Sinh ý của cửa tiệm sau khi khai trương đều tăng
Nhưng có một việc không tốt. Nhiều người vào tiệm, nếu là đến mua sách, như vậy có thể ở phía trước lựa chọn, chọn xong cũng có thể vào bên trong đọc thử. Tóm lại, vừa ý thì thanh toán chạy lấy người, không vừa ý lại tiếp tục chọn. Trần Lâm cũng không quan tâm vấn đế trên, mọi người thoải mái vui vẻ là tốt tồi. Đương nhiên, bên tiệm trà, mỗi lần khách vào sẽ qua tiệm sách chọn vài cuốn đọc xem như giết thời gian
Phía sau của hiệu sách là một không gian đọc, cũng có giá sách để một ít chủng loại sách báo khác nhau, tất cả đều để cho khách hàng có thời gian nhàn rỗi xem qua. Nhưng không thể không thừa nhận, làm như vậy, sách hao mòn rất nhanh. Trần Lâm nhìn thấy lại đau lòng, không xót tiền nhưng tiếc sách. Vì thế một tuần sau, Tống Đình Phàm lại hiến kế cho Trần Lâm
Trả tiền! Không sai, chính là trả tiền! Tống Đình Phàm đặt mua một loại máy như máy bán nước tự động cho Trần Lâm. Trước mỗi tầng giá sách đều có một máy. Chỉ khi được trả tiền, khung thủy tinh trên giá sách mởi mở ra để chọn lựa, sau đó khách hàng tự chọn sách mình muốn đọc. Trần Lâm nghe xong cũng biết đây là một chủ ý rất tốt. Chính là lại lo lắng máy móc rất đắt tiền, hơn nữa khách hàng có lẽ cũng không muốn phải trả tiền mới được chọn sách
Tống Đình Phàm căn bản không quan tâm đến lo lắng này của Trần Lâm, nhưng máy móc tốn tiền như vậy Trần Lâm sao lại không lo? Còn có, nếu khách có tiền uống trà, tự nhiên cũng sẽ không quan tâm đến một đồng hai đồng bị tiêu phí thêm
Đề nghị này của Tống Đình Phàm vừa dựng sào đã thấy bóng, hiệu quả rất nhanh. Sách có thể bảo quản tốt, hơn nữa khách hàng cũng không giảm sút. Có khách còn thậm chí nói với cậu, làm như vậy rất đúng, bằng không chi phí sách mài mòn sẽ do ai chịu?
Giải quyết vấn đền này xong, công việc của Trần Lâm cũng không còn khó khăn nào nữa. Mỗi ngày đều thư thái tự tại
So về công việc, thời gian này Tống Đình Phàm bận rộn hơn cậu. Sau khi quay về Bắc Kinh, nếu ba người đã muốn tụ về Bắc Kinh, đầu tiên sẽ phải ra những quyết định quan trọng, một ít vấn đề kinh doanh, nguy cơ và thuận lời đều phải tính toán rõ ràng. Tuy nói chính mình quyết định, còn Mục Kiệt Lưu Dụ sẽ toàn quyền thực hiện, nhưng hơn nửa tháng khảo sát thị trường, Tống Đình Phàm vẫn hiểu rõ thị trường nhất, đương nhiên hắn phải tham dự vào. Cho nên, vấn đề này xem như Tống Đình Phàm chính thức chiếu cố
Hai người đều có việc riêng của mình, nhưng thời gian gặp nhau không vì thể mà giảm bớt. Buối sáng sẽ cùng ăn điểm tâm, sau đó Tống Đình Phàm lái xe đưa Trần Lâm đến cửa tiệm, rồi đến công ty của mình. Thật ra, cửa tiệm Trần Lâm rất gần công ty Tống Đình Phàm, chỉ cách hai dãy phố. Lúc trước Tống Đình Phàm nói Lưu Dụ tìm mặt tiền cửa hàng, tuy rằng không nói rõ, nhưng Lưu Dụ không biết vô tình hay hữu ý, tóm lại vẫn tìm được địa phương tiện lợi như bây giờ. Tỷ như, cùng nhau đi làm, cùng nhau ăn cơm trưa, cùng nhau về nhà. Bấy nhiêu cũng đủ Tống Đình Phàm đa tạ huynh đệ của mình
Sinh ý của cửa tiệm vẫn ổn định vững vàng, không phải vì mới khai trương nên mới đông ngập khách. Bất quá, có thể vì không khí cửa tiệm lịch sự tao nhã nhưng hiện đại nên hấp dẫn không ít người trở thành khách quen, có thể nói, lưu lượng khách mỗi ngày rất thoả đáng. Giống như trong số khách quen, có một vị lão nhân, cơ hồ một tuần sẽ đến cửa tiệm vào hai chiều cố định
Cho dù Trần Lâm thoải mái thư thái nhưng những vất vả ngẫu nhiên vẫn có. Nhất là mỗi cuối tháng phải đổi sách một lần, việc này với Trần Lâm mà nói, quả thực là đệ nhất mệt nhọc. Trần Lâm luôn xem đó là việc của mình, cho dù Tống Đình Phàm đề nghị tìm người giúp, cậu vẫn kiên trì tự mình kiểm kê doanh thu, kiểm kê sách báo. Mỗi lần thay sách mới, Trần Lâm cũng nhất định mình phải tự làm
Mỗi cuối tháng nhìn Trần Lâm vất vả như vậy, bộ dáng vừa về nhà đã lăn ra giường ngủ, Tống Đình Phàm ngoài không đành lòng còn có phẫn nộ. Chăm chỉ làm việc là điều tốt, chính là cố đến thân thể mệt mỏi mệt nhọc thì trăm triệu lần không được. Tống Đình Phàm tự mình là người rất biết điều tiết, nếu cảm thấy trạng thái sức khỏe đủ tốt hắn mới làm việc. Nếu hắn là người chỉ biết công việc, chắc chắn không có được thành tựu như bây giờ. Bất quá cũng phải nói, Tống Đình Phàm dù sao cũng còn hai huynh đệ tốt giúp đỡ nên áp lực tất nhiên ít hơn. Trần Lâm lại không giống hắn
Nhưng Tống Đình Phàm và Trần Lâm đã thế này, tất nhiên hắn sẽ nghĩ cách ngăn lại
Vì thế, vô luận là cưỡng chế hay thương lượng, Tống Đình Phàm đều kiên trì yêu cầu Trần Lâm mỗi tháng phải nghỉ một ngày. Thực ra vốn là ba ngày, cuối cùng vì Trần Lâm nhõng nhẽo đòi giảm bớt nên thành một ngày
Lại một lần ‘mổ trâu cắt tiết gà’ thành công, Trần Lâm cực kì đắc ý. Trần Lâm hiểu Tống Đình Phàm là vì sức khỏe của cậu, chính là trước kia nếu đã chọn lựa cửa hàng cậu cũng biết sẽ không có ngày nghỉ. Người làm công có thể xin nghỉ mà không ảnh hưởng đến tiến độ công việc, nhưng Trần Lâm là ông chủ, nếu nghỉ ngơi không phải giống như không giải quyết công việc sao?
Tống Đình Phàm không còn cách nào khi thấy Trần Lâm nhõng nhẽo, hơn nữa Trần Lâm nếu thực sự vận dụng đến tài ăn nói, trừ khi Tống Đình Phàm thực sự bá đạo cưỡng chế, bằng không, cuối cùng ý kiến của hắn vẫn bị cậu đánh gảy
***** ******
Mùa xuân Bắc Kinh ngoài tính đỏng đảnh, còn mau đến mau đi. Tuy thời tiết dễ sinh bệnh nhưng đầu mùa xuân Trần Lâm đã bị bệnh một hồi, nên bây giờ an an ốn ổn đến hết mùa. Vào giữa hè, Trần Lâm vận một quần bò đơn giản cùng T-shirt. Hết thảy nhìn có vẻ bừa bãi ngẫu nhiên, nhưng làm cho người khác nhìn vào sẽ thấy tươi mát tự nhiên. Bất quá nếu gần hơn một chút, người có tâm sẽ nhìn thấy một tia xa cách tự nhiên từ cậu
Tống Đình Phàm ngồi trên giường nhìn Trần Lâm soi đồ trong gương, trong lòng ngẫu nhiên cũng toát ra một chút hâm mộ. Mình hình như chưa từng ăn vận tùy ý như Trần Lâm. Thời đại học, Tống Đình Phàm cùng Lưu Dụ Mục Kiệt cũng đã xem như ở nửa trên của xã hội, mỗi khi ra ngoài cơ hồ đều dùng chính trang, không kết hợp đơn giản như cậu. Cho dù có muốn ăn mặc tuy ý ngẫu nhiên cũng cảm thấy mình không thích hợp mà từ bỏ. Vì thế đến nay cũng không ăn mặc thoải mái bên ngoài bao giờ
– “Này, anh nhìn gì mà xuất thần vậy?”. Trần Lâm đã buôn bán xong, thong thả đến bên Tống Đình Phàm hươ hơu tay
Tống Đình Phàm một phen kéo tay cậu, đem người đến trước mặt mình, hai mắt thâm thúy không thấy đáy nhìn mắt Trần Lâm, “Anh thích nhìn em mặc như vậy”
Cơ hồ là xấu hổ, Trần Lâm nhanh chóng rút bàn tay đang bị cầm ra, vội vội vàng vàng ra khỏi phòng ngủ. Lúc đi còn nói, “Mau ra ăn sáng, không đồ ăn lại nguội…..”
Tống Đình Phàm nhìn bóng dáng thiên hạ, tựa hồ cũng thấy cậu một mảnh đỏ ửng. Haha, người này vẫn còn rất dễ thẹn thùng a!
Vừa ra khỏi phòng ngủ đến phòng ăn, Tống Đình Phàm nhìn thấy Trần Lâm còn chút xấu hổ, lại thêm một câu, “Anh vừa rồi… còn chưa múc cháo ra vì sợ nguội”
Trần Lâm cúi đầu thật sâu, yên lặng ăn bát cháo, ăn hết một bát, thuận tay lại cầm thêm báo nữa. Ăn xong, Trần Lâm đã thấy người ngồi đối diện mình vươn tay đòi bát, tâm tư khẽ động, Trần Lâm nâng mi khiêu khích liếc Tống Đình Phàm, “Em hôm nay ăn hai bát rồi, trời nóng quá, em ăn một bát cháo nguội”. Nói xong tiền tự tay múc cháo, ngồi xuống ăn
Tống Đình Phàm nhìn một loạt hành động này của Trần Lâm, trong lòng cười ngất trời, Trần Lâm này là tính toán với mình sao? Thật sự là, thật sự là đáng yêu đến chết! Hahaha~!
Hai người yên lặng ăn sáng, Tống Đình Phàm không nói lời nào, Trần Lâm cũng không nói. Không lâu sau, Trần Lâm có chút mất tự nhiên nghĩ mình lòng dạ hẹp hòi. Người ta thật vất vả lời ngon tiếng ngọt, là chính mình da mỏng chịu không nổi; sau đó người ta cũng là nói thật a, cơm cũng chỉ là cháo thôi!
Vì thế, chính mình liền cố ý không cho người ta đơm cơm, có phải hay không không tốt lắm a?
Trần Lâm nghĩ vậy trong lòng, khóe mắt trộm liếc liếc Tống Đình Phàm, phát hiện người nọ vẫn nghiêm trang ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra. Trần Lâm lại áy náy
– “Cái kia…. em sắp no rồi, bát này, ách, anh ăn bát cháo này đi….”. Ngay khi Tống Đình Phàm chuẩn bị đứng dậy đơm bát thứ hai, Trần Lâm liền đưa bát cháo chưa ăn trong tay cho Tống Đình Phàm. Tuy mặt còn chút hồng nhưng ý tứ vẫn thực hiểu được
Tống Đình Phàm liếc cậu một cái, tiếp tục tự đơm cơm vào bát. Trần Lâm nhìn thấy lại cực kì nam khan. Mình đều hảo thanh hảo ngữ mà người này còn không cảm kích. Khi cầm bát cơm về, Tống Đình Phàm thuận tay đưa cho Trần Lâm
– “Cháo chỉ âm ấm thôi, bát này để lâu như vậy nên hơi lạnh, em ăn bát này”. Nói xong đem bát của mình đưa cho Trần Lâm
Sau khi sống chung với Trần Lâm, Tống Đình Phàm mới phát hiện dạ dày cậu không được tốt lắm, buổi sáng nếu không ăn cháo hoa rất dễ bị đau dạ dày, hơn nữa tuyệt đối không thể ăn những đồ cứng, bằng không ngày đó cũng không ăn uống thêm được gì. Không chỉ thế, nếu ăn đồ hơi lạnh cũng sẽ bị đầy bụng
Trần Lâm nhìn Tống Đình Phàm làm vậy, mặt vẫn còn hồng nhưng trong lòng rất ấm áp
– “Nhưng mà, em đã no rồi”. Dù sao cậu cũng đã ăn ba bánh bao, hai chén cháo
Tống Đình Phàm nhăn nhăn mày, ăn bát cháo kia của Trần Lâm, “Cố thêm một chút, ăn hết bát này đi. Trưa nay anh có thể không ăn cùng em được”
Trần Lâm bất đắc dĩ tiếp tục ăn, cam tâm tình nguyện ăn. Bởi vì nếu mình tự ăn cơm trưa một mình, khẳng định phải qua giữa trưa, đại biểu đại hội nhân dân toàn quốc này chắc là muốn mình ăn sáng no một chút đi
Tống Đình Phàm nhìn Trần Lâm đang biết vâng lời ăn cháo, trong lòng lại sung sướng một trận. Khi đưa Trần Lâm đến cửa hàng, thừa dịp khoảng cách hai người rất gần, Tống Đình Phàm nói, “Em a, là người có da mặt thật mỏng….”
Trần Lâm quay đầu nhìn Tống Đình Phàm, muốn hỏi, anh nói gì. Chính là chưa kịp nói, Tống Đình Phàm đã lắc lắc đầu lái xe rời đi. Để Trần Lâm đang xấu hổ lại, cậu lại không ngốc, lời nói của Tống Đình Phàm khi sáng nay nhìn cậu mặc quần áo, tuy rằng hiện tại nghĩ lại trong lòng vẫn rất vui, nhưng lúc ấy cậu vẫn quả thật có chút xấu hổ!
Cả mùa hè, Tống Đình Phàm mua không ít quần áo cho Trần Lâm, kiểu dáng cũng không sai biệt lắm. Tuy nói vì mình muốn thấy Trần Lâm mặc như vậy, nhưng mấu chốt cũng vì đương sự thích ăn vận như vậy. Thoải mái đơn giản như vậy là cảm giác Trần Lâm thích nhất
Có một lần, Trần Lâm ngọt nhạt hỏi Tống Đình Phàm, nếu thích kiểu quần áo như vậy tại sao không mặc? Tống Đình Phàm lắc đầu trả lời, không hợp. Trần Lâm nghe xong nhíu nhíu mày, không nghĩ vậy. Cậu đều thấy Tống Đình Phàm chỉ mặc âu phục chính trang, ưu nhàn vận động, nhưng chưa bao giờ thấy hắn mặc quần bò, T-shirt. Cho nên, Trần Lâm mua một bộ đơn giản như vậy cho Tống Đình Phàm, giá cả cũng rất xa xỉ. Tống Đình Phàm vì việc này mà lo lắng một phen
Chi phí sinh hoạt hàng ngày của Trần Lâm và Tống Đình Phàm đều lấy từ cửa hàng, Tống Đình Phàm cũng không phản đối. Bất quá trong nhà vẫn có một ngăn kéo để tiền chi tiêu hàng tháng, hắn luôn để vào rất nhiều tiền, Trần Lâm biết cũng không nói gì. Nếu đã sống cùng nhau, hai người cũng chia sẻ gánh nặng không phải là việc đương nhiên sao?
Trần Lâm thực sự không phải vì cửa hàng của mình có Tống Đình Phàm hỗ trợ, hắn bỏ tiền mà sau này cậu phải chiếu cố hoàn toàn cho Tống Đình Phàm. Nếu làm như vậy sẽ rất giống già mồm cãi láo, hơn nữa Tống Đình Phàm cũng không bao giờ đồng ý. Cho nên ngay từ đầu, Trần Lâm đã không nghĩ vậy, ngược lại còn cho rằng, cùng nhau chia sẻ gánh nặng mới là chính đạo, là thượng sách
Tống Đình Phàm có thể mua quần áo cho cậu, vậy tất nhiên cậu cũng có thể mua cho Tống Đình Phàm. Về phần hợp hay không thì mặc trước rồi nói sau! Haha
Trần Lâm mang quần áo về nhà, vào ban đêm liền ép Tống Đình Phàm mặc thử. Tống Đình Phàm nhìn thấy quần áo Trần Lâm mua. Một chiếc quần bò màu xanh thực bình thường; mà chiếc T-shirt còn đơn giản hơn nhiều, màu xanh có thêm vài viền trắng. Đơn giản và hào phóng. Tuy rằng không chắc chắn, bất quá Tống Đình Phàm cũng là có chút cảm động. Trừ bỏ việc phối màu nhất quán hợp ý, lại kiểu dáng đơn giản mình thích; chính yếu đây là do Trần Lâm mua. Tống Đình Phàm xúc động một trận trong lòng, cũng hiện ra ngoài mặt
Trần Lâm dụ khuyên nửa ngày, cuối cùng vẫn mặc thử. Trần Lâm quay chung quanh Tống Đình Phàm, một tay vuốt ve cằm, hâm mộ, tấm tắc khen, “Không tồi, không tôi, nói thế nào nhỉ, nga, đúng rồi, chỉ có quần áo không được chọn chủ nhân, không ai không có trang phục phù hợp với mình! Xem ra…. lời này rất hợp với cái mắc áo trời sinh như anh a! Hahaha…..”
Trần Lâm nói xong liền cười, hoàn toàn không để ý người kia đã có chút xấu hổ. Tống Đình Phàm nhìn mình trong gương, thực sự không được tự nhiên a! Chiếc T-shirt nhìn rất trang nhã hợp tuổi, tại sao khi mặc vào lại không giống vậy? Không thể phủ nhận, mới nhìn qua thật giống một người vừa tốt nghiệp đại học, hơn nữa còn rất trẻ trung!
– “Anh ít đùa, làm gì không hợp, tốt lắm a! Liền như vậy đi, về sau cũng thường xuyên mặc như vậy!”. Trần Lâm cười tươi, vỗ tay quyết định thay Tống Đình Phàm
Tống Đình Phàm mặt có chút đỏ, “Sao anh lại cứ cảm giác có chút không hợp….”
Trần Lâm lúc này mới nhìn thẳng mặt Tống Đình Phàm, chỉ có thể buồn cười lắc đầu, “Anh a, bình thường lúc nào cũng mặc âu phục, bất chợt chuyển sang kiểu này nên nhất thời không quen được thôi. Khi nào quen sẽ không sao!”
Tống Đình Phàm tuy muốn phản bác, tuy bị Trần Lâm giễu cợt một phen. Chính là hắn cũng biết quần áo này là Trần Lâm dụng tâm mua về cho hắn, không mặc cũng không tốt. Cho nên, Tống Đình Phàm vẫn mặc. Bất quá cũng chỉ những khi nghỉ ngơi hắn mới mặc, bình thường đi làm sẽ không, hình tượng nhất quán Tống Đình Phàm vẫn phải duy trì
Còn nhớ rõ lần đầu tiên mình mặc quần áo Trần Lâm mua, ngày đó Mục Kiệt Lưu Dụ hai mắt sáng rỡ nhìn Tống Đình Phàm, đều là tươi cười từ chối cho ý kiến nhưng ý cười trong mắt rất đậm! Tống Đình Phàm liếc xéo, hai người cũng coi như một vừa hai phải