Thuần Phục

Chương 19: Không biết phải làm sao




Tối đó Giang Nghiên Nguyệt và Giang Triết ở lại dùng bữa tối, Tô Chỉ ăn rất ít, chỉ nói vẫn còn bài tập phải bổ sung rồi quay về phòng ngủ trước.

Suốt cả buổi tối cứ cảm thấy hơi lờ đờ uể oải, cũng không biết là cơ thể thật sự không khỏe hay sao mà vừa tắm rửa xong là cô đổ gục ngủ thiếp đi luôn.

Trong giấc mơ tựa như đang lênh đênh trên mặt biển phong ba bão táp. Cô choáng váng muốn nắm chặt lấy thứ gì đó, nhưng khi đưa tay ra, nơi ấy lại chỉ là một cơn sóng lạnh lẽo. Cơn sóng ấy hoàn toàn nuốt chửng lấy cô, rồi lại hất tung cô lên thật cao.

Tới nửa đêm, nhiệt độ cơ thể nóng lạnh thất thường cuối cùng đã đánh thức Tô Chỉ dậy. Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, nhưng cơ thể lại cảm thấy rét lạnh đến phát run.

Từ từ mở mắt ra. Một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống từ trán cô, Tô Chỉ khẽ mấp máy miệng mới phát hiện môi mình vừa khô nứt lại vừa lạnh như băng.

Cô bị sốt rồi. Từng cơn rét lạnh ập đến, đầu tóc ướt sũng mồ hôi nhưng vẫn cảm thấy lạnh đến lạ thường.

Tô Chỉ từ từ ngồi dậy khỏi giường, cô cảm thấy hơi choáng váng. Khoảnh khắc chui ra khỏi chăn, sau lưng như bị ngâm trong mặt nước lạnh giá. Cô đưa tay ra chạm vào mới phát hiện lưng mình đã ướt đẫm từ lâu.

Bây giờ lại tiếp xúc với không khí khiến cô không khỏi rùng mình thêm một lần nữa.

Tô Chỉ với tay bật điện thoại, bây giờ vẫn chưa tới bốn giờ mười lăm. Cô vén chăn ra, cố nén cơn buồn nôn âm ỉ trong bụng rồi đi ra phòng khách.

Cô nhớ lúc mới đến đây, dì Lý đã từng nói với cô, trong ngăn kéo ở phòng khách có vài loại thuốc men thường dùng, lúc nào cần thì có thể tự đi lấy.

Gian phòng khách luôn sáng sủa vào ban ngày, giờ đây cũng không hẳn là tối om.

Qua ô cửa kính nối liền với sân trước, một ánh đèn dìu dịu hắt tới, lặng lẽ trải ra khắp gian phòng khách rộng lớn.

Bước đi hơi lâng lâng nhưng cô vẫn cố gắng giữ yên lặng. Bàn chân trần băng qua phòng khách, tựa như bước qua một mặt hồ vô cùng nông.

Tô Chỉ ngồi xổm xuống cạnh chiếc tủ trong góc. Kéo ngăn tủ ra, bên trong là đầy ắp các loại thuốc thang được sắp xếp gọn gàng. Cô mím chặt môi, cố gắng kìm nén cơn ớn lạnh ngày càng lâng lâng trong người.

Thuốc thang trong ngăn kéo tủ rất nhiều, cứ xếp chồng từng tầng từng lớp lên nhau. Cô buộc phải bỏ từng hộp thuốc không liên quan ra mới có thể tiếp tục lục lọi tìm kiếm.

Nhưng Tô Chỉ lục tung hết các hộp thuốc trong ngăn kéo mà cũng không tìm được thuốc hạ sốt.

Cô hơi đờ đẫn nhìn ngăn kéo đã trống rỗng, một lúc sau mới quyết định bỏ hết thuốc về chỗ cũ.

Giây phút cô giơ tay lên, một hộp thuốc đựng trong bình thuỷ tinh rơi xuống mặt sàn cứng vang lên một tiếng bịch.

Trong gian phòng khách rộng rãi trống trải, tiếng động này tựa như đập vào lòng người.

Lông mày Tô Chỉ cũng nhảy dựng lên, vội vàng nhặt bình thuốc lên bỏ vào ngăn kéo tủ.

Sáng mai lại hỏi sau vậy.

Cô quyết định không lãng phí thời gian ở đây nữa.

Tất cả số thuốc bị lôi ra đều được Tô Chỉ xếp lại ngay ngắn vào ngăn kéo. Cô giơ tay nhẹ nhàng đóng ngăn kéo lại, nhưng vừa định đứng dậy thì lại nghe thấy một tràng tiếng bước chân rất khẽ.

Một cảm giác căng thẳng vô cớ. Cơn cuộn trào trong dạ dày cũng như được khơi dậy.

Tô Chỉ có chút khó chịu ngồi im tại chỗ nhìn về hướng tiếng bước chân đó.

Đôi dép lê màu xám bước xuống từ cầu thang tầng hai. Một chiếc áo ngắn tay màu đen, phía dưới là chiếc quần dài màu xám rộng rãi thoải mái.

Trình Hoài Cẩn bước xuống cầu thang, cách một gian phòng khách rộng rãi, anh cứ thế lặng lẽ nhìn Tô Chỉ.

Trong phòng khách mờ tối, cô được bao trùm bởi một nguồn sáng màu vàng mờ ảo. Thân trên dán chặt vào đôi chân đang gập lại, chỉ lộ ra cánh tay và mắt cá chân trắng tựa tơ lụa.

Đôi chân trần mảnh mai dán lên mặt sàn mang lại một cảm giác mỏng manh dễ vỡ.

Mà hơn hết cũng là bởi vì gương mặt và đôi môi trắng nhợt của cô lúc này.

“Đang tìm gì?” Trình Hoài Cẩn không hề bước về phía cô, anh chỉ đứng từ phía xa xa hạ mắt nhìn cô.

Tô Chỉ ngẩng lên nhìn anh, cẳng chân bị thiếu máu khiến cô bắt đầu có cảm giác choáng váng lâng lâng. Đáng lẽ cô nên từ từ đứng dậy, ngồi lên ghế sofa một lúc mới phải.

Tô Chỉ cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng cô không cách nào đứng lên được. Bởi vì lúc nãy cô không mặc nội y ra đây.

Cô không thể đứng lên được.

Tô Chỉ vờ như thuận tay vịn chặt vào cái tủ trước mặt, cố ổn định giọng, nhẹ nhàng hỏi: “Nhà chú có thuốc hạ sốt không?”

“Cháu bị sốt rồi sao?” Trình Hoài Cẩn nhấc chân định bước về phía cô, nhưng Tô Chỉ lại vô thức rụt người về phía sau.

Nhịp tim đập loạn xạ. Cơn rạo rực xen lẫn cảm giác sức cùng lực kiệt khiến cô không thể không vịn chặt vào chiếc tủ kia.

Cô có cảm giác như mình sắp gục xuống ngất lịm đi.

Thế rồi Trình Hoài Cẩn đã dừng bước.

Anh vẫn đứng ở nơi cách cô rất xa, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía này càng giống như đang nghiên cứu điều gì đó. Phút chốc sau, anh cất lời: “Vào phòng ngủ thay quần áo đi, tôi đưa cháu tới bệnh viện.”

Nói xong, Trình Hoài Cẩn cũng không nấn ná thêm nữa mà nhấc chân đi lên lầu luôn.

Một sợi dây vốn đang căng ra trong lòng Tô Chỉ, trong nháy mắt đã được nới lỏng. Cơ thể cô cũng hoàn toàn mất hết sức lực, một âm thanh nặng nề vang lên, cả người cô ngồi phịch xuống mặt đất.

Năm giờ sáng, Trình Hoài Cẩn lái xe đưa Tô Chỉ đến một bệnh viện tư nhân.

Sau khi đo thân nhiệt và làm kiểm tra đơn giản, xác định đúng là cô đã bị sốt. Bác sĩ tiêm một mũi hạ sốt cho Tô Chỉ, kêu cô cứ yên tâm ngủ một lúc trong phòng bệnh.

Tô Chỉ không thể nói thêm lời nào với Trình Hoài Cẩn được nữa, cảm giác khó chịu và mệt mỏi đến choáng váng chẳng mấy chốc đã kéo ý thức của cô chìm xuống mặt biển sâu lênh đênh vô định đó.

Nửa đợt sóng lớn đầu tiên dần lắng xuống dịu êm. Nửa đợt sóng sau, cô tựa như đang ngửa mặt trôi lênh đênh trong bể bơi gia nhiệt dưới tầng ngầm.

Ánh đèn êm dịu, mặt nước phẳng lặng. Tựa như đang dịu dàng dung nạp cô vào đó.

-

Đến tầm ba giờ chiều, Tô Chỉ từ từ tỉnh lại.

Trong phòng bệnh đơn yên tĩnh, mặt tường được sơn lên gam màu be rất nhạt.

Rèm cửa chớp màu trắng chỉ mở hờ ra non nửa, ánh nắng chói chang của buổi ban chiều bị cắt gọt thành những sọc vàng nhạt rải ngay ngắn lên chiếc giường bệnh màu trắng.

Mọi thứ dần trở nên tĩnh lặng, lắng đọng. Tựa như đặt vào một khung tranh cũ kĩ được bảo quản cẩn thận.

Cơ thể ướt đẫm mồ hôi lúc trước đã biến mất từ lâu. Trong chăn là cảm giác khô ráo vừa phải áp lên cơ thể cô mới thật thoải mái làm sao.

Tô Chỉ chầm chậm mở mắt ra, trên ghế sofa cách đó không xa, Trình Hoài Cẩn đang lặng lẽ ngồi đó.

Anh vẫn đang mặc bộ đồ tây màu xám khói lúc đưa cô tới đây, áo khoác ngoài để mở, cơ thể dựa vào ghế sofa bằng da lộn màu nâu.

Hai chân vắt chéo. Ánh nắng phía sau hắt lên sườn mặt của anh, khắc họa nên những đường viền vàng nhấp nhô men theo dáng hình cao lớn thẳng tắp ấy.

Anh đang cúi đầu nghiêm túc đọc một cuốn sách, hàng mi buông rủ cũng đổ bóng mờ mờ dưới mắt anh.

Tô Chỉ nhẹ nhàng dém chăn xuống dưới cằm, một tiếng cọ xát rất khẽ, cô nghe thấy “bộp” một tiếng. Ngẩng đầu lên, chợt thấy Trình Hoài Cẩn cũng đang ngẩng lên nhìn cô.

Do ngược sáng nên cô khẽ nheo hai mắt lại.

Trình Hoài Cẩn đặt cuốn sách sang một bên, anh đứng dậy khép chặt tấm rèm cửa chớp màu trắng lại.

Tô Chỉ lại từ từ hé mắt ra, cứ thế nhìn Trình Hoài Cẩn tiến về phía giường bệnh của mình. Anh khẽ khom người, Tô Chỉ lặng lẽ cụp mắt.

Hơi thở lành lạnh như ẩn như hiện tựa màn mê chướng ẩn nấp trong đêm tối, cô nín thở nhưng rồi cũng không nhịn được nhẹ nhàng hít vào.

Bóng dáng người đàn ông che khuất gần hết ánh sáng, Tô Chỉ chỉ có thể nhìn vào chiếc áo sơ mi trắng mặc bên trong của anh. Phía dưới có vài đường nếp gấp từ từ hiện ra, rốt cuộc anh đã ngồi ở đó bao lâu rồi?

Tô Chỉ kiềm chế ý định tiếp tục suy nghĩ miên man trong lòng, hướng ánh mắt nhìn đi chỗ khác.

Trình Hoài Cẩn giơ tay ấn chuông báo ở đầu giường cô, nhẹ giọng nói: “Người bệnh tỉnh rồi.”

Chẳng mấy chốc, một vị bác sĩ đưa theo y tá đến đo lại thân nhiệt cho Tô Chỉ một lần nữa.

“Anh Trình, cô Tô đã hạ sốt rồi, lát nữa ăn thêm chút đồ là có thể về nhà.”

Trình Hoài Cẩn nói cảm ơn với bác sĩ, sau đó lại khép cửa phòng lại.

Người đàn ông ngồi trở lại lên ghế sofa, nhưng lại chẳng thấy cầm sách lên nữa, anh chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn Tô Chỉ đang ngồi trên giường bệnh.

Tô Chỉ khẽ dựa người vào chiếc gối mềm mại, ánh mắt cô bất giác nhìn vào những ngón tay đan vào nhau của anh.

Khoảng lặng này thật khiến cho con người ta khó chịu.

Nhất là khi cô vẫn nhớ rõ mồn một những lời mà Giang Triết và Giang Nghiên Nguyệt đã nói.

Cô không biết nên nói điều gì với Trình Hoài Cẩn, cũng chẳng biết có thể nói với anh những gì.

Nhưng Trình Hoài Cẩn lại chủ động lên tiếng: “Là vì chiều hôm qua ngồi lại trong phòng ăn quá lâu hay sao?”

Tô Chỉ đưa mắt nhìn sang. Trong phút chốc, cô đã chấp nhận cái lý do này.

“Tại điều hòa lạnh quá.”

“Lần sau nên chú ý hơn.” Ngữ khí nói chuyện của Trình Hoài Cẩn vẫn bình thản là thế, nhưng Tô Chỉ lại cảm thấy sống mũi cay cay một cách vô cớ.

Lời nói của anh nghe như đang trách móc.

Cũng tựa như đang cảnh cáo cô, sẽ chẳng có ai chịu trách nhiệm với cháu, ngoại trừ chính bản thân cháu ra.

Một cảm giác tủi thân mãnh liệt không thể lý giải được chợt dâng lên trong lòng Tô Chỉ. Thật ra cô cảm thấy, chẳng phải chỉ vì hơi lạnh điều hoà phả qua phả lại trong phòng ăn hồi chiều hôm qua khiến cô phát sốt rồi nhập viện, mà còn có một lý do khác cô cảm thấy rất hợp lý nhưng lại không sao nói ra thành lời.

Bởi lẽ đó mà cô cảm thấy oan ức, oan ức khi phải gánh vác phần lỗi lầm đã không chăm sóc tốt cho bản thân. Và rồi cũng cô cũng cảm thấy trái tim mình run rẩy, run rẩy vì ranh giới quá rạch ròi trong lời nói của anh.

“Cháu nên chăm sóc tốt cho bản thân.”

Bởi vì sẽ chẳng có ai chịu trách nhiệm với cháu, và cũng chẳng có ai phải chăm sóc cháu.

Tô Chỉ khẽ cụp mắt, lát sau lại nhìn về phía Trình Hoài Cẩn: “Xin lỗi.”

Giọng nói của cô lạnh tựa ánh trăng trong đêm đông, âm sắc rõ ràng mà lại sắc bén: “Tôi không nên bị bệnh, cũng không nên gây thêm phiền phức cho chú. Nói thật, ba mẹ vứt bỏ tôi cũng phải thôi, bất kể ở nơi nào, tôi luôn là thứ trách nhiệm mà người khác không nên phải gánh vác. Đối với chú thì lại càng là như vậy. Cho nên tôi thật sự rất xin lỗi, tôi không nên làm phiền đến chú như thế này.”

“Sau này tôi cũng sẽ không gây thêm phiền phức cho chú, cũng sẽ không khiến chú phải nhọc lòng và lãng phí thời gian trên người tôi nữa. Trong lòng tôi tự hiểu, chẳng có ai là phải bỏ thời gian và sức lực vì tôi cả.”

Những chiếc gai nhọn đã từng biến mất ấy, giờ phút này lại bắt đầu sinh trưởng trở lại.

Cơ thể Tô Chỉ trở nên cứng đờ, cô chỉ máy móc nói tiếp như đang tự ngược đãi chính mình: “Thật ra bản thân tôi cũng tự biết rõ, tôi chỉ nên sống một thân một mình thôi, ai gặp phải tôi là xui xẻo của người đó, tôi cũng không nên kéo thêm nhiều người nữa xuống nước. Cũng chẳng sợ chú cười chê gì đâu, lần trước chú hỏi tôi có muốn thi đại học không, tôi nói tôi không biết. Thật ra tôi muốn thi lắm chứ, vì tôi đã chẳng còn gì rồi, nếu không học thì tôi cũng chẳng biết mình phải làm sao nữa. Tôi…”

“Nếu cháu còn tiếp tục hạ thấp chính mình như vậy nữa,” Trình Hoài Cẩn lạnh giọng cắt ngang lời cô, “tôi sẽ cảm thấy những điều trước kia mình làm đều là vô nghĩa.”

Tô Chỉ mím chặt môi nhìn về phía anh.

Sắc trời ngoài cửa sổ đã dần ngả tối, tấm rèm cửa chớp màu trắng chỉ phản chiếu lại ánh đèn càng thêm phần lạnh lẽo. Trình Hoài Cẩn khẽ nhíu mày, trong mắt anh là sự rét lạnh mà cô không thường hay nhìn thấy.

Đột nhiên, một cơn rùng mình không thể đè nén cứ thế lan ra từ da đầu Tô Chỉ. Ngón tay cô lạnh buốt không thôi, và rồi cô cũng nhận ra những lời tự hạ thấp bản thân quá mức cực đoan ấy rốt cuộc đã làm tổn thương người khác đến nhường nào.

Huống hồ gì mỗi một câu từ ấy thốt ra, thật ra đều là tổn thương chính mình. Là sự nhạy cảm, là nỗi tự ti đến cực đoan.

Lưỡi dao sắc bén chĩa về phía Trình Hoài Cẩn, há chẳng phải cũng là nhắm vào chính cô đấy sao.

Giọt nước mắt nóng hổi dâng trào trong hốc mắt Tô Chỉ, cô vội quay đi, vùi mình dưới lớp chăn.

Hai bàn tay bụm chặt lấy gương mặt. Cô cảm thấy mình đã hết thuốc chữa rồi.

Sự nhạy cảm đến cực đoan, đa sầu đa cảm đến hết thuốc chữa.

Đứng trước mặt Trình Hoài Cẩn, cô trở nên yếu đuối đến không thể hiểu nổi.

Anh giận rồi sao. Anh giận rồi.

Anh sẽ ghét bỏ cô sao. Anh sẽ ghét bỏ cô thôi.

Một khoảng lặng ngắn ngủi, Tô Chỉ nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra rồi đóng lại.

Cô không thể nín nhịn được nữa, đành chôn vùi mọi âm thanh dưới tấm chăn.



Hơn sáu giờ tối, Tô Chỉ ăn uống đơn giản chút đồ ăn dinh dưỡng trong bệnh viện. Trình Hoài Cẩn đã rời đi, là dì Lý tới giúp cô thu dọn đồ đạc.

“Buổi chiều cậu Trình bận chút chuyện nên dặn tôi đến đón cô Tô về nhà.” Dì Lý xách bộ quần áo cô đã thay ra trước đó, dẫn cô ra bãi đậu xe.

Tài xế đã đợi sẵn ở đó, Tô Chỉ nói cảm ơn với dì Lý và tài xế, sau đó lẳng lặng chẳng nói câu nào cứ thế ngồi vào ghế sau, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô không khỏi cảm thấy bi quan, tựa như đứng trong vũng đầm lầy sớm đã lún sâu hai chân. Rõ ràng đã sớm biết rõ.

Nhưng cô vẫn không ngăn nổi mình. Khung cảnh ngoài cửa sổ cứ thế vụt qua như con thoi không ngớt, rõ ràng mà cũng thật mơ hồ.

Sau hơn nửa tiếng lái xe, lúc gần về đến nhà, sắc trời đã tối hẳn.

Tài xế cho xe dừng ở trước cửa biệt thự, Tô Chỉ theo dì Lý xuống xe.

Giây phút ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Trình Hoài Cẩn đang đi ra từ gara.

Phía xa xa, cách nhau một bãi cỏ rộng lớn.

Bốn mắt nhìn nhau.

Rõ ràng, vạn vật đã chẳng còn sáng rõ nữa. Màn trời tối đen, ánh đèn lờ mờ.

Ấy vậy mà đôi đồng tử đen láy của anh vẫn hệt như ánh lửa vừa được quẹt cháy, hừng hực thiêu đốt trái tim cô.

Tô Chỉ vội lảng tránh ánh mắt. Sắc mặt cô lạnh lùng, cứ thế lẳng lặng đi theo dì Lý tới cửa.

Ở chỗ huyền quan, dì Lý đã mang quần áo đến phòng giặt đồ trước. Còn Tô Chỉ thì nhanh chóng xỏ dép của mình vào, định né tránh bất cứ lời hỏi han nào tới từ Trình Hoài Cẩn.

Nhưng ngay giây phút cô vừa định rời đi, Trình Hoài Cẩn lên tiếng gọi cô lại.

“Buổi chiều tôi phải tới trường trung học Bắc Xuyên một chuyến.” Ngữ khí nói chuyện của anh vẫn bình tĩnh là thế.

“Tôi biết chú rất bận, tự tôi có thể chăm sóc tốt cho bản thân.” Còn giọng điệu của cô thì cũng vẫn sắc bén như vậy.

“Trung học Bắc Xuyên tốt hơn ngôi trường cháu đang theo học, tỉ lệ học lên và chất lượng dạy học cũng đều cao hơn.”

Tô Chỉ quay lưng về phía anh, cô không hiểu hàm ý của anh, và cũng chẳng đáp lại.

Giống như hoàn toàn chẳng còn gì để mất, cô biết rõ giữa họ đã chẳng thể có bất cứ khả năng nào nữa.

Nhưng Tô Chỉ làm sao cũng không nghĩ tới, Trình Hoài Cẩn lại đi thẳng tới trước mặt cô.

Cứ thế lẳng lặng nhìn cô.

Anh giận rồi.

Hiện giờ cô rất chắc chắn chuyện này.

Ấy thế mà lại là một tiếng thở dài khe khẽ đến mức gần như không thể nghe thấy. Tựa như thật sự không biết phải làm sao.

Nhưng rõ ràng trong giọng nói của anh không hề có lấy nửa phần mất kiên nhẫn:

“Tôi chỉ muốn hỏi cháu có đồng ý tới trường trung học Bắc Xuyên học không?”

“Nếu đồng ý, ngày mai tôi sẽ làm thủ tục chuyển trường giúp cháu.”