Thuận Minh

Chương 79: Đồng tri khiêm nhường (P1)




Vừa nãy lúc mình hô “ băm hai tên này” tiếng bước chân mặc dù vang lên nhưng lại không phải là vang lên phía sau mình mà lại là vang lên tử chỗ sau cùng.

Bước vào bên trong tất nhiên đều là các diêm đinh cũ chiếm tỉ lệ đa số, nhưng trong đám diêm đinh kỵ mã những người đặc tuyển vào cũng chính là mấy chục người đều là thổ phỉ và những diêm đinh cũ cơ bản là tỉ lệ 1:1.

Lý Mạnh dù làm chuyện gì cũng không tiện nhất bên trọng nhất bên khinh nên dẫn vào trong thành cũng mỗi bên một nửa 10 người.

Các diêm đinh cũ thấy mình theo Lý Mạnh lâu rồi, nên đối mặt với những người mới này đều có cảm giác ưu việt, đi đường đều là đi phía trước, nhưng lúc nãy mình vừa ra lệnh thì người không do dự động thủ lại là những người mới kia, những diêm đinh cũ đều lọt lại phía sau.

Thấy vị trí đứng của những người này trong phòng hiện giờ như vậy, người mới thì xông lên trước, người cũ lại ở phía sau.

Nghĩ tới đây trong lòng Lý Mạnh cảm thấy vô cùng tức giận, cũng chẳng để ý tới người tiếp kiến, trầm giọng nói:

-Những người theo ta từ trước tới giờ, đứng sang bên trái, những người mới tới đứng sang bên phải.

Lời nói ngày thật khó hiểu, nhưng 20 người trong phòng cũng nhanh chóng chia ra làm 2 nhóm. Lý Mạnh lạnh lùng nói:

-Vừa nãy ta ra lệnh, thì đều là người mới động thủ trước, còn các ngươi sao lại chậm chạm vậy?

Nói xong, trên mặt những diêm đinh cũ đều lộ rõ vẻ không thoải mái, Lý Mạnh cười nhạt quay đầu hỏi người vừa nãy còn chần chừ đứng ở cửa:

-Thang lão nhị, ngươi vẫn còn ở đây à? Sao? Muốn bảo vệ ta hay sao hay là tránh độc thủ của 2 người đó?

Lý Mạnh rất ít khi có ngữ khí không tốt thế này, các diêm đinh cũ đều câm như hến, Thang lão nhị đó càng không dám ngẩng đầu lên, lập bập nói:

-Đại nhân, dù sao đó cũng là Cẩm Y vệ, là người của triều đình, động thủ chính là giết quan tạo phản.

-Ồ, vậy sao? Vậy 2 người đó giết ta thì được sao?

Đối mặt với lời của Lý Mạnh, Thang lão nhị càng không thể nói được gì. Trong lòng Lý Mạnh vô cùng tức giận, thầm nghĩ ta giải quyết kế sinh nhai cho các ngươi, phát bạc cho các ngươi nuôi sống gia đình.

Còn ra sức huấn luyện cho các ngươi là vì cái gì? Kết quả tới lúc then chốt lại thành ra lương dân tuân thủ luật pháp.

Lý Mạnh giận tới bật cười, chậm rãi hít thở lấy lại tâm trạnh bình tĩnh, nói:

-Thang lão nhị, ngươi là muối lậu, đó đều là tội danh xử tử ngay lập tức, lúc đó sao không sợ, thôi vậy, nếu ngươi đã muốn làm dân lành thì ta cũng không làm khó cho ngươi nữa. Hạ đao của hắn, bắt đầu từ hôm nay ngươi không còn là người trong diêm đinh của ta, người nhà ngươi cũng quay về với bổn thận trồng trọt, đừng dính vào việc làm ăn phi pháp này nữa.

Lời này vừa nói xong, Thang Nhị đầu tiên ngẩng đầu sửng sốt, sau đó liền phản ứng lại, quỳ trên mặt đất, dập đầu liên tục, cầu xin:

-Đại nhân, đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi, lần sau nhất định sẽ xung phong lên phía trước.

-Lần sau? Lần sau còn có chuyện thế này thì ngươi phải “lương tâm phát hiện” chứ, Lý mỗ ngày thường đều cho các ngươi chỗ tốt, đều cho chó ăn rồi. Về sau hắn không còn là người của Lý Mạnh ta nữa, đao, ngựa để lại, người đuổi ra ngoài.

Lý Mạnh khinh bỉ nhìn Thang Nhị dập đầu trên đất, vẫy vẫy tay lệnh cho những diêm đinh đang đứng ở phía sau, sắc mặt của những diêm đinh cũ đều rất khó coi, nhưng vẫn có vài người đi tới, đem Thang Nhị ra ngoài.

Thang Nhị luôn lớn tiết khóc lóc xin tha thứ khiến cả sân đều nghe rõ, Lý Mạnh vẻ mặt hờ hững nhìn theo.

Lúc các diêm đinh quay lại, Lý Mạnh lạnh lùng nói:

-Diêm đinh cũ mỗi người trừ lương nửa năm, những diêm đinh mới mỗi người 12 lượng bạc, các người phải biết rằng ai cho các ngươi cơm ăn, ai cho các người hôm nay ưỡn ngực làm người, suy nghĩ cho kỹ đi, sau phủ Sơn Đông nhiều người như vậy, ta không sợ không có người làm diêm đinh.

Trừ lương nửa năm, 12 lượng bạc là bao nhiêu gạo và mì, đây không phải là con số nhỏ. Sắc mặt của các diêm đinh cũ đều rất khó coi, trong lòng đều nghẹn khuất, nhưng cảnh ngộ của Thang Nhị càng khiến cho bọn họ sợ hãi

Ấn tượng ngày thường Lý Mạnh mang tới cho mọi người là một thủ lĩnh trượng nghĩa, mặc dù nghiêm khắc nhưng cũng không quá nghiêm khắc với thuộc hạ, cũng rất nhiệt tình, trong đội diêm đinh đều là thanh niên, ngoài việc mọi người gọi Lý Mạnh là thủ lĩnh ra thì đều coi Lý Mạnh là đại ca. Truyện "Thuận Minh " Truyện "Thuận Minh "

Lý Mạnh ngoài chiến trận giết địch ra thì thường ngày không bao giờ làm chuyện tàn nhẫn, ngày đi nhận chức trên đường gặp phải phục kích thì sau khi quay về ngoài đuổi những diêm đinh chạy trốn ra cũng không có muốn giết bọn họ.

Chuyện này khiến ấn tượng của những diêm đinh cũ vô cùng sâu sắc, những diêm đinh bỏ chạy sau khi về đến nhà vẫn cho rằng mình biết tình thế, cho dù giữ lại cái mạng dù sau cũng quan trọng nhất, những người khong chạy há chẳng phải là ngốc sao?

Ai ngờ người ngốc lại thực là bọn họ, quân hộ Linh Sơn vệ sở đều rất khổ cực, cũng chính là dựa vào buôn bán muối lậu của Lý Mạnh mới có cuộc sống khá giả một chút. Truyện "Thuận Minh "

Hàng năm đều có thiên tai lũ lụt, chỉ dựa vào làm ruộng không sao có thể nuôi nổi chính mình, mấy người bỏ chạy vốn cho rằng tự mình làm muối cũng có thể tự nuôi chính mình.

Nhưng dưới mệnh lệnh của Lý Mạnh, ngay cả con đường này của họ cũng bị cấm hẳn.

Hơn nữa, đối với quân hộ vệ sở này thì hai chữ “đào ngũ” chính là từ cấm kỵ, cả Linh Sơn vệ sở này gần như đều nhớ kỹ điều tốt ở Lý Mạnh, người đào ngũ trở về thì ai còn nể mặt ngươi.

Cuộc sống so với ngày trước càng thêm khổ cực khó khăn, trong vệ sở này mọi người đều khinh bỉ ngươi, ngay cả người giúp đỡ cũng không có, đặc biệt là khi thấy bạn bè hàng xóm bên cạnh mình cuộc sống ngày một tốt hơn, hối hận và nghèo khó đan xen vào nhau ngày càng nhiều.

Mấy người đào ngũ đó và người nhà đều lén rời khỏi Linh Sơn vệ sở, cho dù quân hộ không được rời khỏi vệ sở nhưng cũng chẳng buồn quản họ.

Bên ngoài cũng chẳng có nơi nào tốt hơn vệ sở, nghe tin đồn nói hoàn cảnh của những người này bên ngoài rất thảm, có người gặp phải kẻ cướp, có người mắc bệnh nặng mà không có tiền chữa....

Các diêm đinh đều biết chuyện này, bọn họ không thấy là có gì không đúng, ai nấy đều tự cảnh báo mình, tránh gặp phải cảnh ngộ tương tự, như vậy đúng là quá thảm.

Ai ngờ hôm nay lại có tình trạng như vậy, đứng trong chính sảnh vẫn còn có thể nghe thấy tiếng khóc lóc của Thang Nhị bên ngoài.

Đám diêm đinh cũ đó ai cùng toàn thân đầm đìa mồ hôi, thầm nghĩ may mà người bị đuổi không phải là mình, lần sau cho dù thế nào cũng không thể làm vậy nữa, Lý Mạnh đại nhân nói làm gì, cứ nhất nhất nghe theo là được.

Những diêm đinh mới tới ai nấy vẻ mặt vui mừng, 12 lạng bạc vốn dĩ phải nửa năm mới kiếm được, ai ngờ chính vì không do dự xông lên trước lại được thưởng như vậy.

Nương tựa thủ lĩnh đúng là được nhiều điều tốt, dù sao ra ngoài cũng phải liều mạng, ở đây cũng phải liều mạng, kiếm tiền vẫn là điều quan trọng mà.

Lý Mạnh rốt cuộc cũng kìm nén được cơn giận, nhưng trong lòng đều đã quyết định, nhất định phải cho những diêm đinh bên dưới biết được là ai phát ngân lượng cho họ, cho bọn họ cuộc sống tốt đẹp hơn, nên làm gì, cần phải làm gì cho đúng.

Gây ra nhiều chuyện như vậy, người trong phủ cũng không dám nói chen vào, khó khăn lắm mới có người đứng ra nói:

-Lão gia, đồng tri tân nhiệm của bản châu tới bái kiến, đã đợi một lúc ở trước đại sảnh rồi, lão gia có nên tới gặp chút không?

Đồng tri này chính là quan viên thất phẩm, là nhân vật quan trọng ở thành Giao Châu này, địa vị cao hơn rất nhiều so với quan cửu phẩm như Lý Mạnh, không thể có đạo lí chủ động tới bái kiến trước được.

Chuyện hôm nay chỗ nào cũng thấy kỳ lạ, đầu tiên là Cẩm Y vệ tới nhà dọa người, bên này lại có đồng tri tới bái kiến, thật là kinh ngạc,chẳng lẽ hôm nay là ngày đại hung sao, nhưng nếu đối phương đã tới rồi vậy vẫn nên tới đáp lễ mới phải.

Nghĩ vậy Lý Mạnh liền gọi 1 diêm đinh tới dặn dò:

-Tới trấn Phùng Mãnh nói với Trần Lục Tử, nếu trời tối mà ta chưa trở về trấn thì bảo hắn dẫn người vào thành tìm ta.

Diêm đinh kia sửng sốt, nhưng ngay lập tức chắp tay, vội vàng lên ngựa ra khỏi thành.

Lý Mạnh cho những tên diêm đinh còn lại theo mình, sau đó cho người bảo đội diêm đinh chuẩn bị kỹ, lững thững đi về phía tiền sảnh.

tới tiền sảm, Lý Mạnh mới thở phào, người đợi ở đó là một người trung niên có chút vẻ nho nhã, yếu đuối, là dáng vẻ của người có học.

Từ xa trông thấy Lý Mạnh đi tới liền đứng dậy cung kính thi lễ từ xa làm Lý Mạnh nhất thời vô cùng kinh ngạc, lễ tiết này hình như có phần hơi nặng nề rồi.

Đâu có quy tắc nào mà đồng tri thất phẩm trịnh trọng hành đại lễ với một tuần kiểm cửu phẩm như vậy? May là trong thành Giao Châu chứ nếu như ở nơi khác bị các ngự sử văn nhân gì đó biết được, đó là tội danh không hợp lễ chế a.

Xem ra thư sinh yếu ớt này không giống như người có vẻ nguy hiểm gì, Lý Mạnh cảm thấy yên tâm không ít, lúc này mới bước nhanh tới, tiến lên trước đỡ vị đồng tri kia nói:

-Đại nhân, sao lại như vậy, đây là hại Lý mỗ rồi, mau đứng lên, phải là Lý mỗ thi lễ mới đúng chứ, các ngươi còn đứng đấy làm gì? ở đây không có việc gì nữa rồi.

Vừa nói, hắn quay người đánh mắt với những người đứng sau, những tên diêm đinh kia hiểu ý trong mắt Lý Mạnh, đều quay người lui ra ngoài.

Hai bên ngồi xuống, Lý Mạnh cũng nhìn ra thái độ của đối phương với mình rất cung kính, hơn nữa là kiểu thành thật như thế đúng là khiến hắn không hiểu gì cả, mọi chuyện ngày hôm nay đều rất kỳ lạ, rốt cuộc là có chuyện gì a