Nghĩ đến người Thụy
Tiên thích là nữ nhân, mặt hắn bắt đầu đen lại, chuyện này làm sao mà
được? Nàng là phi tử của mình, dù là nữ nhân cũng không được nhăm nhe
nàng!
__________________________________
Màn giường sớm đã buông xuống, Vân phi nằm ở bên trong, Tranh Nhi giúp Vân phi sắp xếp
xong thì mới gọi Vương thái y vào tẩm thất. Trong lòng Tranh Nhi âm thầm cầu khấn: Tốt nhất là bây giờ nương nương đừng có mà tức giận, giờ là
lúc sử dụng Vương thái y đó nha.
Vương thái y đã bận rộn cả ngày
kéo lê bước chân mệt mỏi đi vào, trên mặt còn mang theo vẻ cười nhạt,
ông cũng sợ Vân phi làm khó dễ. Nhưng ông chẳng còn cách nào khác, Tiền
thái y không rời khỏi bên đó được, mà giữa Vân phi và Liên phi trước nay vẫn luôn minh tranh ám đấu. Ai bảo mình không phải chủ quản của thái y
viện làm gì? Bị trách cứ thì cũng đúng lí hợp tình.
“Vương thái y, sức khỏe của nương nương sao rồi?”
Thấy Vương thái y giãn mày, Tranh Nhi vội hỏi.
“Nương nương không sao, chỉ là nhiễm lạnh chút ít thôi. Lão thần kê hai phương thuốc, uống vào là khỏi…”
May mà chỉ là nhiễm lạnh thông thường, bằng không, Vương thái y thật không biết phải làm sao nữa.
“Vương thái y, phải bao lâu mới thấy hiệu quả?” Bụng lại bắt đầu thấy khó chịu rồi, Vân phi nhẫn nhịn hỏi.
“Cái này… phải xem sự hấp thu đối với thuốc của nương nương rồi. Trên nguyên tắc thì uống thuốc vào rồi qua một canh giờ là thấy hiệu quả. Nương
nương, tìm người theo lão thần về để bốc thuốc đi!” Vương thái y kê xong đơn thuốc rồi đứng dậy, mà Tranh Nhi thì săn sóc đi theo phía sau, hai
người vừa bước khỏi tẩm thất, Vân phi liền chạy ra…
Còn phải một canh giờ nữa thì mới khỏi sao? Vân phi khổ não nghĩ, không biết đến lúc đó mình có bị kiệt sức luôn hay không nữa?
***
“Hoàng thượng, thời gian không còn sớm nữa, Hoàng thượng muốn đến đâu nghỉ ngơi?”
Hỷ công công bưng thẻ ngọc, đưa đến trước mặt Hoàng thượng hỏi.
“Hỷ công công, mặt của Liên phi giờ ra sao rồi?”
Đến đâu? Nhớ đến cách nghĩ sáng nay, Hoàng thượng thật muốn qua đó thử xem. Nhưng thể diện thì lại không cho phép hắn qua đó, hôm nay nàng thật bất kính với mình.
“Hoàng thượng, thái y vẫn chưa nghiên cứu ra là trúng loại độc gì!”
Hỷ công công cúi đầu, bộ dạng bây giờ của Liên phi, thật sự rất buồn cười. Nhớ đến bản mặt của nàng ta, ông liền muốn cười.
“Hỷ công công, ngươi nói xem có phải người của hoàng cung chúng ta có chút
không sạch sẽ? Sao mấy thứ độc vớ vẩn lại càng ngày càng nhiều thế này?” Hoàng thượng nhìn thẻ ngọc, hắn đắn đo do dự không biết phải đến đâu
đây?
“Hoàng thượng, ngày mai nô tài sẽ tìm người tra xét, nhất
định sẽ tìm cho ra kẻ đáng nghi.” Trong lòng Hỷ công công thầm nói, ông
biết người đáng nghi nhất, nhưng không thể nói được.
“Nếu Tiêu Kiếm ở đây thì tốt quá, y thuật của y cao siêu, nhất định có thể nhìn ra là độc gì!”
Hoàng thượng thở dài một tiếng, thời gian gần đây, Tiêu Kiếm xuất hiện trong
đầu mình càng ngày càng ít, ngược lại thì thời gian nữ nhân kia xuất
hiện lại nhiều hơn.
“…” Hỷ công công đứng yên lặng, không phát biểu ý kiến của ông ta.
“Hỷ công công, Liên phi nói ‘Thụy Tiên’ hạ độc nàng ta, ngươi nghĩ sao?”
Hoàng thượng nhìn Hỷ công công, sao cứ cảm thấy hôm nay ông ta quái lạ
thế nào ấy, đang sợ mình sao?
“Nô tài không biết. Tiên phi nương
nương làm sao hạ độc nàng ta được? Nếu đúng, thì lúc đó Liên phi nương
nương hẳn là phải biết chứ…”
Hỷ công công giải vây cho chủ tử của mình, thật ra, ông cũng cảm thấy khả năng là Tiên phi nương nương khá lớn.
“Ừm, cũng có lý. Tối qua Liên phi đi tìm ‘Thụy Tiên’, mang theo cái gì? Đem cái gì ra ngoài?”
Hoàng thượng vô ý hỏi, mấy cái này Hỷ công công đều biết, ai bảo ông ta là thiếp thân thái giám của mình chứ?
“Hồi Hoàng thượng, Liên phi nương nương mang theo một chậu hoa hồng Kim Ngân rất đẹp, tay không đi về, không đem gì cả!”
Vẫn cung kính trả lời như cũ, không ngờ sau khi Hoàng thượng nghe xong thì mặt mày biến sắc:
“Ngươi nói cái gì? Liên phi tặng hoa cho nàng sao?”
Không phải nàng lợi hại thông minh lắm à? Sao có thể nhận hoa của Liên phi
chứ? Hoa của Liên phi, rất có vấn đề. Hoàng thượng thầm mắng ‘Thụy Tiên’ mấy tiếng, tim đập mãnh liệt.
“Dạ phải, nghe nói là hoa hồng Kim Ngân mà Hoa ma ma mới nghiên cứu ra, chậu hoa kia xinh đẹp lộng lẫy,
hơn nữa cả thế gian này chỉ có một chậu đó. Hoàng thượng, xem ra lời của người có tác dụng rồi, chắc Liên phi muốn nịnh nọt Tiên phi đó mà…”
Hỷ công công lấy lòng mà phân tích, nhưng mặt của Hoàng thượng vẫn lạnh lẽo như cũ, chẳng có lấy tí gì làm vui vẻ cả.
“Trẫm mệt rồi, tối nay cứ ở tẩm cung, hầu hạ trẫm nghỉ ngơi đi, Hỷ công công.”
Hoàng thượng thở dài một tiếng, trong lòng đột nhiên lại trầm xuống. Có cần đến đó ngăn cản không? Hắn vẫn đang đắn đo.
Nằm trên giường, khó mà chợp mắt được, nghĩ tới ‘Thụy Tiên’ đáng yêu kia sẽ bị người ta hạ độc thủ, sắp rời khỏi mình rồi, trong lòng Hoàng thượng
liền bắt đầu bất an. Muốn ngồi dậy, trong đầu lại nhớ đến những lần nàng đối nghịch với mình, lúc nào cũng chống đối mình, không ngồi dậy, lại
nhớ đến đôi mắt to tròn giận giữ, đôi môi đỏ mọng cùng với nụ cười tinh
nghịch kia của nàng…
Đầu sắp nổ tung luôn rồi, Hoàng thượng tức tối thét lên một tiếng: “Cô cút ra cho ta!”
Một tiếng gào thét, nàng không cút ra, nhưng đèn bên ngoài thì cái nào cái
nấy đều sáng hết cả lên, rất nhiều người cùng xông vào:
“Thích khách…thích khách, Hoàng thượng, thích khách ở đâu?”
Trợn con mắt phát hỏa lên, Hoàng thượng giận dữ nói: “Thích khách cái gì? Các ngươi nghe ai nói có thích khách thế hả?”
“Hoàng thượng, hình như lúc nãy người kêu…” Lo lắng có đủ, nhưng giọng nói thì lí nhí, Hỷ công công rụt cổ lại. ánh mắt Hoàng thượng nhìn mình đáng sợ quá đi, cứ như muốn ăn tươi mình luôn vậy.
“Cút!”
Người
đều chạy ra hết cả rồi, chỉ còn sót lại Hoàng thượng vẫn còn đang bực
tức ở đó. Bọn họ không xem những gì mình nói là lời nói mớ đấy chứ? Mấy
người bọn họ người nào người nấy đều quy quy củ củ thật đúng là chán,
vẫn là ‘Thụy Tiên’ tốt, dám không xem lời nói của mình ra gì. (Tác giả: E hèm, Hoàng thượng hình như có khuynh hướng thích bị ngược.)
“Đi, đến Lâm Tiên cung, đem chậu hoa hồng Kim Ngân hai màu kia về đây cho trẫm.”
Nghĩ một lúc, Hoàng thượng vẫn gọi ‘Ám’ ra, ‘Ám’ nghe xong lời phân phó của
Hoàng thượng, khóe miệng không khỏi co giật, võ công cao thủ như mình
đây, chẳng lẽ phải bắt đầu làm ‘trộm’ hay sao?
“Hoàng thượng,
nhiệm vụ này dễ ẹt, đâu cần thuộc hạ phải đi?” Tuy chỉ là một ám vệ,
nhưng cũng có nguyên tắc, chuyện lén lén lút lút hắn không muốn làm.
“Đi đi, trẫm nói ngươi đi là được. Cẩn thận một chút, đừng để nàng phát hiện.”
Vũ nhục, đúng là vũ nhục mà!
Nghĩ tới mình đây cũng coi như là đỉnh cấp cao thủ, sao có thể bị một nữ
nhân chẳng có tí võ công nào phát hiện cơ chứ? Mắt ‘Ám’ phát hỏa, Hoàng
thượng ngại ngùng cười:
“Trẫm chỉ nói vậy thôi, ‘Ám’, trẫm đợi ngươi, đi nhanh về nhanh!”
Nhận lệnh đi ra ngoài, hắn thề, nhất định phải nhìn xem nữ nhân khiến mình ‘chịu nhục’ mặt mũi ra sao.
Đêm tối, là thuộc về hắn, dù có một chút ánh trăng cũng chẳng hề chi, huống hồ Lâm Tiên cung chỉ là một mảng tĩnh lặng, tất cả mọi người đều đã đi
vào giấc mộng. Trong lòng ‘Ám’ vẫn còn tức, nhưng động tác dưới chân lại chẳng có chút nặng nề gì, lúc tiếp đất, ngay đến một tiếng động cũng
không có.
Hoa mà Hoàng thượng nói, hắn vừa nhìn liền thấy ngay ở
trong tẩm thất của nữ nhân kia, đi đến trước hoa ngửi thử, đúng là khá
thơm, cũng đẹp nữa. Chẳng lẽ Hoàng thượng thích chậu hoa này nên mới bảo mình tới trộm? Mà cũng không đúng, nếu thích, chỉ cần ngài ấy nói một
tiếng, nương nương kia còn không cung cung kính kính cam tâm tình nguyện hai tay dâng lên trước mặt Hoàng thượng hay sao, đâu cần Hoàng thượng
phải phái người đi ‘trộm’?
Tiếng hít thở trong phòng rất khẽ,
‘Ám’ nghe kĩ một hồi, giật nảy cả mình: Hoàng thượng không có ở đây, sao nơi này lại có tiếng hít thở của hai người vậy nè? Hơn nữa còn trùng
hợp là một nặng một nhẹ? Chẳng lẽ Tiên phi nương nương này ‘trộm người’
hay sao?
Cẩn thận đi đến trước giường, vừa hay nhìn thấy hai
người đang dựa sát vào nhau, người phía ngoài còn vô thức phất tay một
cái: “Đáng ghét, đừng sờ ta!”
‘Ám’ suýt nữa là ngã ngửa ra đất,
nữ nhân này đúng là đang trộm tình? Cái tay đang vươn ra kia của hắn
cũng không dám vén màn giường ra nữa, sợ nữ nhân kia tỉnh dậy, nhìn thấy mình thì sẽ làm xấu danh tiếng của bản thân.
Bỏ đi, dù sao thì
nàng ta cũng chẳng phải là nữ nhân của mình, vẫn nên đi tìm Hoàng
thượng, nói với Hoàng thượng thì hơn, chuyện của ngài ấy, nên để đích
thân ngài ấy xử lý.
‘Ám’ xoay người ôm cái chậu hoa lớn kia, khẽ
khàng rời đi. Một đôi mắt đen láy phía sau mở ra, Tiểu Tiểu thầm nói:
Cầm hoa độc đi, đây lại là vị nào nữa đây?
Chẳng phải chỉ là một
chậu hoa độc thôi sao? Hôm qua mới tới địa bàn của mình, thật không ngờ
hôm nay lại bị người ta nhìn trúng rồi, chẳng lẽ trong cung của mình có
‘nội gián’ báo tin?
Xem ra bất kể là người hay là hoa thì cũng
không thể quá xinh đẹp. Người đẹp, sẽ dụ hái hoa tặc tới, hoa đẹp thì sẽ dụ trộm hoa tặc mò tới…
Tóm lại, xinh đẹp là sai, bất kể là thứ gì.
Quay đầu lại nhìn Hoa Nguyên đang say giấc nồng, Tiểu Tiểu nhếch miệng cười: Bất kể là vị nào, phỏng chừng lát nữa sẽ còn có người tới.
Mẹ ơi, người gì thế này, có để cho người ta ngủ nữa không đây?
……………….
Ôm chậu hoa, tốc độ chạy của ‘Ám’ vẫn không chậm lại, vội vội vàng vàng
chạy tới tẩm thất của Hoảng thượng, cả người cũng sắp thở hết cả hơi,
Hoàng thượng cười nhạo nói:
“Thật sự bị phát hiện rồi à? Ngươi nhìn ngươi xem, cứ như có ma đang rượt theo phía sau không bằng.”
“Hoàng thượng…không phải ma…nếu như có ma rượt theo phía sau tôi thì tốt rồi,
thuộc hạ sợ là ma rượt theo ngài…” thở hổn hển mấy hơi, ‘Ám’ nói tiếp:
“Thuộc hạ chạy như vậy cũng là tốt bụng thôi, Hoàng thượng lại không cảm kích. Đồ thì tôi đã đem tới cho ngài, còn mang theo một tin tốt và một tin
xấu nữa, Hoàng thượng muốn nghe không?”
“Ồ, hai tin tức à? Trẫm nghe tin tốt trước vậy?”
Hoàng thượng đầy vẻ hứng thú nhìn ‘Ám’, hắn ta học khiếu hài hước này từ khi nào vậy?
“Tin tốt đó là, chẳng phải Hoàng thượng vẫn luôn ghét Tiên phi hay sao? Bây giờ có thể quang minh chính đại đạp đổ nàng ta rồi!”
Làm một tư thế chặt đầu, ‘Ám’ than một tiếng, nữ nhân đáng thương, ai bảo
khi cô trộm tình lại đúng lúc để tôi nhìn thấy kia chứ?
“Có ý gì? Nàng phạm phải lỗi gì để ngươi bắt được à?”
Hoàng thượng trợn to mắt, bây giờ hắn không muốn đạp đổ nàng nữa, hắn muốn giữ nàng lại để chơi đùa.
“Đấy thì là tin xấu rồi, Hoàng thượng ngài đã được đội mũ một cách vinh quang, chỉ tiếc rằng cái mũ ấy là màu xanh…”
Thương hại nhìn Hoàng thượng, nữ nhân nhiều thì có gì mà tốt chứ? Chỉ tổ có nhiều mũ cho hắn đội mà thôi.
“Mũ, mũ gì? Còn màu xanh…đợi đã, không phải ngươi đang trù ẻo trẫm đấy chứ?
Nữ nhân của trẫm đâu có mất mặt mũi như vậy? Mấy nàng ai mà dám…”
Hoàng thượng bất mãn nhìn ‘Ám’, ‘Ám’ phất phất tay:
“Là do thuộc hạ mới vừa nhìn thấy được, nếu Hoàng thượng không tin thì có
thể đích thân đi xem thử, hai người họ đã ngủ rồi, chắc giờ này ‘gian
phu’ vẫn chưa đi đâu…”
“Cái gì, ngươi nói là…”
Nghe thấy tin
tức này, đầu tiên là Hoàng thượng cả kinh, sau đó người liền vọt ra
ngoài, ngay đến thị vệ, công công cũng không dẫn theo bên người, hắn tức giận mắng:
“Tiện nhân, trong lòng trẫm nhớ nhung cô, vậy mà cô lại dám làm chuyện này sau lưng trẫm!”
Tuy là ‘bắt gian’, khi Hoàng thượng đến nơi thì vẫn rất cẩn thận, nguyên
nhân là hắn muốn bắt tên gian phu kia lại, chính tay giết chết thằng đàn ông dám gian díu với nữ nhân của hắn. Xốc màn giường ra, trên giường
đúng là có hai người nằm, nằm phía ngoài chính là Thụy Tiên khiến cho
hắn vừa tức vừa hận kia, người bên trong thì nhìn không rõ, nhưng nghe
tiếng hít thở thì là của đàn ông, tiếng thở của hắn ta quá thô!
Không khống chế được mình, hắn đánh về phía tên ‘đàn ông’ bên trong, Tiểu
Tiểu không chợp mắt nổi nữa, một tay nhéo Hoa Nguyên một cái, một tay
thì giả vờ như vô ý vung ra, Hoàng thượng sợ làm Tiểu Tiểu bị thương,
đành phải thu tay về, cũng đúng lúc nghe thấy tiếng kêu thảm của Hoa
Nguyên…
“Á…”
Tiếng không lớn, nhưng đủ để người ta nghe ra là giọng của nữ nhân. Trong lòng Hoàng thượng cả kinh, hắn chỉ mới nghe nói đàn ông có thể thích đàn ông, từ lúc nào mà lại có chuyện nữ nhân
thích nữ nhân thế này?
Nghĩ đến người Thụy Tiên thích là nữ nhân, mặt hắn bắt đầu đen lại, chuyện này làm sao mà được? Nàng là phi tử của mình, dù là nữ nhân cũng không được nhăm nhe nàng!
Cứ như đồ
chơi của mình bị người ta đoạt lấy vậy, lúc này Hoàng thượng chỉ có phẫn nộ, nhưng lại không phải tức giận Tiểu Tiểu. Hắn tức tối xoay người,
ngày mai đem cung nữ của Lâm Tiên cung thay hết, toàn bộ đổi thành thái
giám!
Qua hồi lâu, cuối cùng Hoàng thượng cũng rời đi, Tiểu Tiểu
mở mắt ra lần nữa, Hoàng thượng này rốt cuộc bị sao vậy nè. Nửa đêm canh ba hắn không đi ôm ấp oanh oanh yến yến của hắn mà ngủ, chạy đến Lâm
Tiên cung làm quái gì? Còn ánh mắt nhìn mình chằm chằm lúc nãy nữa, đáng sợ thật, rốt cuộc là hắn có ý định gì đây?
Nghĩ nát cả óc, Tiểu Tiểu chẳng nghĩ ra được gì, người mệt mỏi lăn ra ngủ.
Mặc xác hắn, một tên Hoàng thượng thối mà thôi, ai sợ ai chứ? Tiểu Tiểu ta không thèm chấp ngươi!
Bên này Tiểu Tiểu ngủ một giấc ngon lành đến buổi trưa, Hoàng thượng bên
kia thì lại chẳng tốt số như vậy, cả đêm nghĩ đến sở thích đặc biệt của
‘Thụy Tiên’ nhà hắn, nghĩ xem phải làm sao mới có thể chỉnh sửa lại cái
loại tư tưởng bất lương này của nàng. Theo lý mà nói thì mình có thể ra
lệnh cho nàng sửa bỏ, nhưng hắn biết nàng sẽ không thuận theo mình một
cách dễ dàng vậy đâu, chỉ có thể tiến hành từ bên ngoài. Ngôn truyền
thân giáo (1)? Chủ ý này không tồi, đợi qua hai ngày mình sẽ đích thân
ra trận, để nàng thể nghiệm sự khoái lạc khi nam nữ bên nhau, lấy kĩ
thuật cao siêu của mình, nếm thử rồi, chắc là nàng sẽ không thích nữ
nhân nữa đâu nhỉ?
Kết quả của việc một đêm không ngủ chính là
mang theo cặp ‘Mắt gấu mèo’ lên triều, tuy Hỷ công công đã lấy nước đá
chườm cho Hoàng thượng rất lâu, nhưng mắt của Hoàng thượng vẫn thâm đen, có chút không được bình thường. Đại thần nhìn thấy xong đều đau lòng
không thôi, rất nhiều người đều khuyên Hoàng thượng phải lấy long thể
làm trọng, Hoàng thượng khẽ thở dài:
“Quốc sự bận bịu, lại thêm việc Liên ái phi của trẫm trúng độc đến nay vẫn chưa giải được, sao trẫm có thể ngủ ngon cho được?”
“Hoàng thượng, lão thần cảm tạ sự yêu thương của Hoàng thượng dành cho Liên phi!”
Phụ thân của Liên ái phi Tiết thượng thư đứng ra, cảm động nước mắt chảy
ròng ròng, Hoàng thượng đối với Liên phi quá tốt, không những để nó
chưởng quản hậu cung, lúc nó trúng độc, thậm chí lo lắng đến nỗi cả đêm
mất ngủ, ân sủng như vậy, mình phải báo đáp sao đây…
“Tiết ái
khanh, là trẫm không chăm sóc tốt cho Liên phi. Haizz!” Hoàng thượng thở dài một tiếng, hai mắt lo lắng nhìn quần thần phía dưới: “Nghe nói chỗ
Lâm Xuyên hồng thủy không dứt, nay còn mưa liên miên, trẫm quyết định
đích thân đến đó, trợ giúp dân chúng vượt qua cửa ải khó khăn!”
“Hoàng thượng, vạn vạn không thể được!” Lấy Sóc vương, Lân vương làm đầu, quần thần đều quỳ xuống. Hồng thủy nơi đó rất lợi hại, vạn lần không thể để
Hoàng thượng đến đó mạo hiểm, nhưng mọi người ai cũng chẳng muốn đi, suy cho cùng thì đó cũng là nơi nguy hiểm đến tính mạng.
“Hoàng huynh, kinh thành không thể không có huynh được, huynh ngàn vạn lần không thể tới đó!” Sóc vương đứng dậy, quan tâm nói.
“Đúng đấy hoàng huynh. Chỗ đó tìm một đại thần đức cao vọng trọng đi là được rồi!” Lân vương đứng ra khuyên.
“Hoàng thượng, người phải lấy long thể làm trọng, bên chỗ Lâm Xuyên không cần
Hoàng thượng phải đích thân đi!” Vu tướng cũng đứng ra, ánh mắt ông ta
nhìn về phía Tiết thượng thư, Tiết thượng thư rụt cổ, dù long ân bao la, ông cũng không thể lấy tính mạng của mình ra mạo hiểm được.
“Được rồi!” Hoàng thượng không kiên nhẫn nói một tiếng, bực mình nói:
“Vị ái khanh nào nguyện ý chia sẻ thay trẫm? Đứng ra trước đi!”
Lân vương, Sóc vương nghĩ cũng không cần nghĩ, hai người đứng ra trước, Vu
tướng ngẫm nghĩ, cũng run rẩy đứng ra, mấy quan viên phía sau ông ta
cũng từ từ đứng ra. Tiết thượng thư lạnh mắt đứng nhìn một bên thấy ngày càng có nhiều người đứng ra, ông ta cũng không cam chịu yếu thế mà đi
ra: Dù sao thì mình cũng không phải người sớm nhất, cũng không phải
người muộn nhất, con gái mình lại được sủng như vậy, thổi gió bên gối,
chắc Hoàng thượng sẽ không điểm đến mình đâu nhỉ?
“Không có việc
gì các vị ái khanh đều lui xuống hết cả đi, Tiết thượng thư kinh nghiệm
phong phú, việc này trẫm giao cho Tiết thượng thư phụ trách. Những việc
ông ta cai quản trong kinh thành, tạm thời giao cho Sóc vương phụ trách. Tiết thượng thư, trẫm nói trước một tiếng, khanh phải chịu khổ rồi!”
Sao…sao cứ như vậy mà rơi lên đầu mình thế này? Mãi đến khi hạ triều, Tiết
thượng thư cũng nghĩ không ra, sao Hoàng thượng lại nhìn trúng ông,
trong triều nhiều người như vậy, sao lại chọn trúng ông cơ chứ?
…………..
“Hoàng huynh, hôm nay chiêu này của huynh dùng thật là hay, ông già họ Tiết kia, chẳng dám hó hé câu nào!”
Trong Ngự thư phòng, tiếng cười sang sảng truyền ra, chẳng kiêng dè cung nhân bên ngoài tí nào.
“Cái gì mà ta dùng hay chứ? Đây là sự coi trọng đối với ông ta, biết chưa
hả? Người khác muốn đi ta còn không cho đi đâu đấy? Nhưng Sóc nè, đệ
tiếp nhận trọng trách, công việc của ông ta thì phải xem cho kĩ càng một chút!”
Hoàng thượng cười cười, một việc lớn đã giải quyết xong, đúng lúc vì chuyện của Liên phi, sẽ chẳng ai nghi ngờ gì hết.
“Ừm, hoàng huynh yên tâm. Nhưng mà hoàng huynh, đệ rất tò mò, mắt của huynh rốt cuộc là sao vậy?”
Vì lo lắng cho ả nữ nhân kia mà mất ngủ, lừa con nít ba tuổi chắc? Cái cớ rách này hắn không tin.
“Còn có thể sao nữa? Chẳng phải vì gần đây nhiều việc quá mà mất ngủ hay
sao? Lân, sao đệ không nói gì hết vậy, không phải đệ có tâm sự gì đấy
chứ?” Hoàng thượng thấy Lân vương lặng thinh không nói chuyện, thật
không bình thường chút nào.
“Hoàng huynh, đệ không sao, hai người nói của hai người, đệ nghe là được!” Lân vương cười nhạt một tiếng, bây giờ hắn chẳng muốn đi đâu cả, phải ở đây đợi Tiểu Tiểu quay về.
“Lân, không phải lại nhớ tới Tiểu Tiểu của huynh rồi đấy chứ? Chẳng phải còn
ba tháng nữa thì nàng ta mới có thể trở về hay sao? Huynh không thể bỏ
bê mấy mỹ nữ trong phủ được đâu nha?” Sóc vương cười xấu xa, Tiểu Tiểu
và cô gái hại mình có thể là cùng một người, phải nghĩ cách khiến Lân
quên đi cô gái đó trước cái đã.
“Sóc, cám ơn đệ đã nhắc nhở ta, đợi sau khi trở về ta sẽ sắp xếp tốt cho mấy nàng, không thể để Tiểu Tiểu hiểu lầm ta…”
Lân vương cảm kích cười một cái, chắc nàng không thích mình có nữ nhân khác đâu nhỉ? Dù sao thì bây giờ mình cũng không có hứng thú với mấy nữ nhân kia, phân tán đi cũng tốt.
“Trời ơi, Lân, không phải huynh sẽ vì cô gái kia mà giữ mình như ngọc đấy chứ?” Sóc vương khoa trương hỏi,
Hoàng thượng bất mãn cau mày, đúng là Lân lún quá sâu rồi, mình không
cho phép chuyện này xảy ra, tuyệt đối không cho phép.
“Có gì
không được? Dù sao thì ta không có ‘hứng thú’ gì với họ hết, giữ họ lại
không phải lãng phí tiền của hay sao?” Lân vương thản nhiên cười, nụ
cười rạng rỡ kia khiến cho hai người đàn ông lòng dạ khôn lường càng cảm thấy bất an hơn. Lân vương thấy sắc mặt của họ có gì không đúng, định
giải thích gì đó, bỗng dưng Hoàng thượng bật cười ha hả.
“Lân,
một nữ nhân mà thôi, lại có thể khiến cho Lân vương gia phong lưu đa
tình thu tâm lại, bây giờ trẫm rất tò mò nàng ta là nữ tử thế nào. Lân,
đệ có thể vẽ hình dáng cô gái kia ra, để ta và Sóc nhìn một chút có được không? Để tránh sau này gặp rồi bọn ta lại chẳng nhận ra nàng ta, người một nhà lại không nhận ra người nhà, thế thì thật không hay.”
“Hoàng huynh, ý của huynh là, huynh đồng ý cho đệ cưới Tiểu Tiểu làm vợ rồi
à?” Vẻ mặt Lân vương mừng rỡ nhìn Hoàng thượng, lần trước huynh ấy còn
nói phải gặp mặt đã rồi hẵng nói, sao giờ đột nhiên lại đồng ý vậy? Đối
với sự tín nhiệm của Hoàng thượng, khiến hắn không đi nghĩ sao Hoàng
thượng lại nói vậy, lấy sự thông minh của Lân vương cũng không nhìn ra
được vẻ âm tàn lóe lên rồi chợt tắt trong mắt Hoàng thượng.
“Lân, không phải ta đã nói phải xem mặt mũi trước rồi hay sao? Phải xứng với
đệ thì mới được. Yêm tâm đi, hoàng huynh sẽ không làm khó đâu. Mau vẽ ra để bọn ta nhìn Tiểu Tiểu của đệ nào, ta và Sóc vẫn luôn tò mò lắm đó!”
“Được!” Không nghĩ ngợi gì khác, Lân vương đi đến trước thư án của hoàng
thượng, cầm bút lên bắt đầu trầm tư, khuôn mặt nàng hắn nhìn nhiều rồi,
rốt cuộc cái nào là đẹp nhất? Phải để Hoàng thượng và Sóc vương nhìn
diện mạo nào của nàng?
Lúc đẹp nhất, đương nhiên là lúc nàng trầm mê trong lòng mình rồi, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, ánh mắt dục cự hoàn
nghênh (2), còn dáng vẻ thẹn thùng kia của nàng nữa, hắn chưa từng quên
một chút nào hết. Nhưng nàng xinh đẹp như vậy, hắn không muốn chia sẻ
với người khác, cũng không muốn để người khác nhìn thấy.
Chi bằng vẽ ra lúc bình thường gặp nàng vậy, vẽ thế nào đây?
“Lân, mau hạ bút đi!” Thấy Lân vương chỉ trầm tư, nhưng lại chẳng có ý hạ bút tí nào, Hoàng thượng sốt ruột thúc giục.
“Ừm, được…” Lân vương ngượng ngùng cười cười, tại sao nghĩ đến nàng, thì
mình luôn thất thần vậy nhỉ? Cô gái kia, rất giống với nàng, cho mình
hảo cảm một cách kì lạ, cho mình cảm giác quen thuộc đến kì lạ.
Sóc vương lại không kiên nhẫn thúc giục lần hai, hắn còn khẩn trương hơn cả Lân vương, hắn càng muốn biết hai người có phải là cùng một cô gái hay
không, điều đó rất quan trọng với hắn, cũng rất quan trọng với Hoàng
thượng.
Nhưng Lân vương vẫn chần chừ không chịu hạ bút, Sóc vương linh động, trước tiên xác định chuyện tối hôm đó cái đã.
“Lân, chẳng phải huynh nói nàng ta rất tinh nghịch hay sao? Chi bằng huynh
hãy vẽ bộ dạng nghịch ngợm tối hôm đó nàng ta tới tìm huynh đi?”
_________________________
Chú thích:
(1) Ngôn truyền thân giáo: miệng thì nói thân thì dạy; lời nói và việc làm
đều mẫu mực; dạy người như thế nào, mình làm như vậy.
(2) Dục
cự hoàn nghênh: Tuy trong lòng bất mãn nhưng mặt ngoài vẫn phục tùng,
không dám phản kháng. Hoặc là: muốn mà còn ngại, lúc đầu thì cự tuyệt
nhưng cuối cùng rồi vẫn hoan nghênh.