Bắc Kinh đã rất nhiều năm không rơi tuyết lớn như thế.
Tuyết bay lơ lửng nhẹ nhàng từ màn trời đen nhánh rơi xuống hệt như lông ngỗng, chỉ mười mấy phút ngắn ngủi thì đã chuyển màu cho toàn bộ cảnh vật ngoài cửa sổ sang màu trắng.
Trong khoảng sân trống trải, chỉ còn đâu đó xa xa vài chiếc đèn tường còn sáng. Hoa tuyết lượn lờ trong ánh đèn vàng lờ mờ, mơ hồ trở thành những vật thể được chiếu sáng.
Tất cả yên tĩnh giống như một đêm mùa đông bình thường nào đó.
Năm mới vừa qua chưa bao lâu, anh vẫn ở ngôi nhà tại Bắc Kinh.
Trình Hoài Cẩn đứng trên hành lang dài đã mươi mấy phút, dì giúp việc tới báo Trình Viễn Đông gọi anh vào ăn cơm.
Anh nghiêng đầu bảo đã biết rồi, dì giúp việc bèn im lặng rời đi.
Người đàn ông trầm mặc nhìn về phía dãy phòng phía tây không có đèn, sau đó lại dời tầm nhìn.
Cơ thể đã sớm mất đi cảm giác vì đông cứng, vài phần chết lặng, không hiểu sao mình lại đứng ở chỗ này lâu như vậy.
Bên trong phòng ăn bên nhà phía đông, Trình Viễn Đông vừa nhìn thấy Trình Hoài Cẩn là đã vội vàng hỏi anh, rằng bên phía công trường có tin tức gì mới hay không.
Trình Hoài Cẩn cởi áo khoác đưa cho dì giúp việc, giọng trầm thấp: "Trước mắt vẫn chưa tìm ra hợp đồng kết nối giữa anh cả và nhà cung ứng, con đã sắp xếp thêm người đi tìm rồi."
Trình Viễn Đông vừa đặt mông xuống ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ mắng nhiếc: "Bọn kia muốn hại chết anh cả của anh, tôi đã sớm biết việc này không dễ dàng gì bỏ qua mà."
Trình Hoài Cẩn ngồi đối diện ông, "Chỉ cần anh cả trong sạch, tìm thấy bằng chứng chỉ là vấn đề về thời gian."
"Anh thì hiểu cái gì!" Trình Viễn Đông lớn tiếng quát mắng anh, "Anh cả anh mấy năm nay không biết có bao nhiêu người ghen tỵ, anh thì một mình ở Bắc Xuyên biết mỗi bản thân mình, bây giờ thì ngồi đây nói mấy lời nhàn nhã!"
Trình Hoài Cẩn liếc mắt nhìn ông ta, sau đó cũng không lên tiếng nữa.
Biết hôm nay Trình Viễn Đông đang bực bội, anh có nói gì cũng chẳng đúng.
Một lát sau anh chỉ nói: "Ăn cơm thôi ạ, tối con lại gọi điện thoại cho bên công trường."
Một bữa cơm tối, hai cha con ăn với nhau giữa bầu không khí giằng co.
Xưa nay Trình Hoài Cẩn luôn ở bên dãy nhà phía tây để ăn ở, nhưng hiện tại Trình Hoài Lĩnh gặp chuyện, Trình Viễn Đông bảo anh mỗi ngày đều phải đến đây ăn cơm.
Nhưng Trình Hoài Cẩn hiểu rõ, bảo anh sang ăn cơm chẳng qua là để ngày ngày hối thúc anh giúp Trình Hoài Lĩnh tìm chứng cứ. Trừ những việc này ra, Trình Viễn Đông không hề cho anh bất kỳ thứ gì.
Ăn được nửa bữa cơm, điện thoại Trình Hoài Cẩn báo có một tin nhắn đến.
Trình Viễn Đông lập tức hỏi anh có phải đã tìm thấy chứng cứ hay không?
Trình Hoài Cẩn liếc nhìn, "Là cảnh báo ở Bắc Xuyên có bão tuyết."
Trình Viễn Đông lập tức dời ánh mắt, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Trong phòng ăn vắng lặng, không ai trong bọn họ mở lời trò chuyện.
Trình Hoài Cẩn lại nhìn điện thoại mình lần nữa, tâm tình có chút gì đó bất an.
Ăn được một lúc, Trình Viễn Đông mở miệng mắng người cứ như thể trong lòng có điều gì uất ức khó kiềm chế.
Mắng được tầm mười phút, lúc này mới nhận ra hình như Trình Hoài Cẩn không có phản ứng gì, Trình Viễn Đông ngẩng đầu nhìn sang, đang định mở miệng chất vấn, lại trông thấy Trình Hoài Cẩn vội vội vàng vàng bỏ đũa xuống, "Xin lỗi, con phải ra ngoài gọi cuộc điện thoại."
Anh nói xong thì xoay người ra khỏi phòng ăn.
Đi mãi ra tới hành làng dài bên ngoài mới dừng bước chân.
Anh lấy điện thoại nhanh chóng gọi cho dì Lý.
Gọi hai lần dì ấy mới ấn nghe.
"A lô, thưa cậu Trình." Bên phía đầu kia điện thoại, giọng dì Lý có chút gì đó nghẹn ngào, nhưng vẫn cố kiềm chế giọng nói của mình, "Tôi xin lỗi cậu Trình, ban nãy tôi có vài việc bận nên không kịp bắt máy."
Hàng chân mày Trình Hoài Cẩn hơi nhíu lại, giọng điệu vẫn lạnh lùng: "Ở nhà đã cúp điện cúp nước rồi hả dì? Tôi vừa nhận được tin nhắn từ bên ban quản lý."
"Hả? Đã cúp điện cúp nước rồi sao?" Dì Lý cũng ngây cả người.
Đột nhiên Trình Hoài Cẩn cảm thấy sự việc không đúng lắm, giọng nói trở nên hơi nghiêm nghị: "Dì không ở nhà à?"
Dì Lý sợ tới mức giọng nói có vài phần run rẩy, vội vàng giải thích: "Tôi xin lỗi cậu Trình. Tôi... con trai tôi bị gãy chân giữa cơn bão tuyết, tôi mới báo với cô Tô là tôi xin nghỉ phép để đến bệnh viện thăm con. Ở nhà đã đổ tuyết lớn, nhưng lúc tôi đi thì còn chưa cúp điện cúp nước, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại --"
"-- Không cần đâu, dì cứ ở lại bệnh viện đi." Trình Hoài Cẩn cất giọng nặng nề, "Tôi gọi điện cho bên quản lý."
Anh nói xong thì cúp máy, sau đó bấm số gọi cho bên quản lý.
Chưa đầy vài phút anh đã biết ở tiểu khu còn chưa cúp điện cúp nước, chẳng qua là sửa chữa hệ thống làm ấm sớm một chút, chốc nữa thì sẽ có bão tuyết, bên quản lý mới gửi tin nhắn cảnh báo.
Sau khi Trình Hoài Cẩn cúp điện thoại, anh cứ trầm mặc đứng ở ngoài hành lang.
Điện thoại nhanh chóng nhận được mấy tấm ảnh do bên quản lý đứng ở ngoài nhà anh chụp, bên trong nhà vẫn còn sáng đèn.
Quản lý: [Thưa ngài Trình, nước và điện vẫn ổn định trong nhà ngài, thật sự không cần phải gõ cửa xác nhận tình hình với cô Tô ạ?"
Trình Hoài Cẩn nhanh tay gửi tin nhắn trả lời: "Cảm ơn, không cần đâu."
Anh cất điện thoại lại vào túi, xoay người quay về phòng ăn của dãy nhà phía đông.
Trình Viễn Đông không hài lòng khi anh đột nhiên rời đi, gần như chuyển sự tức giận trút thẳng lên người Trình Hoài Cẩn.
Thế nhưng, Trình Hoài Cẩn lại giống như hoàn toàn không nghe thấy.
Trong tấm ảnh được chụp từ bên ngoài cửa sổ của căn nhà ở Bắc Xuyên, ánh sáng thoắt ẩn thoắt hiện xuyên qua cửa sổ phòng khách trong một đêm đông tuyết rơi nặng hạt.
Chỉ một mình cô ở nhà.
Còn chưa rõ nửa đêm tới sáng rốt cuộc có cúp điện cúp nước hay không.
Không nhận ra mùi vị của món ăn, hành động cũng lặp đi lặp lại máy móc.
Cúp điện cúp nước thì sao chứ, cô cũng sắp sửa tròn mười tám rồi, kiểu gì cũng có thể tìm ra cách ứng phó.
Trời sáng dì Lý cũng sẽ nhanh chóng quay về, cho dù như thế nào cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Anh không nên quay về nhà.
Anh không có bất kỳ lý do nào để về.
Một chén cơm dần dần trông thấy đáy.
Trình Hoài Cẩn từ tốn gác đũa xuống.
"Con vẫn còn việc nên đi trước ạ."
Hoàn toàn không thể tiếp thu thêm bất kỳ tin tức gì từ Trình Viễn Đông, anh gần như hốt hoảng đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
Gió lạnh ở đằng sau thổi tạt vào người anh, ngoài căn phòng, tuyết trắng đã đổ thành một lớp dày.
Bước chậm rãi hướng về phía tây, đẩy cửa ra, dì giúp việc đón anh bằng việc giúp anh cầm lấy áo khoác.
"Cậu Trình ơi, cô Tô không động đến một quả dâu tây trong tủ lạnh, sắp sửa hỏng rồi, có cần vứt đi không ạ?"
Bước chân Trình Hoài Cẩn thoáng chậm lại.
"Một quả cũng không động đến?"
Dì giúp việc gật gật đầu: "Một quả cũng không ạ."
Trình Hoài Cẩn không đi vào phía trong nhà nữa mà lẳng lặng đứng im tại chỗ.
Dì giúp việc có chút khó hiểu, nhưng vẫn mang áo khoác Trình Hoài Cẩn treo vào tủ quần áo. Không ngờ vừa treo áo khoác vào tủ xong, Trình Hoài Cẩn đã đột nhiên rút áo khoác lại.
"... Cậu Trình?"
Dì giúp việc bất ngờ, nhưng lời bà ấy còn chưa dứt thì đã thấy Trình Hoài Cẩn chuyển bước chân đi ra ngoài.
Đi qua hành lang không một bóng người, trong sân vẫn là một mảnh âm u tịch mịch như cũ.
Tuyết rơi lác đác lên đầu vai anh.
Bước chân Trình Hoài Cẩn vội vã, giống như không thể ngừng lại dù chỉ một giây.
Không dám dừng lại để suy nghĩ, và cũng không muốn dừng lại để cân nhắc.
Đi thẳng một mạch tới hầm đỗ xe, cách xe vài mét anh bấm mở khoá.
Cảm giác mãnh liệt dứt khoát, cảm xúc không cách nào khống chế lan tràn trong lòng anh, lái xe ra khỏi hầm đỗ, anh chạy một đường đến bên vườn dâu kia.
Tuyết đổ ngập trời, con đường đã sớm trở thành chiến trường thất thủ.
Trong màn tuyết trắng xoá, loáng thoáng những chiếc xe di chuyển chậm chạp, Trình Hoài Cẩn cứ nhìn chằm chằm đèn đường ở phía trước.
Không cần phải có thêm chỉ dẫn, anh nhớ con đường mà mình từng đi qua.
Vườn dâu đã đóng cửa từ lâu, Trình Hoài Cẩn gọi điện thoại cho chủ vườn và trả hơn hai nghìn tệ để mua hộp dâu ở vườn này.
Chủ vườn đặt hộp dâu vào xe anh xong, thuận miệng hỏi: "Sao trời đổ tuyết dày thế này mà anh còn đặc biệt đi mua dâu thế?"
Dưới ánh đèn lờ mờ, ông ấy chỉ nhìn thấy sắc mặt gần như tái nhợt của Trình Hoài Cẩn.
Một hồi lâu sau mới nghe thấy giọng nói đáp trả: "Tôi mua dâu để tặng bạn."
Bộc phát như luồng gió bắc hung hãn, Trình Hoài Cẩn cũng sắp sửa niêm phong hoàn toàn lý trí của mình.
Cọng rơm rạ cứu mạng này đã giúp anh có một lý do để quay về Bắc Xuyên, nhưng sự hèn nhát đã níu giữ anh đứng lại tại vị trí này.
Anh chỉ muốn tặng một hộp dâu tây cho Tô Chỉ.
Chẳng qua là vừa đúng lúc vào đúng ngày Đại Tuyết, và chẳng qua chỉ vừa trùng hợp vào buổi tối này mà thôi.
Sau khi mua dâu xong, Trình Hoài Cẩn nhanh chóng lái xe vào cao tốc đi về hướng Bắc Xuyên.
Anh vừa chạy lên cao tốc chưa bao lâu, cổng vào cao tốc đã bị bão tuyết lấp kín.
Màu đen của đường chân trời hoà quyện chung một mối với màu trắng tinh khiết của những hạt tuyết rơi, ở trên xe cứ phát đi phát lại bài ca dao mà anh và Tô Chỉ đã từng cùng nghe với nhau.
Một sự ảo tưởng bọn họ vẫn ở tại mùa hè ở Bắc Xuyên, ảo tưởng rằng cô vẫn đang ngồi bên cạnh anh.
Anh mở cửa sổ xe, bật đèn đỏ cảnh báo.
Cô đang chào hỏi với chú chó ở bên ngoài xe, bọn họ đang trên đường đến tiệm bánh ngọt kia.
Những hình ảnh qua lại tuần hoàn, lấp kín vào khoảng thời gian hơn bốn giờ đồng hồ đổ cơn bão tuyết.
Khi xe chạy vào hầm để xe của ngôi nhà ở Bắc Xuyên, anh đã hoàn toàn không còn cách nào để suy nghĩ nữa.
Hành vi hoàn toàn theo bản năng, mở cửa vào nhà là đi hướng về phòng ngủ của cô.
Một khoảng không đen kịt.
Chỉ trong chớp mắt tim Trình Hoài Cẩn đã tăng tốc, buột miệng hô to: "Tô Chỉ."
Ngay thời điểm khi anh nhìn thấy ánh đèn leo lắt hắt ra từ phía phòng ăn, anh bặm môi lại lần nữa.
Anh bước tới cửa phòng ăn không một tiếng động, nhìn thấy ngọn nến sắp sửa tàn lụi đang gắng gượng soi sáng bóng lưng gầy gò của cô.
Hai chân cô đang khoanh lại, mặt hướng ra mảnh sân sau đang đọng đầy tuyết trắng.
Anh dường như không có cách nào nhìn thấy rõ cô.
Rõ ràng chỉ trong gang tấc, vậy mà lại cảm thấy xa xôi đến thế.
Không có cách nào và cũng không được phép chạm đến.
Cái lý do nực cười mà có suy nghĩ tìm tòi thêm đi chăng nữa cũng không thể nào được chấp nhận ấy, rốt cuộc đã trở thành cọng rơm cứu mạng duy nhất trong một đêm đông như thế này.
Được dùng để che đậy anh của năm hai mươi bảy tuổi: Nhát gan, ti tiện, nhưng không cách nào thừa nhận tình yêu.
"Thưa ngài, cà phê của ngài đã xong."
Nhân viên phục vụ nói xong câu nói tiếng Anh bất ngờ bưng tách cà phê đến cho Trình Hoài Cẩn.
Ánh mắt anh dời khỏi Đại Tuyết bên ngoài khung cửa sổ: "Cảm ơn."
Tuyết nặng hạt bên ngoài khung cửa sổ, càng lúc càng trở nên dữ dội.
Bên trong căn phòng vẫn ấm áp và sáng sủa như cũ.
Đón lấy tách cà phê ấm nóng, Trình Hoài Cẩn không kiềm chế được lại nhìn đại tuyết bên ngoài.
Đã nhiều năm New York chưa từng đổ trận tuyết nào to đến vậy, khiến anh bất giác nhớ tới trận tuyết lớn ở Bắc Kinh vào mười hai năm trước.
Anh một mình đạp tuyết quay về Bắc Xuyên, dưới ánh nến ở phòng ăn anh nhìn thấy gương mặt của Tô Chỉ.
Đã rất rất nhiều năm trôi qua rồi, lâu đến mức anh vừa nghĩ tới thì không có cách nào nhớ lại tâm trạng của mình lúc đó.
Chỉ cảm thấy một luồng cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời chậm rãi sinh trưởng trong lồ ng ngực, nhưng vào giây tiếp theo khi nghe thấy tiếng "Ba", anh nghiêng người nhìn sang.
Nụ cười trong chớp mắt đã quay trở lại khóe miệng, Trình Hoài Cẩn dùng bàn tay còn lại đang trống ôm chầm lấy cô bé đang bổ nhào tới.
Tô Chỉ vội vàng bưng tách cà phê nóng ở trong tray Trình Hoài Cẩn: "Đừng làm bỏng con bé."
Bàn tay còn lại của Trình Hoài Cẩn cũng trống không, sau đó kéo lấy eo Tô Chỉ.
"Còn mấy phút nữa thì bắt đầu sự kiện vậy em?"
"Năm phút." Tô Chỉ giơ tay xem thời gian, cười nói, "Gấp gáp vứt con nhóc này vậy à?"
Trình Hoài Cẩn ôm cô bé trong lồ ng ngực, thuận thế che luôn một bên lỗ tai đang lộ ra ngoài của cô bé, nói với giọng điệu thẳng thắn: "Ừ cũng có một chút."
Tô Chỉ không nhịn được bật cười, vươn tay giúp anh chỉnh lại cà vạt.
"Em vừa thấy anh đứng bên cửa sổ ngẩn người."
"Anh nhớ về một số chuyện của ngày xưa."
"Ồ," Tô Chỉ cố tình kéo dài giọng, "Ông Trình già rồi, hoài niệm về thời còn trẻ à?"
Trình Hoài Cẩn cười khẽ, giọng nói bình thản: "Với em, anh từng có lúc nào trẻ tuổi hả?"
"Thế cũng phải, " Tô Chỉ đặt cà phê trên tay xuống, giơ mười ngón tay ra, "Hơn em cả mười tuổi luôn này!"
Trình Hoài Cẩn liếc nhìn cô bằng ánh mắt chứa đựng ý cười, trông thấy chuyên gia sưu tầm của viện bảo tàng đã tới đây từ trước.
Anh dắt tay cô bé đi về phía trước, căn dặn với vị đó vài câu xong thì lại đi đến chỗ Tô Chỉ.
"Ba tiếng đồng hồ bắt đầu tính từ lúc này, chúng ta tự do." Tô Chỉ nhịn cười nhìn anh nói chuyện.
Trình Hoài Cẩn nhướng mày, giơ tay kéo cô sải bước ra khỏi viện bảo tàng.
"Rất tuyệt."
Ánh sáng từ ngọn đèn đường chiếu khiến cho cả khoảng không gian tối tăm gần như trở thành ban ngày, những tòa nhà cao tận mây trời chiếu đủ các loại quảng cáo phóng đại,
Chập choạng sáu giờ tối, vào ngay thời điểm trên đường đông xe cộ nhất.
Đèn giao thông tích cóp hết tốp người này tới tốp người khác, tất thảy đều dần du nhập vào màn đêm một cách quy củ ngăn nắp.
Tô Chỉ mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng gạo, bên dưới chiếc quần jeans màu sẫm là đôi giày gót thấp màu xám nhạt. Trình Hoài Cẩn ôm lấy bả vai cô, hai người chậm rãi đi dọc con phố hướng về phía trước giữa lúc tuyết rơi nặng hạt.
Dòng người dày đặc đi lại trên con phố không lưu lại bóng dáng của hạt tuyết nào, ngước mắt lại có thể nhìn thấy hàng cây bên đường đã lã chã đắp lên mình một tầng sương bạc.
Tô Chỉ đưa cà phê đã uống được một nửa sang cho Trình Hoài Cẩn, Trình Hoài Cẩn đón lấy rồi uống cạn phần còn lại.
Hiếm hoi lắm tối nay cô bé mới có một buổi gặp gỡ bất ngờ tại viện bảo tàng, ba tiếng đồng hồ từ sáu giờ đến chín giờ, hai người bọn họ hoàn toàn được tự do.
Đi mười phút dọc theo con đường phía trước viện bảo tàng, hai người bước vào một nhà hàng.
Trình Hoài Cẩn đã đặt chỗ ở đây từ cách đây một tháng, nhân viên phục vụ đối chiếu thông tin đặt bàn xong xuôi thì dẫn họ đến vị trí gần cửa sổ.
Tô Chỉ vắt áo khoác sau lưng ghế, một tay lật thực đơn, một tay đặt tùy ý trên bàn.
Không bao lâu sau, cô phát hiện có người tỉnh bơ đặt tay lên tay mình.
Tô Chỉ không ngước mắt nhìn, khoé miệng không kiềm được mà mỉm cười.
Trình Hoài Cẩn nhìn cô bằng ánh mắt trầm tĩnh.
Ánh sáng từ hai ngọn nến giả trên bàn chập chờn chiếu vào đôi mắt đang cụp xuống của cô.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo len trắng đơn sắc cổ lọ, mái tóc thả thoải mái phía sau gáy.
Trên bờ vai tròn nhỏ, ánh sáng từ đỉnh đầu rơi xuống, khiến người ta không nhịn được muốn ôm lấy.
Trong chín năm chung sống với anh, khuôn mặt xinh đẹp của cô như đóa hoa nở rộ càng ngày càng thơm, từ năm mười bảy tuổi, khoảng thời gian tươi đẹp của Tô Chi chưa bao giờ kết thúc.
Nhìn cô học xong đại học, học xong cao học và bắt đầu công việc đầu tiên ở New York. Có bị đả kích cũng tự mình đứng dậy, dù có bực bội cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ cuộc.
Cô càng lúc càng khiến người khác phải nhìn mình bằng ánh mắt khác xưa, đồng thời cũng có thêm công việc thực tập sinh mới.
Tuy nhiên, cho dù cô đã trưởng thành và từng trải hơn, Trình Hoài Cẩn vẫn luôn cảm thấy rằng cô giống như cô gái nhỏ đến với anh khi cô mười bảy tuổi.
Không kiềm được mà muốn dung túng, nuông chiều, càng ngày càng cảm nhận được thực tế cô đã trưởng thành và có đủ độc lập, mạnh mẽ, có thể trở thành cây đại thụ che mưa chắn gió cho người khác.
Sẽ không còn những giọt nước mắt vô nghĩa khi bất lực, cũng sẽ không từ bỏ chính mình và hạ thấp bản thân.
Cô bắt đầu quen với việc đi giày cao gót ra ngoài, thoải mái nói chuyện với các đồng nghiệp trong cuộc họp thường niên của công ty.
Tuy nhiên, cũng có những phần mềm yếu nhất trong trái tim cô mà chỉ Trình Hoài Cẩn biết.
Hằng đêm trước khi vào giấc ngủ, cô vẫn đòi những nụ hôn trong vòng tay anh, muốn anh ôm thật chặt để cô yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Mỗi dịp Giáng sinh đều bay đến căn nhà nhỏ ở Zurich để ăn lễ, khi tuyết rơi, cô nắm tay anh và chậm rãi bước đi trong tuyết.
Thời gian dường như đã làm thay đổi tất cả, và dường như đã khiến mọi thứ trở nên đẹp đẽ như thuở ban đầu.
Trình Hoài Cẩn vuốt nhẹ chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, khiến Tô Chỉ ngẩng đầu lên và cười khúc khích. "Anh Trình không gọi đồ ăn, ngắn nhìn em là đã no rồi à."
Trình Hoài Cẩn khẽ cười: "Sao em biết?"
"Em đương nhiên biết rồi, anh Trình giữ gìn nhan sắc bao nhiêu năm, chắc chắn là hút dương khí của em rồi!"
Trình Hoài Cẩn càng cười tươi hơn, nhướng mày giả vờ lạnh nhạt nói: "Em nói lung tung bậy bạ."
Sắc mặt Tô Chi trở nên nghiêm túc, phối hợp với anh: "Thầy Trình dạy rất đúng."
Sau đó cả hai nhìn nhau và cùng cười.
Đang gọi đồ ăn, tuyết ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn.
Trình Hoài Cẩn vẫn nắm tay Tô Chỉ, hai người trò chuyện với nhau.
Trình Hoài Cẩn cẩn thận lắng nghe những lời phàn nàn của Tô Chỉ về những chuyện vặt vãnh trong công việc, thỉnh thoảng hỏi cô về mối quan hệ giữa cô với vài người và cả chuyện quá khứ, sau đó nghiêm túc phân tích cho cô nghe.
Ban đầu Tô Chỉ chỉ thuận miệng kể chuyện, nhưng cô đột nhiên bật cười.
Trình Hoài Cẩn hỏi cô tại sao cô lại cười.
Tô Chỉ chớp chớp mắt: "Em cảm thấy mình giống cô bé suốt cả đời được anh che chở, kể chuyện gì anh cũng lắng nghe nghiêm túc. Em đã chẳng còn là cô bé mười tám tuổi nữa rồi, mấy việc này thật sự sẽ không phiền lòng em đâu."
“Anh biết.” Trình Hoài Cẩn đáp: “Anh chỉ thích em cần anh.”
Giọng nói dịu dàng và ánh mắt điềm tĩnh, cùng với những lời nói theo cùng năm tháng đã trở nên thẳng thắn hơn của anh, luôn khiến trái tim Tô Chỉ gợn sóng. Cô ngửa tay nhẹ nhàng nắm tay Trình Hoài Cẩn, năm tháng hầu như không để lại dấu vết gì trên khuôn mặt người đàn ông này.
Ngược lại, nó tăng thêm sự quyến rũ bắt nguồn từ kinh nghiệm và tuổi tác.
Cùng với diện mạo bên ngoài hầu như không thay đổi khi cô gặp anh lần đầu tiên, chế độ ăn uống tốt và thói quen tập thể dục của Trình Hoài Cẩn cũng giúp anh giữ được tinh lực không thay đổi.
Vì vậy, cho dù chiếc nhẫn cưới được đeo rất rõ ràng trên ngón áp út và chưa bao giờ phai màu thì cũng không thể ngăn được "đào hoa" đã tìm mọi cách kéo Trình Hoài Cẩn xuống nước suốt bao năm qua.
Tuy nhiên, Tô Chỉ không bao giờ để tâm đ ến điều đó. Thậm chí cô còn phân tích với Trình Hoài Cẩn tại sao những cô bé đó lại yêu anh.
“Chẳng qua bọn họ tới muộn hơn em.” Tô Chi nói với dáng vẻ vô cùng tiếc nuối.
Trình Hoài Cẩn sẽ lạnh lùng nhìn cô và cảnh cáo cô không được nói nhảm. "Đó không phải là vấn đề thời gian."
Hoàn toàn là cảm giác an toàn, trong chín năm sau khi kết hôn, Tô Chỉ chưa bao giờ mảy may nảy sinh lo lắng.
Sau khi bữa ăn được dọn ra, cả hai ngầm buông tay nhau.
Một bài hát Giáng sinh rất vui vẻ vang lên trong nhà hàng, giống như vô số bữa tối cô đã cùng Trình Hoài Cẩn trải qua, khát vọng chia sẻ không hề suy giảm giữa họ khiến từng phút từng giây tràn ngập cảm xúc nhẹ nhàng vui vẻ.
Sau bữa ăn, Tô Chỉ gọi một món tráng miệng. Cô yêu cầu người phục vụ thắp một ngọn nến gần đó.
"Chúc mừng sinh nhật lần thứ ba mươi chín của anh Trình!"
Sau khi nói xong, cô yêu cầu Trình Hoài Cẩn nhắm mắt lại và thực hiện một điều ước.
Trình Hoài Cẩn chỉ nhắm mắt khoảng năm giây trước khi mở mắt ra và thổi tắt ngọn nến. Tô Chỉ cười nhạo anh ước một cách vội vàng như vậy, không nghiêm túc chút nào.
Trình Hoài Cẩn cắt một nửa món tráng miệng và đặt nó vào đ ĩa của Tô Chỉ, nhẹ nhàng nói: "Chẳng qua là anh hơi gấp gáp, muốn được xem quà của năm nay mà thôi."
Tai Tô Chi lập tức ửng hồng, giọng thì thầm: "Năm nay nếu như anh không nói cho em biết, em thật sự cũng quên mất."
Trình Hoài Cẩn quét sạch tất cả đồ tráng miệng trong đ ĩa của mình, cười tủm tỉm nói: "Trí nhớ của anh xưa nay rất tốt, tới bây giờ anh còn nhớ kết quả kỳ thi tháng đầu tiên của em vào năm ba trung học."
Tô Chỉ: "..."
Sau khi hai người ăn xong món tráng miệng, họ bước ra khỏi nhà hàng và tiếp tục đi dạo trên con đường.
Thành thật mà nói, bản thân Tô Chỉ không thể nhớ chính xác những gì cô đã viết trong Bảo tàng Nghệ thuật New York mười năm trước. Cô chỉ nhớ rằng dòng trên cùng của bức thư là chúc Trình Hoài Cẩn sinh nhật vui vẻ, sức khỏe dồi dào và sống lâu trăm tuổi.
Dưới đây là những gì cô ấy đã viết trong cảm xúc khi đó, nói thật, đã mười năm trôi qua cô đã thực sự quên kha khá nội dung.
Cô chỉ cảm thấy rằng nếu bây giờ lấy nó ra và đọc, cô sẽ cảm thấy vô cùng ngây thơ.
Nhưng Trình Hoài Cẩn nhất quyết muốn xem, Tô Chỉ chỉ có thể ra lệnh cho anh không được cười nhạo mình.
Cách đó năm phút đi bộ, phòng trưng bày nghệ thuật đóng cửa muộn tối nay vì sự kiện hộp sắt.
Hai người vừa đi vào đã nhìn thấy trước cửa có một khối lớn hộp sắt đặt ngay ngắn, nhiều cái đã hoen gỉ, nhưng nhìn qua không có hư hao gì.
Trước khi Tô Chỉ đến gần, nhịp tim của cô bắt đầu tăng nhanh, cô nghiêng đầu hỏi Trình Hoài Cẩn: "Anh có chắc là muốn xem không?"
Cô đồng thời nghe thấy câu trả lời chắc nịch của Trình Hoài Cẩn: “Chắc chắn.”
Hai người đi đến quầy lễ tân và cho xem thư trong hộp thư.
Ông cụ đeo kính nhanh chóng khóa chặt chiếc hộp của Tô Chỉ, dùng khăn lau sạch chiếc hộp rồi giúp cô cho vào túi.
Trình Hoài Cẩn đưa tay nhận lấy chiếc túi và cảm ơn ông cụ.
Sau đó anh sải bước về một bên ghế sofa.
Tô Chỉ vội vàng đi theo, giọng thì thầm, "Anh muốn xem ở đây ư?"
Trình Hoài Cẩn ngồi xuống và với tay lấy chiếc hộp.
"Đây là món quà em tặng anh, anh có quyền xem nó ở bất cứ đâu."
Tô Chỉ bị anh nói khiến cô nảy sinh chút ít kích động, cô ngồi xuống gần anh và ngay từ đầu đã muốn xem những gì mình đã viết vào thời điểm đó.
Một chiếc hộp cỡ lòng bàn tay với một số bụi bẩn bám chắc bên ngoài.
Trình Hoài Cẩn không cảm thấy bẩn, anh đưa tay cứ thế mở hộp ra.
Tô Chỉ ôm chặt lấy cánh tay anh, không chớp mắt nhìn Trình Hoài Cẩn lấy tờ giấy được gấp thành hình vuông từ trong hộp ra.
Anh trông có vẻ rất cẩn thận, từ từ làm phẳng tờ giấy.
Trong phòng trưng bày nghệ thuật yên tĩnh, chỉ có một vài bước chân của người đi qua đi lại.
Trên chiếc ghế sofa cạnh cửa sổ, họ lặng lẽ ngồi cạnh nhau.
Cầm tờ giấy mỏng manh bằng cả hai tay, lần đầu tiên Trình Hoài Cẩn nhìn thấy lời chúc phúc mà cô bé năm ấy viết cho anh:
[Chúc Trình Hoài Cẩn sinh nhật vui vẻ, sức khoẻ dồi dào, sống lâu trăm tuổi.]
Tiếp theo, anh cũng xem phần còn lại của nội dung cô viết sau đó.
Tô Chỉ nhớ lại cảnh tượng lúc đó gần như ngay khi tờ giấy được mở ra.
Cầm tờ giấy viết thư mới tinh này, cô trốn vào một góc yên tĩnh một mình.
Ban đầu, cô vốn chỉ muốn viết vài lời chúc đơn giản cho Trình Hoài Cẩn, nhưng khi Tô Chỉ viết xong thì cô đã bật khóc.
Bây giờ nhìn thấy tờ giấy viết thư lại được mở ra, trong lòng cô cũng dâng lên một cảm giác ngọt ngào và khô chát.
Tựa như cô đang cùng với Trình Hoài Cẩn đọc lại lá thư được viết mười năm trước.
Ánh sáng rực rỡ lặng lẽ chiếu lên tờ giấy hơi ố vàng, ánh mắt Tô Chi thuận theo tầm mắt của Trình Hoài Cẩn, cùng đọc chung dòng chữ thứ hai trên bức thư.
Nét chữ ngay ngắn, thanh tú và nghiêm túc:
Thầy Trình, hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi chín của thầy. Ngẫm lại, không gì có thể khiến anh hạnh phúc hơn tiền bạc. Vì vậy, cuối cùng em quyết định viết cho anh một lá thư. Nếu mười năm sau chúng ta vẫn còn may mắn được ở bên nhau, hãy cùng nhau đọc lá thư này.
Trình Hoài Cẩn, anh có biết tại sao em luôn thích gọi anh là thầy Trình không?
Trên thực tế, anh chưa bao giờ là giáo viên của em, nhưng trong trái tim em, Trình Hoài Cẩn là người thầy quan trọng nhất trong cuộc đời và em sẽ không bao giờ quên điều đó.
Nếu năm mười bảy tuổi em không gặp anh, em không thể tưởng tượng được mình sẽ biến chất đến mức nào.
Nếu năm mười bảy tuổi em không gặp được anh, có lẽ em đã mắc kẹt trong cái “mái ấm” giả dối đó cả đời, biến thành một cây bèo bị thối rễ cả đời không ai nương tựa.
Trình Hoài Cẩn, em đã bao giờ nói với anh rằng trong khoảng thời gian em xa anh, em hầu như không thể đến siêu thị, trung tâm mua sắm hay bất kỳ nơi nào mở nhạc mọi lúc, mọi nơi. Nhạc vui làm em nhớ đến anh, và nhạc buồn lại càng làm em nhớ đến anh hơn. Nước mắt có thể rơi bất cứ lúc nào, em trở thành chiếc cốc vỡ, từng nốt nhạc có thể lướt qua em.
Và em không thể phủ nhận rằng, đơn giản là vì em không thể chịu đựng được việc mình không ở bên cạnh anh.
Có thể anh vẫn cho rằng em ngây thơ, giống như mảnh giấy em viết cho anh năm ấy. Trên đời làm sao có chuyện dễ dàng như vậy, ngay cả lúc em đang viết những dòng chữ này, em vẫn không thể đảm bảo mười năm sau chúng ta có quay lại lấy bức thư này hay không.
Nhưng em vẫn muốn anh biết, Trình Hoài Cẩn, em sẽ yêu anh suốt cả cuộc đời này.
Em không biết vào năm ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi hay năm mươi tuổi, Tô Chỉ có thay đổi suy nghĩ gì hay không, và em cũng không biết thời điểm đó em có chia tay anh hay chưa, liệu em có còn tin tưởng tình yêu vĩnh cửu trên đời này hay không.
Nhưng Tô Chỉ mười chín tuổi yêu anh, và cô ấy thề rằng mình sẽ yêu anh mãi mãi.
Trình Hoài Cẩn, cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm cho em khi em mười bảy tuổi.
Em sẽ không bao giờ quên.
——Tô Chỉ, được viết tại Bảo tàng Nghệ thuật New York ở tuổi mười chín
Ánh đèn vẫn sáng như cũ, đôi mắt ươn ướt của cô vùi vào lồ ng ngực Trình Hoài Cẩn.
Sau bao nhiêu năm, trong tích tắc Tô Chỉ vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc lúc đó.
Nóng ẩm, dữ dội nhưng cũng bình tĩnh và vững chắc.
Trình Hoài Cẩn đọc đi đọc lại lá thư ố vàng nhiều lần.
Cuối cùng, anh gấp nó lại một cách cẩn thận và đặt nó vào ngăn giữa của ví một cách an toàn.
Cuối cùng Trình Hoài Cẩn cũng cảm nhận được phần tình yêu của mười năm trước.
Thì ra sự cố chấp lâu ngày và những con thiêu thân lao vào ngọn lửa, đã là chuyện của nhiều năm cũ như vậy.
Bây giờ nhìn lại lần nữa, vẫn thấy xúc động cuộn trào.
Anh rũ mắt nhìn xuống rồi đưa tay vuốt v e đôi má Tô Chỉ.
Quầng mắt và chóp mũi Tô Chỉ đỏ hoe, trên má vẫn còn vài giọt nước mắt.
Anh không nhịn được hỏi cô: “Những lời em nói của năm mười chín tuổi, bây giờ vẫn còn thật chứ?"
Năm mười chín tuổi cô nói sẽ yêu Trình Hoài Cẩn cả đời, bây giờ vẫn còn thật chứ?
Ánh mắt dịu dàng và trong sáng của anh mười năm qua chưa từng thay đổi.
Tô Chỉ dường như đã trở thành cô của năm mười chín tuổi, rất dễ rơi nước mắt.
Cô lặng lẽ gật đầu. "Thầy Trình à, là thật ạ."
Điều năm mười chín tuổi đã nói, cả đời này cô sẽ yêu Trình Hoài Cẩn, đến bây giờ cô vẫn cảm nhận đó là sự thật.
Trình Hoài Cẩn khẽ mím môi và ôm chặt cô vào lòng.
Thời gian không bao giờ cướp đi tình yêu của họ, mà từ từ đọng lại thành vô số mảnh ký ức rạng rỡ theo năm tháng dài.
Trên những con đường đầy tuyết ở New York, một gia đình ba người đi dạo trên phố vào đêm khuya.
Những ánh đèn mờ ảo hắt lên từ trên đầu, hai vợ chồng dắt tay con đi về cuối con đường.
Lặng lẽ lái xe về nhà hết quãng đường, bạn nhỏ lao vào nhà trước.
Hai người họ thong thả đứng ở lối vào và thay giày.
Trình Hoài Cẩn giúp cô treo áo khoác, khoác vai cô cùng đi lên lầu.
Bằng ngữ điệu bình thường nhất, anh đột nhiên nói: "Có lẽ em đã biết từ sớm."
Tô Chi quay đầu nhìn anh: "Sao ạ?"
Trình Hoài Cẩn lặng lẽ nhìn cô, chậm rãi nói: "Lúc trước anh nghĩ, cho dù như thế nào anh cũng sẽ không thừa nhận. Điều đó là vô đạo đức, đáng hổ thẹn và không thể cho phép. Nhưng giờ nghĩ lại, thật ra không cần phải che giấu."
Tô Chỉ mím môi nhìn anh, không biết anh định nói gì.
Trình Hoài Cẩn cười nhạt, sau đó anh cúi xuống hôn lên môi cô.
"Tiểu Chỉ, anh yêu em."
"Bắt đầu từ năm ấy, khi anh hai mươi bảy tuổi."