Thuận Minh

Chương 58: Tiêu nhiều hơn




Thu nhập 7 ngàn lượng, ở thời đại này thì bất kể là tại thành phố nào, tại quốc gia nào cũng được coi là phú hào, nhưng Lý Mạnh cảm giác tiền mình kiếm được không đủ tiêu.

Hiện nay trong tay hắn còn có 4000 lượng tích góp được, số lượng này thậm chí không đủ để nuôi đám diêm đinh trong 2 tháng.

Cùng so sanh với Thanh Đảo thời hiện đại, khí trời tháng 10 lạnh hơn rất nhiều, ruộng muối mấy tháng nay chính là do Mã Canh suất lĩnh diêm đinh trong coi.

Mã Canh xem như gia nhập đội ngũ của Lý Mạnh muộn nhất, bất quá đối với các loại kỹ năng của Lý Mạnh hắn lại học rất nhanh, trong 4 gã đội trưởng thì hắn là người có ngộ tính cao nhất.

Trong lòng Lý Mạnh có phần cảm thán, người trẻ tuổi bực này chịu qua huấn luyện của quân đội có thể tiến bộ nhanh nhất, dù sao cũng là thủ hạ của Chỉ huy sứ, so với đám quân hộ làm nông mấy đời mà nói, Mã Canh khi tiếp nhận huấn luyện chính quy tự nhiên có ngộ tính cao nhất.

Mã Canh tuy nhỏ tuổi nhưng trong động tác lại có tác phong của quân nhân, điểm này khiến Lý Mạnh rất tán thưởng, sau buổi sáng tập luyện xong, Lý Mạnh ngồi trong thư phòng sám có người hầu hạ, chuẩn bị khăn mặt cùng nước nóng cho hắn.

Đám người hầu đều là gia quyến của bọn người Liêu Đông, Lý Mạnh cũng cho bọn họ chút thù lao, cái này khiến cho bọn họ vô cùng cảm động.

Nguyên bản còn có vài tên quân hộ lo lắng về sự trong trắng của nữ quyến nhà mình, dù sao tuổi Lý Mạnh cũng không còn nhỏ nữa, nhưng cuối cùng mọi người đều yên tâm vì Lý Mạnh là loại người sống kham khổ điển hình, một lòng đặt việc kinh doanh cùng luyện binh.

Đem khăn mặt nóng áp lên mặt hưởng thụ hơi ấm, Lý Mạnh ngẩng đầu lên thở hắt qua tấm khăn, hắn biết hiện tại kiếm tiền mới là chuyện cấp thiết, mua mấy người hạ nhân, nha hoàn... hầu hạ, mặc dù thân phận cũng tiền cũng đã đủ, đám hạ nhân nhỏ tuổi cũng không tốn nhiều tiền hơn 1 con ngựa.

Mỗi đêm đều ôm ấp thê thiếp, ban ngày nếm món ngon vật lạ, nhàn hạ dạo chơi thong thả, đây chẳng phải là lí tưởng để nỗ lực kiếm tiền sao?

Nhưng Lý Mạnh biết hắn không có cách nào làm được, đồ ăn có thể nói là phong phú, nhưng mà hắn không có cách nào hưởng thụ được, ăn xong là hắn lại phải tiếp tục làm chính sự.

Lý Mạnh âm thầm thở dài, chẳng lẽ mình thật sự có số lao lực sao? Tại thời hiện đại cũng sống an nhàn, sao khi đi vào thời này lại như vậy?

Khi đang chìm vào trong suy tư, hắn liền nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, còn có âm thanh hành lễ của đám thủ vệ, mọi người đang đi nhanh về phía này.

Lý Mạnh lau qua mặt rồi cất giọng nói:

-Là Mã Canh sao?

-Đại ca, là đệ, đệ tới xin huynh một bữa cơm trưa.

Mã Canh cười hắc hắc đẩy cửa đi nhanh vào, đầu tiên là thi lễ, sau đó không khách khí ngồi bên cạnh.

Lý Mạnh cười mắng:

-Ngươi đang ở Tiết Gia còn không trở về nhà ăn cơm, mỗi ngày cưỡi ngựa tới đây làm gì, chẳng lẽ cơm canh của ta ngon hơn nhà ngươi sao?

Nhắc tới chuyện cưỡi ngựa, mỗi ngày Lý Mạnh đều kiên trì cưỡi mấy canh giờ, nhưng mà thành quả lại chẳng được bao nhiêu, dám tùy tùng bên cạnh đều lo lắng lúc nào hắn cũng có thể ngã xuống.

Mã Canh trái lại rất thuận buồm xuôi gió, hắn bởi vì biết cưỡi ngựa từ trước nên rất thích chí được cưỡi ngựa từ Tiết Gia tới trấn Phùng Mãnh.

Nghe Lý Mạnh cười mắng, Mã Canh duỗi tay nắm lấy 1 cái bánh bao, sau đó nhét một chút thịt nướng vào, sau đó cắn một miếng thật to, nuốt xuống xong rồi mới hàm hồ nói:

-Tại Tiết Gia mỗi ngày cha đệ đều toàn nói chuyện đâu đâu, thật sự khó chịu, đơn giản là tới chỗ đại ca xin bữa cơm a.

Lý Mạnh cười lắc đầu, Mã Ngọc là cha Mã Canh, một năm cũng tới đây mấy lần, thật không biết trong Linh Sơn vệ sở đang suy yếu, mỗi lần gặp đều khuyên mình rằng hảo nam nhi nên đền đáp triều đình, làm nghề buôn bán muối lậu này thật sự làm mai một nhân tài.

Tính tình của Lý Mạnh vẫn còn tốt, có thể tự nhiên cười cười cho qua, nhưng Mã Canh lại là người trẻ tuổi nóng nảy, sao có thể chịu được.

Mã Canh tiêu diệt hết 3 cái bánh bao xong mới bắt đầu chậm lại, làm đội trưởng của diêm đinh không cho đám muối lậu tiến vào khu vực của mình là một chuyện, ngoài ra thì việc trọng yếu nhất chính là huấn luyện cho đám diêm đinh đó.

Lý Mạnh rất ít khi tức giận, thế nhưng khi biểu hiện của đám diêm đinh trong đợt kiểm tra bắt buộc mà làm hắn tức giận thì chính Mã Canh là đội trưởng cũng phải luyện tập gấp đôi, vừa mệt lại vừa đói, chính đang muốn tiếp tục ăn thì thấy vẻ mặt Lý Mạnh có phần ủ đột.

Mã Canh nhịn không được mở miệng nói:

-Đại ca, huynh có chuyện gì không vui sao? Nếu như có kẻ nào đó đui mù đắc tội với huynh, vậy chỉ cần phân phó đệ một tiếng....

Lý Mạnh khoát khoát tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm giọng nói:

-Gần đây sài nhiều quá, muốn tìm biện pháp tiết kiệm chút tiền.

Nghe được lời này, Mã Canh quệt quệt mồm, thanh âm hơi lớn nói:

-Đại ca, Mã Canh cả gan nói thẳng, không cần phải trả lương cho đám diêm đinh....Chi tiêu như vậy rốt cuộc là nghe quy củ ở đâu vậy? Một tháng 1 lạng 5 tiền, còn 1 gánh gạo nữa, hắc hắc, điều kiện tốt quá đi.

-Doanh trại Lai Châu, Đăng Châu không phải đều phát tiền như vậy sao?

-Đệ nhổ vào, sao có thể chứ, Đăng Châu đệ không biết, nhưng đám tôn tử ở Lai Châu doanh kia một năm phát lương 9 lần, mỗi lần chỉ phát sáu thành, tầng tầng cắt xén, cuối cùng tới tay ngay cả bụng cũng không no, đây chính là doanh trại tốt nhất của Đại Minh chúng ta a, cái đó so với đám diêm đinh chúng ta, nếu không phải hai tháng đổi một lượt thì đám dân bản xứ là tấp nập tới thăm a. Truyện "Thuận Minh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc () Truyện "Thuận Minh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Nghe thế, Lý Mạnh liền cười mở miệng dò hỏi:

-Vậy đám người cũng phải nghe theo quy củ này hay sao?

-Đại Minh chúng ta chiến binh đối ngoại đều dùng thuyết pháp này, nhưng mà có thể kiếm được số tiền kia, đều là đám thân tín của quan tướng, khi chiến tranh nổ ra lại là người đầu tiên bỏ chạy, đệ xem ra nếu trả lương ít một chút, có thể tiết kiệm được không ít tiền đấy.

Nghe Mã Canh vì bản thân mình mà suy nghĩ, Lý Mạnh cười khoát khoát tay nói:

-Đều là người bán mạng cho chúng ta, cho bọn họ thêm chút tiền thì đã sao, gia đinh, thân binh cũng có đãi ngộ như thế, cứ án chiếu làm theo là được.

Mã Canh gãi gãi đầu, cũng không có tiếp tục nói chuyện nữa, mà trong lòng hắn lại nghĩ phương pháp huấn luyện đám thân binh kia sợ là cũng còn tàn nhẫn hơn bản thân a, 750 người thân binh a, tổng binh của Đại Minh nào ai có quy mô lớn như vậy?

Đang nói chuyện, bên ngoài lại có người hỏi thăm, sau đó cánh cửa từ từ được mở ra, thì ra là Trữ sư gia vào, cười cười chào hỏi Lý Mạnh cùng Mã Canh, sau đó đưa ra một tấm thiếp mời cho Lý Mạnh:

-Đại nhân, chưởng quầy của Vương gia cùng KHổng gia vừa đưa thiếp mời, nói đêm nay mở tiệc chiêu đãi đại nhân.