bổn thiếu gia đặt trước, ngươi lấy quyền gì mà nói nhường với không nhường!?” Tên công tử kia nhìn Hoàng Anh, giọng hắc dịch đáp.

Lúc này, Hoàng Anh mới biết là hắn và Du Duyên sai, nhưng Hoàng Anh biết với tính cách của Du Duyên thì nàng nhất quyết không chịu nhường. Trong lúc Hoàng Anh cũng không biết phải xử lý như thế nào thì nghe một giọng nói nhỏ nhẹ phát ra từ vị cô nương đi cũng với tên công tử hắc dịch kia:

- Hay là thôi đi biểu ca, huynh ngồi bên kia đi, muội đứng xem cũng được!

- “Sao lại như thế được, chổ này rõ ràng…” Tên công tử thay đổi thái độ quay lại nói với vị cô nương đi cùng.

- “Nếu huynh không chịu thì muội cũng không còn hứng xem kịch nữa, muội đi về đây!” Vị cô nương không để tên công tử kia nói xong liền cắt ngang hắn.

- “Thôi được rồi biểu muội, nàng đừng giận, ta nhường cho bọn chúng một chổ là được chứ gì, nàng sang bên đó ngồi đi, ta đứng bên cạnh xem cũng được!” Sợ vị cô nương đi cùng phật ý, tên công tử liền dỗ dành. Sau đó hắn liếc nhìn Du Duyên một cái rồi nói với Hoàng Anh:

- Hôm nay hai ngươi may mắn, nể tình biểu muộn ta nên tạm tha cho các ngươi!

Nói rồi hắn hất mặt lên, tiến đến đứng cạnh bục gỗ mà vị cô nương đi cùng hắn đã yên vị phía trên.

Hoàng Anh lúc này cũng không có chổ nên hắn đứng cạnh bục gỗ Du Duyên đang ngồi. Nhìn thấy Hoàng Anh đang đứng Du Duyên cười cười, kéo tay áo hắn rồi bảo:

- Chổ này mình ta ngồi cũng không hết, hay là ngươi ngồi chung đi.

- “Thôi, ta đứng xem cũng được!” Hoàng Anh trả lời.

- “Nhưng ta muốn ngươi ngồi chung với ta!” Giọng Du Duyên bắt đầu thút thít.

Hoàng Anh thấy vậy, sực nhớ đến cảnh tượng lúc ngoài cửa, hắn liền ngồi xuống cạnh Du Duyên, không dám hó hé thêm câu nào. Thấy Hoàng Anh ngồi xuống, Du Duyên nhìn hắn, trên miệng nở một nụ cười tươi tắn.