Thuận Minh

Chương 388: Vì Đại Minh mà chiến (1+2)




Khinh kỵ binh Mông Cổ bao vây xung quanh quân Đăng Châu. Sau khi tiến hành bao vây ba mặt th́ tốc độ di chuyển của chúng bắt đầu chậm lại.

Cánh trái quân Mông Cổ dùng đội h́nh phân tán bao vây quân Đăng Châu nhưng chúng vẫn duy tŕ khoảng cách ở ngoài tầm bắn của hỏa thương binh trong khi đó lính hỏa thương Triều Tiên và lính bộ binh quân Hán ở mặt chính diện vẫn đang nhẫn nhịn chịu đựng hỏa pháo đối phương mặc dù lính hỏa thương Triều Tiên đi trước làm bia đỡ đạn.

Nhưng v́ để đốc chiến lính bộ binh quân Hán cũng di chuyển ngay sau lưng quân lính Triều Tiên, sát thương của hoả pháo đối với chúng cũng không ngừng tăng lên.

Sau khi được A Ba Thái hứa hẹn phong thưởng, tá lĩnh quân Hán, Lý Duệ không thèm chú ư tới cái ǵ gọi là t́nh cảm đồng tộc, đồng bào. Bộ binh Hán quân Bát Kỳ hay là bộ binh Tam Thuận Vương, chỉ cần kẻ nào do dự không chịu tiến lên, lập tức bị hắn cho thân binh kéo ra thi hành quân pháp ngay.

Hán Bát Kỳ chính là dân sinh sống ở ngoài quan ngoại đă nhiều năm, thậm chí đă bị Măn hoá. Quân quan Hán Bát Kỳ có nhiều mối liên hệ với hoàng thân quốc thích Bát Kỳ Măn Châu. Lư Duệ của hệ thống Tam Thuận Vương trong con mắt những người đó chỉ là người hạ đẳng tới từ nơi khác mà thôi.

Nhưng lần này Lư Duệ lại đè đầu cưỡi cổ những người đó, xua đuổi chúng đi vào địa ngục sắt thép chịu chết khiến cho lúc này có tên tức giận, muốn nói chuyện phải trái với Lư Duệ, đám binh lính cũng giương cung, giơ kiếm lên muốn động thủ.

Nhưng điều khiến bọn chúng không ngờ là A Ba Thái v́ muốn bảo vệ quyền uy của Tá lĩnh Lư Duệ này đă phái tới hộ quân Băi Nha Lạt của ḿnh và Nhạc Nhạc. Đám hộ quân này có địa vị tương tự như thân binh và gia đinh của tướng lĩnh triều Minh, có thể ra mặt thay cho chủ của ḿnh.

Mấy tên lính chần chừ có ư định chất vấn với thống lĩnh Hán Bát Kỳ lập tức bị hộ quân Băi Nha Lạt giết chết ngay tại chỗ. Điều này khiến cho binh lính hỏa thương Triều Tiên, bộ binh Tam Thuận Vương và cả đám quan quân Hán Bát Kỳ ý thức được bản thân của ḿnh. Rốt cuộc địa vị của ḿnh không có ǵ khác, chỉ là dạng bia đỡ đạn mà thôi.

Mười khẩu pháo dă chiến bắn ra đă gây ra sát thương rất lớn đối với lính Triều Tiên và lính bộ binh quân Hán nhưng vào thời đại đó đạn pháo chỉ rơi xuống sau đó bật lên, trên cơ sở đó h́nh thành tuyến sát thương, không có khả năng mở rộng. Hơn nữa với một đội ngũ thưa thớt th́ không thể gây ra sát thương có tính chất tan ră.

Ba hàng lính Triều Tiên đi đầu vẫn đầy đủ. Khi binh lính ngă xuống h́nh thành một lỗ hổng th́ lập tức binh lính ở sau lại bị đẩy lên bổ sung vào đó.

“Hỏa thương binh, tiến lên!”.

Tên thống lĩnh hỏa thương binh ở phía sau ra lệnh, hỏa thương binh Đăng Châu cầm súng trong tay tiến nhanh lên trước. Hàng ngũ của lính hỏa thương cũng yêu cầu phải nghiêm chỉnh nhưng so với đội h́nh lính trường mâu th́ kém hơn một chút.

Sau khi pháo bắn năm lượt đă có khoảng chừng bốn trăm lính hỏa thương Triều Tiên và bộ binh quân Hán chết dưới đạn pháo và cũng có khoảng chừng đó lính mất sức chiến đấu. Điều này cũng b́nh thường, khi số thương vong khoảng hai phần, cộng với tiếng kêu gào thảm thiết, chân tay cụt, máu tươi bắn tun tóe chứng kiến những việc đó sẽ khiến tâm lý binh lính xuống rất thấp và cuối cùng là hỗn loạn, đặc biệt với đám lính chư hầu không có ý chí chiến đấu này.

Nhưng lúc này đi về phía trước th́ c̣n con đường sống, lùi lại phía sau th́ hoặc là bị đội đốc chiến ngay sau hay kỵ binh Măn Bát Kỳ giết chết. Hai lựa chọn trước mặt nhưng thực ra chỉ c̣n một lựa chọn khiến đám lính kiên cường bước tới.

Bộ binh xung trận đương nhiên phải nhanh hơn trận lỗ xa cồng kềnh. Sau khi đội pháo binh bắn năm lượt, cơ bản quân bộ binh Thát đă tiến tới giới hạn cuối cùng của tầm pháo. Nói đúng ra th́ quân Đăng Châu vẫn có thể dùng pháo bắn nhưng v́ quân hỏa thương đối phương cũng đă lập tức bước vào trong tầm bắn.

Khi ở đất bằng, so sánh pháo với hỏa thương, cả pháo và hỏa thương đều nằm trong tầm bắn, ưu thế của pháo không hơn bao nhiêu. Đặc biệt lính bộ binh vũ khí lạnh của đối phương đang mạnh mẽ xông tới, trong khi đó lại không có đạn trái phá.

Tới lúc này th́ pháo đội đă ngừng bắn. Tầm bắn của bọn họ cũng bị hàng hỏa thương binh che khuất. Đối phó với lính hỏa thương Triều Tiên, quân Đăng Châu dùng lính hỏa thương của ḿnh.

“Bước đều về phía trước mười bước”.

Tên thống lĩnh hỏa thương binh tính toán khoảng cách trận tuyến của hai bên rồi ra lệnh. Theo như hắn tính toán, đối phương cần mười lăm hay hai mươi bước nữa mới tiến vào tầm bắn. Khi đó động tác của lính hỏa thương Đăng Châu nhất định là sẽ nhanh hơn lính hỏa thương Triều Tiên đang sợ hăi rụt rè kia. Đây chính là mấu chốt để chiến thắng.

Nhưng không ngờ khi bước về trước mười bước, trận thế của hỏa thương binh Triều Tiên đă đứng nghiêm lại. Lính Triều Tiên tên đứng, tên ngồi xổm, chúng bắt đầu ngắm bắn hỏa thương binh quân Đăng Châu.

Chất lượng hỏa thương quân Giao Châu được khống chế rất nghiêm ngặt. Không riêng ǵ hỏa thương, trên mỗi binh khí của quân Giao Châu đều có đánh số chế tạo của thợ thủ công, số hiệu của người kiểm tra, hàng thứ hai là số hiệu của người kiểm tra thẩm định. Một khi vũ khí gặp vấn đề, báo cáo lên trên, căn cứ vào đó để truy cứu trách nhiệm.

Chất lượng vũ khí tốt, người thợ thủ công được thưởng rất hậu hĩnh khiến người khác phải thèm muốn nhưng khi phạm sai lầm sẽ bị xử phạt, nặng nhất là chém đầu.

Với thưởng hậu, phạt nghiêm như vậy nên đương nhiên là đảm bảo cho chất lượng vũ khí của quân Giao Châu doanh nên tên thống lĩnh hỏa thương Giao Châu doanh cực kỳ tự tin vào hỏa thương của quân ḿnh. Trong suy nghĩ của hắn bất kỳ đội quân nào sử dụng hỏa thương th́ tầm bắn và uy lực của hỏa thương đối phương không thể so sánh với hỏa thương quân Giao Châu doanh.

Hắn không ngờ hỏa thương binh đối phương lại đứng lại bắn trước. Chẳng lẽ hỏa thương quân Triều Tiên có tầm bắn xa hơn? Tên thống lĩnh thoáng do dự, trong khi đó bên đối diện tiếng súng đă vang lên, khói súng tràn ngập. Ḷng tên thống lĩnh hỏa thương quặn đau, hắn nghĩ thầm lần này sẽ thương vong nặng nề.

Nhưng hắn không ngờ kết quả tương đối nực cười. Trong hàng ngũ dày đặc hỏa thương binh quân Đăng Châu chỉ có ngă xuống bốn, năm người. Chỉ có một lính chết c̣n lại là bị thương.

Th́ ra là thế, quân lính hỏa thương Triều Tiên đă phạm phải một sai lầm mà quân lính Đại Minh thường mắc phải. Trong t́nh huống đại chiến, chúng đă bị hù doạ tới mức hoảng sợ, bắn loạn ở ngoài tầm bắn.

“Tiến nhanh về trước, năm bước!

“Đứng nghiêm!” “Chuẩn bị bắn!”

“Chuẩn bị!”

“Khai hoả!”

Tên thống lĩnh hỏa thương đứng sau hàng ngũ, từng mệnh lệnh của hắn được đưa ra. T́nh huống tới mức này th́ tên thống lĩnh hỏa thương càng phải duy tŕ sự tỉnh táo và b́nh tĩnh. Hắn đưa ra một loạt mệnh lệnh, trong khi đó binh lính hỏa thương thực hiện theo bản năng đă được huấn luyện.

Lệnh bắn vừa ban ra. Lần này mới thực sự là tiếng nổ đoạt mệnh. Lực lượng hỏa thương chính diện được tăng cường mạnh mẽ. Năm hàng hỏa thương binh, theo thứ tự lần lượt bắn.

Khi mỗi một hàng hỏa thương bắn binh lính Triều Tiên c̣n đang luống ca luống cuống tra đạn ngă xuống hàng loạt. Mới rồi tham gia cận chiến, lính hỏa thương quân Đăng Châu không phát huy được hết bản lành thật sự của ḿnh. Bây giờ lính hỏa thương đối đầu, mới khiến ngươi ta có cảm giác rốt cuộc thế nào là uy lực của cơn lốc máu, cái chết.

Trên thực tế khi hàng hỏa thương thứ ba tới lượt bắn, binh lính súng Triều Tiên đă hỗn loạn nhưng v́ thế trận lính hỏa thương bị vây chặt, không thể nói trốn là trốn được. Hàng ngũ dày đặc của quân Giao Châu doanh cũng bắn ra hỏa lực vô cùng dày khiến cho lính Triều Tiên ngă xuống hàng mảng lớn.

Với hoả lực bắn loạt dày đặc thế này, thậm chí đă xuyên qua hàng ngũ của lính hỏa thương Triều Tiên ra sau. Rất nhiều lính bộ binh quân Hán Bát Kỳ ở sau bị cơn lốc thép quét trúng ngă xuống đất.

“Các huynh đệ, hỏa thương của bọn Hán cẩu đă bắn xong. Chúng ta hăy xông tới giết hết chúng đi”.

Lư Duệ ngồi trên lưng ngựa, hắn nh́n thấy năm hàng hỏa thương quân Đăng Châu đă bắn hết. Dù hỏa lực dày đặc h́nh thành lực sát thương khủng khiếp nhưng lại không có đội trường mâu bảo vệ. Khi lính hỏa thương bắn hết đạn, lính hỏa thương sẽ là thịt cá chờ bị làm thịt đối với lính bộ binh cầm đao ở trước mặt.

Lính bộ binh quân Hán Bát Kỳ và Tam Thuận Vương vừa mới xông lên th́ đă bị pháo đối phương bắn tới. Vừa bị pháo của đối phương oanh kích một trận rồi lại bị hỏa thương bắn như mưa, thật sự trong ḷng đă bị dồn nén như một thùng thuốc súng. Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để bộc phát cơn hận này. Nhân cơ hội ngừng này, xông lên đánh tan nát toàn bộ hay ít nhất là đánh hỗn loạn đại trận nghiêm chỉnh của đám quân Minh phía trước này.

Đám quân bộ binh quân Thát, tay cầm vũ khí gào lên điên cuồng, xông lên, ở chính giữa ngoài các thi thể ra th́ chỉ là một vùng bằng phẳng, chỉ cần chạy là vượt qua được nhưng đám quân bộ binh Thát lúc này hai mắt đă đỏ lên như dă thú lại phát hiện ra là chúng căn bản không thể xông lên được v́ tất cả binh lính không phải chỉ có chạy lên phía trước. Có tên chạy lên trước, có tên chạy lui lại sau, có tên chạy về bên phải. Chạy về phía trước, chạy về bên trái không có ai.

Tá lĩnh Lư Duệ của quân Hán tập trung toàn bộ tinh thần chú ư tới đội ngũ quân Đăng Châu ở phía trước. Tới khi hắn phát hiện ra không có đợt tấn công như hồng thuỷ như mong đợi của ḿnh, hắn mới đột nhiên nhận ra quân Hán bộ binh ở cánh trái đă bị kỵ binh quân Minh đối diện đánh sâu vào, hoàn toàn tan ră.

Hơn một ngh́n kỵ binh quân Đăng Châu vốn vẫn luôn tập trung ở góc phải của thế trận. Đối mặt với hai vạn quân kỵ binh Măn Mông hùng mạnh, đội quân này chẳng đáng kể ǵ. Hơn nữa trong chiến trận, cho dù là đối đầu với khinh kỵ binh hay lỗ xa cũng không thích hợp dùng kỵ binh. Lúc trước khinh kỵ Mông Cổ dùng đội h́nh phân tán xông tới gần uy hiếp, đội kỵ binh này càng không có động tĩnh ǵ. Nếu đội kỵ binh này tuỳ tiện xông tới ngăn cản kỵ binh Mông Cổ đang giống như cơn lũ lớn, nó hoàn toàn có thể bị cơn lũ đó đè bẹp.

Bởi vậy đội kỵ binh nhỏ bé này của quân Đăng Châu không có bất kỳ phản ứng nào. Trong suy nghĩ của rất nhiều người đă hoàn toàn bỏ qua đội kỵ binh này. Nói một cách đúng đắn, trong chiến trận, kỵ binh vẫn là binh chủng quân đội có tính cơ động nhất. Mài dao để dùng khi cần thiết và bây giờ chính là lúc đó.

Quân kỵ binh Mông Cổ bắt đầu hành động. Bộ binh trung quân của quân Thát cũng đột nhiên tiến lên đánh giáp lá cà. Đội kỵ binh quân Măn Bát Kỳ ở cánh phải cũng kéo ra. Lúc này bộ binh quân Hán của quân Măn Thanh xét về mặt nào đó chỉ là một cánh quân cô độc. Hơn nữa sau khi bị tấn công dữ dội bằng pháo và súng, tuy nói nó đă bộc phát sự ḱm nén của ḿnh nhưng loại tinh thần bộc phát này rất yếu ớt. Chỉ cần một ngoại lực nhỏ nhoi cũng có thể khiến cái tinh thần bộc phát đó biến mất, huống chi là bị tấn công từ cánh vốn không pḥng bị.

Binh lính Giao Châu doanh được trang bị trường đao và búa to thuộc chủng loại vũ khí bổ và chém, đội kỵ binh cũng vậy. Với một khoảng cách nhất định th́ không thể nào gia tăng tốc độ tấn công được, chỉ c̣n cách từ từ tiến tới trước mặt chém giết.

Xét về một mặt nào đó, kiểu chém giết từ trên cao bổ xuống gây cho kẻ thù một sự chấn động rất lớn, huống chi đó là quân ở cánh được pḥng thủ yếu kém.

Binh lính quân Hán vừa mới lấy lại tinh thần chiến đấu bị những kỵ binh từ trên cao bổ xuống chém giết khiến cho chỉ trong nháy mắt hoàn toàn mất tinh thần. Bộ binh vũ khí lạnh chống lại kỵ binh. Nếu không muốn bị kỵ binh đánh tan tác, đuổi theo chém giết th́ chỉ có một cách duy nhất chính là lập trận dầy đặc nghiêm chỉnh, giống như thế trận lúc này của quân Đăng Châu vậy.

Nhưng v́ đang trên đường tấn công nên quân bộ binh quân Hán đă sớm tăng tốc độ chạy như điên, đội h́nh đă sớm trở nên vô cùng hỗn loạn. Quân kỵ binh Đăng Châu đă nhằm đúng lúc quan trọng nhất đánh chen vào, t́m kiếm cơ hội cực kỳ chính xác, lần này quân kỵ binh đă hoàn toàn đánh tan đ̣n tấn công của quân bộ binh Hán.

Quân kỷ nghiêm minh cho dù cố gắng như thế nào đi nữa cũng không thể ngăn được trận thế tan ră.

Binh lính Tam Thuận Vương vốn đi theo đội đốc chiến chém giết binh lính đội bộ binh quân Hán Bát Kỳ và lính hỏa thương Triều Tiên đă hoàn toàn hỗn loạn, cố gắng chống cự nhưng chỉ được một lát th́ cũng không chống đỡ được nữa, chính bản thân lính Tam Thuận Vương cũng trở nên vô cùng hỗn loạn.

là một chuyện, khi tan ră lại là một chuyện khác. Lúc này binh lính chỉ muốn bỏ trốn giữ lấy tính mạng c̣n quân kỷ xử phạt ra sao th́ mặc. Tá lĩnh quân Hán Lư Duệ và đội đốc chiến của hắn

Lúc này trước trung quân thế trận quân Đăng Châu, quân bộ binh Thát tấn công đă hoàn toàn bị đánh tan nát nhưng cục diện vẫn vô cùng hỗn loạn.

Lúc này quân kỵ binh Đăng Châu, bộ binh Hán Bát Kỳ và Tam Thuận Vương quân Thát, lính hỏa thương Triều Tiên hoàn toàn lẫn lộn vào nhau. Hơn nữa lính hỏa thương Giao Châu cũng rời quá xa trận thế của ḿnh.

Ngay lúc đó quân khinh kỵ Mông Cổ bao vây ba mặt trái, phải và sau của trận thế quân Đăng Châu di chuyển từ trái sang phải tốc độ vận động của quân khinh kỵ càng lúc càng thong thả, hướng vận động của kỵ binh cũng dần thay đổi. Thân ngựa dần chuyển về hướng hàng ngũ quân Giao Châu doanh. Lúc trước đại đội kỵ binh c̣n di chuyển với thanh thế huyên náo nhưng bây giờ lại trở nên càng lúc càng yên lặng, mang hơi hướng của nửa phần sống nửa phần chết.

Mặt trời ngả dần về tây. Các trận đánh từ đầu tới giờ quân Đăng Châu đều giành thắng lợi nhưng tất cả từ trên xuống dưới không có ai có cảm giác đắc ý và thoải mái. Từ Triệu Năng tới những binh lính b́nh thường, ai nấy cũng đều căng thẳng và lo lắng. Dù thắng lợi nhiều nhưng sĩ khí lại có phần suy giảm.

Đại tướng quân A Ba Thái vẫn yên lặng quan sát chiến trường hung hăng giơ tay lên. Tiếng trống im lặng đă lâu giờ đây lại ầm ầm vang lên.

Quân khinh kỵ Mông Cổ bao vây ba mặt quân Đăng Châu khi nghe thấy tiếng trống, lập tức điều chỉnh hướng chiến mă vốn đă được điều chỉnh trước đó một ít.

Đội ngũ kỵ binh vốn vô cũng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng trống trận, từng lính kỵ binh Mông Cổ gào lên vô cùng quái dị rồi lập tức thúc ngựa lao về phía trận quân Đăng Châu.

Ngoại trừ mặt chính diện đang đánh nhau hỗn loạn, lính trường mâu và hỏa thương binh ba mặt c̣n lại của quân Đăng Châu đă lập nghiêm thế trận sẵn sàng đánh địch.

Khi nh́n thấy quân kỵ binh Mông Cổ gào lên, thúc ngựa xông tới, quan quân hỏa thương binh tuyến đầu lập tức ra lệnh cho binh lính khai hỏa. Nhưng v́ đội h́nh kỵ binh thưa thớt, những kỵ binh ở hàng trước vẫn ngă ngựa hàng loạt nhưng trên thực tế sát thương không nhiều. Lúc trước chiến mă vờn quanh trận một thời gian đă khiến thân chiến mă nóng lên.

Lúc này phát động tấn công, chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn đă có thể đạt tới tốc độ nhanh nhất. Kỵ binh hàng đầu ngă xuống, kỵ binh hàng sau cũng chẳng quan tâm, thúc ngựa xông thẳng tới. Khi kỵ binh tấn công, v́ người và ngựa có khối lượng khá lớn nên quân tính cũng khá lớn.

Khi đang chạy nhanh, muốn quay đầu hay chuyển hướng là cực kỳ khó khăn. Hơn nữa con người cũng thuộc quần thể động vật, và lai cả vạn con người đă phát động thế công cùng một lúc, bên cạnh mỗi kỵ binh đều có rất nhiều đồng bạn của ḿnh, tỷ lệ bị bắn trúng người đương nhiên rất nhỏ. Hơn nữa với nhiều người cùng tấn công như vậy nếu muốn quay sang bên hay quay lại sau chắc chắn sẽ bị ngựa của bạn chiến đấu cạnh ḿnh đẩy ngă, giẫm chết.

Bát Kỳ Mông Cổ và Bát Kỳ Măn Châu có thể chế tương tự nhau. Một khi mệnh lệnh được đưa ra phải chấp hành nghiêm lệnh là điều không cần phải nói. Hơn nữa những dân du mục Mông Cổ này cũng chỉ bị xúi giục mà thôi, bối lặc Khoa Nhĩ Thẩm cao quư, Đồ Lý Sâm đă phái người đi thuyết phục dân du mục rằng: “Mọi người đi tới nơi này của nước Minh. Tất cả mọi người rồi sẽ cướp đoạt được rất nhiều của cải. Nếu như không đánh bại đội quân này. Không nói tới việc những ǵ đă cướp được không mang về được mà ngay cả tính mạng e rằng cũng mất ở dị quốc này. Ngẫm lại trên thảo nguyên vẫn c̣n cha mẹ, vợ con. Hăy liều mạng xông lên. Trong trận chiến này đoạt được nhiều của cải, đoạt nhiều công danh”.

Tha hương nơi dị quốc th́ chẳng khác nào lâm vào tuyệt cảnh. Đánh cướp được nhiều tiền bạc, của cải chính là mê hoặc. Cha mẹ, vợ con chính là t́nh thân. Những người đang lâm vào t́nh cảnh này lại có đầy đủ các yếu tố kích động khiến cho những dân du mục Mông Cổ này đỏ mắt chuẩn bị liều mạng. Bọn họ chỉ là dân du mục. Dù sao th́ trong sinh hoạt hàng ngày cũng là trên lưng ngựa, giương cung bắn tên, đă quen với chiến tranh rồi.

Nếu như tất cả các loại khích lệ đó không đủ khiến lính kỵ binh Mông Cổ tấn công th́ bên canh lính Mông Cổ vẫn c̣n hung thần ác sát Bát Kỳ Mông Cổ đă được huấn luyện quân sự cẩn thận. Đây cũng chính là đội đốc chiến trên danh nghĩa.

Rất nhiều hỏa thương binh Giao Châu bị quân Mông Cổ chạy bao vây xung quanh khiến luống cuống dập tắt mồi lửa, sau khi bắn xong th́ luống cuống tra đạn. Đây chính là chuyện xảy ra trước khi lính Mông Cổ tấn công, Điều này khiến cho khi công kích để lại một khoảng dăn cách lớn.

Lượt bắn thứ hai cũng không tốt hơn. Sai lầm nối tiếp sai lầm. Đám binh lính ít kinh nghiệm chiến trường khi đối mặt với lính hỏa thương Triều Tiên và lính bộ binh quân Hán th́ c̣n đủ b́nh tĩnh và tự tin nhưng khi đối mặt với kỵ binh Man tộc thanh thế to lớn như nước thuỷ triều th́ rất nhiều người bắt đầu trở nên vô cùng hoảng sợ.

Sau lượt bắn thứ nhất, một số lính kỵ binh Mông Cổ đă vọt tới trước trận thế nhưng may mắn là bị quan thống lĩnh và một số lính hỏa thương vẫn chưa nổ súng kết liễu. Nhưng khi lượt bắn thứ nhất chấm dứt, tiến hành tra đạn, thuốc, quân kỵ binh Mông Cổ cũng đă tiến tới một khoảng cách đủ gần. Những kỵ binh Mông Cổ vừa xông lên vừa bắn tên. Thủ đoạn tấn công này đă được A Ba Thái ra lệnh.

Bọn chúng chỉ giương cung bắn về phía kẻ thù, không cần quan tâm xem có chính xác hay không. Vị trí mà đám quân kỵ binh Mông Cổ giương cung lắp tên bắn chính là những đội h́nh bộ binh dày đặc h́nh vuông. Thật sự rất đúng với câu nói: chỉ giương cung bắn ra cũng có thể bắn trúng người.

Giờ khác này đă chứng minh từ “mưa tên” trong các tác phẩm văn học đă nhắc tới. Đây không phải là một tu từ hoa lệ mà là chỉ t́nh huống thật sự.

Rất nhiều hỏa thương binh ở hàng đầu lập tức trứng tên. Hàng ngũ lính hỏa thương trở nên thưa thớt. Quân khinh kỵ binh Mông Cổ trong ḷng vẫn c̣n đôi chút sợ hăi lập tức trở nên mạnh bạo. Chúng giục ngựa xông lên trước, lập tức rút đao và mộc ra che chắn.

“Lui lại! Mau lui lại sau trận trường mâu!”.

Hỏa thương binh quân Đăng Châu chủ yếu đặt ở mặt chính diện. Đối phó với hỏa thương binh Triều Tiên có năm hàng hỏa thương binh, ở ba mặt c̣n lại chỉ có hai hàng hỏa thương binh.

Pháo, kỵ binh và đại bộ phận lính hỏa thương đều bố trí ở chính diện. Đương nhiên Triệu Năng và các tướng chỉ huy quân Đăng Châu không phải là ngu ngốc để cho lực lượng ở ba mặt kia yếu kém. Theo phán đoán của bọn họ, quân Thát sẽ tấn công theo mặt chính diện nên mới bố trí phần lớn lực lượng ở mặt đó.

Nếu như ba mặt kia bị địch tấn công, với cách bố trí lực lượng như vậy không kịp cơ động sẽ khiến các mặt đó rơi vào t́nh trạng nguy cấp.

Nhưng động thái chiến thuật cứng nhắc của A Ba Thái đă khiến người ta hiểu lầm. Đó chính là đại quân Thát phái một loạt các thứ quân ra tấn công ḍ xét ở hướng chính diện, không có biến hoá ǵ, chỉ cần hoá giải mọi chiêu tấn công mặt chính diện th́ mọi chuyện sẽ ổn thoả. Trận chiến này có thể đánh tiếp, cho tới tận khi quân Đăng Châu giành thắng lợi.

Nhưng khi hỏa thương binh Triều Tiên tấn công, quân Đăng Châu thiếu tính cơ động chỉ có thể dùng hàng ngũ lính hỏa thương chiếm ưu thế của ḿnh đối phó. Hơn nữa v́ muốn đánh tan đội quân bộ binh khí thế mạnh mẽ đó, quân Đăng Châu c̣n xuất trận đội kỵ binh của ḿnh.

Khi trận chiến ở mặt chính diện trở nên hỗn loạn, đội quân có ưu thế chiến trường của quân Đăng Châu vẫn đang bị hút ở đó, quân kỵ binh Mông Cổ phát động tấn công, đánh sâu vào trận quân Đăng Châu. Chúng dựa vào ưu thế về số lượng và sự cơ động của ḿnh đánh bại đội lính hỏa thương mỏng ở ba mặt của quân Đăng Châu.

Triệu Năng cũng nhận ra sự rối loạn ở ba mặt nhưng bây giờ hắn không có cách nào chia binh đi cứu viện. Hỏa thương binh và trận quân trường mâu ở phía trước cách quá xa. Hơn nữa di chuyển đội h́nh lính hỏa thương này là không khó, vấn đề là nếu dùng tốc độ nhanh chóng quay về có thể khiến cho những lính bộ binh quân Hán tản mát kia có cơ hội theo sát đánh giết.

Điều càng khiến không thể điều động chính là quân kỵ binh Măn Bát Kỳ lập trận vẫn không hề động tĩnh ǵ khiến cho việc điều động quân đội ở mặt chính diện càng cẩn thận hơn.

Quân kỵ binh mới xung trận chém giết đă quay về trước trung quân của Triệu Năng, trước mắt hắn chỉ có đội quân này để cứu viện. Trong khi đó khe hở giữa lính trường mâu và lính hỏa thương quá lớn. Triệu Năng chỉ sợ kỵ binh quân Thát đánh vào khe hở đó.

Ở ba hướng c̣n lại, các thống lĩnh doanh hỏa thương đều dựa vào huấn luyện và sách yếu lĩnh đưa ra các mệnh lệnh phù hợp. Tất cả các lính hỏa thương c̣n lại lập tức rút vào trong trận lính trường mâu, để lính trường mâu đối phó với quân kỵ binh Mông Cổ đang xông tới.

Khi quân Minh đột nhiên lui bước khiến lính kỵ binh Mông Cổ bất ngờ. Lính kỵ binh Mông Cổ vốn đang muốn giảm tốc độ tấn công không ngờ những hỏa thương binh dùng cảm dù có chút bối rối đó lại rút đi khiến chúng một lần nữa giục ngựa tăng tốc.

Khi lượt tên thứ nhất bắn xong kỵ binh Mông Cổ vung vẩy vũ khí xông tới, vọt tới trận quân Đăng Châu vốn có chút bối rối. Với tốc độ công kích như thế này, các kỵ sĩ trên lưng ngựa rất khó có thể làm động tác bắn tên, chúng chỉ c̣n cách giơ vũ khí về phía trước, toàn thân nằm sấp xuống lưng ngựa.

Bây giờ đối mặt với quân Mông Cổ là quân trường mâu Đăng Châu. Các thống lĩnh trường mâu quân Đăng Châu ḥ hét ra lệnh:

“Quân trường mâu, cự mă!”.

Trường mâu lập tức để xiên. Binh lính ở mép ngoài hô to lấy sĩ khí cho chính ḿnh: “v́ phụ mẫu, v́ Sơn Đông, v́ Đại soái, v́ Đại Minh “.

Từ ba mặt tiến vào trung quân, từ binh lính đang căng thẳng cho tới Triệu Năng, ai nấy đều gào lên:

“v́ Đại soái, v́ Đại Minh “.

Trận chiến này quân Giao Châu doanh v́ Đại Minh mà chiến, v́ Hoa Hạ mà chiến.