Sau đại chiến, bất kể là t́nh tự thắng lợi hay là sự bi thương v́ mất đi chiến hữu cũng đều cần được phát tiết, nhưng phát tiết và biểu đạt như vậy cũng nên được khống chế.
Lần anh linh tế điện được cử hành vào mùng sáu tháng chạp năm Sùng Trinh thứ mười lăm chính là v́ điều này, thư lại của Viên Văn Hoành cũng từng kiến nghị với vị chủ bộ này, nói là dạng tế điện này chính là cơ hội để văn nhân bọn họ lo liệu lễ tiết, loại đại điển này, chú trọng chỗ nào cũng phải hợp với quy củ lễ tiết.
Sau khi Giao Châu doanh giành được toàn thắng lần này, cho dù là người vốn không ngờ tới nhất cũng đều thay đổi ý nguyện của ḿnh, mùa màng mấy năm nay không tốt, ước nguyện ban đầu của rất nhiều văn nhân sĩ tử gia nhập chính là để cầu được no bụng, để ḿnh và người nhà không bị đói chết trong thời loạn thế này.
Nhưng tiêu diệt mấy vạn đại quân Thát Lỗ, trận toàn thắng này có thể nói rơ rất nhiều thứ, tâm tư của rất nhiều người đều trở nên linh hoạt.
Trước mắt Giao Châu doanh và cả Sơn Đông đều là hệ thống quân sự ưu tiên, truyền thống văn quý vơ tiện của Đại Minh ở Sơn Đông vừa hay bị đảo lộn, điều này khiến rất nhiều văn nhân có chút bất măn, hơn nữa cần phải bức thiết thể hiện ra tác dụng của bản thân trong hệ thống này.
Tế điển lần này dựa theo quy củ của Đại Minh , nếu là ở triều đ́nh th́ chính là do lễ bộ lo liệu, nếu là ở địa phương th́ nên do đại nho có danh vọng chủ tŕ, nói trắng ra nên là một chuyện do đám văn nhân đi an bài chủ đạo.
Các văn sĩ của Giao Châu doanh cần dạng sự t́nh như thế này để biểu hiện ḿnh, hơn nữa có thể mượn cơ hội này để ở trong những sự vụ sau này, dần dần giành được quyền phát ngôn.
Văn nhân, trừ một số ít ngoại lệ ra, đại bộ phận người của thời đại này đều như vậy, lúc cục diện không ổn, bọn họ đều chui rúc ở phía sau lưỡng lự không dám hạ quyết định, cho dù là bọn họ nhận bổng lộc và cung dưỡng của Giao Châu doanh, nhưng một khi cục diện chín muồi, lúc có lợi để chiếm, những người này sẽ nhao nhao nhảy ra, muốn chia một chén canh, hơn nữa c̣n muốn phần lớn nhất.
May mà Viên Văn Hoành thuộc số ít ngoại lệ, đầu óc rất tỉnh táo, y đối với yêu cầu của những người này đều một mực khước từ, cũng không chịu tỏ thái độ rơ ràng.
Chỉ nói một câu giống như là lời sấm “đại soái là người trên trời, há lại đi làm loại chuyện phàm phu tục tử, các vị tốt nhất là an phận đi.” Lời nói tuy không rơ ràng nhưng ư tứ th́ lại rất rơ, đại soái hành sự có quy củ của ḿnh, chúng ta đừng tự ḿnh tham dự lung tung, để tránh gặp họa.
Đợi tới khi cử hành tế điện, các văn sĩ tuy thầm mỉa mai ở trong ḷng, nói là loạn thất bát tao, không hợp thể thống, nhưng cũng không thể không thừa nhận, cả anh linh tế điện quả thật là đạt tới hiệu quả mà nó nên đạt tới, khẳng khái sục sôi, quan quân sĩ binh đều rất cám động.
Có một số kẻ đầu óc linh hoạt th́ lặng lẽ ghi nhớ tất cả vào trong đầu, nghĩ rằng sau này có thể mang ra để tham khảo, có một số kẻ th́ đầu óc cứng ngắc, đă bắt đầu oán thầm rằng thế này không hợp lễ pháp, không có quy củ, bọn họ cũng không nghĩ thử, Lư Mạnh đă đối với Khúc Phụ Khổng phủ như thế nào, đối với thánh nhân truyền thừa c̣n như vậy, dạng quy củ của thánh nhân, hắn tất nhiên chăng bao giờ thèm tuân thủ.
Linh vị bị đốt cháy, những vật dụng dùng để tế điện đều bị ném vào trong lửa, trên thực tế nghi thức tưởng nhớ này chỉ là một phương diện, chém chết đào binh, hơn nữa đưa ra hứa hẹn trợ cấp cho người nhà của những binh lính đă bỏ mạng, mới là phương diện quan trọng nhất, phải biết rằng, quân pháp nghiêm minh th́ trong lần chiến đấu sau sẽ không xuất h́nh t́nh huống bỏ trốn, c̣n đưa ra hứa hẹn, khiến các binh sĩ liều mạng tác chiến, không phải lo lắng ǵ cho gia đ́nh, những điều này c̣n quan trọng hơn bản thân nghi thức rất nhiều.
Loại nghi thức trang nghiêm sục sôi này khiến quan binh ở bên dưới cùng căm thù kẻ địch hơn, sự gia tăng sức ngưng tụ cũng có tác dụng rất lớn. Sau điển lễ lần này, các binh sĩ e rằng sẽ càng hiểu rơ hơn ḿnh rốt cuộc là chiến đấu v́ cái ǵ, chiến đấu v́ ai, đấu chí và chiến ư khẳng định sẽ tăng lên với quy mô lớn.
Nghi thức sắp kết thúc, các quân tướng binh sĩ đều dừng tiếng khóc bi thương, xưa nay quân nhân chú trọng nhất là sự kiên cường, thỉnh thoảng phát tiết th́ được phép, nhưng cũng chỉ vào trong thời khắc đặc biệt như thế này mà thôi.
Doanh thiên tổng của các doanh đă bắt đầu duy tŕ trật tự của doanh ḿnh, bảo các binh sĩ chỉnh đội đợi lệnh, dựa theo an bài của nghi thức, h́nh thức tiếp theo giống như là đại điển duyệt binh, dạng cảnh tượng này ngh́n vạn lần không thể để mất mặt ở trước mặt đại soái được.
Linh bài được đốt hết, tự có người dọn dẹp tro của lệnh bài, tiếng trống tùng tùng vang lên, Vương Hải bước lên trước, hét lên với quân trận ở bên dưới: “Các quân nghe lệnh, hiến tiệp!”
Nhịp trống lúc này đă thay đổi, không phải là đơn điệu trang nghiêm như vừa rồi nữa mà đặc biệt kịch liệt, một lát sau, ở bên trái đài quân lễ, có một kỵ sĩ giục ngựa chạy ra từ trái sang phải.
Bộ tốt ở hàng trước và các tướng quân ở trên đài quân lễ đều có thể nh́n thấy phục sức mà kỵ sĩ đó mặc trên người, đó là lễ phục của quan quân bộ tốt của Giao Châu doanh, lễ phục của quan quân Giao Châu doanh chẳng qua là trên giáp trụ dắt thêm mấy dải lụa, kỵ sĩ này giục ngựa phi tới trước đài quân lễ.
Tốc độ của ngựa mà hắn cưỡi không chậm, trong tay cầm một miếng vải có bộ dạng như cờ xí, phóng tới phía đối diện đài quân lễ, kỵ sĩ ném ném mạnh mảnh vải ở trong tay xuống đất rồi giật cương ngựa, ngựa chuyển hướng, vó ngựa giẫm lên cờ xí mấy cái, sau đó dừng ngựa lại, kỵ sĩ trang trọng hành quân lễ với quân tướng ở trên đài, ở góc trái mộc đài, một thân binh lớn tiếng ngâm: “Thiên tổng nào đó của đệ nhất doanh quân Đăng châu hiến quân kỳ của hỏa thương binh của Thát Lỗ Triều Tiên!”
Lúc này bầu không khí trong trường lập tức biến đổi các binh sĩ ai ai cũng kích động, đây chính là cơ hội để bày ra quân công trước mặt đại soái, chuyện này cũng đă được thông tri từ trước, phàm là doanh thiên tổng và bả tổng có thu hoạch, đều có cơ hội cưỡi ngựa ném cờ xí và thủ cấp của quân tướng của quân đội Thát Lỗ xuống dưới trước đài quân lễ, khống chế ngựa giẫm đạp lên cờ xí, khoe vơ công.
Đây là một điều cực kỳ vinh quang, là vinh quang của mỗi một doanh, thiên tổng đó sau khi ném quân kỳ, Lư Mạnh ở trên đài dùng quân lễ để trả lễ, ở phía đệ nhất doanh của quân Đăng Châu rộ lên tiếng hoan hô.
“Người nào đó của đệ tam doanh quân Đăng châu, hiến thủ cấp của tá lĩnh Thát Lỗ Mông Bát Kỳ”
“Bả tổng nào đó của đệ lục doanh đại doanh hiến quân kỳ của Thát Lỗ Hoàng Kỳ...”
“Ai đó của đệ thập nhị doanh đại doanh, hiến...”
Các thân binh ở trên đài quân lễ dưới sự nhắc nhở của thư lại, hét lớn quân đội mà quan quân bước lên hiến tiệp sở thuộc, và chiến lợi phẩm được hiến lên.
Chém tướng đoạt cờ, thủ cấp của tướng địch, quân Kỳ của quân địch, đây là chiến lợi phẩm mà không có trận đại thắng nào lại không nhặt về, chiến lợi phẩm ở bị ném ở trên khoảng đất phía trước đài quân lễ, bị ngựa giẫm đạp một cách vô t́nh, mỗi một người đều đại biểu cho một cuộc thắng lợi của quân lính Giao Châu doanh, mỗi một kỵ sĩ lên đài đều nhận được tiếng hoan hô vang dội từ phía đội của họ.
Dần dần, thủ cấp và quân kỳ ở trước đài quân lễ đă chất thành một đống lớn, người đi lên sau cùng là phó tướng Vương Thao mới tân nhiệm của quân Đăng châu, gă cưỡi chiến mă tốt nhất vừa mới thu hoạch trong lần đại chiến này, mặc giáp trụ nguyên bộ, tay xách một cái đầu, giục ngựa chậm răi tiến vào sân.
“Phó tướng quân Đăng châu Vương Thao, hiến thủ cấp của chủ tướng Thát Lỗ A Ba Thái!”
Thân binh ở trên đài phụ trách xướng tên hét đặc biệt to, tiếng hoan hô của các binh sĩ cũng đặc biệt vang dội, đây chính là anh hùng của bọn họ, cũng là dấu chấm hoàn mỹ cho thắng lợi lần này của bọn họ.
Sau phân đoạn này, cả nghi thức đă tính là kết thúc, tiếp theo chỉ là mấy câu nói có tính nghi thức, quân binh các doanh mang theo tâm t́nh sục sôi xếp hàng về doanh, chuẩn bị quay về các hạng công tác của Sơn Đông.
Một đám quân tướng ở trên đài lúc chuẩn bị rời đi th́ một kỵ sĩ ở bên ngoài vội vă phi vào, tới trước đài th́ tung ḿnh nháy xuồng ngựa, đi tới bên cạnh Vương Hải nói mấy câu, Vương Hải vội vàng quay người bẩm báo với Lư Mạnh: “Đại soái, mặt bắc có bụi mù, sợ là có đại đội nhân mà sắp tới, đại soái, ngài xem có nên bảo các quân bắt đầu giới bị không.”
Lư Mạnh nh́n về phía mặt bắc, mặc dù binh sĩ các doanh ở bên dưới chưa chắc đă chú ư tới, có điều Lý Mạnh đứng ở trên mộc đài có thể nh́n thấy bụi mù ở mặt bắc đang lờ mờ bốc lên, hắn hơi trầm ngâm một chút rồi hạ lệnh: “Không cần đâu, không thể nào là binh mă của Thát Tử được, nếu là quan binh của Bắc Trực Đăi, mă quân có thể triệt để đánh tan bọn chúng, cứ thoải mái nghỉ ngơi đi.”
Nếu là quan binh triều đ́nh, Vương Hải cũng sẽ không lo lắng, hắn chỉ sợ kẻ tới có thể là binh mă Măn Mông của Thát Tử, nhưng Lư Mạnh trong ḷng lại rất khẳng định, nếu Thát Tử có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy có phản ứng, hơn nữa điều động được một nhánh quân đội tới chi viện, e rằng Đại Minh sớm đă bị diệt vong từ mười năm trước rồi.
Quả nhiên đúng như hắn dự đoán, Vương Hải c̣n chưa nói xong th́ lại có một kỵ binh phóng tới trước mộc đài có điều sắc mặt lại không kinh hoàng như người vừa rồi, mở miệng lớn tiếng bẩm báo: “Đại soái, quan viên của các châu huyện Thương Châu, Phụ thành, Giao Hà, Diêm Sơn, Đông Quang, Cảnh Châu, Nam B́ dẫn rất nhiều dân phu cùng tới lao quân khao tướng, sắp tới nơi rồi!”
Lúc trước vẫn c̣n đang phát sầu th́ thiếu dân phu và cấp dưỡng, hơn nữa bởi v́ phải suất lĩnh đại quân quay về Sơn Đông trước thời hạn, kết quả lúc này các châu huyện tự ḿnh dẫn dân phu và mang cấp dưỡng tới, thật sự là khiến người ta kinh ngạc.
Ngày đó binh mă Thát tử, bởi v́ muốn tăng nhanh tốc độ hành quân và tính đột nhiên, đối với thành thị Thương Châu giàu có nhất trong phủ Hà Nam đành phải ṿng qua không đánh. Phụ thành, Giao Hà và Diêm Sơn, nhưng thành thị cách Vận Hà khá xa này chúng cũng không thể bận tâm đến, có điều mấy vạn đại quân của Thát Tử hành tẩu ở bên cạnh, những thành thị này khẳng định là đều nơm nớp lo sợ. Thương Châu đă liên tục mười ngày không mở cửa thành rồi.
Tin tức Sơn Đông xuất binh tới kháng kích Thát Tử cũng thông qua các loại con đường mà truyền tới nha môn của các châu huyện này, mọi người đều cười binh mă Sơn Đông không biết lượng sức, tự chuốc lấy diệt vong.
Nhưng quan dân của những địa phương này cũng không thể tránh được có ôm hi vọng rất lớn đối với vị cứu tinh duy nhất này, dẫu sao phía phủ Thuận Thiên tuy có đóng đại binh, nhưng bất kể là cầu xin như thế nào th́ cũng không nhận được hồi ứng, binh mă Sơn Đông đối với bọn họ mà nói th́ chính là cọng cỏ cứu mạng thật sự.
Đại chiến với nhau, sự che đậy chiến trường của binh mă Giao Châu doanh và Thát Tử không mang lại tác dụng, hơn nữa đối với những địa đầu xà bản địa của phủ Hà Gian này mà nói, nếu họ tiếp cận để ḍ xét, muốn phát hiện ra là điều không dễ dàng, mấy huyện thành ở xung quanh đều nơm nớp lo sợ t́m hiểu chiến huống và kết quả.
Sau đó, điều khiến bọn họ mở rộng tầm mắt là binh Sơn Đông vốn bị bọn họ chê cười không chỉ giành được đại thắng mà hơn nữa c̣n là toàn thắng.
-o0o-
Thám mă do mỗi thành tŕ phái ra quay về bẩm báo rằng binh mă Sơn Đông đă toàn thắng binh mă Thát Lỗ, tiêu diệt toàn bộ bọn cầm thú đó rồi, người của mỗi một thành thị đều không tin, hoàn toàn không tin, có người nóng tính c̣n trực tiếp giam thám mă vào trong lao, sau đó phái tốp người thứ hai.
Sau khi nhân được tin tức xác nhận truyền về thành tŕ, dân chúng cuồng hoan đại hỉ, cả châu thành hoặc là huyện thành đều rơi vào cảnh cuồng hoan, nhưng quan viên thân hào th́ lại càng sợ hăi hơn, nhớ tới việc lúc trước binh mă Sơn Đồng từng phái người tới yêu cầu dân phu tráng đinh và bổ cấp.
Nhưng vào lúc đó, ai có thể ngờ tới cục diện ngày hôm nay, mọi người đều đóng cửa không gặp, chỉ sợ đây phải họa hoạn không cần thiết, nhưng hiện giờ đánh thắng trận rồi, nhánh binh mă này lại ở cảnh nội nhà ḿnh, lúc trước từng đắc tội với quân đội cường đại và có chút khủng bố này, đối phương nếu tới tính sổ th́ phải làm sao.
Trong các châu huyện của phủ Hà Gian có liên quan, chỉ có tri châu Cảnh châu và tri huyện Ngô Liêu là trong ḷng không sợ ǵ cả, ở hai thành tŕ này, Giao Châu doanh đều đă vào thành, dựa vào vũ lực để trấn áp loạn dân đang cướp bóc ở trong thành. Đương nhiên, cũng mượn cơ hội để thu lấy một lượng lớn dân phu, mặc dù những dân phu này về sau đều chạy về.
Đă đại thắng rồi, trên địa phương bất kể là như thế nào cũng phải bày tỏ. Huống chi, sau đại thắng, binh mă Sơn Đông và chủ soái của binh mă Sơn Đông thực sự là đáng để nịnh hót.
Tri châu Cảnh châu là một người rất hiểu đạo làm quan, đă cùng làm quan ở phủ Hà Gian, để cố gắng cho mọi người khỏi mất mặt, không ai phải khó xử, y phái người tới liên lạc với khắp nơi, chuẩn bị dân phu tráng đinh và vật tư quân nhu, mặc dù mùa màng không tốt, có điều các thành trấn ở xung quanh bờ Vận Hà đều vẫn có thể được coi là giàu có.
Hơn nữa người nhiều sức lớn, chung quy có thể tập hợp được đủ đồ để đại quân Giao Châu doanh hài ḷng. Hơn nữa phủ Hà Gian và phủ Tế Nam nằm sát nhau, tác phong của quan binh Sơn Đông mọi người trong ḷng đều hiểu rơ.
Kết quả là địa phương th́ tới chỗ Giao Châu doanh, c̣n Giao Châu doanh th́ phái Thương đoàn Linh Sơn và Sơn Đông diêm bang đi làm đại biểu, lúc tới những thành tŕ này, lại phát hiện những châu huyện này đă xuất phát hoặc là bắt đầu trù bị rồi, chỉ có điều những tin tức này không thể ngay lập tức truyền tới được nơi Giao Châu doanh đóng quân mà thôi.
Huyện Hưng Tế và Thương Châu đều bị đại quân Thát Tử đi qua, nhưng lại không để ý tới thành tŕ, hai thành tŕ này đă tụ tập rất nhiều nạn dân ở mặt bắc.
Thát Lỗ quá cảnh, giống như là châu chấu vậy, tất cả lương thực và tài vật đều bị cướp sạch, nhà cửa biến thành đống đổ nát, thân nhân tử nạn vô số, nhưng nạn dân này hận Thát Tử tới tận xương tủy, nghe nói binh mă Sơn Đông đă tiêu diệt sạch bọn chúng ở giữa hai huyện Đông Quang và Nam B́, việc này thật sự là khiến người ta hà ḷng hả dạ.
Khi biết được tin tức này, Lư Mạnh trở thành Phật sống trong ḷng bọn họ, thậm chí có người c̣n lập bài vị trường sinh, ngày ngày cung phụng hương hỏa.
Trước đây quan phủ muốn bắt đinh, phân bổ vật tư, địa phương luôn luôn chống đối kịch liệt, không ai nguyện ý để quan phủ chiếm tiện nghi này cả, hơn nữa một chút hồi báo cũng không có, nhưng trù bị vật tư lao quân, tập hợp dân tráng lần này, mọi người đều lộ ra vẻ nhiệt t́nh, có sức ra sức, có người góp người.
Dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành những công tác này, sau đó rầm rộ xuất phát, vừa rồi thân binh đó bẩm báo phía bắc có bụi mù, thời gian cách biệt trước sau cũng chỉ một hai tiếng, đông nam tây bắc đều có bụi mù, đó là bởi v́ địa phương ở đông nam tây bắc đều tới lao quân.
Trong đội ngũ của những địa phương này, những thám tử hiểu biết đại khái về cuộc chiến đă qua hiện tại đều là những nhân vật giống như anh hùng, nước bọt tung toé kể lại quan binh Giao Châu doanh anh hùng thần vơ như thế nào, phỉ đạo Thát Tử bi ổi ghê tởm ra sao, thật sự giống như là ngh́n sao vây quanh trăng vậy.
Sau khi xác nhận thân phận với tiểu đội kỵ binh do Giao Châu doanh phái ra hỏi han, những đội ngũ lao quân của châu huyện này đều dưới sự dẫn đường của kỵ binh tiến vào địa vực mà Giao Châu doanh an bài cho họ, sau đó nhân vật dẫn đầu sẽ được người dẫn tới gặp Trấn Đông tướng quân, tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh.
Nhưng tri châu tri huyện đó vẫn đang thấp thỏm, vị tổng binh đại nhân này liệu có trách hành vi lúc trước của bọn họ không, nhưng thân sĩ bách tính đi theo đội ngũ th́ ai ai cũng cao hứng dạt dào.
Cũng không biết là ai ở trong đội ngũ hét lên một câu: “Nh́n ḱa, bên kia có tháp!”
Mọi người đều thuận theo tiếng hét của gă mà nh́n th́ thấy ở trên bờ Vận Hà dụng từng ṭa tháp không cao không thấp, nh́n cũng rất ngay ngắn, nhưng cho dù là người mấy ngày trước vừa tới phía này cũng không nhớ rằng mấy ngày trước ở đây có kiến trúc này, nhưng thời gian kinh ngạc rất ngắn, tiếp theo lại có người phát ra mấy tiếng hét chói tay, cả đội ngũ thoáng chốc liền trở nên yên tĩnh.
Bởi v́ bọn họ đều nh́n ra tháp ở bên bờ sông rốt cuộc là thứ ǵ, đó là dùng đầu người chất thành, vừa tới gần khu vực này đă ngửi thấy một mùi hôi điếc mũi, c̣n cho rằng là mùi nên có ở trên chiến trường, không ngờ mùi này lại tới từ ngay bên cạnh.
Nếu c̣n có người hoài nghi về kết quả trận chiến của Giao Châu doanh, lúc này đều ngậm chặt miệng, nhưng tràng cảnh này thực sự quá chấn động.
Những đầu người này được dựa theo phương thức nhất định mà đặt tầng tầng lớp lớp rồi ném ở ven sông, trên thực tế trên cự ly này cũng chỉ có thể nh́n thấy là đầu người mà thôi c̣n máu me như thế nào, dữ tợn đáng sợ ra sao, trên thực tế căn bản không thể nh́n được rơ ràng.
Đặt như vậy cũng không phải là Giao Châu doanh cố t́nh xếp cho thật độc đáo, đối với thủ cấp của địch nhân, xử trí như vậy chính là có một mục đích, cái này gọi là “kinh quan” (trông cho sợ).
Sau khi chém đầu, thủ cấp xếp đống thành kinh quan, dùng để chấn nhiếp địch nhân và kẻ có ḷng bất chính, đây chính là truyền thống lịch sử lâu đời.
Có điều nh́n đống đầu người tỏa ra sát khí âm u, phản ứng trong đội ngũ lao quân khác hẳn nhau, những b́nh dân bách tính một mực sống ở trong thành tŕ, luôn bị binh mă Thát Tử dọa nạt th́ bị kinh quan này khiến cho sợ hăi vô cùng, ai ai cũng sắc mặt trắng bệch, cả người run lẩy bẩy, thậm chí không khống chế được mà nôn oẹ ầm ỹ.
Những bách tính có thân nhân bị giết hết, nhà cửa bị phá hoại, dân phu tráng đinh thuộc đại quân quân nhu đều là bọn họ chủ động tới báo danh tham gia, nh́n thấy thủ cấp Thát Tử chất đống thành tháp, ai cũng đều cảm thấy bi thương ở trong ḷng. Trước tiên là một loại cảm giác thống khoái lâm li do đại cừu được báo, sau đó là cảm giác nhẹ nhơm v́ nghĩ rằng anh linh của thân nhân ở trên trời đă được nhắm mắt, trong nhất thời trăm ngh́n cảm giác đan xen, trừ đứng đó gào khóc ra th́ không t́m thấy phương thức phát tiết hợp lư hơn.
Các tri châu tri huyện, tộc trưởng của các hào môn đại tộc địa phương dẫn đội tiến vào, bọn họ nh́n thấy kinh quan này, tất nhiên là sợ hăi ở trong ḷng, có người thậm chí c̣n rất mất mặt nôn oẹ ầm ỹ, trông cực kỳ thảm hại, nhưng những người này lại nghĩ rất nhiều.
Thân ở Bắc Trực Đăi, những người này trừ bị nạn đói mất mùa nhiều năm, đạo tặc địa phương nổi dậy như ong, tham quan triều đ́nh hành cho sứt đầu mẻ trán ra, uy hiếp lớn nhất chính là Thát Lỗ xâm nhâp, không giống với những địa phương khác, phía tây phần lớn là lưu tặc làm loạn, c̣n phía nam th́ miễn cưỡng thái b́nh.
Phía Bắc Trực Đăi trong thời gian ngắn ngủi không tới hai mươi năm, Thát Tử đă tới năm lần, phải biết rằng cho dù là đại quân lưu dân, đại tộc trên địa phương này, nếu không phải là lừa gạt cưỡng đoạt, thanh danh xấu xa, khả năng nhận được đối xử tử tế, hơn nữa có thể tiếp tục tồn tại là cực lớn.
Nhưng Thát Lỗ nhập khẩu th́ khác, chúng không phải là người của Đại Minh này, cũng không phải là người Hán bọn chúng cùng với Thát Tử Mông Cổ ở quan ngoại là hạng cùng đường, bọn chúng căn bản không coi con dân Đại Minh là con người, những quân đội giống như là cường đạo này một khi tới quan nội, chính là để đồ sát, phá hoại cướp bóc.
Người Hán th́ coi bọn Thát Tử này là cầm thú, nhưng Thát Tử chắc ǵ đă không coi người Hán cũng là cầm thú, người và cầm thú làm sao có thể sống chung được, rồi sẽ có một ngày bên này nô dịch bên kia, coi bên yếu là con mồi, vĩnh viễn đều sẽ như vậy, không thể nào sống chung với nhau được.
Cho nên mỗi lần Thát Lỗ nhập khẩu, đối với cư dân cảnh nội Bắc Trực đăi bất kể là giàu nghèo, bất kể là tứ cố vô thân hay là đại tộc đều gặp phải họa ngập đầu, dường như không có sự lựa chọn nào khác, họ đều bị đại quân giống như cầm thú này huỷ diệt.
Cư dân chốn kinh kỳ đương nhiên là hi vọng binh mă triều đ́nh có thể giúp đỡ, có thể đánh bại quân đội Thát Lỗ giống như là cầm thú này, những lần thất bại ở quan ngoại đều là chuyện rất xa vời rồi, nhưng sau khi quân đội Thát Lỗ vào quan nội, sự ngăn cản và chiến đấu của quân đội Đại Minh căn bản không có được tác dụng ǵ.
Nếu nói quân Minh đều không dám tới chiến đấu, điều này cũng không phải là thật, nhưng nhiều trung thần lương tướng cảm khái chịu chết như vậy, nhiều quan quân Đại Minh anh dũng tử chiến như vậy, nhưng ở trước mặt đại quân của Thát Tử đều không kham nổi một kích, một lần th́ cũng thôi đi, nhưng hai lần, ba lần, bốn lần, nh́n những tên cầm thú này ở cảnh nội Đại Minh tuỳ ý làm bậy, ngang nhiên cướp bóc mấy chục vạn nhân khẩu và súc vật về quan ngoại mà quan quân về sau th́ càng kém đi, chỉ biết làm xằng làm bậy, hăm hại bách tính, đợi tới khi thật sự có chuyện th́ lại co gị chạy trốn.
Dần dà, quan địa phương, hào môn đại tộc ở các phủ châu huyện Bắc Trực Đăi đă tuyệt vọng rồi, trong ḷng bọn họ đều có một loại dự cảm không tốt, quan ngoại nhập khẩu, đứng mũi chịu sào chính là địa phương Bắc Trực Đăi, đây là nơi kinh sư mà đại quân Thát Lỗ ở quan ngoại có thể đi đi lại lại tự nhiên như vậy, rồi sẽ có một ngày tất cả sẽ sụp đổ hết thôi, thiên hạ lật úp không phải là không có khả năng.
Đă nghĩ vậy th́ hành sự cũng chẳng thèm để ư tới công nghĩa nữa, chỉ nghĩ tới bản thân nhiều hơn ai ai cũng đều t́m cách vơ vét lợi ích cho ḿnh, đây cũng là nguyên nhân mà Lư Mạnh phái người tới thu lấy quân nhu cấp dưỡng lại bị cự tuyệt ngay ngoài cửa.
Lần này nh́n thấy kinh quan do đầu Thát Lỗ tạo thành, những nhân sĩ có sức ở địa phương Bắc Trực Đăi này lại phát hiện ra một sự lựa chọn khác, binh mă triều đ́nh tuy yếu đuối dị thường, từ trước tới giờ chưa từng đánh thắng đại quân Thát Lỗ, mặc cho chúng tung hoành ngang ngược, nhưng binh mă Sơn Đông này th́ lại tiêu diệt sạch sẽ đại quân Thát Lỗ này, điều này chứng tỏ cái ǵ.
Chứng tỏ binh mă trong tay vị Lư tướng quân này mạnh hơn xa những quan quân Đại Minh khác. Bắc Trực Đăi tiếp giáp quan ngoại, nhưng Sơn Đông cũng tiếp giáp Bắc Trực Đăi, hơn nữa Sơn Đông và Bắc Trực Đăi giáp với vùng đất bằng phẳng, rất nhiều chuyện làm c̣n tiện hơn cầm thú Thát Lỗ rất nhiều.
Nghĩ tới những truyền văn về cảnh nội Sơn Đông mà mấy năm nay nghe thấy ở phủ Hà Gian, lại nghĩ tới lời b́nh của người thiên hạ về Lư tướng quân xuất thân từ kẻ buôn lậu muối này, tương lai sẽ như thế nào, điều này thật là, không thể nói không thể nói được!
Có điều, mọi người đều hiểu rằng, tới lúc xếp hàng đánh bạc rồi...