Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

Chương 100: Ngoại truyện 2: Rốt cuộc ai lỗi (4)




Tống Đình Phàm nhẹ cười, không lên tiếng trả lời, đợi Trần Lâm nói tiếp

– “Kiểu tóc này của em nhìn con nít lắm sao?” 

Tống Đình Phàm không hiểu Trần Lâm vì sao đột nhiên lại thay đổi sang đề tài này. Hắn cúi đầu cẩn thận xem xét người trong lòng, kiên nhẫn trả lời, “Ân, trẻ, không tồi”

Tống Đình Phàm nghĩ dù sao khen người khác trẻ luôn luôn là cách đúng đắn, tuy lời nói ra ngắn một chút, nhưng đều là khích lệ thôi, nhưng hắn vừa nói xong, Trần Lâm liền xụ mặt

– “Nhìn trẻ như vậy sao?”. Trần Lâm ngồi thẳng người, khẽ chau mày, nhìn hắn

Tống Đình Phàm cảm thấy không thích hợp, nhưng vẫn do dự gật đầu, còn vươn tay sờ sờ mái tóc đã cắt ngắn của người này

Trần Lâm lập tức bực bội, đầu chôn trên vai Tống Đình Phàm reo lên, “Sao lại như vậy được….. Em không quan tâm tóc này nhìn có con nít hay không…..”

Nghe vậy, Tống Đình Phàm bất đắc dĩ buồn cười, “Đây là làm sao vậy a?”

– “Ngày đó đi ăn cơm cùng Quang ca, thực đơn có món tôm sống, em còn chưa kịp nếm thử chút nào, nào biết vừa mới động đũa tôm đã búng lên mặt, trúng gần ngay mắt”, nói xong còn chỉ cho Tống Đình Phàm nhìn, “Nhạ, tôm còn nhúng trong nước lẩu chua cay, em đau không chịu được….”

Ngón trỏ Tống Đình Phàm liền khinh động, có chút đau lòng sờ sờ đuôi mắt cậu, dù không để lại sẹo gì, nhưng hắn vẫn vuốt ve hồi lâu

– “Sau đó Quang ca của em liền giúp em thổi khóe mắt?”. Nghe cậu nói vậy, Tống Đình Phàm đại khái đã đoán được tình cảnh hôm đó như thế nào

– “Đúng vậy. Sau đó Quang ca lại nói tóc em dài rồi, nên em mới có ý định cắt tóc”

Tống Đình Phàm gật gật đầu, xem như đã biết từ đầu đến cuối sự việc. Nhưng người này vẫn chưa nói rõ ràng, như thế nào cắt tóc lại quan tâm đến việc mình trẻ hay không a

– “Kiểu tóc này là hắn đề nghị em cắt?”. Lòng Tống Đình Phàm bắt đầu chua lên

Trần Lâm giương mắt, trên mặt vẫn có chút nhụt chí, “Ân, em chỉ nghĩ đổi kiểu tóc, có thể thay đổi một chút, cũng có thể thành thục hơn chút, nhưng sau khi cắt thì không ngờ…..”. Không ngờ nhìn còn trẻ hơn

Tống Đình Phàm không hiểu, đây là làm sao vậy? Tại sao không muốn nhìn mình trẻ hơn?

Kì thật, vài năm nay, ngoại hình người này căn bản không khác biệt gì, hắn không chỉ không nề hà, ngược lại còn thích nhìn cậu trong bộ dạng này, nên bình thường với quần áo phục sức, cử chỉ hành động của Trần Lâm, Tống Đình Phàm chưa từng có ý kiến gì. Ngay cả hôm đó cậu ra ngoài, hắn chọn kiện áo khoát lam, cũng vì muốn cậu nhìn trẻ trung sống động hơn

Đương nhiên, Tống Đình phàm ra vẻ hào phóng, nhưng lòng dạ hắn hẹp hòi vẫn nghĩ tổng không thể để Trương Bá Quang nhìn thấy Trần Lâm có ủy khuất gì, hắn muốn Trương Bá Quang mỗi lần gặp Trần Lâm, cậu sẽ một lần lại một lần tốt hơn, như vậy mới càng làm hắn từ bỏ. Ai bảo người nọ nhiều năm như vậy còn không đi tìm người khác

– “Sao vậy? Không muốn mình trẻ a?”. Tống Đình Phàm trêu cậu

Trần Lâm nói quanh co, “Ai, cũng không phải, chính là, chính là em không muốn mình không thay đổi gì…..”

Hôn nhẹ môi cậu, Tống Đình Phàm tươi cười, “Như vậy có gì không tốt? Tại sao? Sợ anh ghét bỏ em? Haha…..”

Khinh thường liếc người nọ một cái, Trần Lâm nhỏ giọng nói thầm, “Còn không biết ai ghét bỏ ai, tính tình không tốt như vậy, còn xụ mặt cho em xem….”

Cậu nhỏ giọng nói thầm, Tống Đình Phàm tất nhiên nghe được, hung hăng hôn cậu, không để cậu tiếp tục loạn ngữ

Hôn xong, hai má Trần Lâm đỏ hồng, tựa vào trước ngực Tống Đình Phàm, thầm thầm thì thì tiếp tục nói, “Ngày đó Quang ca vừa nhìn thấy em, đã nói em nhìn như tiểu hài tử, lại mặc áo khoát phấn nộn như vậy….., lúc ấy em không phải không biết xấu hổ….., sau đó Quang ca nói đổi kiểu tóc có thể thành thục chút, em nghĩ như vậy cũng có đạo lí, nhưng không ngờ cắt xong lại càng trẻ hơn….”

Tống Đình Phàm chau mày, không ngờ vấn đề lại ở quần áo. Bất quá ngoài miệng hắn vẫn ậm ừ đồng ý, quần áo kia là do hắn chọn! Người khác nói một câu, cậu cũng liền muốn phủ định sao? Hiển nhiên, tuyệt đối không có khả năng

– “Đừng nghĩ nhiều, thế nào em cũng rất ổn, anh thích”

Khó được nghe câu trả lời như vậy, Trần Lâm nghiêng đầu, mi run rẩy, khuôn mặt đỏ hồng, khóe miệng tự nhiên nở nụ cười

Kì thật, cậu cũng không quá quan tâm kiểu tóc này nhìn trẻ thế nào, chủ yếu là ngày đó bị Trương Bá Quang nói vậy, cậu có chút quẫn, cảm thấy mình nhìn cũng trang nộn bụ bẫm

Hơn nữa nhìn quanh, phát hiện bọn Tống Đình Phàm lúc nào cũng ổn trọng thành thục, nhất là mấy năm qua, đến Lưu Dụ cũng có vẻ thành thục nội liễm. Cậu ngược lại không thay đổi gì, cả ngày đều, ách, cả ngày đều là bộ dáng sinh viên đại học vừa tốt nghiệp

Cho nên ngẫm lại, Trần Lâm vẫn thấy buồn bực

Hai người lần này nháo đến bây giờ mới thôi, có lẽ, đại khái có thể xem như mọi việc đã xong

Mắt thấy Trần Lâm vì câu nói kia của mình mà cao hứng, Tống Đình Phàm liền đổi tư thế ôm người, nghĩ đến việc khác. Cũng không ngẫm lại, hai người mười ngày rồi chưa làm qua. Ôm lâu như vậy, nói cũng nói rõ, nếu không làm chút gì, hắn thực sự không chịu nổi

Nụ hôn vẫn tiếp tục như cũ, nhưng tay không đứng yên, mới đầu Trần Lâm còn tùy ý để hắn hồn, nhưng dần dần liền cảm thấy nị hôn người này tựa hồ có chút biến chất. Trần Lâm luống cuống, hơn nữa lại phát hiện tình triều đang cuồn cuộn trong cở thể, cậu vội vàng giữ chặt tay người nọ, đây là nơi nào a, Tống bá bá còn đang dưới lầu

Trần Lâm hổn hển ngăn lại, hành động biểu lộ bản thân không quá nguyện ý, tuy nụ hôn vừa rồi làm cậu có chút rối loạn

– “Anh…..Anh đừng….., ở chỗ này…..”

– “Không sao…..”. Tống Đình Phàm liên tục tấn công

Tống Đình Phàm mười ngày không gặp cậu, tương tự, Trần Lâm cũng là mười ngày chưa chạm qua hắn, vừa rồi hai người ôm lâu như vậy, hôn nhiều như vậy, Trần Lâm có chút không chống đỡ được, bởi vì trong lòng là có chút tưởng niệm người này. Nhưng là, dù như vậy, cậu cũng không muốn làm ở đây a

Nhưng Tống Đình Phàm vẫn để ý cậu, xem tư thế kia giống như rất cương quyết, có chút ý tứ không thể làm

– “Anh nhiều ngày vậy không gặp em, tìm cũng tìm không được, em không để lại tin tức gì, cũng không nghĩ anh sẽ sốt ruột….. sẽ nhớ em sao….”. Công phu biện hộ còn chậm rãi vuốt ve hôn môi, nặng nề cắn vành tai cậu

Trần Lâm run người, muốn mở miệng nói một chút, nhưng bị giọng điệu ai oán sâu kín của người kia giảo loạn, tình triều trong cơ thể còn cuồn cuộn đến lợi hại

Công phu lợi hại như vậy, quần áo trên người từng kiện từng kiện được lột sạch, cậu phí công giãy dụa hai chân, muốn phản kháng, nhưng nhìn thế nào cũng hiểu ý tứ lớn hơn hành động, tất cả chỉ là bề ngoài

Như thế, hôn môi âu yếm liên tiếp, đều trải qua vô số lần. Tuy trình tự này hai người quen thuộc đến cực điểm, nhưng dù thế nào cả hai cũng sẽ không chết lặng. Hơn nữa lại nhiều ngày chưa làm qua, tình huống lại dị thường kịch liệt một chút

Trần Lâm bị va chạm mãnh liệt, tiếng rên rỉ bị áp chế cự hạn vẫn tràn ra đứt quãng

– “Đừng cắn môi…..không sao, bọn họ không nghe thấy đâu…..”

Tống Đình Phàm vươn vươn lưỡi liếm hàng loạt dấu răng trên môi Trần Lâm, hắn có chút đau lòng, nhưng động tác vẫn tiếp tục như cũ

Không chịu được những lời yêu chiều nhỏ nhẹ này, lại bị một trận kịch liệt mai một thần trí, cuối cùng, Trần Lâm cũng dần dà thả lỏng, tiếng lầm bầm ân a nhỏ nhẹ vang lên

Đến khi Tống Đình Phàm rốt cuộc đình chỉ, chôn sâu trong cơ thể cậu, chuyện này mới tính là xong hẳn

Tình triều qua đi, Trần Lâm thoáng tỉnh táo lại, xấu hổ trừng mắt liếc Tống Đình Phàm một cái, nói gì cũng không có thêm lần thứ hai, lần thứ ba nào nữa

Lần này, Tống Đình Phàm hiểu băn khoăn trong lòng cậu, nên cũng không làm tiếp, tuy một lần với hắn còn chưa đủ, nhưng cuối cùng, vẫn là thành thành thật thật ôm người đi ngủ

Ngày hôm sau, khi Trần Lâm tỉnh lại, cậu cực kì hối hận hôm qua mình không hề cố kị cũng người này, cậu có chút tức giận mình không giữ vững phòng tuyến, cuối cùng lại hồ nháo không đặt Tống bá bá vào đâu

Buổi sáng khi nhìn thấy lão đầu nhi cười, Trần Lâm liền lo sợ, nhưng trên mặt lại tự nhiên tươi cười, sợ lão nhân có thể nhìn ra chút gì. Nhưng thái độ lão nhi vẫn bình thường, vẫn đang tươi cười hơn hở, thậm chí còn vui hơn vài ngày trước a

Nhìn thấy nụ cười hiểu ý kia của lão nhân, Trần Lâm liền 囧

Trải qua một đêm, sáng nay cậu liền hiểu được, nguyên lai, Tống ba bá là sớm biết cậu và Tống Đình Phàm cãi nhau. Mà Tống Đình Phàm kia có thể tìm được người, chắc chắn là lão nhân truyền tin. Bởi vì, đến bây giờ, Trần Lâm cũng chưa quên hôm qua khi người nọ ôm mình, trên người vẫn còn nguyên vẹn mùi sữa tắm ở nhà. Rõ ràng, hắn chạy từ nhà đến. Trước khi bản tin thời sự phát sóng, Tống lão đầu nhi biến mất một lúc, Trần Lâm cơ bản liền hiểu được

Chạy trốn tình nhân, hôm qua mình quả thực đang tấu hài trước mặt lão nhân

Có chút ngượng ngùng, Trần Lâm nói, “Tống bá bá……, con….”

Lão nhân ha ha cười khoát tay, “Không sao đâu, không có việc gì, lần sau có việc gì lại đến nhà ta. Nếu không muốn bị nó tìm được, ta mang con đi chơi nơi khác”

Tống Đình Phàm mới từ trên lầu xuống, chợt nghe những lời này của lão đầu nhi, liền bật người trừng mắt căm giận

Lần này Trần Lâm có thể về đây, Tống Đình Phàm thừa nhận, hắn không thể nghĩ ra. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, lại cảm thấy uất ức một trận, người này chọn đến đây, tột cùng là vì sao, không cần nói ai cũng hiểu

Sợ hai cha con vừa sáng sớm đã cãi nhau, Trần Lâm vội vàng đứng lên ngắt lời, “Anh xuống đây đi, em vào bếp chuẩn bị điểm tâm, anh nói chuyện với Tống bá bá một lát đi”. Phút cuối cùng, còn liếc mắt cảnh cáo Tống Đình Phàm không được tranh luận với Tống bá bá

Hắn âm thầm bĩu môi, bất đắc dĩ nghĩ, em chỉ biết bênh lão nhân kia thôi!

Phiêu mắt thản nhiên nhìn người đối diện mình bên bàn ăn một cái, Tống lão đầu nhi thu hồi anh mắt, biểu tình có chút nghiêm túc mở miệng “Nhiều năm như vậy, con nên nhường nhịn Trần Lâm một chút”

Tống Đình Phàm không lên tiếng, hắn đợi lão gia tử nói tiếp

– “Sáng sớm hôm đó khi nó đến đây, mang theo vali hành lí, hốc mắt thâm một mảnh, rõ ràng không nghỉ ngơi tốt, nhưng…. nó lại nói con đi công tác, đến ở với ta vài ngày, con nói con….”. Ngữ khí Tống lão đầu nhi tựa hồ rất bất mãn

Nghe thế, Tống Đình Phàm không thể không chau mày

Tống lão đầu nhi bất đắc dĩ rồi lại khẳng định, “Đêm trước đó Trần Lâm không ở nhà?”

Tống Đình Phàm chậm rãi gật gật đầu, Tống lão đầu nhi cơ hồ ngã ngửa, sự thực quả nhiên là vậy!

Đứa con mình không phải rất kĩ tính chuyện ăn ở sao? Sao có thể để Trần Lâm qua đêm một mình ở ngoài?!

Kì thật, không thể trách Tống lão đầu nhi bực bội như vậy, những năm gần đây, ông càng ngày càng đối tốt với Trần Lâm, với tính hiếu thuận của cậu, ông là thực yêu thương cậu như con ruột. Hơn nữa bên cạnh đứa con không hiếu thuận như vậy lại có một người nhu thuận, tất nhiên ưu thế sẽ càng hiện rõ

Nghe tiếng bước chân Trần Lâm sắp quay lại, Tống lão đầu nhi có chút căm giận liếc nhìn đứa con, rồi lại không cam lòng bổ sung hai câu

– “Nếu không phải vì Trần Lâm, lần này ta cũng không nói cho con biết nó đang ở đây!”

Tống Đình Phàm nhíu mày

– “…Ngô, cuối cùng sau vài ngày, khụ, con vẫn chưa tìm đến đây, ta thấy nó có chút không xong, cơm cũng không thể nào ăn bình thường, con mang về đừng quên tẩm bổ cho tốt!”

Nghe đến câu sau, Tống Đình Phàm cười hiểu ý, không hề so đo câu trước của lão đầu nhi

Lúc Trần Lâm bưng điểm tâm về, hắn vươn tây cầm giúp, nhìn Trần Lâm đưa cháo cho lão đầu nhi, lão đầu nhi rõ ràng tươi cười rất vui, Tống Đình Phàm xem như hiểu rõ thêm một lần, lão đầu nhi thật càng ngày càng thương Trần Lâm. Nụ cười không che đậy với Trần Lâm này, với người khác sẽ là kì quan thế giới a

Tống Đình Phàm phẫn nộ sờ sờ mũi, nhìn hai người ở chung như vậy, hắn vẫn vui nhiều hơn bực bội

Nếm qua điểm tâm, Tống Đình Phàm xem như đến lúc đưa Trần Lâm về nhà, chính là trước khi đi, thừa dịp Trần Lâm đi thu dọn hành lí, hắn vẫn là chủ động, cam đoan, khiêu khích theo sát Tống lão đầu nhi tuyên bố một câu: “Sau này, ngài không có cơ hội dẫn cậu ấy đi nơi khác”

Tống lão đầu nhi tức giận làm bộ muốn ném chén trà trong tay, nhưng Trần Lâm vừa vặn xuống lầu, vì thế, ông chỉ có thể từ bỏ

Nhìn hai cha con như vậy, Trần Lâm lại tức giận liếc Tống Đình Phàm, sau đó miệng cười yến yến tạm biệt lão đầu nhi

Lần này bỏ nhà trốn đi, cuối cùng cũng chấm dứt

Chính là sau đó, hai người Mục Kiệt Lưu Dụ vừa nghe Trần Lâm về nhà đều an tâm, biết 10 ngày qua cậu ở nhà Tống lão đầu nhi, hai người không thể không vỗ tay tán dương Trần Lâm

Mục Kiệt cười, “Chọn nơi thật tuyệt”

Lưu Dụ cười, “Chọn nơi thật diệu”

Tống Đình Phàm nhìn hai người khinh thường

Mà Trần Lâm dù ngoài mặt tươi cười, trong lòng lại xấu hổ không biết để đâu. Cậu đã biết mình là người lớn, thế nhưng cũng trình diễn một màn “Bỏ nhà trốn đi”, thậm chí mọi người đều biết, mặt mũi xem như mất hết

Sau này, thực sự không thể làm vậy a

Hơn nữa, hơn nữa, quan trọng nhất, cảm giác người nọ suốt thời gian dài không tìm được mình, thực sự là, thực sự là không tốt lắm

Liếc trộm người nọ một cái, Trần Lâm âm thầm cắn răng thề, thực sự không thể a

Toàn văn hoàn