Thuận Minh

Chương 84: Mầm họa




Ngô Văn Tụng vội vàng bước nhanh vào trong đại đường, Nhan tri châu cũng đứng dậy đón tiếp, còn thương nhân ngồi cạnh thì không có phản ứng gì, nét mặt lạnh đạm dị thường.

Hành động cao ngạo này của hắn làm cho Ngô Văn Tụng càng cảm thấy bất mãn. Thầm nghĩ, cũng chỉ là một thương nhân, người thuộc tầng lớp hạ đẳng nhất của sĩ nông công thương.

Gặp quan mà lại dám có thái độ như này, thật đáng giận a. Nhưng câu nói tiếp sau đó của Nhan tri châu làm cho sự tức giận của Ngô Văn Tụng tiêu tan sạch:

-Vị này là Cẩm Y vệ Vương bách hộ đến từ Tế Nam, ngài ấy đến Giao Châu để thụ án.

Bách hộ cẩm y vệ, nghe thấy lời này trên mặt Ngô Văn Tụng lập tức nở nụ cười, đừng nhìn đối phương cấp bậc thấp hơn mình.

Nhưng tên bach hộ Cẩm Y vệ này là nhân vật không tầm thường, kể cả là nha môn của phủ Tế Nam thì cũng là uy phong bát diện, huống hồ là một nha môn tri châu bé tẹo này.

-KHông biết thượng quan giá lâm, hạ quan đúng là thất lễ rồi, mọi người đã dùng cơm chưa, để hạ quan lập tức phái người đến đặt bàn ở Thiểu Hải lâu.

Tên Vương bách hộ đó hừm một tiếng, nói:

-Không cần phải phiền phức nữa, lần này ta mang các huynh đệ đến Giao Châu là để bắt tên buôn lậu muối Lý Mạnh, Vương mỗ đế đây là để thông báo với các vị một tiếng, để tránh lúc động thủ có hiểu lầm gì.

Nghe thấy hai từ “Lý Mạnh”, Ngô Văn Tụng cảm thấy rất kinh ngạc trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười, còn sắc mặc của Nhan tri châu thì rõ ràng rất không tốt.

Ân oán giữa Lý Mạnh và ông ta cũng chẳng nhắc đến làm gì, nhưng số bạc được nộp lên đó thực sự là ngồn thu lớn của nha môn, càng chưa nói đến tác dụng gián tiếp của Lý Mạnh đối với tình hình kinh tế, trị an của địa phương.

Cẩm Y vệ hôm nay đột nhiên đến đây, nói bắt là bắt, sau khi bắt xong thì địa phương này biết làm thế nào đây?

Có điều ông ta cũng chỉ dám oan trách ngầm trong bụng mà thôi, có tức tối hơn đi nữa thì tên Cẩm Y vệ kiêu căng ngạo mạn trước mặt này chỉ sợ đến ông ta hắn cũng dám bắt không cần nói nhiều lời a.

Lập tức Nhan tri châu kiềm chế bản thân, nở nụ cười nói:

-Vương bách hộ xin cứ yên tâm, các huynh đệ sau khi bắt người xong, nha môn sẽ phái người đi giữ gìn trị an. Đúng rồi, các vị có cần người dẫn đường không?

-Không cần, chỉ cần các vị quản lí chặt thủ hạ của mình, nếu như có người đi báo tin thì đến lúc đó đừng trách Vương mỗ vô tình. Truyện "Thuận Minh "

Vương bách hộ nói bằng giọng uy hiếp, sắc mặt của Nhan tri châu thay đổi thất thường, đến cuối cùng cũng chỉ vô lực nói:

-Hôn nay bản quan cũng cảm thấy trong người không khỏe, muốn về nhà nghỉ ngơi trước, Vương đại nhân chắc là biết đường rồi, vậy xin cứ tự đi, xin cáo từ.

Vương bách hộ gật đầu, dịch ánh mắt về phía Ngô Văn Tụng, Ngô Văn Tụng láu cá hơn nhiều, vội vàng chắp quyền nói:

-Những điều đại nhân nói hạ quan đều hiểu cả, tất nhiên sẽ quản lý chặt người trong nha môn, chúc Vương đại nhân mã đáo thành công, sau khi về thành hạ quan sẽ bày tiệc rượu tiếp đãi sau.

Những lời nói kiểu lấy lòng nịnh nọt này được nói ra, trên mặt Vương bách hộ lúc này mới lộ ra nụ cười, cũng không nói nghiều, đứng dậy vẫy tay với những người bên dưới, bước từng bước lớn ra ngoài.

Những Cẩm Y vệ bên dưới tự nhiên cũng không thèm để ý đến Nhan tri châu và Ngô Văn Tụng.

Thấy cấp trên của mình gọi đều ầm ầm kéo ra ngoài, Ngô Văn Tụng chắp quyền làm bộ đưa tiễn, trên mặt vẫn kèm theo nụ cười cung kính.

Đợi đến tên cuối cùng bước ra khỏi cửa, hắn mới đứng thẳng người lên, chậm rãi quay về nhà từ cửa khác.

Ngô Văn Tụng ngầm tính toán trong lòng, phía sau lưng của Lý Mạnh là đại thái giám chấp bút Lưu Phúc Lai, người nắm quyền thứ 2 của ty lễ giám.

Cấp trên của những Cẩm Y vệ này to lắm cũng chỉ là thiên hộ Cẩm Y vệ của Tế Nam, một người là trọng thần trung ương, một người là kẻ cầm đầu của địa phương.

Địa vị 2 bên tất nhiên là cách nhau một trời một vực rồi, không những thế thì nhìn cục diện hiện nay, kể cả là chỉ huy sức của Cẩm Y vệ trong kinh thành nhìn thấy Lưu PHúc Lại cũng phải khách khí mà chào hỏi.

Đi dược mấy bước, đã thấy đến trước cổng nhà mình, Ngô Văn Tụng ngầm định trong lòng, bước vội vào trong sân, khoảng nửa giờ sau có 2 người vội vã từ nhà Ngô Văn Tụng chạy ra ngoài.

Trong trang viên của Lý Mạnh hôm nay rất yên ắng, bên cạnh Lý Mạnh cũng chỉ có 30 diêm đinh, các đội diêm đinh khác đều đang ở trên đường đổi ca cho nhau, vốn dĩ đội diêm đinh đóng ở diêm trường Linh Sơn sẽ tới trấn PHùng Mãnh vào hôm nay.

Có điều do thời gian gần đây thời tiết thất thường, vì dốc hết lực để tích trữ được nhiều muối hơn nên Lý Mạnh tạm thời để bọn họ ở lại đó giúp đỡ, người hắn lưu lại bên mình rất ít.

Lý Mạnh và các diêm đinh cũng hiếm khi được nhàn rỗi như này, sau khi dùng bữa trưa xong, Lý Mạnh về phòng ngủ.

Quách Đống và 2 người thợ rèn mang súng và giáp trụ mới chế tạo đến để cho Lý Mạnh nghiệm thu. Mấy ngày nay họ đều nơm nớp lo sợ, tất nhiên là không dám để Lý Mạnh đến tận nơi để xem xét.

Khi đến trước cửa phòng Lý Mạnh thì thấy diêm đinh canh cửa nói là Lý Mạnh đang ngủ trưa, bọn họ cũng không dám làm phiền, thầm nghĩ Lý đại nhân mấy ngày hôm nay đều ở trấn Phùng Mãnh, chờ đến chiều cũng chẳng sao.

Trương đồ hộ ngày thường thì đều ở trấn Phùng Mãnh, người làm chủ sòng bạc ở thành Giao Châu là em họ của hắn.

Người này cũng đã được Trương đồ hộ dặn dò riêng, nói là Thang Nhị là người được Lý Mạnh giới thiệu đến, nhất định phải đối đãi một cách khách khí.

Do đó Thang Nhị nói là có việc cần phải ra ngoài một chút hắn cũng không dám ngăn cản.

Vấn đề then chốt ở đây là trong sòng bạc không có ngựa, ngựa hiện giờ đối với Trương đồ hộ mà nói vẫn được xem là xa xỉ phẩm, cũng không cần thiết phải mua.

Không những thế, Thang Nhị là người ngoài đến, không thể nào mượn được ngựa trong thành Giao Châu, hắn lòng vòng hồi lâu cũng không thể tìm được cách gì để có ngựa, cuối cùng bí quá đành phải chạy như điên ra khỏi thành.

Còn về Ngô đồng tri, người nhà mà hắn phái đi báo tin cho Lý Mạnh xuất phát muộn mất nửa canh giờ, hắn chơi bài không phải đắc tội với bên nào cả, bởi vì nửa canh giờ sau thì mọi chuyện đã xảy ra rồi.

Hiếm khi mới được một lần ngủ trưa, nhưng Lý Mạnh không ngủ được lâu, sau khi đến thời đại này thì hắn không còn ngủ ngon lành được nữa, lúc nào cũng có trạng thái nôn nóng bồn chồn, lúc nào cũng cảm thấy thời gian là không đủ.

Ngủ trưa không được 1 canh giờ, Lý Mạnh liền tỉnh lại, chả rõ đầu đuôi thế nào mà lại quay ngược thời đại này hơn 1 năm rồi, hiện giờ thực lực trong tay liệu có thể bảo toàn được bản thân trong tương lai hỗn loạn hay không?

Lúc đang nghĩ ngợi thì bên ngoài bỗng nhiên nghe thấy 2 tiếng bụp bụp, hình như là tiếng ở ngoài cổng.

Hai diêm đinh hộ vệ cho Lý Mạnh không phải là được đào tạo chuyện nghiệp, nhưng lại vô cùng tận trách.

Bình thường khi Lý Mạnh ngủ trưa, bên ngoài căn bản là không bao giờ có động tĩnh to đến thế, cái trấn Phùng Mãnh này cũng không lớn, những người dân trong trấn đều rất tự giác tránh xa chỗ Lý Mạnh ở.

Cánh cổng két một tiếng, sau đó đươc đẩy mở ra, Lý Mạnh nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân, hắn vội vàng bật xuống giường, bước đến cửa sổ dùng 2 ngón tay chọc thủ một lỗ nhìn ra ngoài.

Thứ hắn nhìn thấy đầu tiên là một tên diêm thương đang đi đầu, nói một cách chuẩn xác hơn kẻ đó chính là tên diêm thương ở Bình Độ trước đây, Khưu Đại Hải.

Còn có rất nhiều người khác nữa, có điều Lý Mạnh cũng không kịp nhìn kỹ xem chúng rốt cuộc là ai, xoay người vọt về phía cửa sau.

Khi tiến hành xây dựng trang viên, bất luận là phòng lớn phòng bé thế nào đều phải có 2 cửa trước và sau.

Sân của trang viên cũng như vậy, đều được mở cổng trước và cổng sau, người làm có thể tự mình ra vào ở cửa sau dễ dàng.

Mọi người đều cho rằng đó là suy nghĩ kỳ quái của Lý Mạnh, mùa đông lạnh như vậy, tạo cửa sau chẳng phải là có thể khiến gió lùa vào nhà sao? nhưng lúc này đây mới thấy giá trị của nói hiện ra.

Những người từ bên ngoài đến này hoàn toàn không biết cách thiết kế phòng của trang viên không giống với bình thường.

Khi Khưu Đại Hải đạp tung cửa phòng ra mới phát hiện ra Lý Mạnh không có ở trong phòng, của sau thì đang mở rộng.

Cả đám người lập tức trở nên nóng ruột, gào thét đuổi theo, phòng ở và đường đi lại của trang viên đều là theo hướng chính nam chính bắc, vuông vắn thẳng tắp. Truyện "Thuận Minh "

Sau khi đuổi ra ngoài phòng thấy cổng sau cũng đang mở rộng, tên Vương bách hộ cầm đầu đó thấy vịt trong tay bỗng nhiên bay mất, lập tức đại nộ, rút đao hét to một tiếng.

Hơn 50 tên Cẩm Y vệ đều lập tức xé rách áo ngoài, lộ ra loại áo dài mà Cẩm Y vệ thường mặc ra, ai nấy đều cầm binh khí đuổi theo ra phía ngoài cổng.

Xa xa thấy một người đang cắm đầu mà chạy, cả đám liền vội vàng tăng tốc hò reo đuổi theo.

Cả trang viên yên ắng một cách dị thường hoàn toàn không có một tiếng động gì thì giờ ồn ào, tiếng hò thét vang lên khắp nơi.

Lý Mạnh đang chạy như điên dại, trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ hối hận, người trong trang viên đều bị hắn điều đi diêm trường Linh Sơn hết rồi.

Đến cả đội diêm đinh ở đây cũng cho ở lại giúp đỡ, còn 30 diêm đinh cũng cho ra ngoài tập luyện cưỡi ngựa, mã chiến, chỉ lưu lại 2 người canh cửa.

Vốn dĩ hắn cho rằng ở đây sẽ không có nguy hiểm gì, không ngờ vẫn quá chủ quan, trong đầu Lý Mạnh lúc này chỉ toàn là sự hối hận.

Từ khi bắt đầu buôn lậu muối đến giờ, cố nhiên là hắn đang tạo phúc một phương, nhưng cũng không ít người bị hắn hại, còn có người đố kỵ với những tiền tài mà hắn kiếm được, do đó bên cạnh hắn luôn có sự nguy hiểm rình rập.

Tại sao sự an toàn của mình vốn dĩ luôn không an toàn mà lại sơ xuất đến thế này? Chẳng lẽ mình phải chết ở đây sao?

Đầu của Lý Mạnh không ngừng suy nghĩ, bước chân của hắn cũng tự nhiên nhanh hơn, không ngừng chạy một cách điên cuồng.

Lúc này xuất hiện một cảnh thực sự thú vị, đó chính là việc khoảng cách 2 bên ngày càng được kéo dãn ra.

Bọn Cẩm Y vệ này đều là có chức có quyền, lại làm việc ở Tế Nam, một nơi nổi tiếng là giàu có, những người này bình thường đều là ăn uống chơi gái đánh bạc, trước giờ chẳng chịu luyện tập gì. Truyện "Thuận Minh "

Còn Lý Mạnh thì ngày nào cũng khổ luyện, trước giờ lại có sẵn tố chất thể lực cực tốt, thể chất giữa 2 bên khác nhau quá nhiều nên khoảng cách tự nhiên từ từ kéo giãn ra.

Thấy Lý Mạnh càng chạy càng xa, tên Vương bách hộ đó thở dốc ra từng hồi, quát tháo mấy tên thủ hạ bên dưới quay về lấy ngựa.

Chuyện này đúng là có chút đáng buồn cười, đến bắt người mà còn chạy không lại với người bị bắt, có ý dùng cung để bắn nhưng thứ nhất là không có ai bắn chính xác, thứ 2 là nếu dừng lại lấy tên bắn thì e rằng khi lên cung xong thì Lý Mạnh cũng chạy mất rồi.

Lý Mạnh chạy đến nối quần áo xộc xệch, cố nhiên là rất thảm hại, nhưng mấy tên Cẩm Y vệ phía sau hắn bộ dạng cũng không khá hơn là bao, tên nào tên nấy thở hồng hộc, trời lạnh như vậy mà còn thấy mồ hôi vã ra như tắm.

Thấy Lý Mạnh chạy ngoặt vào một ngõ nhỏ, tên Khưu Đại Hải cười một cách nham hiểm:

Đại nhân, tên khốn đó đã chạy vào ngõ rồi, ở phía đó đất bằng phẳng, đợi mang ngựa đến hẳn hắn sẽ không thể chạy thoát được.

Trong nhà tên khốn đó có cất không dưới 10 vạn lượng bạc, lại có diêm trường rộng như vậy, các vị đại nhân không thể để hắn chạy thoát được