Thuận Minh

Chương 80: Đời người gặp gỡ luôn bất thường




Nếu mình đã đóng quân ở Giao châu, lại thu nhập cao nhất, trên dưới nha môn tri châu đều muốn với tới, đồng tri mới tới này, bậc tiền nhiệm gặp mặt là đương nhiên, Lý Mạnh cười nói:

-Đại nhân mới tới Giao Châu , Lý mỗ chưa tới chào hỏi, là Lý mỗ không đúng, xin tặng đại nhân chút quà đặc sản địa phương, coi như là nhận lỗi.

Đây đều là lời nói khách sáo của quan lại, đặc sản này trong lòng người đều biết rõ đó là vàng bạc, hàng hóa.

Đồng tri sau khi nghe thấy 2 tiếng “đặc sản” quả nhiên nụ cười trên mặt càng thêm tươi rói, Lý Mạnh oán thầm trong bụng vài câu, thầm nghĩ quả nhiên là tới vòi tiền, nhưng lại nghe thấy đồng tri nói:

-Kẻ hèn này là Ngô Văn Tụng, năm nay 42 tuổi, cứ gọi ngươi một tiếng hiền đệ vậy, lần này tới phủ bái kiến hiền đệ là làm chân đưa thư cho hiền đệ.

Lá thư đặt bên cạnh bàn trà, Lý Mạnh vừa định lấy thì Ngô đồng tri lại cầm lấy trước, hai tay cung kính đưa tới trước mặt Lý Mạnh .

Hành động cung kính này khiến Lý Mạnh cảm thấy rất mơ hồ, nhưng vẫn khách khí nhận phong thư, vừa nhìn vỏ thư bên trên viết “Kính nhận”, người gửi thư lại là Ti lễ giám Lưu Phúc Lai.

Lý Mạnh hoàn toàn không quen cái tên này, chỉ là đại danh lừng lẫy của Ti lễ giám Lý Mạnh lại biết rất rõ.

Đừng thấy Lý Mạnh bậy giờ còn mơ hồ với một tri phủ là quan mấy phẩm, trưởng quan một tỉnh có mấy quan viên, nhưng tên tuổi của ti lễ giám này ở thời hiện đại Lý Mạnh lại biết rõ rồi.

Trong phần lớn các bộ phim về triều Minh, đại âm mưu, đại khốn khiếp, đại biến thái còn có cả địa cao thủ đều là thái giám.

Thái giám thường đều xuất hiện từ ti lễ giám, vênh váo kiêu ngạo, tất nhiên là đến cuối cùng đều chết trong tay của những nhân sĩ chính nghĩa.

Sau khi tới thời Minh, Lý Mạnh cũng biết được từ sư gia và văn thư, tổ chức có quyền lực cao nhất của Đại Minh chính là nội các, gia nhập nội các chính là đỉnh điểm thăng chức của 1 quan văn.

Nhưng nội các không phải là tổ chức lớn duy nhất, trong hoàng cung vẫn có tổ chức tương xứng với nội các, thậm chí còn vượt qua cả nội các, đó là ti lễ giám.

Đứng đầu nội các thường được mọi người biết tới là Tể tướng, còn thái giám đứng đầu ti lễ giám được xưng là “nội tướng”.

Thái giám cung đình vào ti lễ giám, được người đời xem ngang với văn nhân vào nội các, địa vị cao đáng nể, hơn nữa lại nổi danh một đời.

Hoạn quan chuyên quyền có rất nhiều, nhưng người có uy danh hiển hách trong lịch sử lại rất ít, từ Vương Chấn, Lưu Cẩn, Phùng Bảo cho tới Ngụy Trung Hiền chết rồi vẫn không hết tiếng, đó đều là người đứng đầu ti lễ giám.

Đương nhiên người ra quyết sách và có quyền lực cao nhất vẫn là hoàng đế.

Hiện giờ Sùng Trinh đã lên ngôi, cũng chính là nói phải phòng ngừa hoạn quan lộng quyền, trọng dụng văn thần.

Nhưng chưat ới 3 năm, ai nấy đều biết tới đại thái giám Vương Thừa Ân, có thể thấy địa vịa của hoạn quan không có bất cứ sự giảm sút nào.

Đồng tri Ngô Văn Tụng này truyền tin thay các thái giám của ti lễ giám, cái này gần giống như truyền tin cho các đại học sĩ, chẳng trách lại sợ hãi đến vậy.

Nhưng mình hoàn toàn không quen biết, Lý Mạnh buồn bực bóc thư ra, mở đầu là hai chữ “ân công”, nét chữ ngay ngắn xinh xắn, nếu không phải đang ở thời cổ đại, Lý Mạnh gần như cho rằng đây là chữ được in ra.

Ngẫm lại cũng đúng, người của tổ chức cao nhất thời này chắc chắn rèn luyện chữ viết phải cực cao.

Bởi vì chữ viết ngay ngắn nên với Lý Mạnh mà nói, cho dù không chia đoạn và dấu ngắt câu, hắn vẫn có thể hiểu đại khái nội dung trên bức thư.

Tên thái giám viết thư này đúng là hắn có biết, chính là lão thái giám nhảy sông tự vẫn tháng chạp năm ngoái gặp ở Tể Trữ. (***, rõ mấy chương trước nói là Tế Ninh, bây giờ lại nhảy sang Tể Trữ rồi.)

Nội dung bức thư không mấy phức tạp, đơn giản là cảm ơn tương trợ trượng nghĩa của Lý Mạnh, nói là sau khi quay về kinh thành tiêu hao rất nhiều sức lực xắp xếp người ở Tể Trữ mới hỏi thăm được ân nhân chính là Lý Mạnh .

Vì đại binh Đông Lỗ tới gần kinh thành, nhất thời chưa phái được người tới tạ ơn….. còn lại đều là những lời khách sáo gì đó.

Cuối cùng nói đi kèm bức thư là 1000 lượng bạc để tỏ lòng biết ơn, hi vọng Lý Mạnh có cơ hội vào kinh thành, chắc chắn sẽ đón tiếp chu đáo.

Lắc lắc phong thư, một tấm ngân phiếu từ trong rơi ra, là ngân phiếu 1000 lượng , Lý Mạnh lắc đầu cười cười, lúc đó giúp đỡ thật sự là không nghĩ có ngày hôm nay.

Hơn nữa 2 thuyền muối tinh đó tính gốc cũng chỉ có 200 lượng bạc, vậy mà lão lại trả nhiều như vậy.

Nhưng “Lưu lão bá” này cũng chính là thái giám chấp bút của ti lễ giám hiện giờ, từ lúc nghèo túng không tới nửa năm lại hiển hách như vậy, thật không biết là gặp được vận may gì?

Lý Mạnh cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, không ngờ Ngô Văn Tụng ngồi đối diện đúng là cũng biết chuyện này.

Dưới chân kinh thành có đủ loại các tin bát nháo, tin tức vỉa hè đều lưu truyền chuyện đặc biệt này.

Lưu Phúc Lai từ một lão hoạn quan không phẩm cấp bỗng chỗc vào quan chấp bút của ti lễ giám, mặc dù không xếp ở hàng đầu nhưng cũng là vị trí cơ yếu.

Phàm là người có chút hứng thú đều muốn tới đó nghe ngóng tin tức truyền ra từ trong cung hay các quyết sách, thánh chỉ của hoàng đế.

Lưu Phúc Lai này lúc vẫn chưa về kinh thành, cái gọi là “thanh diêm lâu năm” truyền quyền quý tới trong kinh thành, thanh diêm trong hoàng cung vốn không trữ hàng, các thái giám đều lấy muỗi tinh bên ngoài nói là thanh diêm để ứng phó.

Nhưng phần lớn phi tần của hoàng đế Sùng Trinh đều xuất thân quý tộc ngoài cung, bên ngoài có gió thối cỏ lay gì, trong cung họ đều biết, tin tức thanh diễm lâu năm truyền đi khiến không ai chú ý tới thanh diêm dùng trong cung nữa. Truyện "Thuận Minh "

Hoạn quan phụ trách những việc này muốn đi mua, nhưng số lượng thanh diêm lâu năm tới từ phủ Tể Trữ vốn rất hiếm, sớm đã bị mua hết rồi.

Những hoàng thân quốc thích này cũng không thể đắc tội, không thể trưng tập được, sống hay chết cũng không thể làm giả được.

Mà các phi tần trong cung lại đang cần, thái giám đi mua thì hết cách cũng không mua được, chỉ có thể cầu xin đại thái giám Vương Thừa Ân của ti lễ giám, nhưng lão cũng chẳng có cách nào cả.

Tuy là chuyện nhỏ nhưng cũng khiến cho người ta sứt đầu mẻ trán, chính vào lúc này thì Lưu Phúc Lai mang theo thanh diêm lâu năm về tới kinh thành.

Đó chính là thanh diêm lâu năm a, vốn dĩ Lưu Phúc Lai ra khỏi kinh thành thuần túy là tùy ý mà thôi, cũng chẳng có trông cậy gì, ai ngờ lại mua về được nhiều hàng như vậy.

Phi tần trong cung vui vẻ, còn có những quý phi cũng muốn có thêm một chút, chuyện vốn khó khăn kết quả lại biến thành dễ dàng.

Lưu Phúc Lai này cũng để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng Vương Thừa Ân, nghe nói Lưu Phúc Lai cũng từng vào nội thục, dứt khoát xắp xếp cho công việc chấp bút của ti lễ giám.

Các hoạn quan của triều Minh Vi có nha môn ti lễ giám này thiết yếu cần phải có kiến thức văn hóa và tay bút cao nên từ năm Tuyên Đức đã bắt đầu mở nội thục, do văn thần Hàn Lâm và Tư Thâm truyền thụ.

Vào nội thục mới có tương lai đảm nhiệm các chức quan trong triều đình, tuy nhiên cũng có rất nhiều người vào nội thục mà vẫn không có tiền đồ gì, Lưu Phúc Lai cũng là một trong số những người đó.

Quan chấp bút tương đương với trợ thủ của đại thái giám, chỉnh lí văn kiện, cung cấp tham khảo, xem như là ranh giới giữa có quyền và không có quyền trong ti.

Thường đều là do những thái giám trên 30 tuổi đảm nhiệm, Lưu Phúc Lai năm mươi tuổi còn đảm nhiệm cũng coi như hiếm thấy.

Công việc đa dạng, năm mươi tuổi còn làm đúng là có chút uể oải khó khăn, nhưng hắn làm cũng rất tốt, tuổi lớn rồi lại còn bắt đầu từ điểm gian khổ nhất.

Làm việc cũng cẩn thận không sai sót, cũng không có ý đồ tranh công với ai, suy nghĩ cân nhắc mọi vấn đề cẩn trọng, đối nhân xử thế lại mềm mỏng, hiều lễ tiết, linh hoạt khiêm tốn.

Một tháng qua đi, ấn tượng của cấp trên về hắn đều rất tốt, bất đầu từ năm thứ bảy Sùng Trinh, quan quân của các tỉnh Thiểm Tây, Hà Nam, Sơn Đông, Tứ Xuyên và liên quân của tám đại doanh không ngừng chiến đấu ác liệt, chỉ thị tình báo cùng quân báo các nơi tới dồn dập, nội các và ti lễ giám cũng rất bận rộn.

Công việc bộn bề với cường độ cao như vậy khiến người phụ trợ của Vương Thừa Ân đều ngã bệnh, không thể xử lý công việc, khiến hoàng đế vô cùng khó chịu.

Vương Thừ Ân cũng không thể chi thân ra để xử lý được, tới tháng 4 lại để ý thấy công văn và công việc không còn chậm trễ nữa, đều đã được giải quyết xong.

Vương Thừa Ân cung xkhoong cần tốt nhiều công sức dò hỏi được nguyên nhân, Lưu Phúc Lai không lùi bước trước khó khăn, mấy tháng nay đều đi sớm về trễ, không sợ vất vả khổ cực làm việc.

Vốn dĩ chuyện về thanh diêm, Vương Thừa Ân đã nhớ tới cái tên Lưu Phúc Lai , lần này có biểu hiện tốt như vậy, hơn nữa trên dưới đều có cái nhìn rất tốt về lão.

Sau khi Ngụy Trung Hiền bị hạ bệ, hoạn quan trong triều trải qua một lần thanh lọc, vốn là thiếu người, lần này có công như vậy, con người cũng không tệ, liền được đề bặt thẳng lên làm quan chấp bút trưởng của ty lễ giám.

Tuy nói là chỉ đứng sau 1 người nhưng đây cũng là chuyên khó lường, xếp hàng cuối cùng trong lục bộ thượng thư, nhưng đó cũng vẫn là thượng thư.

Những chuyện kế tiếp, Lý Mạnh và Ngô Văn Tụng đều không biết, Lưu Phúc Lai trong thời gian chưa tới nửa năm từ người muốn tìm cái chết đã vào trong trung tâm quyền lực của triều đình, trở thành đại thái giám chấp bút của ti lễ giám.

Đây chính là chuyện trong họa có phúc, đúng là khác nhau một trời một vực, nghĩ trước nghĩ sau mọi bước đều là từ người thanh niên chân thực nhiệt tình gặp được ở Tể Trữ kia. Truyện "Thuận Minh "

Sau khi trở thành đại thái giám chấp bút, cho dù là quan nhị phẩm cũng phải cung kính gọi một tiếng công công, quyền thần quốc thích tới lấy lòng vô số kể.

Hắn lại phát hiện ra sự đáng ngưỡng mộ của người thanh niên không để lại danh tính đó. Tiếng “công công” mà những người trong kinh thành gọi này sao có thể so với tiếng “lão bá” gọi ngày hôm đó được.

Lưu Phúc Lai cho người đến Tể Trữ tìm kiếm người ân nhân hôm đó, mặc dù Lý Mạnh không để lại danh tính nhưng 2 chiếc thuyền đưa cho Lưu Phúc Lai hồi cung vẫn có thể điều tra được.

Huống hồ trong thành Tể Trữ đối với việc Lý Mạnh buôn bán muối lậu chẳng qua là biết nhưng không nói ra, muốn điều tra chắc chắn có rất nhiều đầu mối.

Nha môn hà đạo và nha môn Diêm vận, nha môn tri châu của thành Tể Trữ, còn có vài đường dây liên quan cảu hoàng đế cũng được dùng tới.

Không tới mấy tháng, hạt kỳ đã điều tra được đó là tuần kiểm đóng tại thành Giao Châu –Lý Mạnhăm.

Lưu Phúc Lai vốn muốn cho người tới cảm tạ hỏi thăm, ai ngờ người Nữ Chân lại xâm lược, nhất thời khu gần kinh thành thần hồn nát thần tính,giao thông bị cắt đứt, cũng không thể ra khỏi kinh thành được