Thuận Minh

Chương 88: Báo thù một cách đơn giản




Một lát sau mấy tên tiểu hoạn quan khiêng một vài cái hòm gỗ và một túi vải mang vào trong phòng.

Phía bên ngoài nếu muốn mang thứ gì đó vào cung để dâng tặng cho hoàng đế cần phải trải quan rất nhiều thủ tục, nhưng những thứ mang cho thái giám này thì có rất ít người quản.

Lưu Phúc Lai bảo người mở cái hòm và túi vải ra, phát hiện trong đó đúng thật chỉ có thổ sản, đặc sản của địa phương, nào thì táo, đào, mứt hồng, tôm khô….. làm mấy vị thái giám chấp bút đều cười ồ lên.

Nhưng vẻ cười của bọn họ không hề có ý chế nhạo nào, hoàn toàn là nụ cười đầy thiện ý cả. Những thứ này ở kinh thành không hề thiếu, nhưng từ chúng có thể nhận ra tâm ý của người dâng tặng.

-Mọi người đều thử một chút đi, tiểu Trương, ngươi chia cho mọi người cùng nếm thử, ha ha, người thân thích này của tôi đúng là…. Số tiền dùng để vận chuyển đến đây chỉ sợ còn đắt hơn cả mấy thứ này.

Câu nói hơi có ý trách móc này của ông ta được nói ra làm mọi người lại cùng nhau cười ầm lên, làm được đến vị trí đại thái giám chấp bút của ty Lễ Giám hầu như đâu có dễ dàng gì.

Lúc quan hệ với người khác đôi bên đều phải nghi hoặc, đề phòng lẫn nhau, nhìn những thứ đồ thổ sản này người người đều có thể nhận thấy cả tấm lòng người gửi trong đó.

Mọi người đều cảm thấy rất ngưỡng mộ Lưu Phúc Lai, trong câu nói của ông ấy cũng thấy có mấy phần tự hào, hãnh diện.

Lao lực một ngày, hiếm khi có được chuyện đáng để vui vẻ như thế này, mấy vị thái giám đều cười đùa ha ha, cầm lấy chút táo, đào thưởng thức, còn Lưu Phúc Lai thì mở bức thư ra xem.

Lý Mạnh đọc được chữ phồn thể, nhưng khi viết thì đó lại là chuyện khác. THế là hắn gọi Hầu Sơn đến để viết thay hắn, ngôn từ trong bức thư này toàn là khẩu ngữ (VN mình gọi là văn nói).

Những lời LÝ Mạnh nói cũng là những điều thực tại, ngay cách xưng hô lúc đầu thư đã làm cho Lưu Phúc Lai cảm thấy ấm áp trong lòng “ Lưu bá bá”.

Ý tứ được biểu đạt ra của Lý Mạnh rất trực tiếp, nói chuyện lúc ở bên bờ sông cũng không ngờ lại có chuyện như ngày hôm nay, đến địa vị của lão nhân gian người rất cao, nhưng Lý Mạnh cháu cũng là không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc, hai bên cũng là có duyên quen biết, chi bằng cứ nhận nhau là thân thích, Lưu bá bá thấy thế nào? Sau này cháu sẽ gọi người là Lưu bá bá, chúng ta cứ coi nhau như thân thích.

Câu nói cuối cùng nói về số muối và nhân công trên 2 chiếc thuyền đó tổng cộng mới chỉ hết có 200 lượng bạc, cháu cũng không lấy của bá bá nhiều hơn.

Cũng chẳng trách mà bức thư này lại dày như vậy, hóa ra bên trong còn có cả ngân phiếu 800 lượng bạc, xem xong bức thư, Lưu Phúc Lai bỗng bật cười, nghĩ thầm tên Lý Mạnh này đúng là thẳng thắn đến dễ thương.

Nhưng trong lòng lão lại khẽ thở phào một cách nhẹ nhõm, ngồi ở vị trí này tuy nói là quyền cao chức trọng, nhưng cũng rất đau đầu với những người cứ bám riết lấy để nhận bừa làm họ hàng hòng mưu đồ lợi ích, lúc nào cũng lo lắng tránh không kịp.

Cái cách nói ngay lúc mở đầu thư đã tỏ ý rõ là không muốn lợi dụng lão để với cao của Lý mạnh, vừa khéo xua đi tâm bệnh này của lão.

Không những thế, Lý Mạnh còn nói sau này hai bên tuy kết thành thân thích nhưng tiền tài tính toán phải phân minh, quả thực làm cho Lưu Phúc Lai cảm thấy nhẹ nhõm thanh thản và ấm áp trong lòng, lại tăng thêm hảo cảm với Lý Mạnh.

Đang suy nghĩ xem có nên hồi âm lại như thế nào thì tên tiểu hoạn quan vừa nãy lại bước vào, trên tay cầm một bức thư nữa, cung kính giao cho Lưu Phúc Lai.

Lưu Phúc Lai liếc nhìn vào bì thư, không kiềm được lòng liền cười một tiếng nói:

-Hôm nay đúng là thú vị, thổ sản của đứa cháu tôi một tháng trước bắt đầu được gửi đến, còn bức thư này là một người đồng hương của tôi gửi cách đây 4 ngày, đều là gửi từ cùng một nơi mày lại đến cùng 1 ngày, đúng là trùng hợp thật.

Mở bức thư ra đọc kỹ một lượt, mơi đọc được mấy dòng đầu thì Lưu Phúc Lai liền hừm một tiếng lạnh lùng, từ ngày ông ta được làm đại thái giám chấp bút của ty Lễ Giám đến nay rất ít khi nhìn thấy bộ dạng tức giận của ông ta.

Mọi người đều đặt thức ăn xuống bàn, liên tiếng hỏi thăm, Lưu Phúc Lai cầm bức thư, giọng có phần tức giận nói:

-Đứa cháu đó của tôi làm tuần kiểm ở Giao Châu, không biết tại sao lại bị Cẩm Y vệ ở Sơn Đông để ý đến, mở miệng là bắt nó phải nộp mấy vạn lượng bạc, còn phái người đến bắt nó. Nếu chuyện này không phải người đồng hương phái người gửi thư đến tôi thật sự là không thể biết được chuyện này, đứa cháu đó của tôi quá thực thà, nó chỉ sợ làm phiền đến tôi.

Những thái giám đứng xung quanh, nghe thấy những lời này đều khẽ cười một tiếng, hiển nhiên là không xem trọng chuyện này lắm, dù gì thì cũng đang nhàn rỗi, có người thuận miệng nói:

-Lão Lưu, cũng chỉ là một thiên hộ nhỏ bé, cho người giải quyết hắn là được rồi, hà tất phải tức giận làm gì?

-Đô chỉ huy sứ bên Cẩm Y vệ đều là người phải chào hỏi chúng ta, nhân vật phận con sâu con kiến này bực vì hắn làm gì chứ?

-Cũng phải nâng đỡ đứa cháu đó của ngài một chút, chúng ta làm việc cho hoàng thượng, người nhà của mình nếu như ở bên ngoài chịu uất ức chúng ta cũng mất mặt, mà còn làm mất mặt cả hoàng gia nữa, có đúng không nào?

Những người này cũng chỉ là thuận miệng nói vài câu là đã có thể giải quyết sự sống chết chìm nổi của người bên dưới, có điều trong mắt bọn họ thì quả thực chuyện này giống như chuyện tầm phào, chẳng đáng gì.

Ở thời đại này, việc giải quyết công vụ giữa quan phủ và huyện khác hẳn nhau, một hai tháng đều là chuyện rất bình thường.

Cẩm Y vệ Lâm thiên hộ của phủ Tế Nam cũng không hề có chút lo lắng gì, hắn đang ngồi đợi để nhận bạc, thời gian trước đó, diêm thương của vùng Lưỡng Hoài của Tế Ninh mang đến cho hắn một số tiền lớn để thỉnh cầu nội vệ bắt người.

Không những thế, qua tin báo thì trong nhà của tên Lý Mạnh, tuần kiềm muối ở Giao Châu còn có cả vạn lượng bạc, còn làm rất nhiều chuyện phi pháp nữa.

Tên Lý Mạnh đó rốt cuộc từng làm những việc phạm pháp gì đều không quan trọng, quan trọng là nhà hắn có tiền, các diêm thương của Lưỡng Hoài (Chỉ Hoài Nam và Hoài Bắc) lại đưa cho hắn rất nhiều tiền hối lộ.

Tên Lý Mạnh này là một con dê béo chờ làm thịt, hắn là quan mới nhậm chức, đang buồn vị không có đối tượng để phá nhà cướp tiền thì có người đưa cơm đến.

Cứ hế là Cẩm Y vệ hoặc quân trấn thủ trong vùng, nếu như là tham tiền thì mỗi khi đến vùng nào đều sẽ nghe ngóng xem có bao nhiêu nhà giàu, nếu như không có bối cảnh chỗ dựa thì cứ bới móc một vài tội danh, hù dọa đòi tiền hoặc là đến bắt bớ cướp tài sản, đó là thủ đoạn kiếm tiền nhanh nhất đối với chúng.

Lâm thiên hộ vừa mới nhậm chức tất nhiên là muốn đốt lên mấy ngọn lửa phát tài, những diêm thương Lưỡng Hoài vừa dâng tiền vừa chỉ mục tiêu cho hắn, vửa khéo ăn khớp với nhau.

Tháng 11 ở phủ Tế Nam đã bắt đầu có mấy trận tuyết rơi, tên Lâm thiên hộ này cũng không đi làm việc, hắn ở nhà ôm thê thiếp ngủ nướng, mặt trời tuy đã lên cao nhưng hắn vẫn nằm ngủ ngon lành trên giường.

Tuy nói hắn là thiên hộ Cẩm Y vệ ở Sơn Đông, nhưng tuần phủ Sơn Đông là Chu Đại Điền cũng không quản được hắn, chỉ có đô chỉ huy sứ Cẩm Y vệ ở kinh thành mới có quyền đó.

Bởi vì Cẩm Y vệ là một kết cấu được lãnh đạo theo chiều dọc, chỉ cần hắn không để xảy ra vấn đề gì lớn ở Sơn Đông thì ngân lượng được cống nạp lên sẽ giúp hắn có thể ngồi ở vị trí này một cách chắc chắn. Truyện "Thuận Minh "

Cho nên tên Lâm thiên hộ này ở phủ Tế Nam trước giờ đều rất càn quấy hống hách, cuộc sống khoan khoái thoải mái.

Đến Sơn Đông chưa được nửa năm mà hắn đã lấy được những 3 người tiểu thiếp.

Đang trong lúc ngái ngủ thì Lâm thiên hộ nghe thấy trong sân nhà mình vang lên những tiếng huyên náo. Những lúc đang ngủ hắn cực kỳ ghét việc có tiếng ồn ở xung quanh.

Điều này những tên thân binh hộ vệ của hắn đều biết rõ, vốn dĩ sự huyên náo này sẽ lập tức biến mất nhưng không ngờ âm thanh này càng lúc càng lớn.

Lâm thiên hộ này không thể nào ngủ được nữa, lập tức đại nộ, đang định ra ngoài gọi người thì cửa phòng ngủ bị đạp bật tung ra.

Không khí lạnh ở ngoài ùa vào làm Lâm thiên hộ trở nên tỉnh táo, hai người phụ nữa đang nằm trên giường kêu lên thất thanh, lập tức thu người vào góc giường.

Cửa bật ra liền có 5,6 người bước vào, người đi đầu là kẻ mà Lâm thiên hộ cũng quen biết, lúc ở kinh thành cũng là người cùng một đội, bây giờ lên tới chức bách hộ, gọi là Lệ bách hộ. Truyện "Thuận Minh "

Khuôn mặt của Lệ bách hộ không hề ấm áp hơn là bao so với bầu không khí bên ngoài phòng, hắn nói một cách lạnh lùng:

-Lâm Sở, ngươi nhân hối lộ của bọn quan viên và thương hộ, bao che cho hành vị tội ác, đô chỉ huy sứ đại nhân phái ta đến bắt ngươi, người đâu, trói hắn lại.

Câu này vừa được nói ra, mấy tên Cẩm Y vệ lao đến như hùm như hổ, kéo Lâm thiên hộ lúc này đang trần như nhộng từ trên giường xuống.

Mấy người Cẩm Y vệ này còn là người trước đây Lâm thiên hộ thống lãnh, hai người phụ nữ ở trên giường thì bắt đầu gào khóc.

Lâm Sở cũng không hiểu gì cả, thầm nghĩ của hối lộ của thương hộ, bao che hành vị tội ác? Đây chẳng phải là việc mà Cẩm Y vệ nào cũng làm sao? HÔm nay sao lại dùng tội danh này để bắt mình vậy?

-Lão Lệ, Lệ đại nhân, Lệ đại gia, mỗi tháng tôi đều nộp tiền lên đầy đủ, một đồng cũng không thiếu, trước giờ đều yên bổn phận của mình, trong chuyện này nhất định là có sự hiểu lầm gì đó cũng nên….

Lệ bách hộ nhìn Lâm thiên hộ đang gào khóc dưới đất, trên mặt nở một nụ cười:

-Lão Lâm, số ông không tốt, đô chỉ huy sứ đã hạ nghiêm lệnh, ông cứ yên tâm mà ra đi cho tốt, căn nhà này và gia quyến của ông, tôi sẽ thay ông chăm sóc họ, không cần ông lo lắng.

Lâm Sở bị đây ra ngoài cửa, hắn biết mình sẽ không thể có kết cục tốt đẹp gì, liền chửi lớn:

-Tên họ Lệ kia, ngươi táng tận lương tâm, tên khốn khiếp…..

Chức Cẩm Y vệ thiên hộ của phủ Tế Nam được người khác lên thay, đó là chuyện trong nội bộ Cẩm Y vệ, còn tên Lâm thiên hộ đó giờ đang ở đâu, sống hay chết cũng chẳng ai thèm quan tâm.

Đối với Cẩm Y vệ Lệ thiên hộ tân nhiệm mà nói thì thiếu mất mấy mươi người thì cứ để thiếu đi, dù sao sự thiếu hụt người cũng là do người đảm nhiệm trước đó, bản thân hắn được ăn chỗ trống này có gì mà không vui chứ?

Những diêm thương của vùng Lưỡng Hoài vẫn sử dụng phương thức vận chuyển qua đường thủy, đem muối của Lưỡng Hoài đến Tế Ninh, sau đó thông quan Tế Ninh để bán muối đi các nơi khác.

Vì thế, ở các bến đỗ trên sông bọn họ đều có các kho muối rất lớn để làm nơi trung chuyển.

Diêm thương của vùng Lưỡng Hoài đều cảm thấy vô cùng khó hiểu, vốn dĩ bỏ tiền ra để mua chuộc thiên hộ Cẩm Y vệ của Tế Ninh, nhờ họ gây phiền phức cho Lý Mạnh.

Thủ đoạn này cũng không tồi, nhưng không hiểu vì sao chuyện này lại không có hồi âm gì cả, tên Lâm thiên hộ cũng đột nhiên chẳng thấy tăm hơi đâu cả.

Lúc tiếp tục mang bạc đến để đút lót, tên Lệ thiên hộ mới đến này cũng vui vẻ nhận lấy, nhưng lại không làm gì cả, nếu cứ thế mà đến thúc dục cũng bị đánh, bị bắt giam luôn, còn phải bỏ tiền ra để chuộc người về nữa. Truyện "Thuận Minh "

Năm lần bảy lượt như vậy, những diêm thương vùng Lưỡng Hoài cũng không còn hi vọng gì về chuyện đó nữa, họ đều tập chung ứng phó với mùa làm ăn lớn trước tết, đợi đến khi đón tết xong thì tiếp tục tính toán.

Kho muối trên bến sông đã được tích trữ đẩy đủ, nguồn hàng chắc chắn là không có vấn đề gì cả.

Ai ngờ sáng sớm này 25-11, những người trông coi kho muối đều phát hiện mặt giáp sông của kho muối đều bị người ta đục thủng một lỗ to tướng, muối đều chảy hết xuống sông rồi.

Có trời mời biết tại sao bị người ta khoét một lỗ lớn như vậy, tất cả mọi người đều nói là không biết, những kho muối không ở gần sông thì đều bị người ta ném những thứ bẩn thỉu vào ( sản phẩm bài tiết của động vật có vú…)

Những mùi hôi thối trộn lân với mùi muối bốc lên không thể ngửi được, muối thư thế này thì có tên buôn muối nào dám mua, mà có mua về cũng chẳng bán được.

Sự việc này đến quá bất ngờ làm cho những diêm thương của vùng Lưỡng Hoài không kịp trở tay, mùa đông nước cạn, vận chuyển muối càng khó khăn hơn bình thường làm muối cung ứng không thể đủ được