Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 86




Nghe lỏm mà cũng bị người ta phát giác được, nếu để sư phụ biết, không biết có bị tức chết luôn hay không?

_________________________________

“Sóc, đệ nói cô gái mà đệ gặp phải rất có khả năng là Tiểu Tiểu mà Lân thích đó hả?”

Hoàng thượng trầm tư hồi lâu, mới không xác định được mà hỏi.

“Hoàng huynh, đệ cảm thấy vốn chính là cùng một người! Mà cô gái kia, cùng với bé trai mà huynh nhìn thấy đó nhất định là cùng nhau mà đến, nói không chừng bọn họ chính là quan hệ mẫu tử…”

Sóc vương ngẫm nghĩ, điều này cũng có khả năng lắm, nhưng điều hắn không rõ là, đã qua nhiều năm vậy rồi, sao bây giờ nàng ta mới đến tìm người? Theo lý mà nói, nếu thật sự là giúp con tìm cha, hẳn là nên sớm đi tìm rồi mới đúng.

“Sóc, đệ đã thấy gương mặt thật của nàng ta chưa? Nàng ta bao nhiêu tuổi? Còn nữa, hình như Lân đã từng nói nàng ta chỉ có một người đàn ông là đệ ấy, thế…” có hơi mâu thuẫn, nếu điều Lân nói là thật, thế thì nàng ta không phải là mẹ của đứa bé kia rồi.

“Khi lần đầu tiên gặp chắc là gương mặt thật của nàng ta, dù sao thì hai lần đó đệ đều là do không cẩn thận nên bị nàng ta khống chế, đệ cũng không biết rốt cuộc có phải hay không. Nhưng xem cách ăn nói hành động của nàng ta, tuổi tác hình như không lớn, chắc chưa tới hai mươi đâu!”

Sóc vương tỉ mỉ nhớ lại một hồi, nhìn cái bộ dáng tinh nghịch của nàng ta, đáng ra tuổi tác không lớn lắm mới đúng, nhưng thủ pháp hạ độc của nàng ta, đúng là khiến người ta không kịp đề phòng. Tối qua chắc chắn là mình uống lộn thuốc rồi, thế mà lại cảm thấy nàng ta đáng yêu, giờ nghĩ lại đúng là mất mặt quá đi.

“Chưa tới hai mươi, đứa bé năm sáu tuổi, Sóc, đệ có cảm thấy kì lạ hay không?” Hoàng thượng nhìn Sóc vương, hắn luôn cảm thấy đứa bé kia đáng ra không có quan hệ gì với nàng ta mới đúng. Hơn nữa, mấy nữ nhân ngày đó, không phải đều chết hết cả rồi sao? Sao vẫn còn sống cơ chứ?

“Ừm, có lẽ nàng ta chỉ là mẫu thân của đứa trẻ thôi. Nhưng, nếu như đúng là cùng một người, thế Lân…” Đây cũng là điều mà Sóc vương lo lắng, nếu là cùng một người, thái độ đối với mình và Lân không thể khác xa nhiều như vậy được.

“Sóc, theo lẽ thường mà nói, nếu như mục đích của nàng ta là giúp đứa bé kia tìm cha, còn hỏi chuyện về thai ký, đệ và Lân có khả năng đều là người mà nàng ta muốn tìm. Đối xử với Lân tốt như vậy, mà đối với đệ thì…”

Hoàng thượng đứng lên, tiếng bước chân nhẹ nhàng khiến cho Tiểu Tiểu ở bên ngoài cửa sổ cả kinh, không phải bị tên Hoàng thượng thối kia phát hiện rồi đấy chứ? Tiếp tục cúi thấp người, tiếng bước chân trong phòng cũng ngừng lại, Tiểu Tiểu mới yên tâm tiếp tục nghe lỏm.

“Thì đó, hoàng huynh, đệ nhìn giống như gây phiền phức cho người ta lắm hay sao chứ?” vuốt tuấn nhan, Sóc vương khó hiểu hỏi.

“Không có!” Hoàng thượng bật cười, không phải đệ đệ này của mình thích cô gái kia rồi đấy chứ? Nó có bệnh thích bị ngược đãi à? Đối xử với nó như vậy, nó còn…Nghe cách nói của bọn họ, nếu như Tiểu Tiểu kia đối với Lân một mảnh nhu tình, đối với Sóc vương thì là…

Nhưng, tốt hơn hết là đừng như vậy, nếu hai đệ đệ của mình đều không thích phải cô gái kia là tốt nhất. Cô gái kia không đơn giản, ai mà biết nàng ta tiếp cận Lân là có mục đích gì? Có phải muốn moi móc gì đó từ miệng Lân hay không? Hay là muốn có được cái gì đó?

“Hoàng huynh, chuyện lần đó đệ đã tra qua rồi, chắc chắn là mấy nữ nhân kia không có cá lọt lưới!” Sóc vương đột nhiên trở nên nghiêm túc, đây mới là trọng điểm, không có cá lọt lưới, đứa trẻ kia từ đâu mà đến?

“Đệ xác định?”

Hoàng thượng lạnh mặt xuống, nói như vậy, chuyện này đúng là khó giải quyết rồi đây.

“Ừm, đệ xác định, đã đem chôn, không lâu trước đệ còn đặc biệt đến đó kiểm tra, không có bất kì vấn đề gì.” Sóc vương xác định nói.

“Thế thì tốt, nếu đứa bé kia phải, thì trong đó nhất định là đã xảy ra sai sót gì rồi. Nhưng nàng ta che giấu tốt thế kia, hơn nữa đã từng tìm đệ và Lân, tiếp theo chính là ta…”

Hoàng thượng cười lạnh một tiếng: “Phái người đến chỗ Tịch vương, Lỗ vương canh giữ, bắt sống, chúng ta phải ôm cây đợi thỏ!”

“Hoàng huynh, ý huynh là nàng ta sẽ đến đó à? Sao đệ lại cảm thấy nàng ta sẽ đến tìm huynh trước nhỉ?”

Sóc vương trầm tư, chỗ đó cách kinh thành quá xa, hẳn là nàng ta sẽ đến đây tìm Hoàng thượng trước, hạ thủ từ trên người Hoàng thượng mới đúng.

“Nơi này phòng vệ nghiêm ngặt, ta đương nhiên là tùy thời chờ đợi nàng ta. Nhưng để đề phòng vạn nhất, bên đó chúng ta cũng không thể bỏ qua…ai?”

Hoàng thượng nghe thấy bên ngoài có tiếng động lạ, hai người đá văng cửa sổ cùng bay ra ngoài, chỉ thấy Hỷ công công đứng trước cửa sợ đến nỗi không dám nhúc nhích, Hoàng thượng tức giận nói:

“Ngươi đến từ lúc nào?”

“Hồi Hoàng thượng…nô tài mới đến, mới đến thôi…” Chẳng lẽ mình không nên đến à? Hỷ công công run rẩy quỳ xuống.

“Có thấy ai khác không?” Hoàng thượng nhìn xung quanh một lượt, vẫn không thấy có điều dị thường.

“Không có…chẳng phải Hoàng thượng đã dặn nô tài, xung quanh Ngự thư phòng không được phép có ai khác hay sao? Nô tài chỉ là sợ Hoàng thượng có điều gì cần nên mới qua đây xem thử, vừa tới thôi…”

“Hỷ công công, ngươi lui xuống đi. Có việc ta sẽ gọi ngươi, ngươi cũng không cần ở đây…”

Phât phất tay, Hoàng thượng thầm nói: Vừa nãy thật sự là ảo giác của mình sao? Tiếng động đó không giống âm thanh đi đường? Nhưng hoàng cung đại viện này, là ai mà lại có lá gan to như vậy dám đi trộm giữa ban ngày chứ?

“Hoàng huynh, không có gì chứ?” Thấy Hoàng thượng lạnh mặt, Sóc vương quan tâm hỏi. Có phải Hoàng thượng khẩn trương quá rồi không, sao vừa nãy hắn lại chẳng nghe thấy gì hết.

“Không có gì, chắc ban nãy ta nghe nhầm thôi.”

***

Chật vật chạy về, Tiểu Tiểu mau chóng thay y phục. Xem ra cái gì cũng không thể gác lại, mới mấy ngày không luyện công thôi, khinh công đã thoái hóa nhiều như vậy. Nghe lỏm mà cũng bị người ta phát giác được, nếu để sư phụ biết, không biết có bị tức chết luôn hay không?

Thương thế của Hoa Nguyên cũng chỉ là vết thương ngoài da, trở về xử lí sơ qua chút thì không sao nữa. Bôi thuốc mỡ đặc chế của mình, Tiểu Tiểu tin rằng vài ngày nữa là có thể hồi phục như ban đầu. Nhưng vết thương trong lòng kia, thì phải từ từ mà dưỡng rồi. Không biết Hoàng thượng có ý kiến với nàng ta hay là có ý kiến với mình nữa, Tiểu Tiểu luôn cảm thấy, Hoàng thượng đối xử với Hoa Nguyên thật đúng là vô tình. Lần trước, ban tên Nê Nhi, nói như thể Hoa Nguyên không đáng một đồng; lần này, lại đánh Hoa Nguyên ngay trước mặt nhiều người như vậy, phỏng chừng Hoa Nguyên rất đau lòng.

Hai mươi gậy, gậy nào cũng đủ mạnh, nếu không phải đi theo mình, Hoa Nguyên chí ít thì cũng phải mất nửa cái mạng nhỉ? Thương tiếc nhìn Hoa Nguyên trên giường, tình hình lúc đó nàng cũng đã hỏi rõ rồi, trận đòn này, là Hoa Nguyên chịu thay nàng.

Tiểu Tiểu than nhẹ một tiếng, Hoa Nguyên, cô thật ngốc, lúc đó cô không nên đi ra. Bẫy đã đặt sẵn, chỉ đợi cô chui vào.

Nhưng Vân phi, nàng cũng sẽ không bỏ qua cho ả ta đâu, so với Liên phi, Vân phi càng đáng ghét hơn. Nói thật, hôm nay trở về, nhất định là Vân phi cũng sẽ tức gần chết đây? Hoàng thượng không vạch trần ả trước mặt mọi người, nhưng cũng không xử phạt mình. Mà ả ta đã bỏ công ra thiết kế mọi thứ, không ngờ lại bị mình hóa giải một cách dễ dàng như vậy, không biết bây giờ ả ta đang lấy ai ra để trút giận nữa? Nhưng có thể trút được giận cũng là phúc phận của ả ta, không phải ả bị đau bụng hay sao? Có thể mắng người được thì cho thấy thân thể ả ta vẫn còn tốt chán.

May mà hôm nay ả ta tự mình nói vậy, bằng không, Tiểu Tiểu thật không dám làm động tác nhỏ gì. Vì lúc trước có Hoàng thượng trúng độc, Vân phi mà trúng độc nữa, bọn họ sẽ dễ dàng nghi ngờ đến mình. Tuy rằng bệnh trạng trúng độc của hai người không giống nhau cho lắm.

“Nương nương, là người cứu tôi?”

Không biết từ lúc nào, Hoa Nguyên nằm bẹp trên giường đã tỉnh lại, nàng ta ngẩng đầu nhìn Tiểu Tiểu, khẽ động một cái, sau lưng lại bắt đầu đau, đau đến nỗi khóe miệng run rẩy, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười.

Tuy rất khó coi, nhưng Tiểu Tiểu biết đây chính là nụ cười.

“Hoa Nguyên, cô thật ngốc! Theo ta lâu vậy rồi, cô vẫn chưa biết năng lực của ta hay sao? Ta há có thể bị bọn họ thiết kế một cách dễ dàng như vậy được chứ?”

Tiểu Tiểu trách móc Hoa Nguyên một câu, thấy nàng ta vì mình mà bị thương thành ra thế này, trong lòng Tiểu Tiểu rất khó chịu.

“Nương nương, là Vân phi ăn nói bừa bãi, ả ta muốn hãm hại người…Hoa Nguyên không nhịn được nên mới…”

Hoa Nguyên vội vàng biện giải, lúc đầu mình chỉ là không muốn nương nương bị thương, không suy nghĩ gì mà đã chạy ra, cũng nói mấy lời đó.

“Ta biết! Hoa Nguyên, sau này phải bảo vệ tốt cho mình. Cô bị thương nặng như vậy, ta nhìn cũng thấy đau lòng. Nhưng ta cũng sẽ không để cô bị thương công toi vậy đâu, Vân phi kia, ta nhất định sẽ hầu hạ ả ta thật tốt.”

Nói đến Vân phi, Tiểu Tiểu lộ ra một tia thần sắc âm hiểm, Hoa Nguyên vội nói:

“Nương nương, không cần đâu. Chút thương tích này của Hoa Nguyên không có gì hết, chỉ cần nương nương không sao là tốt rồi. Chống lại dụ lệnh của Hoàng thượng, tự ý xông vào cấm địa, đây đều là tội chết, lúc đó Hoa Nguyên rất sợ, sợ nương nương sẽ…”

Hoa Nguyên lại bắt đầu run rẩy, nàng không biết tại sao lúc đó lại nói ra mấy lời kia. Nếu để nàng nói lại lần nữa, đảm bảo nàng sẽ không dám nói thế đâu.

“Là ta không hiểu quy củ trong cung, nhưng chuyện này là do một tay Vân phi sắp đặt sẵn, ngay đến thị vệ giữ cửa ả ta cũng đã mua chuộc, không trách cô được. Hoa Nguyên, bây giờ ta vẫn không thể ngang nhiên đòi lại công đạo cho cô, nhưng sau này ta nhất định sẽ giúp cô đòi lại, tin tưởng ta, được không?”

Mọi chuyện trước kia, cứ để nó tan thành mây khói đi. Hoạn nạn thấy được chân tình, những gì Hoa Nguyên làm hôm nay, đủ để Tiểu Tiểu thấy nàng ta đối xử với mình là thật lòng.

“Ừm!” Nuốt nước mắt trả lời Tiểu Tiểu, trong mắt Hoa Nguyên chỉ có sự cảm động: Nô tài bị đánh, trong cũng vốn là chuyện rất đỗi bình thường, nhưng chủ tử có thể làm được như vậy thì có mấy ai?

Thân thể Hoa Nguyên không tiện, Tiểu Tiểu từ ngoài sảnh lấy bữa tối sớm đã được bày ra, đích thân đút cho nàng ta ăn. Mới đầu thì Hoa Nguyên cũng không muốn, nhưng Tiểu Tiểu lạnh mắt lườm một cái, Hoa Nguyên cũng đành phải ngoan ngoãn ăn. Vì thương tích khá nặng, Hoa Nguyên chỉ có thể hơi ngẩng đầu, lúc ăn xong cơm, cũng đã qua hơn nửa canh giờ, điều hiếm có là, Tiểu Tiểu lại có thể nhẫn nại như vậy.

“Hoa Nguyên, cung nữ nếu như chết, sẽ xử lý thế nào?”

Bỏ bát xuống, Tiểu Tiểu cầm bát thuốc sớm đã sắc xong ở bên cạnh lên, chuẩn bị để Hoa Nguyên uống.

“Cung nữ?” Hoa Nguyên cười khổ một tiếng, trong cung nhiều nhất chính là cung nữ và thái giám, còn có thể xử lý ra sao?

“Thường thì lôi ra ngoài đem đi chôn…” Hoa Nguyên ưu thương nói.

“Ừm, Hoa Nguyên, bây giờ vừa hay cô lại bị thương. Cung nữ bị thương cũng không thể tìm ngự y tới khám, nếu bị thương nặng quá mà chết, cái này cũng rất bình thường, cô hiểu ý ta chứ?”

Từng muỗng từng muỗng đút cho Hoa Nguyên, thuốc vẫn còn hơi nóng.

“Nương nương, ý của người là…bây giờ nô tỳ có thể xuất cung rồi sao?” Kinh ngạc nhìn nàng, vẻ mặt Hoa Nguyên không thể tin được.

“Đúng, bây giờ cô có thể xuất cung, chỉ cần cô muốn, ta có cách che giấu được tai mắt của bọn họ.” Tiểu Tiểu cười cười, đưa nàng ta ra ngoài cũng tốt, mình sẽ không vướng bận gì nữa.

Hoa Nguyên trầm tư, đây đích thực là điều mình mong ước, nhưng nương nương thì sao? Một mình nàng ấy ở trong cung có thể ứng phó nổi không? Tuy biết nàng ấy rất lợi hại, rất có năng lực, nhưng lúc này Hoa Nguyên lại cảm thấy không yên tâm.

“Nương nương, tôi không yên tâm người ở trong cung một mình. Chẳng phải người nói rất nhanh người sẽ rời khỏi hậu cung hay sao? Để Hoa Nguyên ở cùng người, đợi khi người đi, dẫn tôi đi cùng, được không?”

Hoa Nguyên thật tâm nhìn Tiểu Tiểu, nàng thật sự rất muốn cùng đi với nàng ấy, ở cùng với nàng ấy trong cung, nàng không sợ.

“Được thì được, nhưng cô phải biết rằng, ta là chủ tử, mấy ả kia sẽ không dám làm gì ta, nhưng cô thì…Hoa Nguyên, có lẽ sau này sẽ còn xảy ra tình huống giống như hôm nay, cô không sợ hay sao?” Lắc lắc đầu, Hoa Nguyên cười cười: “Nương nương, tôi không sợ. Dù sao thì y thuật của người cao siêu, có thể cứu tôi, đúng không?”

“Ừm!” Tiểu Tiểu đăm đăm nhìn Hoa Nguyên mười phút, mới cười: “Được! Ngủ trước đi, ngày mai, nơi này của chúng ta đã định sẵn là sẽ không được yên ổn.”

Tiểu Tiểu cẩn thận đem Hoa Nguyên nhích vào trong, nàng cũng cởi giày bò lên giường, dù sao thì giường cũng đủ lớn, thêm một người ngủ thì cũng không cảm thấy chật chội.

“Nương nương, tôi vẫn nên trở về…” Hoa Nguyên kinh ngạc nhìn Tiểu Tiểu, lần đó khi nàng ấy ra ngoài, hình như mình cũng là tỉnh dậy từ trên giường nàng ấy. “Không sao! Ngủ đi!” Vung tay một cái, ngọn đèn trong phòng tắt vụt, không lâu sau truyền đến tiếng hô hấp khe khẽ của Tiểu Tiểu. Hoa Nguyên cười cười, chủ tử như vậy, phỏng chừng là trong hậu cung sẽ không tìm ra người thứ hai đâu.

***

Loảng xoảng, là tiếng đồ vật rơi xuống đất vỡ vụn, mấy cung nữ ma ma quỳ dưới đất, run rẩy nhìn những mảnh vỡ dưới đất, sợ hãi cảm nhận được sự tức giận của chủ tử.

“Làm sao nàng ta ra được? Ra từ đâu?” Mỹ nhân trừng đám người dưới đất, tin tức của cha không thể nào sai được, xung quanh Bách Hợp viên đều đầy rẫy thị vệ – dùng lời nói của cha, đừng nói là con người, ngay đến một con chim cũng không bay ra nổi. Nhưng chim có bay ra được hay không thì ả không biết, ả nữ nhân kia lại bay ra được. Không những bay ra, còn ám thị với Hoàng thượng rằng mình nói dối, tuy Hoàng thượng không hỏi mình, nhưng ả biết Hoàng thượng không tín nhiệm ả nữa, đã nghi ngờ ả rồi.

“Nương nương, có phải Tiên phi đã mua chuộc thị vệ, trèo tường ra…”

Một ma ma nhỏ giọng nói, sợ nương nương lại tiếp tục đập phá nữa, sợ bị nương nương trừng phạt. Tuy rằng, nương nương này rất ít phạt người.

“Hừ, Hoàng thượng đang ở bên, ai dám thả người? Chẳng lẽ Tiên phi sau khi đi vào thì đã đi ra trước khi mấy ả kia đến rồi hay sao? Vu ma ma, ngươi lén lút qua đó hỏi một tiếng, hỏi xem có thấy Tiên phi đi ra hay không?” Mỹ nữ phẫn nộ, đáng tiếc cho tâm huyết của mình, còn phải nuốt nguyên cục tức mà mình phải chịu ở chỗ Tiên phi.

“Nương nương, nô tỳ cảm thấy nương nương không cần phải lo lắng, tuy nàng ta trốn ra ngoài, nhưng nương nương cũng đã đánh nô tỳ của nàng ta để trút giận rồi. Như vậy, nàng ta cũng đã biết thủ đoạn của nương nương, qua hai ngày nương nương lại qua đó giãi bày với nàng ta, giải thích chuyện hôm nay, chắc là có thể che giấu được. Hơn nữa, hôm nay nương nương thấy mặt của Liên phi, không cảm thấy cao hứng hay sao?”

Tranh Nhi quỳ dưới đất ngẩng đầu lên, cười lấy lòng.

“Tranh Nhi, đứng lên đi. Ngươi nói không sai, Hoa Nguyên chỉ là một nô tài, chỉ cần bổn cung nói cho tốt, lại giãi bày với nàng ta, nàng ta nhất định sẽ dứt bỏ chấp niệm đối với bổn cung. Về phần tiện nhân Liên phi kia, cũng coi như là ác giả ác báo, chỉ cần bổn cung có thể lấy lòng Tiên phi, lôi kéo nàng ta, thì quyền chấp chưởng hậu cung, chính là của bổn cung rồi…”

Vân phi bật cười ha hả, nhưng điều tiên quyết là mặt của Liên phi sẽ không khôi phục lại, phải để lại sẹo gì đó.

“Nương nương nói rất đúng, cần tìm thái y hỏi thử không?” Tranh Nhi thấu hiểu nhìn ả ta, thời gian Liên phi chấp chưởng hậu cung đã lâu, cũng nên đổi người rồi.

“Ừm, có thể…” Vân phi gật gật đầu, vừa muốn tận hứng mà cười, đột nhiên bụng nhói lên, ả vội nói:

“Tranh Nhi, bổn cung muốn xuất cung (1)!”

Nhìn mồ hôi lạnh trên mặt Vân phi, Tranh Nhi cảm thấy có chút là lạ, nhưng vẫn nhanh chóng dìu Vân phi ra ngoài, để lại một đám cung nhân, giống như bị người ta quên lãng vậy, tiếp tục quỳ dưới đất.

“Nương nương, người sao rồi?” Không đến một canh giờ, Vân phi đã ngồi nhà xí ba lần, mà người được phái ra ngoài tìm thái y vẫn chưa trở về, Vân phi phẫn nộ nói:

“Đã bao năm nay không đau bụng rồi, sao hôm nay đột nhiên lại…”

“Nương nương, có phải do người tự nguyền rủa mình hay không? Sáng hôm nay người từng nói…” Tranh Nhi đứng bên cạnh Vân phi, đột nhiên nàng ta nhớ đến lời Vân phi từng nói lúc sáng, chẳng lẽ những lời tùy tiện nói ra mà cũng linh nghiệm? Sau này nàng ta sẽ không dám nói lung tung nữa.

“Vớ vẩn! Nếu lời nói mà có tác dụng, thì bổn cung chẳng cần phải làm gì khác nữa. Tranh Nhi, tìm người đi thúc giục lần nữa, sao vẫn còn chưa đến, ta…khó chịu chết đi được…” Vân phi nhăn nhó mặt mày, tiếp tục như vậy sẽ mất mạng không đây?

Người khó chịu là ta nè! Tranh Nhi lập tức chạy ra ngoài, bên trong thối quá, nhưng nương nương không nói thì nàng ta đành phải đứng bên hầu hạ, ngay đến việc bịt mũi nàng ta cũng không dám, làm cung nữ thật là khó.

Vội vã căn dặn một tiếng, Tranh Nhi thuận tiện ra ngoài hít thở, tiếp tục như vậy, nói không chừng sẽ bị ngất xỉu vì thối mất.

“Thái y làm cái gì vậy nè? Dù có bò thì cũng phải bò đến rồi chứ…” Thấy Tranh Nhi đi vào, Vân phi lại phát tức lần nữa, Tranh Nhi khó xử cười nói:

“Nương nương, người quên rằng hôm nay Liên phi trúng độc rồi à? Còn chưa tra ra độc tố, cho nên chắc hẳn thái y đều ở bên đó, gọi bọn họ tới đây thì tốc độ sẽ chậm một chút.”

“Hừ, dựa vào cái gì? Ta với ả là đồng cấp. Dù là gia thế, ta cũng không kém do với ả…”

Hai người, vốn là tử địch, đụng tới chuyện như vậy, lại càng bắt đầu tính toán.

“Nương nương, đừng tức giận, Liên phi cũng kiêu ngạo quen rồi, vì ả ta mà tức giận tổn hại đến sức khỏe thì thật không hay…” Tranh Nhi an ủi ả, tiện thể lau mồ hôi trên mặt ả ta, lần này nương nương đúng là phải chịu khổ rồi.

“Nương nương, Vương thái y đã đến, để ông ta vào không?” Bên ngoài, giọng của tiểu cung nữ cất lên, Tranh Nhi nói:

“Đợi chút, Nương nương xong liền!”

Buồn cười, bây giờ nương nương đang xuất cung, sao ông ta vào xem được?

“Nương nương, có thể đứng dậy được hay không?” Tranh Nhi săn sóc hỏi han, lúc nương nương càng khó khăn, thì nàng ta càng phải biểu hiện cho thật tốt, như thế thì nương nương mới càng tin tưởng nàng ta, cho nàng ta càng nhiều lợi ích và vinh quang hơn.

“Ừm!” Vân phi gian nan đứng dậy, mới ba lần mà thôi, vừa nãy đã qua một canh giờ, ả cảm thấy toàn thân vô lực rồi. Thời gian dài, ả thật không dám nghĩ đến hậu quả.

“Vương thái y, mời vào!”

________________________________

Chú thích:

(1) Xuất cung (出恭): Dùng để thay thế cho từ đại tiện tiểu tiện.

Từ thời xưa, những cấm kị về từ ngữ chỉ sự bài tiết đã xuất hiện, trong văn ngôn, người ta gọi là “xuất cung”(出恭), “rửa tay” (淨手), “giải phóng bàn tay” (解手) v.v. Tương truyền rằng, sau khi Lưu An đời Hán chết đi, được bay về trời, do “tọa khởi bất cung” (ngồi xuống mà không kính), khiến tiên bá chủ giả đã tấu trình lên cho thiên đế rằng Lưu An bất kính, vì vậy mà Lưu An bị biếm trích ba năm, vì vậy mà mới xuất hiện từ “xuất cung”. Theo sự giải thích của “Từ nguyên” thì, vào đời Minh, trong chế độ khoa cử, người ta có làm thẻ xuất cung nhập kính (ra cung vào kính). Nếu như sĩ tử ai muốn đi đại tiện thì đầu tiên sẽ nhận lấy tấm thẻ này, sau nhân đó mà gọi việc đại tiện là xuất cung, đồng thời gọi đại tiện là đại cung, tiểu tiện là tiểu cung. Bắt đầu từ thời Nguyên, trong trường thi của chế độ khoa cử, người ta cũng làm thẻ “xuất cung” (ra cung), “nhập kính” (vào kính), nhằm tránh tình trạng để thí sinh tự ý rời ghế ngồi của mình. Ban đầu, từ “xuất cung” là dùng cho nam giới, sau đó thì dùng cho cả nam và nữ.