Trần Lâm lần này về nhà, cũng không nói cho Tống Đình Phàm ngày trở về, cho nên mắt thấy không khí Tết âm lịch đã gần tiêu tán, Tống Đình Phàm trong lòng nổi lên cơn giận không lớn không nhỏ
Nhìn tờ lịch trước mắt– ngày bảy âm lịch
Đã là ngày bảy a, năm trước, Tống Đình Phàm nhớ rõ Trần Lâm lúc ấy đã trở lại cửa hàng mắt kính làm việc. Chính là, năm nay, Trần Lâm còn chưa về. Chẳng lẽ nói bởi vì đó là cửa tiệm của mình, thời gian nghỉ lễ có thể co dãn nhiều sao? Tống Đình Phàm lắc đầu, phủ định ý tưởng này. Tính cách Trần Lâm sẽ không làm chuyện như vậy, nhìn một năm nay Trần Lâm đều dồn tất cả tâm huyết vào cửa hàng, hắn cũng biết cậu thật sự coi trọng cửa hàng như thế nào
Cho nên, bây giờ Trần Lâm còn chưa có ý tứ muốn về, nguyên nhân chắc chắn nằm ở chính bản thân cậu
Nâng tay xoa xoa mi tâm, Tống Đình Phàm quyết định rà soát lại suy nghĩ của mình một lần nữa. Hắn biết trước khi về nhà, cảm xúc của Trần Lâm không tốt lắm, đã muốn hỏi cậu một lần, Trần Lâm cũng chỉ nói là do gặp lại bạn cũ, sau đó tâm trạng của cậu rõ ràng tốt hơn nhiều. Mơ mơ hồ hồ, Tống Đình Phàm vẫn nghĩ cậu hoàn toàn không nói hết tâm tình của mình, như là gặp chuyện gì phức tạp ngăn lại
Tống Đình Phàm do dự có nên hỏi lại Trần Lâm không, nhưng chính Trần Lâm không có ý định nói tất cả, hắn cũng không muốn làm Trần Lâm căng thẳng, vì vậy, sự tình kéo dài đến khi Trần Lâm về nhà, nguyên nhân cũng chưa rõ ràng
Mà Trần Lâm lại không trả lời, làm Tống Đình Phàm không khỏi suy nghĩ miên man
‘Cộc cộc’ hai tiếng, cửa phòng làm việc của Tống Đình Phàm bị mở ra, không nghi ngờ gì, chắc chắn là Lưu Dụ, người khác không có can đảm làm vậy!
– “Ai, tôi nói Đình Phàm, còn không đi ăn a?”. Tống Đình Phàm lạnh mắt nhìn Lưu Dụ, rõ ràng thập phần không vừa lòng với hành động vừa rồi của hắn
Sờ sờ mũi, Lưu Dụ hạ giọng, “Tôi thấy cậu lâu như vậy còn chưa xuống, mới sốt ruột lên tìm cậu thôi! Trừng cái gì mà trừng, mắt tôi cũng không nhỏ hơn cậu!”
Tống Đình Phàm bừng tỉnh không quan tâm lời hắn nói, đến giá áo lấy áo khoác, Lưu Dụ vẫn đứng bên cạnh, Mục Kiệt đứng ngoài cửa không nói gì
– “Đình Phàm, cậu không phải không biết cậu ấy, cậu ấy là vậy rồi, cậu trừng mắt cũng không có biện pháp a!”. Mục Kiệt nhìn hai người không ngừng ồn ào, “Bắt nạt tôi, hai cậu bắt nạt tôi….”. Lưu Dụ liếc mắt một cái, trêu tức Tống Đình Phàm
Tống Đình Phàm ‘ân’ một tiếng, xem như trả lời. Kì thật, Tống Đình Phàm lạnh mắt nhìn Lưu Dụ, vì hắn đã đánh gảy dòng suy nghĩ của Tống Đình Phàm!
Tuy nói nghỉ Tết, nhưng ba người này thật đúng không một ngày nhàn rỗi. Lễ tết, là thời cơ tốt nhất để duy trì mối quan hệ cũ, phát triển mối quan hệ mới, vô luận là quà cáp hay xã giao bên bàn rượu đều liên tục không dứt. Hơn nữa mình lại là ông chủ, năm mới còn phải lập kế hoạch phát triển cho công ty, tất nhiên không rảnh rỗi được
Vì thế, mới mùng 7, ba người đã quay về công ty làm việc
Trong xe, Lưu Dụ lái xe, Mục Kiệt quay đầu nhìn Tống Đình Phàm vẫn trầm tư từ khi vào xe đến giờ, trong lòng nghi hoặc. Liếc mắt với Lưu Dụ một cái, hắn mở lời
– “Đình Phàm, Trần Lâm không nói khi nào trở lại sao?”
Tống Đình Phàm nhìn Mục Kiệt, không nói gì. Đôi mắt đen vẫn không gợn sóng
Phản ứng của hắn làm Mục Kiệt Lưu Dụ không cần hỏi nhiều, trong lòng đã sáng tỏ– Trần Lâm không nói ngày về với Tống Đình Phàm
– “Có thể trong nhà có việc đi, phỏng chừng mai mốt sẽ về! Cậu ấy quý tiệm sách như bảo bối, chắn chắn sẽ mau trở về!”. Lưu Dụ vừa lái xe, vừa phán đoán
– “Đúng vậy, Đình Phàm, có thể Lưu Dụ nói đúng. Cậu không phải không biết tính tình của Trần Lâm, trong nhà cậu ấy nếu có chuyện gì, chắc chắn sẽ không trực tiếp nói ra vì sợ phiền cậu lo lắng”. Mục Kiệt cũng phụ họa
Tống Đình Phàm gật gật đầu, ngoài mặt xem như đồng ý cách nói của hai người. Bất quá, trong lòng lại nghĩ, cơ hồ mỗi ngày hắn đều gọi điện cho Trần Lâm, đêm giao thừa gọi điện hỏi cậu khi nào về, cậu nói đợi qua Tết đi; ngày mùng 3 hỏi lại, Trần Lâm nói nhanh, trong nhà có người thân đến thăm; đêm qua hỏi lại, Trần Lâm chuyển đề tài
Trần Lâm vô tình cố ý lảng tránh, người nhạy cảm như Tống Đình Phàm làm sao không nhận ra?!
Bất quá, Tống Đình Phàm vẫn kiên nhẫn, hắn đợi! Vô luận hành động lần này của Trần Lâm là vì lí do gì, hắn vẫn đợi Trần Lâm trở về tự giải thích với mình. Dù sao, ngoại trừ việc này, thái độ của cậu mỗi khi nhận điện thoại của hắn vẫn bình thường như trước
Bên này, Tống Đình Phàm có suy nghĩ của mình; bên kia, Trần Lâm tất nhiên cũng có
Mình lảng tránh, anh ấy, hắn là nhận ra rồi? Anh ấy nghĩ thế nào? Lo lắng cho mình? Phiền não cho mình? Hay là không quan tâm đến mình?
Về nhà đã sắp nửa tháng, mình vẫn không tìm được kết quả….
Kì thật, nói là suy nghĩ, nhưng Trần Lâm căn bản không biết nên nghĩ gì. Trần Lâm nghĩ, nếu chia tay Tống Đình Phàm, thì kết quả sẽ thế nào? Không có hình ảnh miêu tả cụ thể, không có ngôn ngữ miêu tả cụ thể, nhưng ngẫm lại, Trần Lâm đều cảm giác mình đau lòng đến hít thở không thông, làm mình không thể tiếp tục nghĩ
Vậy, nếu không rời xa nhau thì sao?
Vị lão nhân kia, Trần Lâm cũng thấy mình đã rất áy náy rồi!
Còn có, cha mẹ mình….
Tất cả những suy nghĩ, mỗi khi nhớ đến những người này, mình liền kiệt sức. Không muốn nghĩ tiếp, không thể nghĩ tiếp
– “Tiểu Lâm, đang nghĩ gì vậy? Nhập thần như vậy?”. Trương Bá Quang hươ hươ tay trước mặt Trần Lâm, lo lắng nhìn
Trần Lâm lấy lại tinh thần, tươi cười để hắn an tâm, “Ách, không có gì. Có thể tại đêm qua em ngủ không ngon”
Vẻ mặt Trương Bá Quang rõ ràng không tin lời cậu
Kéo Trần Lâm ngồi xuống băng ghế dài trong công viên. Khoát vai Trần Lâm, trịnh trọng mở lời, “Em có biết hai giờ vừa rồi đi với anh, em liên tục phân tâm không?”
– “A, ách, Quang ca, em, thực xin lỗi! Em…”
Trương Bá Quang xua tay ý bảo Trần Lâm không cần nói, “Tiểu Lâm, nếu còn xem anh là Quang ca như lời em nói thì nói thật cho anh biết, em không phải gặp chuyện gì… phiền toái?”
Trần Lập lắc đầu liên tục không do dự, phiền toái? Cậu có thể gặp phiền toái gì?
– “Vậy gần đây em….?”. Trương Bá Quang do dự hỏi
– “Em không sao, có thể bởi vì… không…. công việc, có chút nhàn rỗi, người sẽ không có tinh thần. Không có gì đâu, anh đừng lo lắng”. Lời nói của Trần Lâm xem như gián tiếp trả lời câu hỏi của Trương Bá Quang
Mày chau lại mất tự nhiên, Trương Bá Quang hiển nhiên bất mãn với thái độ của Trần Lâm
Bất quá, hắn sẽ không bỏ qua, bởi vì hôm nay hắn quang minh chính đại viện cớ mới có thể gặp Trần Lâm, hơn nữa còn có thể thám thính tình hình một chút
Hôm qua Trương Bá Quang đến Trần gia dùng cơm chiều, ăn xong, mẹ Trần liền nói chuyện với hắn, nguyên nhân là vì trạng thái bất ổn của Trần Lâm
Trần Lâm về nhà…. nhiều ngày như vậy, trừ bỏ vài ngày đầu miệng cười yến yến cùng cha mẹ, tâm trạng không tối, sau đó ngày càng ít cười, cho dù là hai ngày 30, mùng 1 cũng rất ít khi cười
Ba mẹ Trần với việc này, không chỉ xem là nhỏ, hơn nữa còn lo lắng đến cực điểm. Phải biết rằng, Trần Lâm từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ có cảm xúc phập phồng như vậy, cho dù có chuyện gì phiền não, chỉ cần cậu không giải quyết được, liền sẽ nói cho cha mẹ biết, để không làm cha mẹ lo lắng. Cho nên, trong mắt ba mẹ Trần, Trần Lâm từ trước đến nay lúc nào cũng đắn đo đúng mực, là đứa con tiến lùi xử sự rất tốt, trong mắt bọn họ, Trần Lâm vĩnh viễn là lạc quan, độc lập, tự thân cố gắng. Hiện tại … ách.. tiêu cực, đúng, là bộ dạng tiêu cực, thật rất không bình thường
Vì thế, thừa dịp mới Trương Bá Quang đến nhà dùng cơm, tính toán nhờ hắn hỏi thăm Trần Lâm việc đó. Dù sao, tuổi cùng cập kê, hơn nữa hai đứa từ nhỏ đã rất thân, mẹ Trần tin tưởng, có lẽ Trương Bá Quang sẽ hỏi được chút gì từ con trai
Mẹ Trần nói vậy, với Trương Bá Quang mà nói thì đây đúng là ‘cơ hội trời cho’!
Hắn tối ngày 29 mới về đến nhà, gặp Trần Lâm vào mùng 1 tết. Hai nhà cùng chúc tết nhau
Tuy không khí vẫn vui mừng náo nhiệt, hai nhà cũng thân thiện nói chuyện quên trời đất, chính là khi vừa vào nhà Trần Lâm, hai mắt Trương Bá Quang cũng không rời khỏi cậu, hắn rõ ràng cảm giác được cậu có tâm sự
Lúc ấy trong đầu toát lên ý niệm đầu tiên ‘Cậu ấy đã chia tay người nọ?!’. Lập tức trong lòng tự mắng mình xấu xa, tâm tư đã hắc ám đến nước này!
Đương nhiên, ý tưởng này của mình khi tận mắt nhìn bộ dạng nhận điện thoại từ người nọ của Trần Lâm, đã bị phủ quyết. Nhưng, nếu không phải vì vậy, thì còn chuyện gì có thể làm Trần Lâm như thế? Trần Lâm vốn không phải người hay bộc lộ cảm xúc ra ngoài, mà chính mình rất nhanh đã nhìn ra cậu ấy có tâm sự, vậy rốt cuộc là mình nhạy cảm hay Trần Lâm thay đổi?
Tuy nhiên, mặc kệ thế nào, chắc chắn Trần Lâm có tâm sự
Không lẽ vì cha mẹ Trần? Không phải, vô luận là mẹ Trần hay ba Trần, cuộc sống hai người vẫn như trước, thân thể cũng thực khỏe mạnh, không đến mức làm Trần Lâm như vậy
Vậy, có lẽ vì cửa hiệu mới mở của mình đi? Điều này có thể, bất quá, người nọ… không giải quyết được sao?
Nghĩ như vậy, đáy lòng Trương Bá Quang lại toát ra một tia đau khổ. Cuối tháng 11, Trương Bá Quang không phải không có ý định đến Bắc Kinh gặp Trần Lâm, hơn nữa vô luận là thời gian đi công tác vẫn còn dư dả, cơ hội Trương Bá Quang gặp cậu vẫn rất nhiều. Nhưng, vì sao hắn lại không đi gặp Trần Lâm?
A, đi! Trương Bá Quang thế nào lại không đi?! Chẳng qua hắn đến Bắc Kinh, đến cửa hiệu của Trần Lâm trên con phố kia, đứng trước cửa hiệu nhưng không gặp Trần Lâm. Vốn, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy cửa, hắn đã có thể vào gặp cậu. Đáng tiếc, không khéo chút nào, hôm đó Tống Đình Phàm đã xuất hiện
Trương Bá Quang đứa trước của tiệm, xuyên qua lớp cửa thủy tinh nhìn thấy Trần Lâm ngồi trong quầy, người kia đang đứng phía ngoài quầy, người nọ thường xuyên nghiêng người nói gì đó với Trần Lâm. Cậu cười như muốn lấy lòng, nói gì đó, nhưng người sáng suốt vẫn có thể nhìn ra một động tác làm nũng dễ hiểu, chỉ thấy người nọ hơi chau mày, nhưng không phản ứng gì, hiển nhiên là thuận theo ý Trần Lâm
Qua chốc lát, người nọ lại cúi đầu nói gì với Trần Lâm, lần này Trần Lâm cũng làm như vừa rồi, nhưng không có tác dụng, người nọ nghiêm mặt, ra mòi muốn đi vào quầy. Hắn vừa động, Trần Lâm đã đứng lên ngay, động tác tiếp theo là vội vàng thu dọn, lại ngẩng đầu, trên mặt lại là nụ cười làm nũng dễ hiểu, lúc này mới thấy sắc mặt người nọ dịu đi không ít. Sau đó hai người cùng nhau đi ra ngoài
Trương Bá Quang nhớ rõ, mình lúc ấy xoay người lảng tránh theo bản năng. Lúc quay người lại, nhìn thấy hai người kia sóng vai mà đi, Trần Lâm vẫn hay lộ ra nụ cười vừa lấy lòng vừa làm nũng kia, lòng Trương Bá Quang, nhất thời tựa như có kim châm thật đau
Trần Lâm khi nào lại đối xử với người khác như vậy? Khi nào?? Khi nào??? Lại nhìn người nọ, tuy sắc mặt vẫn lạnh lùng, nhưng mơ hồ vẫn nhìn thấy rất sủng nịch Trần Lâm. Đến tận đây, Trương Bá Quang thật không còn dũng khí đến cửa tiệm gặp cậu một lần
Kì thật, ngày đó Trương Bá Quang nhìn thấy như vậy, tình hình cụ thể là Tống Đình Phàm tới đón Trần Lâm đi ăn trưa, mà cậu còn muốn chậm một chút, nói phải xử lí xong bản ghi chép trong tay sẽ lập tức đi ăn. Tống Đình Phàm không muốn Trần Lâm phải ăn trễ, mà không khí trong cửa tiệm của cậu phi thường yên tĩnh, Tống Đình Phàm không thể nói to nên phải hơi nghiêng người đến gần cậu, nhỏ giọng nói. Bất đắc dĩ, cảnh này lại giống như một màn hành động thân mật, với Trương Bá Quang thì đó là một đả kích không nhỏ
Hắn kiềm chế ham muốn được gặp Trần Lâm, sợ lại nhìn thấy hình ảnh như vậy. Chỉ phải kiên trì đợi đến tết âm lịch về nhà. Chính là, thật không ngờ, sau khi về nhà nghỉ tết, lại gặp bộ dạng đầy bụng tâm sự của Trần Lâm, hơn nữa cậu thực sự gầy đi nhiều, không còn ánh mắt thỏa mãn, hạnh phúc như ngày đó mình nhìn thấy qua khung cửa thủy tinh
Không phải không muốn hỏi thẳng Trần Lâm, chính là, nhìn tình huống trước mắt, thân phận hiện tại của mình không thích hợp để hỏi. Nếu để cho Trần Lâm biết mình chưa buông đoạn tình cảm kia, phỏng chừng cả hai sẽ không bao giờ… liên lạc với nhau nữa. Cho nên, Trương Bá Quang chỉ có thể kìm nén trong lòng những quan tâm ‘quá mức’ của mình với Trần Lâm. Cho đến đêm qua, được mẹ Trần ủy thác, xem như cho hắn một cơ hội, cho hắn quang minh chính đại có lí do quan tâm Trần Lâm ‘quá mức’