Buổi tối đầu tiên trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Tô Chỉ cứ đi loanh qua loanh quanh trong sân vườn trước nhà. Hồi tối cô đã ăn ba miếng bánh ngọt trong tiệm, thế là giờ chướng bụng đến nỗi không thể ngủ được.
Về đến nhà là Trình Hoài Cẩn đi thẳng lên lầu. Lúc tắm rửa xong xuôi đi ra ngoài, anh thấy trong điện thoại có năm cuộc gọi nhỡ.
Anh đứng bên giường nhìn vài giây rồi hạ tay bấm nút gọi đi.
Sau ba tiếng tút ngắn ngủi, đầu bên kia đã nghe máy.
“Anh hai.” Giọng nói của Giang Nghiên Nguyệt đã khôi phục lại như bình thường, thậm chí lúc này còn mang theo đôi phần hàm ý nũng nịu làm lành.
Trình Hoài Cẩn cầm theo điện thoại, từ tốn bước ra ban công, "Có chuyện gì sao?"
“Anh hai, anh còn giận em sao?” Trong giọng điệu của Giang Nghiên Nguyệt xen lẫn chút tủi thân, “Ba em cũng đã phê bình em rồi, nói là em không nên mặc kệ công việc của anh, cứ nằng bắt anh cùng về với em cho bằng được.”
“Ừm.” Trình Hoài Cẩn đáp lại một tiếng, anh dừng bước đứng bên cửa sổ.
Vì màn đêm đã buông xuống, trên bãi cỏ rộng lớn ở sân trước chỉ để lại hai ngọn đèn đường cao thẳng để thắp sáng, ánh đèn ảm đạm lờ mờ bao phủ lên bãi cỏ.
Ai đó mặc một chiếc váy hai dây màu vàng nhạt đang loanh quanh dạo bước men theo mép bãi cỏ.
"Anh hai, hai ngày nữa anh có thể đi cùng em lấy bộ dụng cụ pha trà cho ba em được không? Ngay ở phía nam Bắc Xuyên thôi."
Giang Nghiên Nguyệt vẫn tiếp tục nói bên tai anh, "Buổi tối ba em bảo Giang Triết đến đón em rồi."
Ánh đèn vàng cũng đổ bóng xuống mái tóc cô một tầng sắc vàng, khiến mọi thứ mới trở nên mờ ảo và êm dịu làm sao.
“Anh hai? Anh có đang nghe em nói không?”
Trình Hoài Cẩn xoay người đi vào phòng ngủ: “Đến lúc đó anh sẽ đi đón em.”
"Được, em biết ngay anh hai sẽ không giận em đâu mà!" Giọng điệu của Giang Nghiên Nguyệt thoáng cái vui vẻ hẳn lên, "Vậy mấy ngày nữa chúng ta gặp lại nhé, anh hai."
“Ừm.” Trình Hoài Cẩn đáp lại một tiếng rồi cúp điện thoại. Anh đặt điện thoại lên bàn, sau đó đi đến tủ sách lấy một cuốn ra.
Đến bìa sách còn chưa kịp mở ra thì đã nghe thấy điện thoại vang lên một tiếng "ting" báo có tin nhắn đến. Anh khẽ mím môi, giơ tay cầm lấy điện thoại.
Hàng lông mày lập tức nhíu lại rồi từ từ giãn ra.
Trình Hoài Cẩn quay đầu nhìn ra hướng ban công, rồi lại đọc hết tin nhắn đó một lượt từ đầu đến cuối.
-
Tô Chỉ đi loanh quanh bên ngoài gần hai mươi phút, cuối cùng cũng cảm thấy không còn chướng bụng nữa thì mới quay trở vào trong nhà. Khi cánh cửa lùa mở ra, cô nhận ra trong phòng khách vẫn còn sáng đèn.
Bước vào trong mới thấy không ngờ là Trình Hoài Cẩn đang đứng rót nước uống ở phía sau bản đảo bếp.
Anh mặc một chiếc áo tay ngắn màu xám rộng rãi, mái tóc vẫn còn hơi ẩm ướt ngoan ngoãn rủ xuống phần trán của anh.
Lúc này, một làn gió mát lùa qua cánh cửa trượt vẫn chưa khép lại, khiến Tô Chỉ run lên trong thoáng chốc. Bởi vì Trình Hoài Cẩn đang lẳng lặng nhìn cô không nói lời nào.
Anh đang đợi cô.
Tô Chỉ bất chợt có một dự cảm không lành, mặc dù tối nay Trình Hoài Cẩn đã thể hiện ra một mặt hòa nhã dễ gần đến lạ thường, thế nhưng vào ngay lúc này, cô cảm thấy nếu mình còn không rời đi thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Thế là Tô Chỉ nhanh chóng gật đầu rồi nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn với Trình Hoài Cẩn: “Chúc ngủ ngon.” Nói xong liền lon ton bước về phía phòng ngủ của mình.
Ai ngờ vừa mới đi được hai bước, cô đã nghe thấy Trình Hoài Cẩn ở phía sau gọi mình: "Lại đây."
Tô Chỉ lập tức dừng bước.
Trình Hoài Cẩn đặt lại cốc lên bàn, anh chậm rãi bước tới ghế sofa ngồi xuống, giọng điệu không khoan nhượng: "Lại đây."
Trái tim rơi lộp bộp xuống đất, cô đã không thể khống chế nổi cơ thể mình nữa.
Tô Chỉ quay đầu lại, thấy Trình Hoài Cẩn đang dựa vào ghế sofa chờ mình đi qua, gương mặt vẫn điềm nhiên như không.
Trong lòng đắn đo một hồi, cuối cùng Tô Chỉ lựa chọn đầu hàng. Cô chậm chạp bước đến bên cạnh Trình Hoài Cẩn, cố giả vờ bình tĩnh: "Có chuyện gì sao?"
Trình Hoài Cẩn liếc nhìn cô một cái, “Ngồi đi.” Nói rồi anh lấy điện thoại của mình ra.
Tô Chỉ quét mắt nhìn một cái rồi ngồi lên tấm thảm bên cạnh bàn trà. Hai tay cô phủ lên trên mặt bàn, ánh mắt dõi theo Trình Hoài Cẩn mở điện thoại.
“Thành tích kỳ thi tháng của cháu.” Trình Hoài Cẩn nói rồi đẩy điện thoại về phía cô.
Đầu óc Tô Chỉ trống rỗng, vội vàng sáp lại gần xem.
Khoảnh khắc cô cúi xuống…
Cơ thể cô trong nháy mắt hoá thành tảng băng không thể cựa quậy.
Đầu gối rắn chắc của người đàn ông giờ đây đang nhẹ nhàng tì lên sườn mặt nghiêng về phía trước của cô. Cô nhấc hai cánh tay đang phủ trên mặt bàn trà lên, nhẹ nhàng che đi sự đụng chạm phía bên dưới như một tấm lưới càng che lại càng lộ.
Có lẽ anh hoàn toàn chẳng hề nhận ra. Rằng sự đụng chạm gần như không thể phát giác ấy thật mềm mại làm sao.
Ấy thế mà vành tai của Tô Chỉ lại nóng bừng lên. Nhưng cô lại không dám cử động.
Cánh tay cô cứng đờ áp lên mặt bàn trà, khoé mắt khẽ len lén liếc nhìn Trình Hoài Cẩn.
Ánh mắt của người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh xem nội dung trong điện thoại, anh chống hai khuỷu tay lên chân, chờ đợi phản hồi của cô.
Trái tim Tô Chỉ nhảy múa điên cuồng. Anh không hề phát hiện ra.
Mà giờ phút này cô cũng càng không dám đột ngột lùi lại. Vì như vậy là quá lộ liễu.
Tô Chỉ cố ép nhịp tim của mình trở lại bình thường, ngón tay cô chậm rãi cầm điện thoại của Trình Hoài Cẩn lại gần.
Nhưng, mọi thứ sao mà khó khăn quá.
Thứ xúc cảm rắn chắc đến thế, sự đụng chạm rõ ràng đến vậy. Cô không cách nào lờ đi những thứ cảm giác ấy, mỗi dây thần kinh trong cơ thể cô đều được phóng đại vô hạn vào giây phút này.
Ngay cả hít thở cũng trở thành xa xỉ.
Cô trở nên không còn là chính mình, mà cũng trở nên là chính mình hơn bao giờ hết.
Một thứ dụ.c vọng thấp hèn khó mà dập tắt khiến cô không sao động đậy được vào lúc này.
Tô Chỉ không cách nào phủ nhận được, rằng cô thích ở gần Trình Hoài Cẩn.
Thích mùi hương trên người anh, cũng thích luôn cả hơi ấm nơi bàn tay anh.
Chỉ lần này, có chút gì đó vượt qua lằn ranh giới mất rồi. Cô sợ hãi, nhưng cũng lại tham luyến không thôi.
Tham lam mơ ước lằn ranh giới mờ nhạt trong khoảnh khắc này, nó khiến cô cứ ngỡ như trước giờ giữa họ không có bất cứ điều cấm kỵ nào.
Thế nhưng, làm sao mà không có được đây? Làm sao mà không có điều cấm kỵ nào được chứ?
Trong giây phút ngơ ngẩn, giống như có một chậu nước lạnh từ từ dội xuống từ trên đỉnh đầu cô.
Cái lạnh thấu xương lan khắp tứ chi cũng khiến cô nhìn rõ đường ranh giới rõ ràng ấy.
Nếu giữa cô và Trình Hoài Cẩn không hề có bất kỳ ranh giới nào. Vậy thì giây phút này sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Có lẽ cô có thể bộc bạch thẳng thắn niềm yêu thích của mình cho anh nghe, có thể ôm lấy anh, có thể hôn anh. Và cũng có thể lên giường với anh.
Nhưng hiện giờ thì sao? Tô Chỉ thẫn thờ nhìn chiếc điện thoại trong tay mà không nói nên lời.
Trông cô giống như đang cực kỳ nghiêm túc xem tin nhắn trong điện thoại, xem điểm môn toán, điểm môn ngữ văn, và cả điểm môn tiếng anh của cô nữa.
Nhưng trông cô cũng giống như đang chẳng xem cái gì hết.
Trong phòng khách yên tĩnh, tất thảy mọi thứ tựa như rơi vào sự bất động không thể nhúc nhích. Thời gian bị hư vô nuốt chửng, đồng thời cũng cuốn đi mọi cảm xúc.
Thật lâu sau, Trình Hoài Cẩn vươn tay lấy lại điện thoại: "Môn toán và vật lý của cháu đều rất kém."
Anh khẽ cử động cơ thể, Tô Chỉ đã không còn cảm nhận được anh nữa.
"Môn toán và vật lý đều xếp sau hạng bốn mươi trong lớp, bài vở bỏ lỡ quá nhiều rồi." Giọng nói của anh vẫn bình tĩnh đến vậy, cứ thế hạ mắt xuống nhìn Tô Chỉ.
Mái tóc đen óng ả che đi bờ vai tròn nhỏ nhắn của cô, trông cô như thể đang chìm trong thứ tâm trạng u uất nào đó, khi ngẩng đầu lên, phía đuôi mắt có chút đỏ hoe.
Tô Chỉ chẳng nói chẳng rằng. Thật ra cô thậm chí còn không nhìn rõ rốt cuộc mình thi được bao nhiêu điểm nữa, chỉ ngẩng đầu lên yên lặng nhìn Trình Hoài Cẩn như thế.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Trình Hoài Cẩn, cho đến lần đầu tiên bước chân vào tiểu khu này.
Lần nào cũng vậy, trong vô số lần. Cô luôn biết khoảng cách giữa mình và Trình Hoài Cẩn.
Khoảng cách về tuổi tác, khoảng cách về kinh nghiệm từng trải, khoảng cách về xuất thân.
Tô Chỉ không khỏi nghĩ đến Giang Nghiên Nguyệt, cô ta sinh ra đã mang dáng dấp đậm chất của cô thiếu nữ e ấp dịu dàng (1) phương Nam, nói năng cũng rất nhẹ nhàng. Cô ta và Trình Hoài Cẩn lớn lên bên nhau, có cả học thức và kinh nghiệm từng trải tương xứng với Trình Hoài Cẩn.
Vậy mà Trình Hoài Cẩn vẫn đối xử với Giang Nghiên Nguyệt như thế đấy.Vẫn là vẻ lạnh nhạt và không chút nể nang đó.
Không khác gì lần đầu tiên hai người họ gặp nhau.
Trình Hoài Cẩn không để Giang Nghiên Nguyệt vào mắt. Tô Chỉ thầm nghĩ.
Vậy còn cô thì sao? Nói thật, đến cả Giang Nghiên Nguyệt cô cũng không bằng.
Ánh mắt Tô Chỉ nhìn lướt qua gò má của Trình Hoài Cẩn, phía bên ngoài cửa sổ, ánh trăng lành lạnh rót vào gian phòng khách rộng lớn.
Đâu đó như cũng rót vào trái tim cô. Ánh trăng lạnh lẽo ấy, giây phút này nó khiến cô đồng cảm sâu sắc.
Những niềm vui nhẹ nhàng dạt dào ấy đã che mờ hai mắt cô, giờ đây cô cũng đã được nếm mùi cái gì gọi là vật cực tất phản.(2)
Thật ra hai người chẳng làm gì cả. Chẳng qua chỉ là vượt qua ranh giới một cách vô ý đến không thể vô ý hơn, nhưng như thế cũng đủ để khiến cô hoàn toàn bình tĩnh trở lại rồi.
Cảm giác rạo rực nóng bỏng trong người đã tiêu tan từ lâu. Tô Chỉ nhìn Trình Hoài Cẩn, nhẹ nhàng nói: "Vừa rồi tôi không nhìn rõ, có thể xem lại lần nữa không?"
Ánh mắt Trình Hoài Cẩn rũ xuống gò má cô, tối nay anh dịu dàng đến lạ.
Anh lại mở điện thoại ra, nhấp vào tin nhắn đó.
Tô Chỉ cố ép mình phải tập trung vào chuyện cô nên quan tâm, nhưng cô đúng là đã đánh giá bản thân quá cao rồi.
Ngón tay của Trình Hoài Cẩn rất dài, đốt ngón tay gồ lên mang tới cảm giác khớp xương rõ ràng. Viền móng tay gọn gàng và sạch sẽ như chính con người anh.
Ánh mắt cô vẫn thẫn thờ hồi lâu, nhưng lần này Trình Hoài Cẩn lại không kiên nhẫn chờ đợi nữa: “Cháu có ý định thi đại học không?”
Câu hỏi của anh rất thẳng thắn, cũng có đôi phần bén nhọn không thể né tránh.
Lúc này Tô Chỉ mới từ từ bừng tỉnh, từng con số trên điện thoại dần trở nên rõ nét.
Toán: 109+18, Lý: 57. Cũng không chênh lệch bao nhiêu so với dự đoán của cô. Điểm tổng cũng là từ dưới đếm lên.
"Nếu với điểm số như thế này, trường xét tuyển đợt một gần như là không thể."
Thật ra giọng nói của anh vẫn không hề có sự biến hoá quá lớn, nhưng Tô Chỉ lại cảm thấy cả cơ thể như đang mất đi hơi ấm.
“Tôi kém cỏi quá” Cô nói. Bất kể là ở phương diện nào.
“Ý tôi không phải vậy.”
“Tôi biết.” Cô không phản bác lại, chỉ nói lại lần nữa, “Tôi quá kém cỏi.”
Trình Hoài Cẩn hơi đổ người về phía trước, ánh mắt anh hoàn toàn rơi trên nửa khuôn mặt góc nghiêng của cô.
Sự thoải mái khi cô tung tăng bơi lội, sự cảm tính khi cô xem phim, và cả niềm vui sướng khi ở tiệm đồ ngọt lúc nãy nữa. Tại thời điểm này, tất thảy đã bị rũ bỏ hết.
Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, đôi môi cô cũng trở nên vô cùng nhợt nhạt.
Trình Hoài Cẩn khựng lại một lúc, anh hỏi lại một lần nữa: "Cháu có ý định thi đại học không?"
Tô Chỉ quay đầu nhìn Trình Hoài Cẩn, sao cô lại không có chứ?
Cô sẽ không bao giờ quên được cái cảm giác lần đầu tiên bước chân vào Đại học Bắc Xuyên.
Nhưng dựa vào điểm số của cô thì đến cả trường xét tuyển đợt một còn khó khăn nghìn trùng, chứ đừng nói là Đại học Bắc Xuyên.
“Tôi không biết.” Cô lí nhí nói.
Càng giống như đang cuống quýt che giấu đi tham vọng của mình trong nỗi sợ hãi. Sợ rằng mình sẽ không với tới, sợ sẽ bị anh chê cười một cách tàn nhẫn.
Dưới ánh đèn lặng yên, Trình Hoài Cẩn nhìn xoáy sâu vào Tô Chỉ. Anh từ từ ngồi thẳng dậy, tựa như đang yên lặng suy nghĩ.
Một lúc sau, anh hỏi: “Vậy tức là cháu cũng có ý định muốn thi, phải không?”.
Trình Hoài Cẩn chuyển điện thoại sang ứng dụng lịch, vuốt trái vuốt phải để xem ngày, "Vẫn còn khoảng ba tháng nữa mới đến kỳ nghỉ đông, về sau mỗi tối khi về nhà tôi sẽ giúp cháu học bù môn toán và vật lý hai tiếng, cháu có ý kiến gì không?”
Tô Chỉ quay qua nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin được, đôi mắt của Trình Hoài Cẩn rất sâu, lúc này đôi mắt ấy đang nghiêm túc nhìn cô.
Cô nằm bò ra bên chân anh, ánh mắt lẳng lặng nhìn xuống của anh cũng giống như một tấm lưới khổng lồ vô hình. Cứ thế hoàn toàn bao trùm lấy cô.
Tô Chỉ cảm thấy sợ hãi đầy hèn nhát. Nhưng lại không sao từ chối được.
Cô không thể nào từ chối ý tốt đến từ Trình Hoài Cẩn.
"...Tại sao lại là trước kỳ nghỉ đông?"
"Nếu không có hiệu quả thì cũng không cần thiết phải tiếp tục."
Cổ họng Tô Chỉ khô cứng lại, lát sau cô nói: "...Được."
Trình Hoài Cẩn gật đầu thu điện thoại về, anh lặng lẽ thở hắt ra một hơi như thể đã hết kiên nhẫn.
“Quay về ngủ đi.” Nói rồi anh đứng dậy định đi lên lầu.
Đột nhiên, giọng nói của Tô Chỉ từ phía sau vang lên: "Chú đối xử với mỗi học sinh của mình đều tốt như vậy sao?"
Trình Hoài Cẩn quay người lại.
Phía trước ghế sofa bằng vải tối màu, cô đang ngồi co gối trên tấm thảm. Bộ váy ngủ màu vàng nhạt càng làm tôn lên nước da trắng nõn như ánh trăng lành lạnh của cô.
Đôi mắt đen láy nhìn anh từ phía xa, cũng khiến anh nhớ tới con mèo nọ đã từng đi theo mình một đoạn đường trong đêm tối.
Anh cho nó ăn suốt một khoảng thời gian. Nhưng về sau cũng không còn được nhìn thấy nó lần nào nữa.
Dường như nó đã quay về rồi. Hoặc cũng có lẽ là không.
Trong một thoáng trống rỗng dài đằng đẵng, Tô Chỉ hoàn toàn bị Trình Hoài Cẩn nhìn chăm chú.
Sau đó, cô nghe thấy anh nhẹ nhàng nói: "Tôi không có nhiều thời gian đến vậy."
Dưới ánh đèn sáng rực, Tô Chỉ cảm nhận được một cơn choáng váng.
"Chú sẽ ngăn cản bất kỳ ai định hút thuốc trên đường sao?"
“Không.”
“Chú đối xử với mỗi học sinh của mình đều tốt như vậy à?”
“Tôi không có nhiều thời gian đến vậy.”
Dẫu lúc này Tô Chỉ có tự nhủ với lòng rằng đừng để những ảo tưởng hão huyền, không thể dài lâu đó che mờ hai mắt đến thế nào đi chăng nữa, thì cô vẫn chẳng thể ngăn nổi mình rút ra kết luận từ trong lời nói của anh:
Cô là người đặc biệt.
Trong mắt Trình Hoài Cẩn, cô rất đặc biệt.
- ---------------------------------------------------------
(1) Nguyên văn: 小家碧玉hay “Tiểu gia Bích Ngọc” là một thành ngữ xuất phát từ điển cố của Trung Quốc. Theo ghi chép trong cuốn “Nhạc Uyển” để lại, “Bích Ngọc ca” là sáng tác của Nhữ Nam Vương triều Nam Tống dành cho tiểu thiếp được sủng tên Bích Ngọc của mình. Nhưng vì triều Nam Tống không hề có Nhữ Nam Vương nên người đời về sau nghi ngờ có lẽ là Nhữ Nam Vương của triều Tấn. “Bích Ngọc ca” tổng cộng gồm ba khúc, khúc đầu tiên nói về Bích Ngọc vừa vào độ xuân thì đã được Nhữ Nam Vương để mắt đến, từ đó có thể thấy Bích Ngọc xinh đẹp đến nhường nào. Khúc thứ hai được kể bằng lời của Bích Ngọc: Thiếp chỉ là phận nữ nhi xuất thân từ gia đình nhỏ bé tầm thường (tiểu gia), diện mạo cũng không xinh đẹp xuất chúng, thật sự không dám có ý trèo cao. Khúc thứ ba kể về nhân vật Bích Ngọc cuối cùng cũng xiêu lòng trước tấm chân tình thực ý của Nhữ Nam Vương bèn đồng ý gả cho hắn.
Thành ngữ “Tiểu gia Bích Ngọc” cũng bắt nguồn từ đây, nó được dùng để chỉ những cô con gái xinh đẹp sinh ra trong các gia đình nhỏ hoàn cảnh bình thường, có chút gì đó e ấp dễ gần, khiến người khác muốn được che chở bảo vệ, thường mang vibe kiểu “em gái nhà bên”. Trái ngược với đó là “Thiên kim tiểu thư” hay “Tiểu thư khuê các” thường được biết đến là cô con gái xuất thân từ gia đình quyền quý gia giáo.
(2) Nguyên văn: 物极必反/ Vật cực tất phản ý nói một vật hoặc một sự việc khi phát triển đến điểm cực độ trong giới hạn của nó thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại. Hiểu nôm na nghĩa là việc gì cũng có giới hạn của nó.