Thuận Minh

Chương 98: Chân tướng




Lão viên ngoại Hạ gia và tên sư gia bên kia đang đi về phía bên này, liền thấy nhóm diêm đinh xách mã tặc trọng thương chưa chết tới cạnh rãnh sâu, giơ tay hạ đao, trực tiếp cắt đầu.

Sắc trời đen kịt, huyết quang sau khi chém đầu vẩy ra cũng không thấy rõ cho lắm, nhưng Hạ lão viên ngoại thiếu chút nữa ngồi bệch xuống đất, sư gia tới từ huyện Cao Mật kia càng nôn mửa liên tục, tới trước mặt Lý Mạnh, Lý Mạnh ngẩng đầu liền nhìn hai người bọn họ một cái, ngày thường hai người kia căn bản không dể Lý Mạnh tới diễn trò vớt công lao vào mắt, nhưng bây giờ bị Lý Mạnh nhìn chằm chằm một cái, đầu gối Hạ lão viên ngoại không tự chủ được mà mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất.

Trong miệng lão không ngừng:

“Lý đại nhân, nếu không phải ngài trượng nghĩa cứu viện, bổn trang đã gặp đại họa rồi, đại ân đại đức bậc này, không biết phải thế nào mới có thể báo đáp, nếu là bổn trang có thể làm được, xin đại nhân cứ mở miệng, chắc chắn sẽ hết sức báo đáp.”

Lý Mạnh nhìn hai người trước mặt quỳ xuống, trên mặt hờ hững bất động, hắn cũng không định theo chân bọn họ mà giữ thái độ khách khí gì nữa, nghe đối phương nói những lời như “Phải thế nào mới có thể báo đáp”, Lý Mạnh cười lạnh một tiếng, mở miệng nói:

“Nếu là như vậy, ở đây các người còn có hơn trăm con ngựa, ta cũng không chiếm tiện nghi của các người, mấy chục con ngựa chết ở đây đổi năm mươi thớt ngựa tốt của các ngươi, thế nào?”

Nếu cái này không gọi là chiếm tiện nghi, vậy cái gì mới gọi là chiếm tiện nghi, Hạ lão viên ngoại và sư gia kia oán thầm mấy câu, xem ra vẫn là sư gia kia làm chủ, Lý Mạnh nói xong một câu, Hạ lão viên ngoại không ngừng đánh mắt về phía sư gia bên cạnh, sư gia kia cắn răng một cái, ngẩng đầu vừa cười vừa nói:

“Ngựa cũng là một chút tâm ý của dân chúng Cao Mật ủng hộ nghĩa cử của đại nhân, xin Lý đại nhân chớ từ chối.”

Lý Mạnh đương nhiên sẽ không từ chối, những thớt ngựa này đến lúc tối liền được dẫn tới Hạ Trang. Khuôn mặt kỵ sĩ trên ngựa có vẻ do dự, bị sư gia kia tóm lấy tát mười mấy cái bạt tai, một câu cũng không dám lên tiếng.

Nhóm diêm đinh làm việc dứt khoát lưu loát, năm mươi mã tặc đều bị chém đầu ở ngoài cửa sau Hạ Trang xếp thành một đống, Hạ Trang cung cấp quan tài tốt nhất, sau khi khâm liệm diêm đinh xong, Lý Mạnh dẫn thủ lĩnh các cấp và tất cả diêm đinh ra ngoài Hạ Trang, dùng đầu những mã tặc kia tiến hành tế bái.

Màn nghi thức này sát khí ùn ùn. Ở cửa nhà người ta tế điện người chết, đây là chuyện kiêng kị nhất, có điều người Hạ Trang thứ nhất là cảm kích, sự liều chết chiến đấu của bọn Lý Mạnh đánh lui mã tặc, thứ hai, trang dân Hạ Trang hình như là mới phát hiện, hóa ra những tiểu tử mua đồ trả tiền, chưa bao giờ bắt nạt người này lại hung hãn như vậy, ai cũng đều nghĩ mà sợ vô cùng.

Sáng hôm sau, người liên quan tới huyện nha Cao Mật đều tới Hạ Trang, Lý Mạnh chú ý tới sắc mặt trắng bệch của huyện lệnh Cao Mật kia, hình như là nhận lấy kinh sợ rất lớn, kiểm nghiệm hết thi thể mã tặc, xử lý hiện trường. Nhanh chóng khiến bọn muối đinh rảnh tay, hơn nữa tri huyện Cao Mật còn chỉ lên trời thề, nói là chỗ Lý Mạnh bảo vệ được bình an, cho dù thế nào cũng phải hướng tuần phủ, hướng triều đình xin công cho Lý Mạnh.

Lý Mạnh không muốn nán lại thêm ở chỗ này, trận chiến này quy mô không lớn, thương vong cực nhỏ. Mặc dù có chút kinh tâm động phách, nhưng kết quả vẫn tốt.

Trận chiến này, có thể tổng kết được rất nhiều kinh nghiệm, trong đầu Lý Mạnh một mực nhớ kỹ những thứ này, sợ mình quên mất điểm gì, định lúc trở về, bảo sư gia sửa sang lại thanh văn tự, tương lai tất có chỗ dùng. Làm xong xuôi mọi chuyện, Lý Mạnh mang theo ngựa, diêm đinh trực tiếp trở lại thanh Giao Châu.

Sau khi trở lại thành Giao Châu, chuyện đầu tiên Lý Mạnh làm chính là gọi Trữ Kiền Quý vào trong phòng. Một người nói, một người viết, suốt hai ngày. Sau đó dùng khoái mã chạy tới trấn Phùng Mãnh, Lý Mạnh muốn xem tiến độ nhóm thợ người Liêu rèn súng hỏa mai của Quách Đống tới đâu, thái độ bọn thợ rèn so với trước đó vài ngày đều tự nhiên hơn một chút. Truyện "Thuận Minh "

Súng hỏa mai cũng mới chỉ có da lông, sỡ dĩ tiến độ không nhanh bằng trước kia, là vì bọn họ dựa theo căn dặn của Lý Mạnh đang chế tạo khôi giáp, hơn hai nghìn tên diêm đinh, có hơn trăm tên cần khôi giáp, tuy nói trên khôi giáp chỉ cần khảm và khâu lá sắt, những điều này cũng cần giờ công không ít, nên bên súng hỏa mai lại chậm đi.

Chỉ là, phôi thô súng hỏa mai này thoạt nhìn có chút kỳ lạ, Lý Mạnh quan sát nửa ngày, mở miệng nói:

“Súng hỏa mai này sau khi thành hình sẽ nặng bao nhiêu?”

“Đại khái hơn ba mươi cân…”

Lý Mạnh cười khổ một tiếng, khoát khoát tay nói:

“Hơn ba mươi cân, ai có thể cầm ra chiến trường được, đây là sung hỏa mai, đâu phải hỏa pháo (đại bác)?”

Nghe Lý Mạnh nói vậy, Quách Đồng ngược lại lộ vẻ bội phục, luôn miệng hỏi:

“Đại nhân quả nhiên tuyệt vời, súng hỏa mai này thật sự là suy nghĩ hình thức dựa theo hổ tồn pháo (pháo hình hổ ngồi).” Truyện "Thuận Minh "

Lý Mạnh hơi im lặng, một lúc sau mới khoát tay mở miệng nói:

“Cứ dựa theo ngươi để làm súng lửa thì làm sao đánh giết ngoại tộc, ta thấy, cây súng hỏa mai kia ít nhất thực dụng, cứ dựa theo cái kia mà làm hình dáng, có điều các ngươi bây giờ còn phải dồn tinh lực ở trên khôi giáp, súng hỏa mai cũng không cần phải dùng quá nhiều nhân lực.”

Nghe được hình thức súng hỏa mai đã được xác định, thân thể Quách Đồng chột dạ một trận, thậm chí có cảm giác run run muốn ngã, kể từ khi đi theo Lý Mạnh tới nay, thời gian những thợ rèn dân Liêu dồn ở mặt súng hỏa mai này đã gần hai năm, hôm nay rốt cuộc đã định, đương nhiên như được trút gánh nặng.

Sau khi trở lại thành Giao Châu, chuyện cần phải an bài quá nhiều, Lý Mạnh cũng không có thời gian dồn vào chỗ thợ rèn nhiều, lại phân phó mấy câu đơn giản, rồi rời đi, lúc Quách Đống đưa đến cửa, Lý Mạnh đột nhiên quay đầu lại nói:

“Có một quy định, Quách sư phụ ngươi hôm nay thông báo xuống, mỗi công tượng đều có số thứ tự của mình, trên áo giáp binh khí các người chế tạo ra đều phải đánh dấu số thứ tự này, nếu binh khí áo giáp có vấn đề, vậy ta sẽ dựa theo số thứ tự để truy cứu lỗi này, nếu không có số thứ tự, lỗi chính là của các ngươi, rõ rồi chứ?”

Quy định cho người khác trách nhiệm đến bậc này, cũng không phải Lý Mạnh sáng chế đầu, mà ở triều Tần trong công tượng chế tạo binh khí đã bảo đảm chất lượng như thế, tình trạng loại thợ nửa nô lệ triều Minh này, căn bản không có nhiệt tình sản xuất gì, chất lượng càng khỏi nói, cho nên Lý Mạnh mới nói thế.

Lý Mạnh nói xong, Quách Đống lập tức hiểu rõ lợi hại trong đó, lập tức nghiêm nghị mà tiếp nhận. Ở trang viên trấn Phùng Mãnh chưa tới hai ngày, Ngô đồng tri xem ra sợ hãi vô cùng liền tới cửa thăm hỏi, vừa vào cửa đã không chú ý chênh lệch phẩm quan, quỳ rạp xuống đất miệng xin lỗi liên tục, ngược lại khiến Lý Mạnh thành hồ đồ, hai bên lôi lôi kéo kéo nửa ngày, vẫn là Lý Mạnh mạnh mẽ diều Ngô đồng tri đứng lên, hơn nữa đáp ứng sẽ không gây phiền phức cho gã, lúc này Ngô đồng tri mới bình tĩnh lại.

Ngô đồng tri ngồi trên ghế vẫn như cũ vừa tạ lỗi, vừa giải thích nguyên nhân, Lý Mạnh lúc này mới hiểu rõ ngày đó ở thành Cao Mật rốt cuộc xảy ra chuyện dở khóc dở cười gì.

Vùng Hạ Trang ở Cao Mật đều là thôn trang và thôn xóm tụ tập tộc lớn, cũng không có không gian cho đạo tặc sinh tồn, huyện lệnh Cao Mật và Ngô đồng tri chính là xuất thân đồng khoa, còn dùng sai nha va dân tráng biết cưỡi ngựa của bản địa, liền gom được hơn một trăm tên “mã tặc”, hơn nữa còn bảo lý chính Hạ Trang báo quan.

Sau đó viết thư thông qua Ngô đồng tri đưa cho Nhan tri châu của Giao Châu, hơn nữa dùng lời nói bóng nói gió của Ngô đồng tri, thuyết phục tri châu mời Lý Châu đi tiêu diệt tặc nhân, hết thảy đều an bài vô cùng tốt, chỉ cần tới lúc đó, mã tặc giả xông vào, những người của Lý Mạnh liền có mặt, lập tức liền quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, dù sao công văn báo công nhất định sẽ ba hoa chích chòe, ai cũng không biết quá trình chân thật.

Nếu là giả tặc tặng công, những người này khó tránh khỏi có chút lười biếng, vốn đã định ngày đó đám người kia cưỡi ngựa đi dạo một vòng trước của Hạ Trang, nên tối hôm đó trước mười mấy đầu lĩnh uống rượu liền nhiều hơn một chút, thời gian lúc ra cửa đã muộn so với dụ đoán trước hai canh giờ.

Kết quả chỉ mới nửa đường thấy rất xa có một nhóm mã tặc thật như lang hổ đã vây quanh Hạ Trang, thấy bên kia tiếng giết vang rung trời, những bao cỏ này căn bản ngay cả dũng khí tiếp viện cũng không có, thoáng cái bỏ chạy về huyện thành.

Sau khi trốn về huyện thành, vừa nói ở trước mặt Huyện lệnh cao Mật, Huyện lệnh kia suýt nữa ngất đi, vốn nói là tặng công, nếu Lý Mạnh bỏ mạng ở bên Hạ Trang, chỉ sợ mình cũng không giữ được, nhưng huyện Cao Mật không có đóng quan, dựa vào nha dịch và bộ khoái, dân tráng căn bản không có năng lực chiến đấu.

Chỉ có thể ở trong thành hướng lên trời khấn cầu, cứ cách một đoạn thời gian lại phái người qua bên kia thăm dò tin tức, ai ngờ tới lúc xế chiều, những mã tặc kia lại giết chạy tán loạn, Huyện lệnh nhận được tin này mới vội vàng ra lệnh hơn trăm “mã tặc giả” nhanh qua trợ giúp.

Chiến đấu kịch liệt hôm đó, có mã tặc bị trọng thương, trốn khỏi chiến trường bên Hạ Trang, có điều chúng ở địa phương khác của Cao Mật bị thương nặng chống đỡ hết nổi, bị đồng bọn vứt bỏ, kết quả bị dân tráng dũng cảm bắt lấy, mang về tra hỏi một lượt mới biết, nhóm đạo tặc này là bọn cướp đường và mã phỉ làm loạn vùng tiếp giáp giữa Thanh Châu và Duyễn Châu, bởi vì quan binh ở vùng Thanh Châu tăng tra xét, cho nên lẻn tới Lai Châu và Đăng Châu, định chiếm mấy thôn trang, bổ sung lương thực và nhân khẩu, vùng An Khâu và Xương Ấp đã có bốn năm thôn trạng bị bọn họ cướp sạch. Mẫu đơn kiện giao cho bên phủ Lai Châu, bên Cao Mật không có được tin tức, ai ngờ tới lại trùng hợp mà bị Lý Mạnh gặp phải.

Ngô đồng tri lúc nói chuyện này, trên mặt còn mang theo thần sắc kinh hoảng chưa ổn định, nếu bên Lý Mạnh này có bị gì, kết quả của bọn họ không thể nghi ngờ là rất thê thảm.

Tình huống này cùng với tình huống Lý Mạnh phỏng đoán cũng không khác nhau lắm, thấy Ngô đồng tri dè dặt và sợ hãi, Lý Mạnh cũng không biết nói gì, dù sao những người này công tích cho mình, vội vàng trấn an vài câu, sau đó bảo người phía dưới chuẩn bị rượu và thức ăn, muốn vào buổi trưa khoản đãi Ngô đồng tri.

Nhưng thấy Ngô đồng tri này bộ dạng như vẫn còn lời muốn nói…