Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

Chương 47




Lí Tiểu Phàm cơ hồ không chớp mắt nhìn chằm chằm Tống Đình Phàm, nàng hiện tại cũng không quan tâm đến phép lịch sự. Chính là trong lòng nàng đang liên tục hỏi, đây là người ở cùng một chỗ với Trần Lâm sao? Anh ta có đủ dũng khí cùng Trần Lâm đối mặt với mọi vấn đề trong tương lai sao? Anh ta thực sự có thể làm Trần Lâm hạnh phúc sao?

Nói thật, Lí Tiểu Phàm không biết rõ Tống Đình Phàm, ngoại trừ một lần đi ăn cơm có gặp qua, còn lại cũng không hề tiếp xúc gì. Chủ yếu vì người này rất ít đến cửa tiệm của bọn họ, đa phần là Mục Kiệt Lưu Dụ đến. Nàng, cơ hồ không có cơ hội tiếp xúc với người đang trước mặt

Đến khi người nọ đến trước mặt Trần Lâm, Lí Tiểu Phàm mới chính thức cảm nhận cường thế của người này không giống như Trần Lâm. Vào đời đã vài năm, Lí Tiểu phàm tự nhận mình gặp qua không ít người, chính là nàng, vẫn không dám nhìn thẳng ánh mắt của người này, thật làm cho người ta, dè chừng

Khi hắn đứng cùng một nơi với Trần Lâm, không đột ngột, thậm chí còn có hương vị hòa hợp. Quan sát thật gần, Lí Tiểu Phàm phát hiện mình đã sai lầm rồi, người này sẽ không cùng Trần Lâm đối mặt với áp lực, hắn, sẽ chỉ đứng trước Trần Lâm để che chắn mọi phiền toái, hắn tuyệt đối có năng lực làm được như vậy!

Tống Đình Phàm gật gật đầu chào Lí Tiểu Phàm, liền trực tiếp đến bên cạnh Trần Lâm. Khi hắn vừa bước vào, nhìn thấy trong quan cà phê chỉ có mình Trần Lâm và Lí Tiểu Phàm, mi đã không tự nhiên nheo lại

Tống Đình Phàm làm sao không hiểu ánh mắt kia của Lí Tiểu Phàm? Khi hắn vừa đến, cặp mắt kia liền chằm chằm nhìn mình, vừa như tìm kiếm đánh giá gì đó, nhưng khi mình đến gần, nàng lại không dám nhìn thẳng hắn

– “Có thể đi rồi sao?”

– “Ân”. Trần Lâm quay đầu nhìn Tiểu Phàm, “Tiểu Phàm….”

Tống Đình Phàm vội vàng cầm áo Trần Lâm khoát lên vai cho cậu, đánh gảy lời nói của Trần Lâm, “Lí tiểu thư, bên ngoài trời vẫn mưa to, taxi phỏng chừng cũng khó bắt, tôi và Trần Lâm đưa cô về”

Trần Lâm một bên phối hợp tiếp nhận áo khoát Tống Đình Phàm phủ thêm, một bên cũng gật gật đầu khuyên bảo Lí Tiểu Phàm. Bởi vì cậu vừa nói những chuyện này với Tiểu Phàm, chẳng qua trong lòng có chút lo lắng Tiểu Phàm sẽ để tâm

Lí Tiểu Phàm nhìn nam nhân vừa mới vào cửa đã hoàn toàn chăm chú nhìn Trần Lâm này, chính là lịch sự gật đầu chào nhưng mắt hắn cũng chưa nhìn thẳng mình lần nào. Hiện tại hắn vì Trần Lâm mà nói với mình một câu. Hơn nữa, nhìn động tác của hai người, không, phải nói là hắn hành động độc đoán, Trần Lâm bị động thản nhiên thừa nhận, Lí Tiểu Phàm cảm giác mình là người dư thừa. Lại nhìn Trần Lâm, cậu tự nhiên thản nhiên đích thực không chút lảng trách, như những động tác này là thói quen cố hữu của hai người. Tình cảnh này, nói Lí Tiểu Phàm không xúc động là gạt người

Nghĩ đến tình hình hiện tại, nếu mình gọi taxi thì quả là già mồm cãi láo, vì thế Lí Tiểu Phàm đồng ý

Ba người ngồi trong xe, Trần Lâm vốn nghĩ sẽ ngồi ghế sau với Lí Tiểu Phàm, chính là vừa mới đến gần xe cậu đã bị Tống Đình Phàm an bài ngồi vào ghế phó lái. Trần Lâm muốn mở miệng kháng cự một chút, nhưng ánh mắt lãnh nghễ của Tống Đình Phàm làm cậu thỏa hiệp

Lí Tiểu Phàm ngồi ở ghế sau cẩn thận đánh giá hai người trước mặt. Nói thật, nàng không cảm thấy quái dị, không thấy phản cảm. Chính là, vì sao nàng lại cảm giác Trần Lâm khi đối mặt với Tống Đình Phàm lại không phải một Trần Lâm bình thường mọi người biết?

– “Đêm nay anh không làm việc sao?”

– “Ân”

– “Nga, đúng rồi, anh ăn cơm chiều chưa? Em có mua đồ ăn nói hai người kia mang về”

– “Ân”

............

Lí Tiểu Phàm ngồi sau nghe đoạn hội thoại của hai người, thật sự đơn điệu đến cực điểm, hơn nữa có người trả lời ngắn đến cực điểm. Nói một chữ ‘Ân’ kia cũng như không nói gì. Nàng không biết nên nói người này kiệm lời hay lạnh nhạt với Trần Lâm

– “Sao lại đóng cửa sổ lại?”. Trần Lâm nhìn thấy khung cửa mình vốn để lại một khe hở nhỏ đã bị đóng, nghi hoặc nhìn Tống Đình Phàm

– “Lí tiểu thư hẳn sẽ cảm thấy lạnh, hơn nữa nước mưa còn tạt vào”. Nghe Tống Đình Phàm nói, Trần Lâm quay nhìn Lí Tiểu Phàm, Tống Đình Phàm chính là thông qua kính chiếu hậu trong xe thấy Lí Tiểu Phàm không mặc áo khoát mới đóng kín cửa xe, không thể không thừa nhận, Lí Tiểu Phàm giật mình, nàng nghĩ người này không chú ý đến mình

– “Vậy mùi trong xe, anh…”. Trần Lâm nói xong còn nhìn nhìn gói đồ ăn trên tay

Nghe Trần Lâm nói, Lí Tiểu Phàm không biết vì sao lại cảm giác khuôn mặt người kia nhu hòa đi rất nhiều

– “Anh chịu được”

Lí Tiểu Phàm liền nghĩ đến một ý niệm, chẳng lẽ Trần Lâm vừa mới lên xe đã không đóng kín cửa vì muốn xua tan mùi thức ăn, tránh cho khoang xe ám mùi làm Tống Đình Phàm không chịu được? Phải không?!

– “Tiểu Phàm, ngại quá, tôi sợ mùi thức ăn quyện với mùi ghế da trên xe làm anh ấy không chịu được mới để trống của sổ, không để ý cô có thể bị lạnh”. Trần Lâm có điểm xấu hổ giải thích với Lí Tiểu Phàm

Trần Lâm giải thích chẳng bằng không giải thích, Lí Tiểu Phàm nghe xong không thấy thoải mái, mà ngược lại, trong lòng chua xót, trong mắt bi thương

Hoảng hốt lắc đầu với Trần Lâm, “Không sao”

Trần Lâm quay đầu không nói thêm gì nữa. Tống Đình Phàm liếc nhìn Trần Lâm, trong mắt hiện lên một mạt suy nghĩ sâu xa cùng tự đắc, nhanh nhẩu đến người ta trở tay không kịp

Đoạn đường kế tiếp, Lí Tiểu Phàm cẩn thận nghiên cứu đánh giá hai người ngồi trước, có phải hay không mình đã bỏ qua điểm mấu chốt. Trực giác cho rằng, nếu mình có thể tìm ra mấu chốt vấn đề thì bản thân sẽ thoải mái hơn nhiều. Người mình thích lại cẩn thận ôn nhu săn sóc người khác, nói không ghe tị là giả dối, cho dù biết tình cảm của mình không quá lộ liễu dưới ánh mặt trời, chính là, tình cảm đó vẫn tồn tại chân thật trong lòng mình

Đến tiểu khu nhà trọ của Lí Tiểu Phàm, mưa đã nhẹ hạt rất nhiều nhưng vẫn còn mưa phùn lất phất, có lẽ đã mang chút hương vị của mùa xuân. Tống Đình Phàm nói Trần Lâm tiễn nàng về cửa nhà trọ

Lí Tiểu Phàm không tin nam nhân này đoán không được đêm nay nàng nói gì với Trần Lâm, quan trọng hơn: hắn có thể nhận ra tình cảm mình dành cho Trần Lâm. Lí Tiểu Phàm không tin người này không biết, như vậy, hắn còn hào phóng để Trần Lâm tiễn mình về phòng?

Nâng mi, nói lời cảm tạ Tống Đính Phàm, “Đêm nay làm phiền anh, cảm ơn”

Tống Đình Phàm gật gật đầu

Trần Lâm đã đứng ngoài cửa xe đợi Lí Tiểu Phàm. Nơi cửa xe, Lí Tiểu Phàm nhìn thấy Trần Lâm đang bên ngoài, lại quay đầu nhìn Tống Đình Phàm ngồi trong xe, đột nhiên ánh mắt Tống Đình Phàm đối diện nàng, trong nháy mắt kia, Lí Tiểu Phàm nghĩ người này biết tình cảm của mình với Trần Lâm! Biết rất rõ! Bởi vì anh mắt người nọ có vẻ tự tin chắc chắn, thậm chí còn thêm một mạt tự đắc!

Lí Tiểu Phàm có chút phẫn nộ cùng khó khăn. Lại cố dùng dũng khí chớp mắt, trong ánh mắt mười phần khiêu khích, nhìn thoáng qua Trần Lâm đang bên ngoài, tựa hồ như hỏi: anh hào phóng đến vậy sao?

Tống Đình Phàm từ chối cho ý kiến. Nói, “Cậu ấy sợ lạnh”. Ngụ ý không nói cũng hiểu, Lí Tiểu Phàm, cô nên xuống xe, đừng để cậu ấy đợi lâu

Lí Tiểu Phàm mang tâm tình phức tạp khó hiểu xuống xe. Khi đến gần Trần Lâm đang cầm ô đợi sẵn, Lí Tiểu Phàm nghĩ thầm, rằng tôi sẽ đi thật gần Trần Lâm, để Trần Lâm chậm rãi đưa tôi về, nghĩ lại, ý tưởng này của mình ngây thơ như nữ sinh, buồn cười rất nhiều! Đã biết như vậy, thì làm được gì? Nếu không có cơ hội thắng, thì sao không buông đi? Cho nên, Lí Tiểu Phàm không cho Trần Lâm tiễn mình, còn nói nhỏ một câu với cậu, “Nếu là anh ta, bá phụ bá mẫu tất nhiên sẽ không thương tâm đến không thể vãn hồi”. Nói xong liền cầm ô trong tay Trần Lâm, nhanh chóng rời đi. Bởi vì, nhìn thấy ánh mắt của Tống Đình Phàm, nàng tựa hồ hiểu được mấu chốt, người kia không bao giờ buông tay Trần Lâm!

Trần Lâm sửng sốt nửa ngày mới lấy lại tinh thần, thoải mái cười, nhìn bóng Tiểu Phàm rời đi, hô to một câu, “Tiểu Phàm, cảm ơn cô!”. Sau đó Trần Lâm vội vàng vào xe, bởi vì khi Tống Đình Phàm nhìn thấy cậu không còn ô đã mở sẵn cửa xe ra. Nhìn ngoài cửa sổ, Trần Lâm mơ hồ như nhìn thấy khi Lí Tiểu phàm xoay người rời đi có gì đó chảy xuống, không biết là mưa hay lệ

Trần Lâm lẳng lặng ngồi trên xe, cầm khăn mặt Tống Đình Phàm vừa đưa, xuất thần mờ mịt, nửa ngày mới phun ra một câu, “Tiểu Phàm, thực xin lỗi”

Tống Đình Phàm ở bên cạnh đều phải vỗ vỗ tay khen ngợi Trần Lâm, hắn đợi cậu nhận ra, nhưng không nghĩ lại đợi lâu như vậy! Trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười!