Nghe thấy trong lời
nói của Hoàng thượng hàm chứa ý giận, chúng phi tử đều sợ hãi đứng sang
một bên, ngay đến Liên phi cũng chẳng dám hó hé câu nào.
“Các ái phi đừng đứng nữa, ngồi xuống hết đi! Các ái phi mà bị mệt, trẫm sẽ đau lòng lắm đó.”
Thấy các mỹ nhân đều ra vẻ cẩn thận, Hoàng thượng ôn hòa nói. Đây mới là
dáng vẻ mà nữ nhân nên có, thấy trẫm thì phải phục tùng, cẩn thận từng
tí mới đúng, đâu giống nữ nhân kia chứ, mỗi lần gặp đều làm trẫm tức gần chết.
Nhưng mà, đôi ba câu vừa nãy, hẳn là mấy nàng cũng hiểu ý
mình rồi nhỉ? Mình đối với ‘Thụy Tiên’ đủ chán ghét, mấy nàng phải ‘Đối
xử tử tế’ với nàng ta đó nha, đừng để mình thất vọng.
Thấy các mỹ nhân ngồi xuống, Hoàng thượng uể oải nói:
“Trẫm hơi mệt rồi, vị ái phi nào nói chuyện cười cho trẫm vui đi?”
Nói xong, Hoàng thượng nhắm mắt lại, Vân phi săn sóc đứng dậy, dịu dàng nói:
“Hoàng thượng, để thần thiếp giúp người xoa bóp…”
Vừa nói, tay đặt lên vai Hoàng thượng, không nhẹ không nặng bắt đầu xoa bóp. Hoàng thượng thoải mái cười nói:
“Vẫn là Vân Nhi biết quan tâm, hiểu được lòng trẫm!”
“Hoàng thượng, đây là điều thần thiếp nên làm.” Đắc ý liếc nhìn Liên phi đang ảo não một cái, Vân phi dịu dàng cười nói.
“Hoàng thượng, thần thiếp đàn cho Hoàng thượng một khúc được không?” Liên phi lỉnh lên phía trước, dịu dàng hỏi.
Tiếng đàn chẳng phải có thể giải tỏa áp lực sao? Chuyện tốt nếu đã bị Vân phi cướp mất, thế mình chỉ có thể làm việc khác, cũng phải biểu hiện cho
tốt mới được.
“Ừ!” Khẽ ừ một tiếng, Liên phi vội đi đến giá để đàn ở một bên, tiếng nhạc du dương vang khắp Liên Hoa cung.
Nhạc khúc thay đổi từng bài, Hoàng thượng nhắm mắt hưởng thụ giữa các mỹ
nhân trên mặt càng ngày càng mất kiên nhẫn. Mình đây chẳng phải đang
chịu tội sao? Gần đây vì ba người mà mình sắp bị bức tới điên rồi. Một
người chính là ‘Thụy Tiên’ đáng ghét này. Mỗi lần gặp nàng ta không phải mừng muốn chết, thì là tức gần chết, ấy thế mà mình còn cả ngày nhớ tới nàng ta; người thứ hai chính là Tiêu Kiếm, đã qua nhiều ngày rồi, ngay
đến cái bóng cũng tìm không ra, nhưng trong lòng đối với nam tử này lại
nhớ mãi không quên; người thứ ba chính là đứa trẻ kia, một đứa trả đáng
yêu biết bao, nhưng đã lục hết trong cung, đều bặt vô âm tín, nếu như
không phải cái bình hoa bị đổ vỡ kia, hắn hoài nghi mình có phải nằm mơ
hay không, đứa trẻ kia chỉ xuất hiện trong mơ mà thôi….
Điểm mấu
chốt nhất chính là vẻ ngoài của đứa trẻ kia. Giống huynh đệ bọn họ thế
kia, bọn họ lớn lên không khác nhau là bao, tướng mạo như vậy tuyệt đối
không phải là sự trùng hợp.
Có thể nào là con của một trong ba
huynh đệ bọn họ không nhỉ? Hoặc là con bên ngoài của hai tên kia? Bất
luận là con của ai, đều dính dáng đến vấn đề huyết mạch hoàng thất, đều
phải điều tra cho kĩ. Huyết mạch hoàng thất tuyệt đối không thể để lưu
lạc bên ngoài.
Nói tới mình, rõ ràng biết hôm nay nàng ta sẽ đến, gặp nàng ta thì mình lại tức giận, nhưng ngồi ở Ngự thư phòng một hồi,
vẫn nhịn không được mà chạy qua đây, không ngờ nữ nhân kia lại dám đến
trễ. Đây chẳng phải là chưa gặp nàng ta mà mình đã bị nàng ta làm cho
tức gần chết rồi hay sao? Nếu như gặp được rồi, không biết còn cỡ nào
nữa!
Đã hơn một canh giờ, nữ nhân kia sao còn chưa tới? Bình
thường cái loại tụ hội này nhiều nhất thì cũng chỉ hai canh giờ, nàng ta không phải định khi tụ hội gần kết thúc rồi mới lòi mặt ra đấy chứ?
“Hoàng thượng, chi bằng để thần thiếp phái người đi gọi Tiên phi muội muội nhé, chắc muội ấy có chuyện trì hoãn gì rồi…”
Nhìn mặt Hoàng thượng càng ngày càng hiển rõ sự mất kiên nhẫn, Liên phi lấy lòng hỏi.
“Không cần! Trẫm lại muốn xem thử, nàng ta rốt cuộc khi nào mới đến đây? Các
nàng cũng nghe rõ cho trẫm, sau này phải chăm sóc tốt cho ‘Thụy Tiên’,
bảo nàng ta học tốt quy củ trong cung, sau này đừng vô lễ vậy nữa!”
Hoàng thượng mở mắt ra, vẻ mặt cảnh cáo quét về phía đám phi tử, đáp phi tử vội vàng đáp ứng. Vân phi hào phóng nói:
“Hoàng thượng, thần thiếp nhất định sẽ chọn ngày qua đó dạy lễ nghĩa cho Tiên
phi muội muội thật tốt. Thần thiếp bảo đảm tụ hội lần sau, Tiên phi
tuyệt đối sẽ không giống hôm nay…”
“Hoàng thượng, thần thiếp sẽ
đích thân qua đó dạy dỗ Tiên phi, thần thiếp cảm tạ sự tín nhiệm của
Hoàng thượng đối với thần thiếp, Tiên phi hôm nay đến trễ là lỗi của
thần thiếp, thần thiếp nhất định sẽ sửa!” Liên phi hiểu ý nhìn Hoàng
thượng, ánh mắt tự trách nhấp nha nhấp nháy.
“Hai vị ái phi đều
rất hiểu ý trẫm. Thế này đi, trẫm đánh cược với ái phi, ai có thể dạy
tốt Tiên phi, người đó sẽ tạm thời thống lĩnh hậu cung, các vị ái phi
bất luận chức vị cao thấp, đều có thể tham gia, ái phi thấy sao?”
Hoàng thượng bắt đầu cười giảo hoạt, nụ cười mỉm khiến cho các phi tử dều đỏ
cả mặt, thấp giọng ừ hử đáp ứng, cũng đúng lúc để Tiểu Tiểu vừa vào cửa
nhìn thấy hết một màn.
“Í, sao Hoàng thượng cũng ở đây thế?”
Tiểu Tiểu thấp giọng nói một câu, các vị mỹ nhân thẹn thùng không nghe thấy, nhưng câu này truyền vào tai Hoàng thượng, trong lòng Hoàng thượng nhất thời tức giận: Đây là hậu cung của trẫm, cái gì gọi là ‘Hoàng thượng
cũng ở đây’?
Nhưng hắn còn chưa phát giận, thì Tiểu Tiểu đã đi lên phía trước, nhẹ nhàng cúi thân, thỉnh an Hoàng thượng.
“Hờ hờ, ‘Thụy Tiên’ của trẫm, cuối cùng nàng cũng bò đến rồi sao?”
Hoàng thượng vươn tay chỉ về phía Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu nhìn thấy xong, vội đứng dậy, cười nhạt nói:
“Hoàng thượng, thần thiếp là đi đến. Chẳng lẽ lúc nãy Hoàng thượng thấy thần thiếp bò đến à?”
“Hừ, đã đến trễ hơn một canh giờ rồi, không phải bò đến đây, thì đến đây
kiểu nào?” Lạnh giọng nhìn nàng, Hoàng thượng muốn xem nàng còn có thể
nói được gì nữa.
“Nếu Hoàng thượng đã cho rằng thần thiếp bò đến, thế thì cứ coi như là thần thiếp bò đến đi!”
Tiểu Tiểu than một tiếng, Hoàng thượng nghe thấy nàng thừa nhận là bò đến
đây, trong lòng đột nhiên cao hứng không ít, nhưng còn chưa cười ra
tiếng, thì đã nghe thấy câu nói tiếp theo tức chết người không đền mạng
kia của nàng:
“Thần thiếp thật không ngờ rằng, Hoàng thượng lại
có khuynh hướng này, mỗi ngày bò lên triều, ăn cơm, ngủ nghỉ, chẳng lẽ
không mệt sao?”
“A…” Tất cả mọi người, đều sợ hãi run bắn lên,
người nói Hoàng thượng bò lên triều, Tiên phi e rằng chính là người đầu
tiên trên đời này đấy?
“Hỗn xược! ‘Thụy Tiên’, ngươi thế mà dám
bêu xấu trẫm như vậy, ngươi biết đáng tội gì không?” Mặt lạnh xuống,
Hoàng thượng đè nén sự giận giữ trong lòng, lạnh lùng nói.
“Hoàng thượng bớt giận, thần thiếp nào có bêu xấu Hoàng thượng. Lúc nãy Hoàng
thượng nói thần thiếp bò mà đến, chẳng lẽ mỗi ngày Hoàng thượng đều ‘bò’ giống thần thiếp hay sao?”
Tiểu Tiểu vô tội nhìn hắn, nàng thật không muốn phản bác hắn, là hắn tự tìm lấy, là hắn chọc mình trước.
Trong phòng tĩnh lặng, mặt Hoàng thượng bắt đầu đen, nhưng lại chẳng nói lời
nào nữa, Hỷ công công bên cạnh Hoàng thượng không ngừng ra hiệu bằng mắt với Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu đáng thương căn bản là không thèm để ý đến.
Nàng tìm một chỗ trống ngồi xuống, cầm điểm tâm trên bàn lên nhìn, cười
nói:
“Đúng là có chút đói rồi, cái này không tệ, nhìn có vẻ rất ngon.”
Một miếng ném vào trong miệng, bắt đầu nhấm nháp, một tí cũng không hề để ý đến cặp mắt như muốn giết người đang phóng tới đây.
“Tiên phi muội muội, lúc nãy Hoàng thượng còn chưa bảo muội đứng dậy? Hoàng
thượng còn chưa lên tiếng, sao muội lại đứng lên rồi?” Liên phi thấy
Hoàng thượng đen mặt, là người lên tiếng đầu tiên giúp Hoàng thượng.
“Ồ, vậy sao? Nhưng lúc nãy muội thấy Hoàng thượng vươn tay ra hiệu bảo đứng dậy. Hoàng thượng, lúc nãy người vươn tay ra, là bảo thiếp đứng dậy
phải không?” Cầm một miếng điểm tâm lên, Tiểu Tiểu đứng dậy đi đến bên
Hoàng thượng, lỉnh đến trước mặt hắn, nhỏ giọng hỏi:
“Phải không?”
“Mới….” Hương thơm nhàn nhạt đột nhiên mà đến, khiến cho Hoàng thượng cảm thấy
hơi hơi bất an, nghe thấy câu hỏi của Tiểu Tiểu, hắn vội vàng phản bác,
nhưng mới nói được một chữ, một khối Bách Hợp tô ngòn ngọt đưa thẳng vào miệng, hắn chỉ có thể nuốt xuống.
“Hoàng thượng, sao nào? Ngon
lắm đúng không?” Tiểu Tiểu không hỏi vấn đề lúc nãy nữa, rất hiếu kì
hỏi. Nàng là nữ nhân, cái vị ngọt ngọt kia rất ngon, không biết một đại
nam nhân như Hoàng thượng có thích hay không?
“Ừ….” Có chút mất
mặt, hắn trước giờ còn chưa từng để phi tử đút mình ăn ở trước mặt các
phi tử qua bao giờ, nhưng mùi vị của Bách Hợp tô này đúng là không tệ,
giống với mùi vị trên người nàng, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
“Hờ hờ, lúc nãy Hoàng thượng thừa nhận rồi, đấy là Hoàng thượng bảo thiếp đứng dậy, người không có ý kiến gì chứ?”
Trở về chỗ ngồi, Tiểu Tiểu cười nhạt nhìn Liên phi, nữ nhân này nàng đã gặp qua, chính là khi đang tìm Điểm Điểm, mắng người một chút cũng không
hàm hồ.
“Tiên phi muội muội, Vân tỷ tỷ không biết tại sao muội muội lại đến muộn thế chứ? Là có chuyện gì nên chậm trễ à?”
Thấy Liên phi bị hớ, Vân phi không đi làm khó Tiểu Tiểu, ngược lại tựa như quan tâm mà kéo quan hệ với nàng.
“Tỷ là Vân phi à? Thật là ngại quá, lúc muội thăm người nhà trở về, cỗ kiệu bị một tên cuồng bạo lực ngăn lại, đụng trúng đầu một cái, rất nhiều
chuyện không nhớ được. Nhưng mà, hôm nay gặp các vị tỷ muội cũng quen
biết được mọi người rồi…”
Tiểu Tiểu uống ngụm trà, thành công
nhìn thấy mặt mũi người nào đấy đen lại, lạ à nha, nàng lại chẳng chỉ
tên gọi họ, sao lại cứ có người thích nhận vậy chỉ?
“Bị tên cuồng bạo lực chặn lại? Muội muội không sao chứ?” Vân phi cả kinh nhìn Tiểu
Tiểu, nàng không biết tên cuồng bạo lực vừa nãy Tiểu Tiểu nói là ai, nếu như biết, đánh chết nàng nàng cũng không hỏi câu này.
“Muội
đương nhiên là cát nhân tự có thiên tướng, không sao rồi. Nhưng thật tội nghiệp cho một nữ tử nhỏ nhoi yếu đuối như muội, không đem tên cuồng
bạo lực kia ra đánh cho một trận, một tí cũng chả bõ tức…í, Hoàng
thượng, võ công của người thật cao, thế mà cũng có thể bóp nát cả ly
trà.”
Nghe thấy bên cạnh không bình thường, Tiểu Tiểu vội ngoái
đầu lại nhìn, chỉ thấy ly trà tội nghiệp kia, sớm đã hóa thành cát bụi,
chỉ có nước trà rơi tí tách, tội nghiệp chảy xuống dưới đất….
“Hoàng thượng, người không sao chứ?” Chúng phi tử thấy tay Hoàng thượng đỏ dần lên, đều chay tới, quan tâm hỏi.
Hoàng thượng dùng lực hất tay một cái, mỹ nữ đứng gần nhất bị đẩy ngã, ngã đè xuống người phía sau, người phía sau cứ thế mà đè tiếp…trong nháy mắt,
dưới đất toàn là tiếng ‘ui da’, thiệt là hoành tráng!
Tiểu Tiểu
nhìn bốn phía một lượt, hình như trừ mình ra, thì chỉ có một mỹ nữ không ngã xuống, nàng khen ngợi cười với nữ nhân đó một cái, nụ cười này cũng rơi vào trong mắt Hoàng thượng, Hoàng thượng tức giận nói:
“ ‘Thụy Tiên’, qua đây băng bó giúp trẫm!”
“Thiếp á?” Chỉ vào mũi mình, Tiểu Tiểu ngây thơ hỏi.
“Đương nhiên là ngươi, ‘Thụy Tiên’!” Hoàng thượng nghiến răng nghiến lợi nhìn
nàng, nếu như nàng có thể ăn được, thì Tiểu Tiểu sớm đã bị hắn nuốt tươi vào bụng rồi.
“Hoàng thượng, hình như thần thiếp đã từng nói với người, khuê danh của thần thiếp là ‘Thủy Tiên’, không phải ‘Thụy Tiên’. Thủy là thanh bằng, Thụy là thanh trắc, Hoàng thượng chưa học qua âm
luật hay sao? Hay là Hoàng thượng mắc chứng đãng trí rồi?” Vô tội chớp
chớp cặp mắt to long lanh, Tiểu Tiểu ngây thơ hỏi.
“ ‘Thụy Tiên’, có tin bây giờ trẫm bổ não ngươi ra hay không?”
Lợi hại hơn sự tức giận là gì? Là càng tức giận. Lợi hại hơn nữa là gì? Là càng càng tức giận, thế lợi hại hơn nữa nữa là gì?
Tiểu Tiểu đảo mắt, trước kia nàng chưa nghiên cứu qua, nhưng hôm nay nàng đã biết rồi, chính là cười, da cười thịt không cười, cái loại cười muốn ăn thịt người kia, chính là giống y như biểu tình hiện tại của Hoàng
thượng vậy. Nữ nhân tốt không đấu với ác nam, hảo hán không chịu thiệt
trước mắt, Tiểu Tiểu rất thức thời chìa hai tay ra, chỉ chỉ mấy chấm đỏ
nhỏ chi chít trên đó, khổ não nói:
“Lúc nãy thần thiếp quên nói
với Hoàng thượng một tiếng rồi, sở dĩ thần thiếp đến muộn, là vì đột
nhiên nổi mẩn, người xem trên người cơ man nào là chấm đỏ, cho nên…”
“Qua đây băng bó giúp trẫm!”
Hoàng thượng thét lên một tiếng, ai mà biết mất thứ đó là thật hay giả, trên
tay thì đầy rẫy, trên mặt trên cổ thì lại chả sao hết, mấy trò tiểu xảo
này, nàng ta thật quá ngây thơ rồi.
“Hoàng thượng, không phải chỉ trên tay thôi đâu, người xem trên cánh tay thần thiếp…”
Xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay chi chít chấm đỏ, Tiểu Tiểu bực bội than vãn:
“Hoàng thượng, người không sợ bị truyền nhiễm hay sao? Nếu người không sợ,
thần thiếp không để ý, bây giờ qua đó băng bó cho người…”
“Hoàng thượng, hay là để nô tài giúp người băng bó đi, sởi trên người nương vẫn phải kiêng. Bệnh sởi thường đều truyền nhiễm….”
Hỷ công công đi lên phía trước, cầm lấy hòm thuốc mà cung nữ bưng tới, bắt đầu khẩn trương.
“Haizz, Hỷ công công nói không sai, cái loại bệnh sởi này nghe nói chỉ cần đụng tới là bị lây nhiễm liền, thần thiếp vốn không muốn đến, nhưng lại lo
đây là lần tụ hội đầu tiên sau khi ra khỏi lãnh cung, không đến lại sợ
các vị tỷ muội hiểu lầm, cho nên…”
“Tiên phi muội muội, muội nói
cái này sẽ lây nhiễm à?” Vân phi sợ hãi nhìn mấy chấm đỏ bắt mắt kia,
không phải là thật đấy chứ, mấy thứ đó thiệt là khủng bố mà.
“Muội cũng không biết nữa, chắc sẽ truyền nhiễm. Nhưng cũng không sao, mấy
thứ này nổi ở đâu thì còn không nhất định. Giống muội nè, nổi trên tay,
trên người, nhưng lại không nổi trên mặt, sau này có để lại sẹo cũng chả sao, dù sao thì cũng nằm bên trong quần áo, cũng chẳng ai thấy được…”
Tiểu Tiểu tốt bụng giải thích, làm cho mấy phi tử từng dựa gần Tiểu Tiểu đều ngã ngồi xuống đất, bọn họ tay ôm mặt run rẩy nói:
“Nương nương nói là, nếu như nổi ở mặt thì sẽ để lại sẹo sao?”
“Ừ!” Tiểu Tiểu thành thật gật đầu: “Nhưng mấy chấm đỏ này sẽ không phát tác
ngay, phải bám trên thân người một canh giờ. Trước khi chưa phát tác,
chỉ cần dùng nước lạnh rửa mặt, không ngừng rửa sạch trong nửa canh giờ
là có thể phòng ngừa được rồi!”
Nửa canh giờ? Chúng phi tử đều nhìn nhau một cái, bây giờ sắp đến nửa canh giờ rồi, phải nắm bắt thời gian, bằng không…
“Hoàng thượng, thần thiếp đột nhiên đau bụng, đi trước một lát….”
Vân phi sờ sờ mặt, nàng ta là người đầu tiên lên tiếng cầu cứu.
“Chuẩn!” Nhìn cái tay bị Hỷ công công bó thành cục, Hoàng thượng bực bội nhíu mày.
“Hoàng thượng, thần thiếp đau đầu, ra ngoài trước một lát…”
“Hoàng thượng, tiểu công chúa đang đợi thần thiếp, đi trước đây…”
……
Tiểu Tiểu nghi hoặc nhìn Hoàng thượng, từ khi nào mà tính khí hắn lại tốt
như vậy? Mọi người đều đi hết cả rồi, ngay đến chủ nhân của Liên Hoa
cung cũng đi tuốt, trong nháy mắt cả phòng khách chỉ còn sót lại một phi tử là nàng, Tiểu Tiểu cười hề hề, dựng tay lên:
“Hoàng thượng, thần thiếp đau tay, bây giờ còn ngứa rất dữ dội, đi trước đây…”
Thất vọng quá, sao Hoàng thượng lại muốn đến chứ? Ngay đến mấy câu chọc
ngoáy khiêu khích cũng không có, Tiểu Tiểu nhìn thấy chẳng vui nữa, vội
nói lời cáo từ.
“Vậy sao? Tay của ái phi khó chịu, trẫm có trách nhiệm xoa giúp ái phi, qua đây!”
Lạnh lùng cười nhìn nàng, hắn thật không tin cái này có thể truyền nhiễm được.
“Hoàng thượng, người là cửu ngũ chí tôn, người là tấm thân ngàn vàng, cái này
sẽ truyền nhiễm đó, làm sao có thể để Hoàng thượng mạo hiểm được chứ?”
Buông tay xuống, trong lòng Tiểu Tiểu thầm mắng, chẳng lẽ vừa bắt đầu hắn đã
biết mấy thứ này không sao hết rồi à? Thế sao lúc nãy hắn không vạch
trần mình? Có lẽ hắn chỉ muốn xem náo nhiệt mà thôi…
“ ‘Thụy
Tiên’, chúng ta là phu thê. Thân thể nàng không khỏe, vi phu làm sao có
thể không thăm không hỏi, thậm chí sợ truyền nhiễm được chứ?”
Một tiếng phu thê, làm cho toàn thân Tiểu Tiểu run bắn cả lên, Hoa Nguyên
len lén nhìn nam nhân gần ngay trước mắt này, hắn cũng từng nói mấy lời
đường mật này với mình, nhưng lần trước ở lãnh cung, hắn không nhìn thấy mình, không nhận ra mình, nàng có thể tự lừa gạt mình là do có nhiều
người, bây giờ…
Trong phòng chỉ có mấy người thôi, sao hắn còn
không nhìn thấy mình chứ? Đừng nói là không nhận ra mình đấy nhé? Từng
nói là sẽ quên đi, sẽ buông xuống, nhưng khi thật sự nhìn thấy, tại sao
lại còn động tâm chứ? Phu thê, mình từng là phu thê với hắn đấy.
“Hoàng thượng, thần thiếp đã từng nói nhiều lần với người rồi, thần thiếp là
Thủy Tiên, không phải ‘Thụy Tiên’, Hoàng thượng đừng gọi sai nữa thì
hơn.”
‘Thụy Tiên’, nghe cứ thấy quái quái? Hoàng thượng này gọi như vậy, chẳng có ý gì tốt lành đâu.
“ ‘Thụy Tiên’, là tên trẫm ban cho nàng, biết chưa? ‘Thụy Tiên’, qua đây!”
Kẻ ngu mới qua đó ấy? Tiểu Tiểu im lặng nhìn hắn, nhưng bước chân thì lại
chả nhích lên trước tí nào. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Hỷ công công thì lại lo lắng nhìn Tiểu Tiểu, muốn nói nàng, bảo nàng thuận theo
Hoàng thượng một chút, nhưng lại không dám nói thẳng ra.
“Nương
nương, hay là để nô tỳ giúp người xem đi. Hoàng thượng tấm thân vạn kim, làm sao có thể đụng chạm đến bất kì nguy hiểm gì được?”
Hoa
Nguyên ngẩng đầu lên, mềm mại cười nói, là không thể nhìn tiếp được nữa. Trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, Hoàng thượng đối với Lão đại
vốn chẳng chán ghét như vẻ bề ngoài. Tuy thường bị nàng ta làm cho phát
tức, nhưng hắn cũng rất dung túng cho nàng ta, thậm chí mang theo một
chút sủng nịch…
Đúng, là sủng nịch! Không cam nhìn Tiểu Tiểu một
cái, tại sao nàng ta lại có được sự đối đãi đặc biệt của Hoàng thượng
vậy chứ? Minh gần gũi hắn một năm, cũng chưa từng nhận được sự sủng nịch như vậy.
“Được, Hoa Nguyên, giúp ta xem đi!”
Tiểu Tiểu
thu hồi “Măt nhỏ”, không nhìn trừng trừng “Mắt to” của hắn nữa, Hoàng
thượng này thật thú vị, tại sao cứ thích đối chọi với mỉnh thế nhỉ, mình rất ít khi chịu thiệt nha.
“Hoa Nguyên?” Ánh mắt Hoàng thượng
chuyển hướng nhìn về phía hình bóng nhỏ nhắn đang đứng trước mặt, cảm
thấy có chút quen thuộc, Hỷ công công lên phía trước giải thích nói:
“Hoàng thượng, nàng ấy là nương nương mà Tiên phi nương nương mang ra từ lãnh
cung, bây giờ là thiếp thân cung nữ của Tiên phi nương nương.”
“Ồ, là Hoa Nguyên à. Hoa phi không muốn làm chủ tử mà muốn làm cung nữ
sao?” Hoàng thượng đùa cợt nhìn Hoa Nguyên, cười lạnh nói:
“Cũng tốt, nhưng gọi tên này hình như không được hay cho lắm. Như vậy đi, hôm nay trẫm ban tên cho ngươi, cứ gọi là Nê Nhi đi!”
“Nê Nhi, là ý gì?” Tiểu Tiểu khó hiểu hỏi. Gọi Hoa Nguyên là được rồi, sao phải đổi tên chứ?
“Nương nương là chủ tử ở hậu cung, là mây ở trên trời, cung nữ là nô tỳ ở hậu
cung, là bùn dưới mặt đất. Nếu nàng ta đã cam nguyện làm bùn đất, trẫm
ban tên ‘Nê Nhi’ có gì không thích hợp nào?” Vô tình nhìn Hoa Nguyên,
Hoa Nguyên ngẩng đầu lên, tuyệt vọng nhìn hắn, ‘Nê Nhi’, hắn quả nhiên
tuyệt tình, ngay đến cái tên kia cũng không cho mình dùng.
“Nê
Nhi, còn không tạ ơn!” Hỷ công công đáng thương nhìn nàng ta, nhắc nhở
sự vô lễ hiện tại của nàng ta——Nhìn thẳng vào Hoàng thượng, vốn là
chuyện cực kỳ vô lễ.
“Nê Nhi tạ ân điển của Hoàng thượng!”
Trầm trọng quỳ xuống dưới đất, hai hàng thanh lệ từ từ chảy xuống, đầu Hoa Nguyên đụng vào đất…
Từ nay trở đi, nàng không còn là Hoa Nguyên kiêu ngạo nữa, nàng thật sự
trở thành một cung nữ, một cung nữ được Hoàng thượng ban tên ‘Nê Nhi’.
Hậu tri hậu giác, cuối cùng Tiểu Tiểu cũng nhìn ra sự khác thường của Hoa
Nguyên, nghe hiểu được ý của Hoàng thượng, nàng tức giận trừng Hoàng
thượng:
“Hoàng thượng, sao người có thể đối xử với Hoa Nguyên như vậy? Không phải nói nhất dạ phu thê bách dạ ân hay sao, người phụ nàng
ấy thì thôi, ngay đến cái tên của nàng ấy cũng muốn đoạt đi?”
“Trẫm phụ nàng ta? Nê Nhi, trẫm từng phụ ngươi khi nào?” Lạnh lùng nhìn về
phía Hoa nguyên, vì lời nói của Tiểu Tiểu, không hiểu sao Hoàng thượng
lại trở nên bức xúc.
Không muốn để nàng hiểu lầm mình, Hoàng thượng nghĩ như vậy đấy.
“Hồi Hoàng thượng, Hoàng thượng không có phụ nô tỳ!”
Cúi thấp đầu, Hoa Nguyên dập đầu cái cộp xuống đất, trong giọng nói có sự tuyệt vọng, Tiểu Tiểu nghe mà cũng thấy kinh hãi.
“Nếu như người không từng phụ bạc nàng ấy, sao nàng ấy lại ở lãnh cung chứ?
Nếu như người không…” Không nhìn tiếp được nữa, sao Hoàng thượng có thể
đối đãi với một nữ tử yếu đuối như vậy chứ? Muốn kịch liệt phản bác,
nhưng Hoa Nguyên lại kéo lấy tay Tiểu Tiểu, nói:
“Nương nương, người tha cho nô tỳ đi!”
Tiểu Tiểu khó hiểu nhìn nàng ta, lại nhìn nhìn Hoàng thượng, lớn giọng nói:
“Ngưoi là nha hoàn của ta, ngươi chính là Hoa Nguyên, lời người khác nói, ngươi có thể xem như thả p (*)!”
“ ‘Thụy Tiên’, ngươi tưởng trẫm không dám xử trí ngươi hay sao?”
Lời của nàng càng ngày càng to gan, mấy lời thô tục này mà cũng mắng ra
được. không ngờ sự giáo dục của Vu thừa tướng quả nhiên khác với người
thường, Hoàng thượng đứng bật dậy, đứng bên cạnh Tiểu Tiểu từ trên cao
nhìn xuống, Tiểu Tiểu phải ngẩng đầu lên thì mới nhìn được mặt hắn:
“Hừ, người đương nhiên dám, nhưng người cũng từng nói, người sẽ không để thiếp chết, người sẽ từ từ dày vò thiếp….”
“Thông minh, biết thế là tốt! ‘Thụy Tiên’, ngươi cứ đợi mà tiếp chiêu đi…”
Nhìn cái ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống người kia của Tiểu Tiểu,
Hoàng thượng cười ha ha rời khỏi, thật không ngờ, hóa ra, nàng cũng có
mặt yếu!
“Hừ, ai sợ ai còn chưa biết đâu…” Tiểu Tiểu phẫn nộ nói, nhưng cái bóng người màu vàng kia thì đã không thấy nữa, Hoa Nguyên kéo lấy tay Tiểu Tiểu, khóc nói:
“Nương nương, người đừng vì Nê Nhi mà làm vậy, đắc tội với Hoàng thượng sẽ bất lợi với người…”
“Thì đó, nương nương. May mà Hoàng thượng không tính toán, bằng không, lời
ban nãy của nương nương đáng chết nhiều lần….” Từ ma ma cũng kéo lấy tay Tiểu Tiểu, khuyên răn nói.
“Hoa Nguyên, nhưng mà ngươi…” Tiểu
Tiểu quay đầu lại, đáng thương nhìn Hoa Nguyên một cái, cái tên này, bảo nàng ta sau này làm sao nhìn người đây?
“Nương nương, ta không sao, ta rất thích cái tên này…Hoàng thượng ban tên, là vinh hạnh của nô tỳ…”
……
“Sóc, sao đệ đến đây thế?”
Ra tới cửa lớn, Hoàng thượng thấy Sóc vương đang gấp gáp chạy tới, hắn không hiểu hỏi.
“Hoàng huynh, là Lân, Lân trở về rồi…”
Thở hắt một hơi, Sóc vương nóng ruột nói.
“Cái gì? Lân trở về rồi? Không phải còn mười ngày nữa sao?” Hành trình đã
được xếp đặt sẵn, ít nhất thì mười ngày nữa đệ ấy mới trở về, nhưng bây
giờ đệ ấy lại về tới rồi, chẳng lẽ là vì nữ nhân kia?
Sóc vương gật gật đầu:
“Nghe nói, sau khi về người cứ y như muốn phát điên ấy, ngay đến y sam cũng chẳng chịu thay, khắp nơi tìm người…”
Sóc vương thầm than một tiếng, không ngờ tình cảm của Lân vương dành cho nữ nhân kia lại sâu đậm đến vậy.
“Nữ nhân kia, tên gọi là gì?” Hoàng thượng trầm tư một hồi, đột nhiên hỏi.
“Hình như gọi là Tiểu Tiểu! Hoàng huynh, chúng ta làm sao đây? Phải khuyên
huynh ấy thế nào đây?” Sóc vương lo lắng nhìn Hoàng thượng, Lân vương
trước nay chưa từng để ý một nữ nhân nào, nhưng lần này lại điên cuồng
như vậy, hắn lo rằng huynh ấy sẽ gặp nguy hiểm.
Bởi vì nữ nhân kia quá quỷ dị, xuất hiện và biến mất quá đột ngột.
Hoàng thượng than một tiếng: “Là chúng ta đề thấp tầm ảnh hưởng của nữ nhân
kia đối với đệ ấy quá. Chúng ta vẫn là nên ra ngoài thăm đệ ấy trước
đã….”
Hai người cùng lo lắng như nhau mà cất bước rời đi, phía sau không xa lại xuất hiện một người, thì thào nói:
Hắn, thật sự về rồi à? Không phải nói một tháng sao? Sao lại nhanh như vậy? Có cần ra ngoài gặp hắn hay không?
Nhớ lại một tháng quen biết với hắn, Tiểu Tiểu bắt đầu mỉm cười. Nói thật,
người đối xử tốt nhất với mình sau khi xuất sơn, trước giờ chưa hề lợi
dụng qua mình chính là hắn. Hắn rất dịu dàng, cũng rất biết săn sóc, đối xử với mình tốt đến hết chỗ chê, hơn nữa, hắn có khả năng là cha Điểm
Điểm…
Mình có thể tin tưởng hắn được không? Chuyện của Điểm Điểm
có thể giao cho hắn điều tra được không? Tách ra đã hơn hai mươi ngày
rồi, mình không nghĩ tới hắn, nhưng hắn cứ xuất hiện trong đầu óc mình.
Đặc biệt là lúc phiền não, thì nghĩ tới hắn càng nhiều hơn, chưa từng
trải qua tình yêu, nàng không biết tình yêu là như thế nào. Nhưng nếu
như bận lòng cũng là một loại cảm xúc của tình yêu, nàng đích thực là
bận lòng vì hắn rồi.
Ban nãy nghe bọn họ nói hắn đang tìm mình,
trong lòng Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy ngọt ngào một cách kì lạ. Chẳng
lẽ hắn yêu mình rồi sao?
Bất an nghĩ ngợi, trên mặt Tiểu Tiểu
không tự giác mà bắt đầu đỏ lên, mãi đến khi Hoa Nguyên và Từ ma ma đi
đến phía sau, nàng cũng không phát hiện ra.
“Nương nương, người
sao vậy? Có phải đã hối hận về việc ban nãy đắc tội với Hoàng thượng rồi không? Lúc nãy người cũng thật quá kích động mà, phải nên thuận theo
Hoàng thượng…” Từ ma ma bắt đầu lải nhải nói, Tiểu Tiểu than một tiếng:
“Đi thôi!”
Nghĩ tới Hoàng thượng? Làm sao có thể chứ, người mình nghĩ tới lúc nãy là
Lân vương, là tiểu thúc của cái thân phận hiện tại này của mình mà thôi!
***
Ngựa không dừng vó gấp gáp trở về, nhìn thấy quản gia, Lân vương nhảy xổ vào hỏi:
“Quản gia, rốt cuộc là chuyện gì?”
Tìm lâu vậy rồi, nếu như nàng còn ở kinh thành, hẳn phải sớm tìm ra rồi
chứ. Lân vương không đi tìm kiếm một cách mù quáng, mà đi tìm quản gia
hỏi rõ tình hình lúc đó đã, đủ thấy rõ sự bình tĩnh và tỉnh táo của hắn.
“Hồi Vương gia, ngày thứ hai sau khi Vương gia rời đi, sáng sớm lúc lão nô
đến đó, cô nương còn chưa thức dậy, nhưng lúc buổi chiều qua đó thì
người đã mất tích rồi…”
Quản gia hổ thẹn quỳ xuống đất, đều tại
sự sơ sót của mình, nếu như tìm hai nha hoàn qua đó trông cô nương thì
đã không xảy ra chuyện rồi, nhưng cô nương cũng không giống như là bị
bắt cóc.
“Lúc đó, bên ấy có điểu gì khác thường hay không? Có người nào qua đó tìm nàng không?”
Lân vương lạnh lùng nhìn quản gia, ông ta đúng là không muốn sống nữa mà, sai lầm cấp thấp như thế mà cũng phạm phải?
“Vương gia, lúc đó thức ăn trong phòng vẫn là của ngày hôm qua, trong phòng
cũng không có bất cứ điều khác thường gì hết, chắc cô nương không phải
bị bắt cóc đâu. Cái viện kia khá hẻo lánh, lúc đó cũng không có ai nhìn
thấy có người đến đó tìm cô nương…”
Lân vương đứng dậy, hỏi: “Phủ thừa tướng thì sao? Có đi hỏi qua chưa?”
“Phái người đi hỏi rồi, bọn họ nói không gặp cô nương, mà người nô tài phái
đi cũng tra không được bóng dáng của cô nương. Chắc là cô nương không có bên đó đâu…”
Quản gia sợ hãi nhìn khuôn mặt đen lại của Lân
vương, tiêu rồi, nếu như không tìm được cô nương, e là cái mạng của mình cũng khó mà giữ.
“Hừ, đồ vô dụng!” Một cước đạp qua đó, quản gia ôm bụng ngồi xổm trên đất, đau tới nỗi mặt mày trắng bệch, nhưng vẫn
sốt ruột hỏi:
“Vương gia, người muốn đi đâu?”
Lân vương quay đầu lại, lạnh lùng nhìn ông ta: “Ngươi nói xem!”
Quản gia ôm đầu ngừng một chút, Vương gia trở về vẫn còn chưa rửa mặt rửa mũi, vẻ mặt rất tiều tụy, ngài ấy muốn đi đâu?
“Vương gia, người rửa mặt trước cái đã…” Bước chân vẫn không dừng lại, Lân
vương sờ sờ mặt, hình như có chút không thoải mái, đã rất lâu không
chỉnh trang lại rồi.
“Thủy Thủy đâu?” Chưa qua thông báo, thì Lân vương đã xông vào rồi, đám thủ vệ đều sợ hãi đi theo phía sau, không
dám ngăn cản. Bọn họ không biết tiểu thư sao lại đắc tội tới Lân vương,
nhưng bọn bọ biết lúc này Lân vương đang rất phẫn nộ, cực kỳ phẫn nộ.
“Thủy Thủy đang ở đâu?” Không nhận được sự hồi đáp, Lân vương tức giận quay
đầu lại, nhìn mấy thị vệ đang run bần bật, không chút kiên nhẫn hỏi.
“Không…biết…” Một thị vệ run rẩy đáp, tiểu thư ở nội viện, một đại nam nhân như hắn
làm sao biết được hành tung của tiểu thư chứ?
“Không biết?” Nắm lấy cổ của người vừa mới lên tiếng, trong nháy mắt mặt người kia đã bắt đầu tím tái, thở không ra hơi.
“Vương gia, bọn ta chỉ là hạ nhân trông giữ cửa mà thôi, thật sự không biết
mà…” Một thị vệ khác lùi ra sau vài bước, lo lắng phân bua.
“Vậy
sao? Tìm ai đó biết đến đây!” Tay không hề buông ra, nhưng lực trên tay
lại nhỏ đi không ít, cái mặt của người bị túm lấy vẫn còn đỏ, nhưng đối
phương là Vương gia, hắn không dám động thủ giãy khỏi tay Vương gia.
“Vương gia, đây là…”
Lúc Vu Hoa về đến nhà, nhìn thấy tình cảnh trong viện như vậy, nhưng khi y
đi gần lên phía trước, khi nhìn thấy người kia là Lân vương, càng kinh
ngạc tới há hốc miệng? Đây…Vương gia đây là?
“Vương gia, người…”
Thật khó mà tin, chẳng qua chỉ mới hơn hai mươi ngày không gặp Lân vương mà
thôi, sao hắn lại tiểu tụy nhiều đến thế? Phong quốc xảy ra chuyện gì
rồi sao? Nhưng cho dù là có chuyện gì đi nữa, Vương gia cũng không nên
biến mình trở nên như vậy.
“Vu Hoa, Tiểu Tiểu đâu?” Buông tay ra, Lân vương đi tới trước mặt Vu Hoa, vẻ mặt nóng ruột hỏi.
“Tiểu Tiểu?” Vu Hoa thì thào nhắc lại, cái tên mà mỗi ngày không biết mình đã đọc biết bao nhiêu lần, là nữ nhân mà mình trơ mắt nhìn nàng bị đưa vào cung thay thế cho muội muội của mình, y làm sao có thể quên nàng, làm
sao có thể yên tâm về nàng được cơ chứ?
“Ngươi biết nàng đang ở đâu đúng không? Có phải ngươi đã đem nàng giấu đi rồi? Nói cho ta, nàng đang ở đâu? Ta muốn gặp nàng!”
Hai tay Lân vương tóm lấy bả vai Vu Hoa, dùng sức lắc, lắc tới nỗi y thấy
hoa mắt chóng mặt, lắc tới nỗi y không phân biệt nổi đông tây nam bắc,
lắc đến độ mấy thứ trong dạ dày của y đều đảo lộn, xém nữa là phun hết
cả ra…
“Vương gia, người còn lắc ta vậy nữa thì ta thật sự sẽ ói ra hết đó…” Gian nan bắt lấy cánh tay của hắn, Vu Hoa gắng sức nói.
“Được, ngươi nói Tiểu Tiểu đang ở đâu? Ngươi đem nàng giấu đi đâu rồi?”
Buông tay ra, trên mặt Lân vương vẫn mang vẻ vạn phần nóng ruột.
“Vương gia nói đùa rồi, ta có thể giấu Tiểu Tiểu cô nương hay sao?” Vu Hoa cười khổ một tiếng, những gì y nói cũng là sự thật.
Đúng thế, y làm sao có thể giấu Tiểu Tiểu được chứ? Lấy sự cổ linh tinh quái của nàng, muốn giấu nàng e là khó lắm đấy?
Lân vương cười cười: “Cũng phải, Tiểu Tiểu đi đâu rồi? Đừng nói với ta là các ngươi không biết đấy!”
Các ngươi, đương nhiên là chỉ Vu Hoa và Thủy Thủy. Hai người bọn họ, là
người mà Tiểu Tiểu quen thân nhất ở kinh thành. Cho dù có muốn về nhà,
Tiểu Tiểu cũng sẽ nói với họ một tiếng, Lân vương tin vậy.
“Ta…Vương gia, người chỉ nghĩ tới Tiểu Tiểu, thế Thủy Thủy thì sao?”
Ban đầu trong lòng còn có chút hổ thẹn, sau khi nghĩ đến muội muội của
mình, vẻ mặt của y bắt đầu trở nên bực bội. Thật không ngờ, Thủy Thủy
lại cùng với Lân vương…
“Thủy Thủy, cái này thì liên quan gì đến ta? Ta tìm nàng ta cũng chỉ là vì muốn hỏi tin tức của Tiểu Tiểu mà thôi.”
Lân vương khó hiểu nhìn y, rốt cuộc y có chịu nói tin tức của Tiểu Tiểu
không hả, nếu như không nói, buổi tối hắn nhất định sẽ đến đây dò xét
một phen.
“Vương gia, ta vẫn luôn cho rằng người là một người dám làm dám chịu, không ngờ rằng người lại…Thủy Thủy mang thai rồi, muội ấy nói đứa bé là của người!”
Vu Hoa chỉ trích hắn, đây là do Thủy Thủy nói, Thủy Thủy sẽ không lấy khuê danh của mình ra đùa giỡn, y tin tưởng muội ấy.
“Thủy Thủy đã mang thai? Liên quan gì đến ta chứ? Ta căn bản không hề đụng
tới nàng ta, nàng ta làm sao mà có thể mang thai đứa con của ta được?”
Lân vương cười lạnh một tiếng, đúng là lợi hại mà, cho dù có thật sự đụng
tới nàng ta đi nữa, còn chưa tới một tháng, nàng ta biết mình mang thai
rồi chắc?
“Vương gia, đại trượng phu dám làm dám chịu, người vậy
mà lại không chịu thừa nhận?” Vu Hoa tức giận nhìn hắn, vẻ mặt không thể tin được.
“Vương gia, sao chàng lại đối xử với thiếp như vậy?
Sao người lại có thể không thừa nhận đứa con của chúng ta chứ, chẳng lẽ
thiếp không vừa mắt chàng hay sao?” Thủy Thủy bi thống tuyệt vọng, không biết từ lúc nào đã đứng phía sau cách hai người bọn họ không xa, sau
khi nghe xong lời nói của Lân vương, không nhịn được nữa mà bật khóc,
xoay người chạy về phòng.
“Đứng lại!” Lân vương lạnh lùng kêu
lên, hàn ý trong mắt khiến người đứng bên cạnh là Vu Hoa cũng phải rùng
mình, cũng khiến cho Thủy Thủy ở nơi không xa kia dừng bước, nàng ta
nghĩ Vương gia muốn hồi tâm chuyển ý, muốn thừa nhận mình…
“Vương gia…” Thủy Thủy quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt như hoa lê thấm mưa.
“Tiểu Tiểu đang ở đâu? Ngươi giấu nàng đi đâu rồi?”
Vẫn là những lời nóng ruột như cũ, chỉ là khi Thủy Thủy nghe được, thì như
một thanh đao lạnh lẽo cứa vào trong tim đau tới thấu xương.
“Trong mắt chàng chỉ có nàng ta thôi sao? Thế con của thiếp phải làm sao?”
Một sự đố kị nổi lên, trong mắt nàng ta lộ ra một tia ác ý.
“Hừ, Thủy Thủy, bổn vương muốn ngươi khi nào? Sao bổn vương lại không nhớ?”
“Ha ha, Vương gia thật đúng là hay quên, hôm đó, ở cùng với Tiểu Tiểu, ở trong hoa viên phía sau tẩm thất của chàng…”
Bất chấp xấu hổ, Thủy Thủy kiên cường nói. Lời này nói xong, cả mặt nàng ta đều đỏ hết cả lên, mang theo mấy giọt lệ hoa, đáng thương tới nỗi khiến người ta phải đau lòng.
“Vậy sao? Vu cô nương. Ngươi nên biết,
hôm đó bổn vương vốn không uống rượu, cho nên bổn vương biết hôm đó
người mà bổn vương muốn là ai, ngươi có muốn biết là ai không?”
Lạnh nhạt đi lên trước vài bước, Thủy Thủy sợ hãi lùi ra sau một bước, ngượng ngùng nói:
“Vương gia, chàng đừng quên hôm đó là thiếp tỉnh lại từ trong lòng của chàng,
hai chúng ta đều không mặc gì hết, còn nữa, sau khi trở về thân thể
thiếp còn đau tới mấy ngày đấy? Chẳng lẽ thế còn chưa rõ hay sao?”
Xấu hổ cúi đầu xuống, mấy lời này nàng dám nói ra, cũng chính là mang danh
tiếng của mình, con đường sau này ra mà đánh cược, nàng đã không còn con đường nào khác để đi, để lùi nữa.
“Nhưng, hôm đó bổn vương vốn
không có muốn ngươi, người mà bổn vương muốn là Tiểu Tiểu, người cùng
bổn vương vui vẻ là Tiểu Tiểu, còn ngươi là sau khi xong chuyện thì nàng ôm qua thôi…”
Lân vương lạnh lùng nhìn nàng ta, nàng ta đúng là
biết giả bộ, chẳng phải tục ngữ có nói chưa giết qua heo thì cũng đã ăn
qua thịt hay sao? Nàng ta cho dù chưa trải qua mấy chuyện này, thì ắt
hẳn cũng biết loại chuyện này xong thì sẽ có phản ứng thế nào, lung ta
lung tung tính lên đầu hắn, hắn sẽ không nhận đâu.
“Vương gia, nếu đúng như thế, lúc đó sao người không nói rõ với Thủy Thủy?”
Bi thương nhìn hắn, thật không ngờ ngay đến chuyện hôm đó hắn cũng không
nhận, đúng là làm mình quá thất vọng. Chẳng lẽ trong mắt hắn chỉ có Tiểu Tiểu thôi sao? Tiểu Tiểu đã vào cung rồi, không thể ở bên hắn được nữa.
“Bổn vương muốn xem xem ngươi định bày trò gì. Bây giờ thì biết rồi, thì ra
ngươi muốn tìm dã chủng đâu đó không biết để đổ lên đầu bổn vương, Thủy
Thủy, bổn vương đúng là đã xem thường ngươi…nói, Tiểu Tiểu đi đâu rồi?
Có phải ngươi đã thiết kế nàng, làm hại nàng rồi?”
Lân vương đúng là có tình, nhưng tình của hắn không phải vì mình, là vì nữ nhân khác.
Lân vương còn đúng là vô tình, hắn phủ nhận sạch sẽ hết tất cả mọi thứ
với mình, thậm chí ngay đến trái tim yêu hắn của mình cũng bị bêu xấu.
Thủy Thủy tuyệt vọng nhìn hắn:
“Vương gia nặng lời rồi, Tiểu Tiểu thông minh như thế, ta làm sao có thể thiết kế nàng ta được chứ? Nàng
ta đột nhiên rời đi, ta thật sự không biết nàng ta đã đi đâu. Vương gia
nếu như không tin Thủy Thủy, có thể tùy ý lục soát, dù sao thì phủ thừa
tướng cũng chỉ lớn cỡ này, lục soát cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian…”
Nói xong mấy câu này, Thủy Thủy tuyệt vọng nhìn hắn, khiến cho trong lòng
Vu Hoa không khỏi thấy bất an, Thủy Thủy sẽ không muốn làm chuyện ngu
ngốc gì đấy chứ?
“Hừ! Tốt nhất là vậy, nếu như để bổn vương biết
sự mất tích của Tiểu Tiểu có liên quan tới ngươi, bổn vương nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Hung ác cảnh cáo Thủy Thủy
một tiếng, Lân vương sải bước chân thất vọng rời khỏi phủ thừa tướng.
Tiểu Tiểu đúng là không có ở đây, hắn cảm nhận được, ở đây cũng không có khí tức của nàng, không có mùi vị của nàng.
Tiểu Tiểu, nàng đang ở đâu? Rốt cuộc nàng đã đi đâu rồi? Trông khắp bốn bề, xung quanh thật sự không có bóng dáng của giai nhân.
Tựa như thất hồn lạc phách mà ra khỏi cửa lớn của phủ thừa tướng, trong đầu Lân vương đều là một mảng trống rỗng, phải đến đâu mới tìm được nàng
đây? Mình bận lòng vì nàng như vậy, chẳng lẽ nàng đối với mình không có
lấy một tí xíu tình cảm nào hay sao? Đi được lúc lâu, suy nghĩ rất lâu,
cuối cùng lại tới nơi không còn đường để đi, ngẩng đầu lên, hắn mơ màng
nhìn ‘Bức tường’ cản đường đi của mình, chỉ thấy trên cửa lớn đóng kín
kia, hai chữ lớn quen thuộc được treo phía trên cao——
Liên viên!
Đây là tòa nhà của nàng, là tòa nhà mình tặng cho nàng, cũng là tòa nhà mà
quản gia nói nàng đã mất tích! Sao lại đi đến đây được nhỉ, chẳng lẽ có
thể tìm được nàng ở đây hay sao?
_____________
Chú thích:
(*) Thả p: tức là thả rắm, một câu chửi tục.