Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

Chương 25




Trở lại trong cửa hàng, khi chỉ còn một mình, Trần Lâm mới có không gian suy nghĩ một ít tình tự của mình

Chạy trối chết?! Đúng vậy, đêm nay Quang ca đã dùng từ này để miêu tả phản ứng của mình khi nghe câu nói kia của Tống Đình Phàm, cũng không biết có trối chết thật không! Trần Lâm khó hình dung khi gặp lại hắn mình lại có những cảm giác này, bối rối có, kinh ngạc có, luống cuống có, thậm chỉ còn kinh hỉ, chính là không chán ghét…. Cảm giác này không giống khoảnh khắc ‘da thịt chi thân’ kia. Điều này có ý nghĩa gì, Trần Lâm cũng mơ hồ hiểu ra một chút

Nghĩ ngày mai hắn sẽ tới cửa hàng mình, Trần Lâm có điểm khẩn trương và một chút mong đợi, hắn đến… là muốn giải thích điều gì sao? Là muốn giải thích chuyện ở quán bar, hay những chuyện trước kia nữa… sẽ chân thành giải thích, mà không có vẻ già mồm cãi láo sao?

Trần Lâm bị suy nghĩ bất chợt của mình làm cho hoảng sợ, thậm chí hoài nghi bản thân: chẳng lẽ mấy ngày nay về nhà, tiềm thức mình đã thông suốt vấn đề đó. Vấn đề đó? Vấn đề đó là vấn đề nào??? Trần Lâm cảm thấy đầu óc bắt đầu hỗn loạn

Kỳ thật không thể trách Trần Lâm với chuyện tình cảm này lại không minh bạch, mơ mơ hồ hồ. Nguyên nhân rất đơn giản, cậu lớn lên cũng chưa một lần nói đến chuyện yêu! Không phải không có con gái theo đuổi mà là Trần Lâm lúc ấy không có khái niệm gì về yêu đương. Mỗi lần đều hòa nhã cự tuyệt lời mời kết bạn

Sáng hôm sau, Trần Lâm vẫn mơ mơ hồ hồ. Có khách hàng hỏi cậu quầy kính cận ở đâu, cậu lại chỉ thẳng tay ra cửa! Thế này… Lí Tiểu Phàm, Kim Tinh làm sao không để ý được?

Khi bọn Lí Tiểu Phàm nghi hoặc nhắc nhở cậu xong, Trần Lâm mới cuối cùng bình thường mà làm việc. Nhưng trong lòng lại liên tục tự trách, thế nào mà mỗi khi gặp chuyện với hắn, mình lại có thái độ không đúng mực như vậy. Rõ ràng mấy tháng trước có gặp cậu cũng không biểu hiện như bây giờ!

Đến gần giữa trưa, Kim Tinh hỏi Trần Lâm ăn gì để nàng mua về cho, Trần Lâm có chút do dự. Kim Tinh nhìn thấy không hiểu thế nào, nhưng Lí Tiểu Phàm bên cạnh lại hiểu rõ, phỏng chừng giữa trưa  có người đến thỉnh cậu đi ăn cơm đi?

Không thể nói Lí Tiểu Phàm quá nhạy cảm với lời nói và thái độ của cậu, thử hỏi có ai đối mặt với người mình thích lại không chú ý 100% biểu hiện của đối phương?

Giữa trưa, Lí Tiểu Phàm và Kim Tinh đang định sang quán ăn 0h, mới vừa ra cửa, hai cô đã bị một nam nhân chặn lại

– “Tiểu Phàm!”. Giọng nói có vẻ rất hồi hộp

Lí Tiểu Phàm quay đầu nhìn bạn trai cũ, người mà khuôn mặt đã bắt đầu trở nên mơ hồ trong trí nhớ nàng. Lí Tiểu Phàm hờ hững nói “Là anh à, có chuyện gì không?”. Nàng không muốn liên hệ gì với người này nữa nên thái độ cũng tự nhiên mà không tốt đi nhiều

– “Tiểu Phàm, anh….”. Nam nhân trước mắt dè nhừng nhìn Kim Tinh đang bên cạnh nàng

– “Không sao, Tinh Tinh là bằng hữu của tôi, có gì thì anh nói đi”. Không quan tâm đến vẻ khó xử của hắn, Lí Tiểu Phàm trực tiếp ngăn chặn ý định để Kim Tinh lánh đi của hắn

Nam nhân biết không cách nào để người bên cạnh lánh đi, cũng rất dũng khí lớn tiếng, “Tiểu Phàm, trước kia trăm sai ngàn sai cũng là anh, anh biết anh thật có lỗi với em, hiện tại đã biết mình sai làm rồi. Em tha thứ cho anh, chúng ta hòa nhau được không?”

– “Hòa nhau?”. Lí Tiểu Phàm châm biếm, cười nhạt hai tiếng. Tiếp tục nói. “Trước kia chính anh nói, khi đẩy tôi ra anh đã nói chúng ta từ đây về sau không còn quan hệ gì nữa. Cho nên… anh hôm này lại bày ra bộ dạng này, thật sự… không cần thiết!”

Nam nhân nhìn thấy thái độ lạnh lùng quyết liệt của nàng liền vươn tay giữ chặt Lí Tiểu Phàm đang muốn rời đi

Tiểu Phàm trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt đang rất tức giận. “Buông tay! Anh tự trọng đi!”

Kim Tinh ở bên cạnh thấy thế cũng biết mình không tiện chen vào. Tuy bình thường nàng nhọn mỏ hay nói, nhưng trong những trường hợp đặc biệt nàng vẫn phân biệt được phải trái, người trước mắt này là bạn trai cũ đã từ bỏ Tiểu Phàm, ra mòi bây giờ quay về muốn nối lại tình xưa, tình huống này… Không thích hợp để nàng nói chen vào! Vì thế suy nghĩ một chút, nàng quay lại cửa hàng tìm Trần Lâm

– “Anh không buông tay! Tiểu Phàm, anh biết sai lầm rồi, sau khi rời bỏ em anh biết mình đã phạm sai lầm trầm trọng. Cô gái kia….”. Nam nhân không giải thích rõ lí do mình bỏ đi, chỉ có thể miễn cưỡng nói tiếp, “Cho anh một cơ hội! Tiểu Phàm, cho anh.. một cơ hội nữa! Anh thề tuyệt đối sẽ không bao giờ làm em tổn thương nữa. Anh thề!”

Nhìn nam nhân trịnh trọng thề, khuôn mặt tràn ngập lo lắng đợi chờ đáp án. Lí Tiểu Phàm buồn cười đến cực điểm, nhưng cũng không khỏi bi thương. Dù sao đây cũng là người mình từng yêu!

Ổn định tâm tình của mình, Lí Tiểu Phàm xuất ra khuôn mặt không một biểu tình, nói, “Anh… cần gì phải làm thế? Anh trong lòng chắc cũng biết, chúng ta… không thể trở lại như xưa được…”

Nam nhân thấy Lí Tiểu Phàm nói chuyện dứt khoát như thật sự không muốn quay lại, thái độ lại khẩn trương vội vàng. “Tại sao, Tiểu Phàm, tại sao lại không thể quay về, anh vẫn còn yêu em mà!”

Lí Tiểu Phàm lắc đầu, trong mắt không một tia do dự

– “Em có bạn trai mới? Không đúng, anh tìm hỏi đồng nghiệp trước kia của em, các nàng đều nói không có… không có a…”. Nam nhân thất thần lẩm bẩm

Lí Tiểu Phàm xoay người muốn bỏ chạy, vì có rất nhiều người qua đường đang tập trung lại nhìn

Nam nhân biết Lí Tiểu Phàm muốn đi, dùng sức giữ chặt cánh tay của nàng

Nhất thời, chợt nghe một giọng nói thân mật gọi to, “Tiểu Phàm, sao lại đi trước, không đợi anh cùng ăn cơm trưa a!”. Đang nói, người vừa tới cũng thân thiết choàng vai Tiểu Phàm

Nam nhân thấy người này thân mật với Tiểu Phàm như vậy, sắc mặt thoáng chốc đã khó xử

– “Xin chào, tôi là Trần Lâm, là bạn trai của Tiểu Phàm”. Trần Lâm ôn hòa tươi cười làm người khác không đành lòng từ chối bàn tay đang vươn ra của cậu

Nghe Trần Lâm giới thiệu, mặt nam nhân lại một trận trắng một trận xanh. Cuối cùng, lắc đầu cười khổ, “Nguyên lai… nguyên lai chính mình thực sự đã bỏ lỡ”

Nhìn Trần Lâm trước mặt hắn tự thấy xấu hổ, người đang tươi cười ôn hòa không nhìn ra một chút giả dối, làm sao lại không xứng với Tiểu Phàm? Không chỉ thế, trên người Trần Lâm còn mang theo vẻ tinh thuần cùng chân thành, đủ để người từng phản bội Tiểu Phàm như mình– xấu hổ vô cùng

Nam nhân không giới thiệu chính mình, liền xoay người li khai

– “Trần Lâm, tôi lại lần nữa bị anh nhìn thấy vẻ khốn khó…”. Lí Tiểu Phàm cười khổ

Đây là lần đầu tiên Tiểu Phàm chủ động nhắc đến hoàn cảnh lần đầu tiên hai người gặp nhau

Trần Lâm lắc đầu, “Không phải khốn khó, Tiểu Phàm. Con người lúc nào cũng gặp những chuyện mình không nắm chắc trong tay, chuyện phát sinh này cũng không phải chủ quan, mà là tồn tại khách quan”

– “Haha…”. Nghe Trần Lâm nói, Lí Tiểu Phàm che miệng cười khẽ, “Trần Lâm, không ngờ anh cũng là triết gia”

Sau đó lại cảm kích nói, “Bất quá, hôm nay quả thật cảm ơn anh, hơn nữa cũng cảm ơn anh… chưa bao giờ tò mò về chuyện này. Haha”

– “Tôi là bạn trai của cô, có gì phải cảm ơn. Bạn trai trợ giúp bạn gái đối phó người yêu cũ, chuyện này cũng đâu có gì”. Trần Lâm còn đang nắm tay Tiểu Phàm, nửa đùa nửa thật nói

Kì thật, cậu chỉ muốn làm tâm tình Tiểu Phàm nhẹ nhõm một chút, đương nhiên, Lí Tiểu Phàm nghe cậu nói cũng cười rạng rỡ. Loáng thoáng, Lí Tiểu Phàm cảm thấy giống như người yêu của nhau, tâm tình nàng lại rung động, cười như tỏa nắng

Hai người hoàn toàn dắm chìm trong bầu không khí vui đùa, không chú ý đến động tĩnh của người bên cạnh

– “Trần Lâm”

Nghe giọng nói Tống Đình Phàm, Trần Lâm bỗng nhiên quay đầu lại, kinh hỉ không nói nên lời. Nhưng lời nói tiếp theo của hắn thật làm cho cậu trắng mặt, giận run lên

– “Nguyên lai, cậu và Lí Tiểu Phàm yêu nhau a, giữ bí mật lâu như vậy đúng là giỏi thật!”. Khóe miệng Tống Đình Phàm mỉm cười, nhưng trong mắt lại không chút ý cười

– “Anh…”. Trần Lâm vì câu nói này của hắn mà thật tức giận

Lí Tiểu Phàm nhìn hai người giương cung bạt kiếm, cũng không dám nói gì. Miễn cưỡng vừa muốn giải thích thay Trần Lâm, chỉ thấy Tống Đình Phàm kéo cậu lại gần, nói gì đó vào tai cậu. Mặt Trần Lâm trắng bệch, toàn thân đều ức đến run rẩy

Trần Lâm ngốc lăng đứng nhìn bóng Tống Đình Phàm rời đi, bên tai vẫn không ngừng vọng lại câu nói kia, “Cho dù em cự tuyệt anh, cũng không đáng phải dùng cách này”

Tống Đình Phàm, anh… Anh quá đáng!