Thuận Minh

Chương 411: Thắng chưa hẳn đã vui (1+2+3)




Từ sau khi tấm biển gỗ được treo trên cửa nhà tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ, gần như trở thành một điểm ngắm cảnh ở Giang Bắc. Ngoài văn nhân sĩ tử ở phủ Hoài An, phủ Dương Châu tới xem ra, thậm chí còn có văn nhân từ thành Nam Kinh và Giang Nam cố ý qua sông tới đây xem trò vui.

Người hầu và thân binh hộ vệ của Nhan Kế Tổ mấy lần đều gỡ tấm biển gỗ xuống, ai ngờ tối lại có người treo lên. Hơn nữa còn có người để lại bút tích nói là nếu còn bỏ tấm biển xuống, thì trên tường bên ngoài sẽ đều viết những chữ lớn “Hay mặt tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh, tuần phủ, khiến hắn cảng nhục nhã hơn.

Điều càng khiến người ta tức giận là Nhan Kế Tổ phái sư gia tới nha môn tri phủ Hoài An báo án, thỉnh cầu quan sai địa phương giải quyết việc này, giúp trông giữ nhà cửa. Dù sao Lý Mạnh hoàn toàn không để lại binh lính hộ vệ gì cho hắn. Tuần phủ Sơn Đông - Nhan Kế Tổ ở đây cũng không có nguy hiểm gì. Trên dưới nha môn tri phủ Hoài An nhìn thấy người báo án, thái độ đều bình thường, không hờ hững, không nhiệt tình, nói sẽ giải quyết, nhưng hoàn toàn không để ý tới.

Thấy bên ngoài nhà mình đông vui như cái chợ, Nhan Kế Tổ thật sự vô cùng kinh sợ. Mặc dù thời gian trước hắn đã thể hiện rõ thái độ đi theo Lý Mạnh. Nhưng tới bây giờ hắn mới phát hiện, thì ra từ lần mình thoát khỏi đại nạn năm Sùng Trinh thứ mười ba đó, hơn nữa yên ổn cho tới ngày nay, chỗ đựa đều là binh quyền của Lý Mạnh.

Không có Lý Mạnh, hắn không là gì cả. Ý thức được điều này, trong lòng tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ có vài phần sợ hãi, vì phía bắc chống Thát Lỗ, bại nhiều thắng ít. Nếu doanh Giao Châu thất bại, e rằng cuộc sống yên bình của mình cũng kết thúc, sau đó không biết sẽ có mối họa gì nữa.

Suy nghĩ tới tương lai, những nhục nhã nhỏ hiện giờ cũng không là gì cả, vẫn nên nhẫn nhịn thôi. Tuần phủ Sơn Đông - Nhan Kế Tổ bất đắc dĩ lệnh cho người hầu, nô bộc không cần để ý tới. Ngày nào cũng đóng chặt cổng lớn, ngoài đi mua nhu yếu phẩm cho sinh hoạt ra, không có chuyện gì tuyệt đối không ra ngoài.

Nếu tình hình tiếp tục thế này, có lẽ trong sách sừ và ghi chép của người hiểu chuyện sẽ có ghi chép thế này “Nhan mỗ chịu nhục, khuất thân võ phu, cam chịu đem ra sử dụng, nhưng một khi bại chuyện, tạm trú Sơn Dương, có nghĩa dần thay mặt tổng binh Sơn Đông Lý mỗ, tuần phủ Sơn Đông và Nam Trực Đãi đều treo biển gỗ trước cửa. Sĩ dân Giang Nam chế nhạo. Nhan mỗ hổ thẹn, hoảng sợ không dám ra ngoài...

Trước cửa nhà ở của Nhan Kế Tổ, trò khôi hài thế này tiếp tục kéo dài cả nửa tháng, mãi cho tới mười lăm tháng chạp.

Nhan Kế Tổ và người hầu nô bộ bên cạnh đều, đã quen với trò vui bên ngoài. Theo người hầu ra ngoài mua rau nói, bên ngoài đã có bán hàng rong đồ ăn vặt, còn có người mang giấy, bút mực và tương hồ tới gần đây làm ăn. Đồ ăn vặt chắc chắn là bán cho những người tới xem trò vui. Giấy mực này tất nhiên là cho những văn nhân sĩ tử vẩy mực múa bút tới xem tấm biển gỗ dùng tới, về phần tương hồ keo dán, tất nhiên là viết xong rồi lại dám lên tường bên ngoài.

Ngày nào bên ngoài cũng như cái chợ, Nhan Kế Tổ ban đầu còn sợ hãi nhưng sau cùng lại càng bình tĩnh, nhã nhặn. Ngày nào cũng nhốt mình trong phòng đọc sách viết chữ, vô cùng nhàn nhã tự tại. Dù sao hầu bao hắn cũng đầy, chi phí sinh hoạt đều dư đủ, đợt này đơn giản là coi như nghỉ ngơi vậy.

Sáng sớm mười lăm tháng chạp, tối hôm trước Nhan Kế Tổ Có uống chút rượu, ngủ rất say, dậy cũng muộn hơn mọi ngày. Xoa xoa đầu lờ mờ vẫn có chút dư âm của say rượu, có thể nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài như cái chợ, vẫn chưa dừng lại, vô cùng náo nhiệt.

Nhan Kế Tổ xuống giường, lắc đầu cười, thầm nghĩ những người bên ngoài thật là nhiều thời gian rỗi, càng là văn nhân sĩ tử Giang Nam, điều kiện trong nhà càng nhiều. Những người này không cần lo lắng cho cuộc sống, có chuyện ồn ào thế này, tất nhiên đều muốn tới góp vui.

Hơn nữa chuyện này vẫn được treo danh nghĩa đại nghĩa. Bây giờ mình là người bại hoại trong văn sĩ. Mọi người dùng ngòi bút làm vũ khí, lên án mạnh mẽ Nhan mỗ. Nhưng ai cũng gọi đó là hành động chính nghĩa.

Nếu là ở Sơn Đông, văn nhân nhàm chán, rảnh rỗi như vậy ở Sơn Đông, không phải làm việc trong những tổ chức như đồn điền điền trang, công thục, thì bận rộn việc nhà mình. Nếu dám tụ tập đánh trống reo hò ồn ào bên ngoài như thế. e là từ khắc đầu tiên diêm đinh vũ trang sẽ cưỡi ngựa tới, roi da gậy gỗ mời tản đi.

Vẫn là Sơn Đông chúng ta có trật tự hơn, nghĩ tới đây, Nhan Kế Tổ lấy tay vỗ vỗ trán, cười không thành tiếng. Minh thành người Sơn Đông từ khi nào nhỉ, lại nghĩ tới Sơn Đông chúng ta. Nhưng cũng nên dùng chữ chúng ta ở Sơn Đông rồi. Người thân gia quyến mình đã quen với cuộc sống ở Sơn Đông, hơn nữa tình hình hiện giờ, cả đời mình phải gắn với Sơn Đông rồi.

Trong lúc suy nghĩ miên man. Nhan Kế Tổ đột nhiên ngẩng đầu, cảm thấy có điều bất ổn, vì tiếng ồn ào bên ngoài đột nhiên biến mất, xung quanh lại lấy lại vẻ yên tĩnh của buổi sáng sớm vốn có.

ồn ào sắp được hơn nửa tháng, đột nhiên lại yên tĩnh như vậy, đúng là không quen, sự yên tĩnh này khiến lòng người thấp thỏm, vô cùng khó chịu.

“Nhan Tài, Nhan Tài”.

Nhan Kế Tổ gọi quản gia của mình, muốn hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng gọi mấy câu, đều không có người tiếp lời, khiến Nhan Kế Tổ càng thêm hoảng loạn, vội vàng mặc quần áo vào, muốn ra ngoài xem thử, cũng chính lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Trong nháy mắt này, tuần phủ Sơn Đông- Nhan Kế Tổ thậm chí cho rằng đại quân Lý Mạnh đã thất bại, triều đình phái người tới bắt mình. Nhưng tiếng bước chân bên ngoài chỉ là tiếng chân của một người, lúc này mới bớt lo.

Cửa bị đẩy ra, người vào trong lại là Nhan Tài - quản gia của Nhan Kế Tổ gọi ban nãy. Quản gia này vô cùng kích động, mặt đầy nước mắt, nói năng lộn xộn, giọng run lên:

“Lão gia, lão gia, Lý đại soái toàn thắng, đại thắng, toàn thắng đại thắng rồi”.

Quản gia của nhà giàu có như vậy đều vinh nhục cùng hưởng với chủ nhà. Nhan Tài này tất nhiên biết rõ nếu Nhan Kế Tổ danh bại thân liệt, hoạch tội vào ngục. Hắn cũng không có kết cục gì tốt đẹp, nên hắn cũng vô cùng quan tâm tới tình hình chiến đấu của Lý Mạnh ở phương bắc, cũng vô cùng lo lắng.

Hôm nay nhận được tin toàn thắng đại thắng này, Nhan Tài thật là vui mừng như điên. Nhan Kế Tổ dù sao cũng là tuần phủ, khác với người thường. Binh lính báo tin sau khi đưa giấy báo tới, liền chờ bên ngoài. Nhan Tài mới chạy chậm vào trong.

“Toàn thắng đại thắng toàn thắng....đại thắng!”

Nhan Kế Tổ thì thào, lầm bầm vài câu, cuối cùng cũng xác định tin này rồi. Khóe miệng hắn mất tự chủ rướn lên trên, nhếch miệng định cười lớn, Nhưng trước mặt người hầu vẫn phải giữ thể thống nhã nhặn, cố gắng nghiêm mặt, cười lạnh lùng, nói:

“Toàn thắng, đại thắng, vốn dĩ là điều tất nhiên, ngươi hô lớn như vậy, khiến người khác nghe thấy chê cười cho”.

Ngữ khí không quá nghiêm khắc, Nhan Tài cúi đầu khom người, muốn nói xin lỗi theo lời lão gia, nhưng vừa cúi đầu lại nhìn thấy cánh tay Nhan Kế Tổ đặt trên giường không ngừng run rẩy, rõ ràng là quá kích động, nhất thời cũng không biết nên nói gì, đứng đó bật cười ha ha.

Nhan Kế Tổ hắng hắng giọng, nói:

“Mặc quần áo vào, cùng lão gia ra ngoài xem thử bài văn của sĩ tử Hoài An”.

Lúc này ngay cả Nhan Kế Tổ cũng không khỏi tươi cười. Hắn bây giờ tất nhiên biết lý do vì sao bên ngoài lại yên tĩnh tới vậy. Trong khu nhà nhỏ của mình đã truyền tới tiếng hô lớn, tiếng hân hoan của người hầu và hộ vệ. Hơn chục ngày không ra ngoài, lần này ra ngoài xem họ viết văn.

Đương nhiên, dụng ý thật sự của Nhan Kế Tổ là muốn cho những văn nhân sĩ tử hạ nhục cười nhạo hắn cả nửa tháng nay biết, rốt cuộc là ai mới là người cười sau cùng. Bây giờ xem ra, là mình rồi, quang minh chính đại cười lớn tới cuối cùng.

Nhan Tài vui sướng đáp lại, liền cùng mấy người hầu giúp Nhan Kế Tổ mặc quần áo, chỉ súc miệng đơn giản, điểm tâm cũng không ăn, tuần Phủ Sơn Đông- Nhan Kế Tổ cứ thế thản nhiên đi ra ngoài. Mùa đông phủ Hoài An không hề ấm ấp, sáng sớm cũng lạnh hơn.

Mở cửa sân ra, lại nhìn thấy giống như là cuồng phong thổi tới,không thấy bóng người nào, mặt đất đều là giấy vụn, vô cùng bừa bãi. Nhan Kế Tổ cười lên thành tiếng, Nhan Tài bên cạnh cũng góp vui nói:

“Vừa nãy bên này vẫn vô cùng ầm ĩ, kỵ binh báo tin của đại soái vừa tới, một đám tú tài vẫn chửi bới ồn ào, kết quả là kỵ binh không cưỡi ngựa đi vào được, chỉ hô lớn một tiếng toàn thắng đại thắng, tiêu diệt toàn bộ Thát Lỗ bên ngoài, he he. Lão gia, người không nhìn thấy cảnh tượng đó đầu, lập tức cả dãy phố lặng ngắt như tờ, tới lúc người mang tin mời vào trong nhà, người bên ngoài đều chạy sạch”.

Tuần phủ Sơn Đông - Nhan Kế Tổ hừ một tiếng, chắp tay sau lưng khinh thường nói một câu:

“Bách vô nhất dụng là thư sinh” (ý nói thư sinh vô dụng)

Đi ra ngoài giống như là tản bộ buổi sáng, dọc theo tường nhà bên ngoài xem xét, xem tầng tầng lớp lớp văn thơ bên trên, nói tới cũng khá gay go. Trên mặt tường đều là ngòi bút châm chích Lý Mạnh, văn tự châm chọc khiêu khích Nhan Kế Tổ, dùng điển cố, khoe khoang văn tự, sở trường văn chương.

Tâm trạng Nhan Kế Tổ thoải mái, giống như ban giám khảo chủ trì khoa cử, vừa xem vừa tấm tắc khen ngợi, lựa ra các tật xấu khi họ dùng điển cố. Đi một vòng như vậy, điểm tâm vẫn chưa ăn, bụng đói meo. Lúc đang định quay về nhà, lại nhìn thấy tấm biển gỗ treo trên cửa, trên đó viết mộc bài thay mặt tổng binh Sơn Đông - Lý mỗ, đô sát viện phó, đô ngự sử tuần Phủ Sơn Đông và Nam Trực Đãi - Nhan Kế Tổ. Nhan Kế Tổ bất giác nhíu mày, cao giọng sai bảo:

“Nhan Tài, mang bản gỗ to hơn thế này, chuẩn bị bút mực”.

Khi mấy người hầu nhà Nhan Kế Tổ mang biển gỗ trong nhà ra, tri phủ Hoài An và một đám tuỳ tùng đều vội vàng chạy tới.

Vừa nhìn thấy Nhan Kế Tổ ở ngoài cửa, kiệu quan lại hạ bên ngoài, vén màn kiệu lên, tri phủ Hoài An vội vàng chui ra khỏi rèm, bước nhanh tới trước Nhan Kế Tổ. Nhan Kế Tổ lại hoàn toàn không nể nang gì hắn. Lòng người thay đổi hơn chục ngày nay đúng là quá tổn thương người khác. Hôm nay lại chạy tới, trong lòng đúng là vô cùng khoái ý.

-o0o-

Lẽ ra tri phủ gặp tuần phủ, chỉ là đại lễ nhưng không cần quỳ bái, vì tuần phủ trên ý nghĩa nghiêm khắc nào đó chỉ là quan lại tạm thời, cấp trên của tri phủ là binh bị, bố chính sứ ti, Bố chính sứ, và tuần phủ trên ý nghĩa nào đó cũng không lệ thuộc, tri phủ Hoài An và tuần phủ Sơn Đông, bình thường gặp nhau cũng không như thế.

Nhưng tri phủ Hoài An nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Nhan Kế Tổ, lại hơi lưỡng lự, rồi quỳ sụp xuống, dùng lễ tiết tham kiến đại quan nhất nhị phẩm, sợ hãi nói:

“Nhan đại nhân, mấy ngày trước quan lại trong nha môn đúng là không hiểu quy củ, đã chậm trễ, quấy nhiễu đại nhân. Tới hôm nay hạ quan mới biết, mới vội vàng tới đây, xin Nhan đại nhân yên tâm, hạ quan nhất định duy trì trật tự những tên to gan làm bậy kia, sẽ trị tội nặng...

Sắc mặt Nhan Kế Tổ lạnh lùng, ngày đó phái người tới nha môn, có người nói thế này “Tri phủ đại nhân ta nói rồi, đó là vùng Nam Trực Đãi, xin Nhan tuần phủ quay về Sơn Đông, bên đó rất yên tĩnh” Hôm nay lại vội vàng tới đây xum xoe, chắc cũng là vì tin thắng trận rồi.

Đây chính là cái gọi là lòng người dễ đỗi thay. Nhan Kế Tổ cười nhạt trong lòng, vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi, nhưng không nhắc tri phủ Hoài An đứng dậy, thấy tri phủ quỳ xuống, một đám quan lại tri phủ Hoài An dẫn theo cũng đều quỳ xuống, đông nghịt ở đó. Lại nghe thấy Nhan Kế Tổ thản nhiên nói:

“Các vị, xem bảng hiệu này, lão phu viết thế nào?”

Mọi người nhìn theo hướng Nhan Kế Tổ nói, lại nhìn thấy ở cửa vẫn treo một tấm bảng hiệu, chữ viết bên trên như rồng bay phượng múa. Thư họa Nhan Kế Tổ khá tinh thâm, rõ ràng đây là bút tích của hắn, nội dung viết bên trên vẫn là hàng chữ mọi người cười nhạo, còn có chút thay đổi:

“Thay mặt tướng quân Trấn Đông, tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh, tuần phủ Sơn Đông. Nam Trực Đãi .

Lúc tri phủ Hoài An ngẩng đầu nhìn bảng hiệu này, vừa định quay đấu quát thuộc hạ, nói là sao còn chưa hạ tấm bảng hiệu tai họa kia xuống, nhưng trong nháy mát đó lại hiếu ra, chữ viết trên biển gỗ đó mặc dù vẫn thể hiện quan chức đó, nhưng ý nghĩa đã thay đổi lớn.

Lúc trước, sĩ lâm Giang Nam châm chọ chính là hắn thân là quan văn cao phẩm trong triều lại cam lòng làm tay sai cho võ phu Lý Mạnh. Nhưng bây giờ võ phu này lại giành đại thắng ở Bắc Trực Đãi. Bây giờ văn nhân thiên hạ đầu cam lòng làm tay sai, e là còn chưa đến lượt. Nhan Kế Tổ đại diện cho võ phu này, vô cùng khẳng khái, quang vinh.

Các thương gia giàu có phú Dương Châu đã bày tô thái độ của họ, tin tức nhanh chóng truyền tới thành Nam Kinh. Nguyễn Đại Thành đóng cửa không ra ngoài, sĩ lâm Giang Nam lại câm như hến.

Bây giờ văn nhân Giang Nam thiếu đi người cổ động, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào, chỉ có lẻ loi vài người bắt đầu viết văn ca ngợi bao nhiêu năm Đại Minh mới có một trận đại thắng trước Đông Lỗ.

Trong thành Nam Kinh, ngoài Nguyễn Đại Thành ra, những người có tư cách cầm đầu cũng chính là Tiễn Khiêm Ích. Người này bình thường cao ngạo, nhưng thực tế lại là một tên tiểu nhân vô cùng láu cá. Năm đó trong triều đình, Ôn Thể Nhân sử dụng người quen Trương Hán Nho công kích người khác tham ô. Tự cho mình là danh sĩ Đông Lâm lại đi hối lộ đại thái giám Tào Hóa Thuần. Kết quả Trương Hán Nho bị hình bộ tra tấn mà chết. Hắn cũng bình yên thoát thân, quay về thành Nam Kinh làm phú ông, cả ngày lưu luyến trên sông Tần Hoài, tự cho mình là “Nhất đại long môn, giáo chủ phong lưu”.

Tấm bảng hiệu đó có thể treo ngoài cửa nhà Nhan Kế Tổ, có quan hệ rất lớn với Tiễn Khiêm Ích. Nhưng trước sau mười sáu tháng chạp, tin thắng trận tới thành Nam Kinh,

Mấy sĩ tử tham dự vào việc này đều vội vàng tới Tiễn phủ hỏi ra lẽ, muốn có đối sách sau này, lại bị nô bộc coi cửa nói, lão gia nhà chúng tôi tới Thường châu đón tết, chắc sang năm mới có thể quay lại. Tất nhiên, những người này không biết rằng. Tiễn Khiêm Ích vội vàng ra khỏi thành Nam Kinh để trốn tránh, trước khi đi vẫn vội vàng viết một phong thư, phái người gửi tới thành Tế Nam, nội dung thư rất đơn giản, một là nói rõ mình có người ở Nam Trực Đãi, có ảnh hưởng lớn trong đảng Đông Lâm. Hai là chúc mừng đại tướng quân Lý Mạnh, cung chúc Lý đại soái giành đại thắng như vậy.

Bức thư này mặc dù ngôn ngữ đều công thức hóa, nhưng nếu người tinh thông chắc chắn có thể nhìn ra ý tứ trong đó, một là tỏ ý tốt, hai là tỏ vẻ mình có đủ phân lượng để làm vậy. Tất nhiên, nói trắng ra, là đã dập đầu trên đất, cầu xin đối phương thu nạp.

Cả văn đàn Giang Nam, nhiều văn nhân sĩ tử như vậy, đột nhiên phát hiện ra mình không biết mình nên nói gì. Ngươi nói Lý Mạnh đó tham tài thô bỉ, mỏ trạm thu tiền ở đường thuỷ, quen thói hưởng thụ đặc quyền khiến kẻ sĩ Giang Nam căm thù tới tận xương tủy, hơn nữa trong mắt Lý Mạnh không hề có quy củ thể thống Đại Minh gì.

Hoàn toàn không coi quy củ văn quý võ tiện ra gì. Tuỳ ý làm bậy ở Sơn Đông, hơn nữa có người còn cố ý chỉ ra, một loạt hành động gần đây của binh mã Sơn Đông ở Nam Trực Đãi đều là rắp tâm hại người, muốn lật đổ thiên hạ này.

Võ phu tham ô, dã tâm bành trướng, cộng gộp những nhân tố này lại, Lý Mạnh đã trở thành kẻ thù chung trong mắt sĩ tử, nhưng võ phu này lại tiêu diệt toàn bộ đại quân Thát Lỗ ở Bắc Trực Đãi, hơn nữa phản ánh từ các nơi tới, độ giả của những tin báo này không nhiều.

Võ lực lớn mạnh như vậy, kinh sợ những văn nhân không hiểu thế sự, nhưng có một việc cũng khiến họ hồ đồ, nhiều lần danh thàn đảm nhiệm đốc quân. Đốc sư dẫn đầu các võ tướng tác chiến trong ngoài, không có mấy lần thắng trận, nói chính xác hơn là lần nào cũng đại bại, còn một mình võ phu dẫn quân đi lại có đại thắng như vậy .Quy củ từ tổ tông này rốt cuộc là chính xác hay không. Mọi việc Lý Mạnh làm rốt cuộc là....

Những văn nhân đầu óc không tỉnh táo đều bị quân uy lớn mạnh làm cho kinh sợ, không dám lên tiếng. Những người đầu óc tỉnh táo lại đang suy nghĩ, rốt cuộc là vì sao?

Tổng đốc Mã Sĩ Anh ở thuỷ vận Phụng Dương là quan lại có phản ứng kỳ lạ nhất khi Lý Mạnh quay lại phía bắc chống lại Thát Lỗ. Mục tiêu của hơn vạn binh mã trong tay hắn luôn là binh mã Sơn Đông gần Thọ Châu. Nhưng sau khi nghe nói Lý Mạnh dẫn quân hành quân gấp lên phía Bắc, lại không có động tĩnh gì hết, chỉ ở đó thở dài, quản thúc binh mã đóng giữ Phụng Dương, không được làm bừa.

Mấy thân tín tướng lĩnh nha môn tổng đốc Tào vận đều nhận được mật lệnh của Mã Sĩ Anh để họ chuẩn bị sẵn sàng, tới lúc cần thiết, sẽ hành quân lên phía Bắc.

Khi tin thắng trận truyền tới. Mã Sĩ Anh cầm công văn tính toán, xem cẩn thận rồi trầm tư hồi lâu, bật cười lớn trong phòng, cuối cùng chỉ nói hai từ tối nghĩa:

“Phải đổi, tất phải đổi”.

Mười sáu tháng chạp, thành Nam Kinh đã tin biết tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh giành thắng lợi ở giữa huyện Đông Quang và Nam Bì ở Bắc Trực Đãi. Nhưng ở Bắc Trực Đãi, kinh thành ở phủ Thuận Thiên tiếp giáp phủ Hà Gian, cách Sơn Đông, Nam Trực Đãi đều gần hơn nhiều, nhưng lại là nơi biết tin này muộn nhất.

Binh mã Thát Lỗ bị doanh Giao Châu của Lý Mạnh tiêu diệt toàn bộ. Quan binh cả Bắc Trực Đãi đều tập trung tới gần kinh thành, còn nơi Thát Lỗ đi qua đều bị phá huỷ thảm hại. Dân chúng đều chạy tứ tán, cũng không biết tin này, còn các châu huyện phủ Hà Gian, đều kinh hồn bạt vía, nhất thời cũng không nghĩ ra chuyện này.

Quan lại phủ Hà Gian cho dù là phủ Hà Gian hay là các châu huyện khác, đều nghĩ doanh Giao Châu giành đại thắng như vậy, tới kinh thành báo công, tất nhiên là quan quân của doanh Giao Châu, chúng ta tuyệt đối dùng phá vỡ quy tắc này. Nếu không Lý đại soái nổi giận, chính là chuyện lớn rồi.

Không ai trong số họ ngờ tới, doanh Giao Châu chẳng buồn đề ý tới hướng kinh thành, mà chỉ truyền tin thắng trận tới các địa bàn do doanh Giao Châu khống chế.

Lúc kinh thành biết tin này, đã là hai mươi tư tháng chạp, cả thời gian này, trên dưới kinh thành đều trong không khí âm trầm buồn bực, mấy chục vạn đại quân ngoài thành, các đội quân trong thành cũng đều điều động tới, tất cả đều để phòng căng thẳng, không dám có chút lơ là.

Nhưng Đại quân đông như vậy có thể có tác dụng gì. Họ thậm chí không dám phái cả thám mã ra ngoài, nếu không sao họ có thể không biết tin tức thắng trận ở phủ Hà Gian?

Hoàng đế Sùng Trinh hoàn toàn mất đi vè đúng mực, ngày nào cũng ở trong hoàng cung và trong triều nói thế này:

“Trẫm vất vả như vậy, sao lại có cục diện như hôm nay?”

Nhiều binh mã tập trung ở Bắc Trực Đãi như vậy, nhưng hoàng đế Sùng Trinh và binh bộ vẫn cảm thấy binh lực chưa đủ, phái người đưa tin tới các nơi cầu viện điều binh, ví dụ như tới bên đốc sư Hầu Tuân dẫn đầu mấy vạn binh mã ở bờ bắc Hoàng Hà, để hắn suốt đêm quay về viện binh. Nhưng Hầu Tuân và tổng binh Sơn Tây - Hứa Định Quốc đâu dám quay về, vốn đã thu nạp lính bên Thiểm Tây rồi, lần này lại muốn vờ chưa thu nạp dù binh, lại đi tới Thiểm Tây và Sơn Tây.

Hiện giờ, triều đình, kinh thành đã vô cùng sợ hãi, không để ý gì tới thể diện nữa. Doanh Giao Châu vốn bị họ coi thường, lần này cũng thành mục tiêu cầu viện. Từng người đưa thư được phái tới Sơn Đông, vấn đề là những người này không dám tới phủ Hà Gian, đều chỉ dám tới từ xa.

Những người đưa thư này sau khi vào Sơn Đông, liền bị các diêm đinh vũ trang bắt lại, vì bên trên đã hạ lệnh, mọi sự điều binh từ bên ngoài tới đều phải bắt lại, không có hồi đáp, không có phản ứng.

Sở dĩ làm như vậy chính là để phong tỏa tin đại quân đã hành động. Doanh Giao Châu muốn tác chiến không chỉ với mình Thát Lỗ, trời mới biết được sau khi biết Sơn Đông trống không, có phái người tới đánh hay không, những điều này không thể không phòng bị, không thể để mọi kẻ thù biết doanh Giao Châu đã điều quân đi hết.

Sau đại thắng, những sứ giả đó vẫn bị nhốt ở đó, vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ, nếu đại soái không hạ lệnh, thì để họ ở trong đó là được rồi.

Mà bây giờ việc Lý Mạnh phải lo đã quá nhiều, việc này hoàn toàn không nằm trong suy nghĩ của hắn, khâm sai do triều đình phái tới, cứ bị bắt giam như vậy.

Cứ như vậy, dù các lý do, bất giác, kinh thành với tin tức từ bên ngoài bị doanh Giao Châu và cũng bị chính kinh thành phong bế lại.

-o0o-

Bắt đầu từ hạ tuần tháng mười một, các vị đại thần trong triều đã tính toán làm thế nào đề tập trung càng nhiều binh mã tới bảo vệ xung quanh kinh thành, nắm chắc thêm phần phòng ngự . Nhưng quân binh Bắc Trực Đãi gần như đều bị vơ vét sạch, trong lòng mọi người đều không chút chắc chắn.

Lẽ ra việc này nên có văn thần đứng ra tự xin dẫn binh đốc sư, ra ngoài tác chiến với đại quân Thát Lỗ. Thủ phụ Chu Duyên Nho tất nhiên bị đẩy ra nơi đầu ngọn sóng, vị đại thần này cũng không hồ đồ, trong triều dõng dạc yêu cầu dẫn binh đốc sư, quyết chiến với Thát Lỗ.

Nghe thấy Chu Duyên Nho hùng hồn dõng dạc như vậy, khiến hoàng đế Sùng Trinh cảm động rơi không ít nước mắt, lập tức chuyển binh mã, chuẩn tấu.

Nhưng đề đốc doanh kinh thành đóng ở Thông Châu - Lưu Nguyên Bân lại dở khóc dở cười, vì một đám người Chu Duyên Nho nghênh ngang tới thành Thông Châu. Ngày nào cũng tập hợp văn sĩ, yến tiệc mua vui, để mặc đại quân Thát Lỗ từ Kế châu tới Nam Chiết, lúc đại quân Thát Lỗ cách thành Thông Châu chưa tới năm mươi dặm.

Vấn đề then chốt là Chu Duyên Nho tránh đánh, nói ngôn ngữ khiếp đảm một chút, cũng nói rõ ngươi vẫn có ý đánh trận. Nhưng Chu Duyên Nho hoàn toàn không để ý tới đại quân Thát Lỗ đã tới gần, mà vẫn mở tiệc vô độ, hơn nữa vẫn cho người đưa từng phong thư báo tin thắng trận tới triều Đình.Trong lòng đều coi hoàng đế cả các vị đại thần là kẻ ngốc, xem ra là đợi Thát Lỗ tới cướp bóc đủ rồi quay về biên giới như mọi năm. Chu Duyên Nho Chỉ nói là tiêu diệt phần lớn kẻ địch, đuổi quân địch ra ngoài biên giới, sau đó ngồi hưởng thụ.

Đề đốc doanh kinh thành, đại thái giám Lưu Nguyên Bân và Chu Duyên Nho không lệ thuộc nhau, hơn nữa hắn cũng không muốn chủ động tới cầu kiến, đơn giản là cũng chỉ ở trong địa doanh ở Thông Châu, tập trung đoàn ngựa và thân binh bên cạnh, có động tĩnh gì là chuẩn bị chuồn là thượng sách.

Tin tức Sơn Đông gần như đoạn tuyệt, còn đại quân đóng trú xung quanh kinh thành nơm nớp lo sợ phái thám mã ra, cũng không điều tra ra tin tức gì,có phải Thát Lỗ đã vào Sơn Đông, làm xằng làm bậy ở Sơn Đông rồi không?

Đại quân đóng xung quanh kinh thành sau khi nhận được tin tức mơ hồ như vậy, lại coi như phán đoán chuẩn xác đưa vào trong triều.

Thát Lỗ vào trong Sơn Đông, có thể huyện phủ Sơn Đông đã bị phá huỷ, quân dân bị tàn sát, thật đúng là chuyện đại thảm. Nhưng hoàng đế Sùng Trinh và các đại thần trong triều sau khi biết tin này, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng đau khổ, nhưng trong lòng lại không che dấu được sự thoải mái.

Hoàng đế Sùng Trinh mặc dù tự trách cái gì mà bá tánh gặp nạn, đều là trách nhiệm của trẫm, nhưng hoàng hậu hoàng phi ở hậu cung, lại thấy sự vui vẻ trên vẻ mặt xám xịt đã lâu của hắn.

Cho dù là trong kinh thành hay ngoài kinh thành, thậm chí là cả phủ Thuận Thiên, mọi người đều đang suy nghĩ, đang chờ đợi, đợi đại quân Thát Lỗ cướp bóc đủ rồi rời khỏi, đó chính là vạn sự đại cát rồi.

Trong triều thậm chí có đại thần đang vạch kế hoạch mưu tính, nghe nói Sơn Đông được Lý Mạnh xây dựng vô cùng giàu có sung túc. Thương hiệu Sơn Tây, đoàn muối Lưỡng Hoài, các gia tộc quyền thế ở Giang Nam đều từng tới kinh thành nói về tranh lợi với Sơn Đông, cho dù đại quân Thát Lỗ cướp bóc vô độ ở đó, vẫn có thể còn lại chút ít, tới lúc đó chúng ta tới chia nhau cũng được một khoản lớn, tới lúc đó phân chia thế nào, lúc đó tính tiếp.

Kinh thành giới nghiêm, nhưng vì nhu cầu cuộc sống của mấy chục vạn dân cư quan lại trong thành, cổng thành vẫn phải mở ra vào thời gian nhất định, bảo đảm hàng hóa lưu thông, dù sao đại quân Thát Lỗ vẫn chưa xuất hiện trong phạm vi năm mươi dặm xung quanh kinh thành, tạm thời vẫn được an toàn.

Nhưng phòng vệ các nơi đã tăng cường hơn nhiều, các cổng thành đều kiểm tra nghiêm ngặt những người có bộ dạng khả nghi, sợ đó là thám tử của Thát Lỗ hoặc là gian tế của quân lưu dân.

Ngày hai mốt tháng chạp, binh lính cổng thành phía Nam kinh thành nhìn thấy năm cỗ xe ngựa lớn hợp thành đoàn xe, nhìn cách ăn mặc của những người này, rõ ràng là từ bên ngoài tới.

Hơn nữa dáng vẻ không khỏi quá nổi bật, bây giờ vận chuyển vào trong thành đều là đội xe lớn mấy chục, hoặc mấy trăm xe. Đâu có đội nào chỉ có năm xe như vậy, không biết đại quân thát lõ uy hiếp xung quanh kinh thành, các thương khách bình thường đều chạy tán loạn, nếu thật sự tìm đến rồi, phu xe năm cỗ xe ngựa này và người dẫn đội đó, đều có chút mơ hồ, vì trên dọc đường, ai nấy đều ghé mắt nhìn họ, vơ vét tài sản dọc đường cũng nặng hơn vài phần.

“Xe ở đây tới, mau dừng lại, đưa giấy tờ ra”.

Cách cổng thành chừng trăm bước, binh mã trông giữ năm thành đều trận địa sẵn sàng, cầm hỏa thương, giáo dài ở tư thế phòng ngự, một đội ngũ ở chỗ tổng kì hô lớn.

Đầu mục năm cỗ xe này nhảy xuống khỏi ngựa, cười ha ha đáp:

“Quan gia, tiểu nhân hiểu quy củ, phần hiếu kính sớm đã chuẩn bị đủ các các ngài”.

Muốn vào kinh thành đều phải hiếu kính chút bạc với đám binh lính coi cổng thành này, đây cũng là lệ bất thành văn, để mua cái lợi cho mình thôi.

Người này hiểu chuyện như vậy, khiến những binh lính cổng Nam càng thêm căng thẳng, tổng kì đó hô lón:

“Khỏi đi, đại gia ta không nhận cái này, các ngươi từ đâu tới?”

“Thương Châu phủ Hà Gian”

Đầu mục đội xe cũng có chút mơ hồ, nhưng vẫn trả lời. Những binh lính cổng thành phía nam này mặc dù gào lớn hung hãn, nhưng bây giờ không ai dám xông ra bắt phu xe, về phần những thương gia khác đều tránh ra xa xem trò vui.

“Tên gian tế Thát Tử ngươi ở đó lừa ai hả, ai không biết Thát Tử đã đánh hạ phủ Hà Gian, bây giờ chính là Sơn Đông. Trong ngoài thành có mấy chục vạn binh mã, mấy tên gian tế các ngươi chớ càn rỡ, mau giơ tay chịu trói”.

Trong sự thật lịch sử, thành nào đó phía nam cuối triều Minh, Lý Tự Thành dẫn quân đánh tới, ở khoảng cách còn một ngày đường, có người hô lớn trong thành “binh Thát Tử tới rồi”, kết quả toàn thành tán loạn, giẫm đạp lên nhau chết tới cả nghìn người. Hôm nay binh lính cổng thành phía nam cũng rất không chịu nổi.

Lời hai bên nói hoàn toàn trái ngược, đầu mục đội xe đó càng kinh ngạc hơn:

“Quan gia, ngài nói gì, quân Thát Lỗ không phải đều bị Lý đại soái Sơn Đông giết sạch rồi sao, ở đâu có Thát Tử tới nữa?”

Một phu xe phía sau cũng hắng giọng nói:

“Không sai, mồng bảy tháng chạp các huynh đệ ta còn tới huyện Đông Quang quét dọn, không còn đầu, thi thể thát tử, các huynh đệ của ta làm việc chăm chỉ, còn kiếm được hai tấm da ngựa, mấy chục cân thịt ngựa nữa?”

Dưới cổng nam, người trong ngoài xem náo nhiệt, toàn bộ tinh thần đề phòng, chuẩn bị chạy, đúng là không ít, lời nói bên này mọi người đều nghe rõ. Lời này nói nói xong, gần như là ầm một tiếng, bỗng chốc cảnh tượng trở nên hỗn loạn, đại quân thát tử, nghe nói là gần mười vạn người ngựa, lại đều bị Lý đại soái ở Sơn Đông gì đó dẫn quân đánh bại sao?

Không những đánh bại mà còn tiêu diệt toàn bộ nữa.

Cảnh tượng hỗn loạn, nhiều quan binh cùng há hốc miệng. Dáng vẻ không thể tin được, xung quanh cổng nam, hoàn toàn không ai dám tin, nhưng lại cảm thấy, trận đại thắng này có lẽ là thật. Người trong kinh thành tin tức nhanh nhạy, biết sự lợi hại củaThát Tử, nhưng hôm nay lại có tin như vậy, trong lòng ai cũng đều như phiên giang đảo hải (lật sông, lật biển)

Tổng kì không khống chế được tình hình, vừa cho binh lính đi tìm cấp trên, vừa mạnh miệng quát lớn:

“Yêu ngôn mê hoặc người khác, yêu ngôn mê hoặc người khác”. Đầu mục đội xe cuối cùng cũng nổi giận, hét lớn:

“Nếu ta là gian tế của thát tử, sao lại nói quan quân chúng ta đại thắng, sao lại nói binh mã Thát Tử Đều bị giết sạch với ngươi chứ, một tên tiểu kì như ngươi cao ngạo cái gì chứ, đây là hàng tết cho hộ bộ La thị lang, có bản lĩnh ngươi cứ chặn ta lại đi”.

Hộ bộ La thị lang, đó cũng chính là người có thực quyền ở kinh thành, quan binh giữ thành sao có thể đắc tội được, ngẫm nghĩ lúc trước đầu mục đội xe và tiểu nhị khách sáo là không muốn quá lộ liễu.

Nếu đã nói ra là hộ bộ La thị lang, năm chiếc xe lớn chắc chắn không phải gian tế Thát Lỗ gì rồi. Mỗi khi tết đến, ở các vùng đều phải đưa lễ phẩm lễ tết tới cho các đại lão trong kinh thành, chắc đây là thường lệ

Tin Binh mã Sơn Đông phủ Hà Gian đại thắng, tiêu diệt toàn bộ binh mã Thát Lỗ, mặc dù không thể tin được, nhưng lại nhanh chóng truyền đi khắp các ngõ ngách trong kinh thành. Tối hôm đó các vị đại lão trong kinh thành cũng biết tin này. Quý phủ của hộ bộ La thị lang đông như trẩy hội, nha môn các phủ thậm chí là các hoàng thân quốc thích đều tới hỏi thăm tin tức ban sáng.

La Thị lang là người huyện Phụ Thành phủ Hà Gian, bây giờ tri châu Thương Châu là người của hắn. Năm nào cũng đều đưa đặc sản ở vùng tới chúc tết lão đại nhân. Mấy người đưa đồ tới cũng đã quen cả, lời họ nói tất nhiên không thể giả, độ tin cậy rất cao.

Tối hôm đó, Ngự mã giám, ti lễ giám Đông Hán. Cẩm Y Vệ, doanh kinh thành, hình bộ, binh bộ, thậm chí các nhà giàu có quyền quỷ đều phải thám tử tới, các gia tộc cũng phải người của mình tới thăm dò tin tức ở Sơn Đông. Trước đó, tổng đốc, tuần phủ, tổng binh đóng xung quanh kinh thành cũng đều phải người tới phủ Hà Gian, tới Sơn Đông dò la tin tức.

Ngày hai hai tháng chạp, dân chúng trong ngoài kinh thành đã rơi vào trạng thái tinh thần điên cuồng. Thát Lỗ sát hại Đại Minh nhiều năm như vậy, mấy vạn binh mã lại bị tiêu diệt hoàn toàn ở Hà Bắc. Đây là chuyện đáng mừng cỡ nào, chẳng phải Đại Minh tai nạn nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tới lúc khởi sắc sao?

Quán rượu, quán trà, đều đông nghịt người. Mọi người liến thoắng, thêm mắm thêm muối tường thuật lại trận chiến ở phủ Hà Gian. Mặc dù họ hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra ở đó, thậm chí không biết người dẫn binh là “Lý đại soái”, nhưng những điều đó không hề ảnh hưởng tới niềm vui và sự hưng phấn của họ. Mọi người bàn tán cả ngày, cuối cùng tới lúc về nhà ăn cơm tối, những người rảnh rỗi trong kinh thành có chung ý kiến. “Chắc chắn là Nhạc vương gia hiển linh, dẫn thiên binh thiên tướng trừ hại cho người đời sau”.