Bước ra ngoài thôn một quãng là đến nơi mà Sào Muối ngày thường tập luyện, Lý Mạnh nhìn sào tre và gậy gỗ đặt ở một bên, vừa cười vừa nói:
-Chúng ta cũng không cần dùng binh khí thật, cậu chọn một món vũ khí trong số này là được rồi.
Để tiện lợi cho việc luyện tập, ngoài những thứ như sào tre, gậy gỗ còn có một số gậy sắt và đao gỗ, đó đều là những dụng cụ để luyện tập hàng ngày.
Mã Canh cảm thấy rất hứng thú, bới tìm trong đống đồ đó rồi lôi ra một thanh đao gỗ, cầm trong tay khua khua mấy cái, bày ra một tư thế rất tự tin nói: Truyện "Thuận Minh "
-Đến đây đi, tiểu gia ta... à không phải, Mã Canh tôi cũng là có chút bản lĩnh đấy.
Nhìn thấy cái dáng điệu của Mã Canh, Lý Mạnh cảm thấy có chút thất vọng, lúc nói chuyện gẫu với mấy người trong thôn, hắn biết vũ khí mà quan quân của thời này sử dụng chủ yếu là trường mâu, Lý Mạnh từ lâu đã muốn xem xem trình độ võ nghệ trong quân đội của Đại Minh như thế nào.
Nói ra thì cũng buồn cười, hắn hiện giờ ở trong vệ sở, mà muốn nhìn thấy võ nghệ binh khí cũng không nhìn thấy, ở Giao Châu cũng có một doanh trại, có điều Lý Mạnh không muốn đến đó, dù sao cẩn thận vẫn là hơn.
Vốn dĩ cho rằng tên Mã Canh này từng làm thân vệ cho chỉ huy sứ, chắc cũng là lính tinh nhuệ, cũng sẽ hiểu một chút về nghệ thuật chiến đấu.
Ai ngờ lại nhìn thấy cái bộ dạng này, dường như cũng chỉ là kĩ nghệ võ thuật biểu diễn mà thôi, hắn ở trấn Phùng Mãnh cũng thường xuyên nhìn thấy những người trong giang hồ múa may kiểu này, bọn họ tuy biểu diễn đẹp mắt nhưng không có tác dụng trong thực chiến.
Lý Mạnh nhặt một cái gậy gỗ ngắn trên mặt đất lên, dài khoảng 4 thước, cầm trong tay bày ra tư thế đâm về phía trước, nói:
-Cứ lao tới đây.
Mã Canh trẻ tuổi nông nổi, bước về phía trước một bước, thanh đao trong tay bổ thẳng xuống, cũng đúng là có chút bản lĩnh bên trong, đơn giản mà trực tiếp, nhưng đường đao chém xuống xét cho cùng vẫn là phải mất 1 chút thời gian, nhưng chỉ là 1 chút thời gian đó thôi cũng đủ là kẽ hở chết người.
Lý Mạnh đâm về phía trước, khi đao của Mã Canh vẫn chưa bổ xuống thì cây gậy trong tay của Lý Mạnh đã thọc thẳng vào ngực của hắn, cảm giác đau đớn trước ngực tức thì ập đến.
Mã Canh liền ngã lăn ra đất, khi vừa phản ứng được thì cây gậy trong tay Lý Mạnh đã chỉ thẳng vào cổ họng của hắn, cười nói:
-Nếu như là trên chiến trường thì cậu đã sớm xong đời rồi.
Lý Mạnh cũng không thèm để ý đến bộ dạng thất thần của Mã Canh, quay người lại nói với Triệu Năng:
-Cứ để hắn ở trong đội phơi muối để rèn luyện trước, cái gì cũng không biết, đúng là một tên tiểu tử lỗ mãng.
Đi chưa được mấy bước thì nghe thấy Mã Canh ở phía sau gào lớn:
-Lý đại ca, tôi chắc chắn sẽ luyện thành công, sẽ giống với bọn Vương Hải, làm Sào Muối của đội vận chuyển.
Lý Mạnh thở ra một hơi, hắn quyết định trong những ngày này nhất định phải đến thành Giao Châu một chuyến, bên trong những thôn làng quân hộ này thì tầm mắt và cách nghĩ của người dân đều có chút nông cạn,cách cục quả thực quá nhỏ.
Ngày 7 tháng giêng năm thứ 6 Sùng TRinh vừa trôi qua, Tây thôn của Tiết Gian ngày thường không có người bên ngoài đến thì đột nhiên trở nên náo nhiệt, người đến đầu tiên là Trương đồ hộ, hắn mang đến lễ vật có thể nói là vô cùng không nhẹ nhàng gị.
Đối với Lý Mạnh thì loại người này hắn khinh thường hay không khinh thường chỉ là một chuyện, có điều vẫn phải giữ sự khách khí cơ bản nhất.
Tên này mặt tươi cười đến chơi nhất định là có chuyện muốn nhờ, quả nhiên tên Trương đồ hộ này sau khi khách sáo vài câu liền muốn đưa cho Lý Mạnh mỗi tháng 1 ít bạc, chỉ cần người của Sào Muối định kỳ đến quán xúc xắc của hắn dạo chơi một chuyến, nói quán xúc xắc này là sản nghiệp dưới trướng của Lý Mạnh.
Quán xúc xắc này của hắn ngày thường có một số diêm đinh đến chơi bài rồi phá rối, gây phiền phức đúng là làm hắn đau đầu, nghe đến đây thì Mã Canh đang khổ luyện trong sân nhà Lý Mạnh liền suýt chút nữa động thủ đuổi hắn ra ngoài. Truyện "Thuận Minh "
Có điều ai ngờ Lý Mạnh nghĩ ngợi một chút, sau đó đặt ra quy định đối với Trương đồ hộ là không bao giờ được ép người vào tuyệt lộ mới chấp thuận yêu cầu của hắn.
Trương đồ hộ ngàn lần biết ơn rồi rời đi, chưa hết một ngày thì tin tức này được lan truyền ra khắp nơi làm Lý Mạnh cũng giật hết cả mình, ai ngờ bên trong Linh Sơn Vệ Sở này lại có nhiều trò phi pháp đến vậy.
Những người dựng quán đánh bạc không chỉ có 1 người, còn có cả một số kẻ diêm thương buôn lậu cũng đến chỗ Lý Mạnh nhờ sự giúp đỡ.
Càng đáng buồn hơn là bên trong đồng muối Linh Sơn còn có một số hộ mở sòng bạc, 2 nhóm vận chuyển muối lậu muốn thỉnh cầu sự bảo hộ của Lý Mạnh.
Đồng muối Linh Sơn là sản nghiệp của quan phủ mở ra, bên trong không ngờ lại lộn xộn đến vậy, đúng là làm cho người ta bất ngờ.
Những kẻ mở sòng bạc, người buôn trà, những kẻ buôn lậu nhỏ trên biển, còn có những con buôn muối lậu của quan phủ... hoặc giả những kẻ làm ăn phi pháp ở trấn Phùng Mãnh và Linh Sơn vệ sở trong vòng một đêm dường như là tìm được tổ chức, ào ào đến cầu xin sự bảo hộ của Lý Mạnh.
Triệu Năng, Trần Lục Tử và Vương Hải tuy nói là thành phần con buôn liều mạng, nhưng đối với những kẻ bất pháp lộn xộn này đều khinh thường trong lòng, bọn họ rất không hiểu cách nghĩ của Lý Mạnh, hiện nay mỗi tháng thu nhập của Sào Muối đều vô cùng khả quan, hà tất phải quan tâm tới số tiền ít ỏi này. Truyện "Thuận Minh "
Lý Mạnh sau khi đặt ra quy định với bọn họ, tiền thu được cũng không nhiều, chỉ là có 1 yêu cầu, Sào Muối nếu như muốn biết thông tin gì thì bọn họ phải hết sức nghe ngóng giúp.
Yêu cầu này đối với tất cả những người đến nhờ cậy mà nói đúng là không thành vấn đề. Đợi khi tết Nguyên tiêu 15-1 qua đi, tiếng tăm nhân nghĩa của Lý Mạnh đã được lan truyền khắp 1 nửa bộ phận phía nam Giao Châu.
Cùng với điều đó, chỉ cần hơi có biến động nhỏ thì bất kỳ thông tin nào cũng dựa vào tốc độ nhanh nhất truyền đến tai của Lý Mạnh.
Đối với một người đến từ xã hội bùng nổ thông tin như Lý Mạnh mà nói, thời đại này quả thực thông tin quá tắc nghẽn, không những thế Lý Mạnh còn biết được tính quan trọng của thông tin nhanh và chính xác.
Trong khi thông tin của những kẻ làm ăn phi pháp thường là nhanh nhạy nhất, che chở cho họ đổi lấy thông tin, đối với Sào Muối còn đang non yếu này quả thực là cực kỳ cần thiết.
Mặc dù đã sắp hết tháng giêng, nhưng bầu không khí đón tết vẫn chưa tiêu tan di, đặc biệt là ở những nơi an bình, có điều kiện kinh tế tốt như các khu vực lân cận thành Giao Châu.
Lý Mạnh xuất hiện trên con đường lớn ở cổng thành Tây của Giao Châu, hắn cùng với Trần Lục Tử, Vương Hải đến, cả bọn đều ăn mặc theo kiểu thương nhân, mỗi người đều khoác lên vai một túi vải lớn.
Trần Lục Tử và Vương Hải lần đầu tiên được vào thành, rất là phấn khích nhìn đông ngó tây, Lý Mạnh cũng liếc nhìn xung quanh, nhưng thứ mà hắn chú ý đến đều là những người ăn xin đang ở bên đường, còn có một số người trên đầu cắm cọc tiêu bằng cở, ngồi thẫn thờ ở đó, những người này đều gầy yếu tiều tụy, bộ dạng của dân đói ăn.
Điều làm Lý Mạnh càm thấy kinh ngạc hơn là trong mắt của những người này đều không có chút sinh khí nào cả, giống như là người chết vậy.
Lúc mới đến thời đại này, Lý Mạnh cũng bị cái cuộc sống nghèo khổ của quân hộ làm cho kinh ngạc một lần, nhưng bây giờ thì thấy rằng các quân hộ tuy nghèo nhưng so sáng với những người này vẫn được xem là tốt chán, ít nhất những quân hộ còn có sinh khí và vui vẻ.
Cũng những ánh mắt như vậy, Lý Mạnh chỉ nhìn thấy ở trong mắt của những nạn dân Châu Phi ở các chương trình truyền hình thời hiện đại, đó là sự vô vọng, tuyệt vọng.
Trần Lục Tử và Vương Hải thì dường như không chú ý tới những người đó, vẫn cười nói với nhau bước về phía trước, Lý Mạnh cũng lập tức hiểu ra bọn họ khá quen thuộc với cảnh tượng này rồi cho nên cảm thấy bình thường.
Nhưng Lý Mạnh vẫn mở miệng nói:
-Họ là người ở đâu vậy?