Trung tuần tháng bảy, quân Hoài Dương hành quân gọn nhẹ, triều khai đại chiến với Cách Tả ngũ doanh ở thành Toánh Thượng, ba nhánh đội ngũ của Cách Lý Nhãn. Loạn Thế Vương. Tả Kim Vương luân phiên trùng kích, hoặc hợp lực vây chiến, song đều bị quân Hoài Dương đánh lui trở lại.
Ngày đầu tiên phát sinh chiến đấu. cửa thành Toánh Thượng rộng mở. bộ chúng Cách Tả ngũ doanh trong thành cũng bất chấp sự tồn vong của bản bộ. phân tán chạy về bốn phương tám hướng.
Nhưng quan quân cũng không truy kích, sau khi xác định sự an toàn của mình, bắt đầu từ trên thuyền chuyển bè tre xuống, tiến hành xây dựng thường thấp ở quanh tường thành, lúc bộ chúng của Cách Tả ngũ doanh chạy toán loạn, mấy doanh của quân Hoài Dương đã bắt đầu phân tán tới các cửa thành, chặn đứng cửa thành.
Cách Tả ngũ doanh cuối cùng cũng hiểu được rằng trong dã chiến của quân chính quy, bọn họ không có cách nào đối phó được những quan quân này, hỏa khí và trường mâu trận cơ hồ đều là khắc tinh của bọn họ.
Huống chi dựa theo lời của Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu, đám quan binh này có khi còn có cả loại lợi khí như tướng quân pháo, trong lúc chiến đấu vẫn chưa sử dụng, không biết là vì sao.
Hội binh chạy tán loạn, tất nhiên sẽ né tránh đại trận của quan binh mà chạy, quan binh cũng không để ý tới đám binh mà lẻ tẻ này. nhưng có một nhóm binh tốt lớn muốn chạy ra khỏi thành bắc thì lập tức bị đánh đón đầu ngay.
Nếu lúc ban đầu khi Giao châu doanh đánh tới, ba doanh này của Cách Tả ngũ doanh mặc kệ lương thảo truy trọng ở trong thành, cũng buông bỏ không đi đường thủy dẫn tới binh mã trực tiếp chạy về phía thượng du, không chừng còn có thể chạỵ được, nhưng binh mà ở trong thành so với những quan binh này thì lại nhiều hơn quá nhiều, hơn nữa Cách Tả ngũ doanh và quan binh tác chiến, thực sự là chưa từng chịu thiệt bao giờ. Mà ngay cả Lưu Hi Nghiêu đã từng gặp thiệt hại cũng cảm thấy nếu vận dụng binh lực hợp lý, ưu thế của Cách Tả ngũ doanh chắc vẫn có thể nuốt gọn, hoặc ít nhất là có thể đánh lui quan binh ở bên ngoài.
Nhưng khi ý thức được rằng mình không làm được, muốn chạy thì cũng không kịp nữa rồi. Quan binh Đại Minh xây dựng công sự cực kém, cho dù là xây dựng doanh lũy, đóng trại nghỉ qua đêm bình thường thì cũng nếu có thể dùng dân phòng thì dùng, không thể dùng dân phòng thì đi chinh phạt dân phu tráng đinh tới làm.
Mà những quan binh ở dưới thành này, một nửa thì phòng thủ ở phía trước, một nửa thì ở phía sau đào đất dựng tường tre, khí thế sục sôi ngất trời, từ trên thuyền ở trên sông chuyển rất nhiều bè trúc và hàng rào gỗ xuống trực tiếp vây lại quanh thành.
Binh sĩ của Giao châu doanh, từ lão binh nhận lương bằng bạc hay là tân binh xuất thân từ tráng đinh, đãi ngộ mà bọn họ nhận được đều hơn xa binh sĩ Đại Minh cùng thời, mỗi ngày đều huấn luyện không ngừng. không cần phải bôn ba vì sinh kế, nhưng đồng thời nhận đãi ngộ cao như vậy, cũng yêu cầu các binh sĩ phải có tính tự giác thật cao.
Bọn họ cũng dùng gỗ đá để công thành, ai làm việc nấy, không hề lười biếng và đùn đẩy nhau.
Mấy lượt tấn công ban đầu. chiến lược tấn công chính diện và dùng thuyền lửa để phân tán lực lượng của quan binh, còn mình thì lén lút đánh lén của Hạ Nhất Long đã thất bại, quân lính có thể xung phong, có thể đánh nhau đều gặp phải tổn thất thảm trọng, một là sĩ khí xuống thấp, hai là cũng phải nghỉ ngơi để khôi phục, trong lúc vội và chẳng biết lấy đâu ra quân lính để đánh với quan binh nữa.
Hơn nữa trừ cửa đông hướng về Dĩnh Thủy ra, địa hình ở phía trước ba cửa còn lại đều rộng rãi bằng phẳng, tuy nói là khoảng trống để hành động có không ít, nhưng như vậy hỏa khí của quan binh cũng có thể hoàn toàn phát huy được uy lực, trước mỗi cửa quan binh đều đặt hai khẩu pháo ba cân, còn có hỏa thương binh của hai doanh nữa.
Chỉ cần Cách Tả ngũ doanh vừa thò đầu ra là sẽ bị đánh cho tối tăm mặt mũi, trên dưới ba doanh trong thành, trừ Hạ Nhất Long. Lưu Hi Nghiêu và Ngụy Tiểu Bắc vẫn ở trên đầu thành quan sát, những binh sĩ khác đều ở trong thành, sợ hãi không dám xuất chiến.
Cách Tả ngũ doanh bị đánh thương đánh chết, lác đác tán loạn, tử thương cũng phải khoảng năm ngàn, nhưng tan rã lại tới hai ba vạn, mất nhiều binh sĩ như vậy, theo lý mà nói thì đã tổn thương tới nguyên khí của quân lính rồi, có điều trong thành ngoài thành lại biết rằng, trên thực tế lực lượng cốt cán vẫn còn.
Quân đội của lưu dân bình thường đều có chút ít quân đội cốt cán cùng với rất nhiều lưu dân phụ thuộc, nếu liên tiếp giành thắng lợi, thanh danh vang dội vậy thì quân lính tụ ở bên cạnh họ càng lúc càng nhiều, nếu như vận khí không tốt, vậy cũng còn quy mô của quân lính cốt cán.
vẫn còn những cốt cán này, chỉ cần là có cơ hội thì lại có thể tụ tập được lưu dân, khôi phục thực lực, Cách Tả ngũ doanh này cũng vậy.
Người trong thành nếm mùi thất bại, trong lòng cũng không quá sợ hãi, bởi vì bọn họ biết rằng cốt cán vẫn còn, quan binh lại không gấp tiến công, cứ yên tâm thủ vững thành trì, chờ đợi cơ hội.
Có điều quan binh quân Hoài Dương ở ngoài thành thể hiện ra năng lực xây dựng công sự khiến người ở trong thành nhìn thấy mà cứng lưỡi, lấy bè trúc và giá gỗ làm khung, xây thành một bức tường vây quanh thành Toánh Thượng.
Trạm canh gác phủ trạch quan sát ở cửa đông Dĩnh Thủy mấy ngày nay liên tục nhìn thấy nhiều thuyền bè tự hạ du tới, dỡ xuống rất nhiều trang bị và vật liệu, bức tường này đã dần dần vây nhốt cả thành Toánh Thượng, cho dù là trạm gác có cầu cứu thì cũng không thể phái người ra khỏi thành mà cứu được.
Gò thấp và khe rãnh ở hai bên cửa đông đều bị quan binh tận hết khả năng lấp phẳng san bằng rồi, muốn lợi dụng địa hình để phát binh tập kích là hoàn toàn không có khà năng.
Đợi khi tường thấp xây xong, binh mã quân Hoài Dương bắt đầu đóng trại ở bên ngoài tường thấp, rất nhiều dân phu cũng ngồi thuyền tới dưới thành Toánh Thượng, những dân phu này phần lớn chính là hội binh đã chạy trốn mấy ngày trước, trong những năm loạn thế như thế này, mấy người rài rác hành tẩu trên dã địa, không đói chết thì cũng bị người ta bắt đi làm trâu làm ngựa.
Binh sĩ của Cách Tả ngũ doanh ở trên đầu thành trơ mắt nhìn tường thấp cứ càng đày và cao hơn ở bên ngoài thì lại xây thêm một bức tường, không ngờ lại dùng hai bức tường một trong một ngoài để vây thành Toánh Thượng.
Cách Tả ngũ doanh ở trong thành hữu khí vô lực tổ chức mấy lần công kích đột vây, đều bị quan binh dựa vào công sự đánh cho tối tăm mặt mũi, dân phu tráng đinh đã nhiều, vật liệu lại sung túc, còn có binh sĩ của chính quân Hoài Dương của Giao châu tham gia xây dựng, hai bức tường vây ở bên ngoài được hoàn thành rất nhanh chóng.
Lưu tặc ở trong thành dứt khoát không động đậy, dẫu sao thì trong thành cũng có dự trữ, cứ xem xem rốt cuộc là ai chịu đựng giỏi hơn ai!
Nhưng sắp tới cuối tháng bảy rồi, quân lính của Lão Hồi Hồi và Cải Thế Vương ở phụ cận thành Toánh châu không ngờ lại không có chút tin tức nào gửi về, ba doanh ở trong thành lúc này mới có chút hoảng sợ, lại tổ chức mấy lần đột vây nữa, kết quả tất nhiên là tổn thất lực lượng một cách vô ích.
Thực lực mạnh nhất của Cách Tả ngũ doanh hiện tại chính là binh mã của Lão Hồi Hồi Mã Thủ Ứng và Cải Thế Vương Lận Dưỡng Thành, hai quân lính này có một số người của hệ thống biên binh gia nhập, đánh trận cũng tương đối có trinh tự quy tắc, hơn nữa còn dũng mãnh cứng cỏi, Cách Tả ngũ doanh tranh quyền đoạt lợi lẫn nhau, nghi kỵ lẫn nhau, đây là vấn đề từ lúc khởi nghiệp đã có.
Nhưng khi thật sự phải đối diện với đại địch, Cách Tả ngũ doanh vấn đều nhất trí đối ngoại, chưa từng vứt bỏ một ai, hi vọng của những người ở trong thành chính là hai doanh còn lại của Cách Tả ngũ doanh sẽ tới cứu viện, ai ngờ lại không hề có chút tin tức nào, điều này tực sự là kỳ quái.
Trên thực tế, Cách Lý Nhãn và Tả Kim Vương cho rằng, chắc là thời gian phía Toánh châu biết tin tức, và thời gian Mã Thủ Ứng, Lận Dưỡng Thành chân thực tin tức, cũng chính là thời gian chân thực và thời gian dự tính, cách nhau khoảng mười một ngày, bởi vì công tác che lấp chiến trường của quan binh làm quá tốt.
Trạm gác của quân Hoài Dương và hương dũng hào môn của phủ Phụng Dương, thậm chí là một bộ phận diêm kiêu đều bị điều động, chính là để triệt để cách tuyệt với bên ngoài, tranh thủ thời gian cho quân Hoài Dương xây công sự.
Lão Hồi Hồi Mã Thủ Ứng là một trang niên ngoài bốn mươi, hắn vốn là nhân sĩ của huyện Hoa Âm Thiểm Tây, về sau chuyển tới phủ Hà Nam của tỉnh Hà Nam để cư trú, bởi vì vốn là sống nơi đất khách, cho nên từ nhỏ đã có tính tình nóng này, lúc hơn mười tuổi lại bị quan binh chiêu mộ, gia nhập biên binh Thiểm Tây, đánh trận mấy chục năm ở phía tây và Sáo Khấu (bộ lạc Mông Cổ ở Hà Sáo), lúc lén lút chạy về quê, bị thiên tai bức cho không có đường sống, cho nên mới nổi dậy làm loạn.
Hắn vốn biết đánh nhau, kinh lịch ở trong quân khiến hắn khác biệt với người ta, cho nên quân lính Lão Hồi Hồi trong Cách Tả ngũ doanh hiệu xưng là mạnh nhất. Mã Thủ Ứng và Lận Dưỡng Thành khi đánh hạ thành Toánh châu, cướp bóc toàn thành, thông qua việc bỏ lương chiêu mộ bần dân và lưu dân gia nhập, nghỉ ngơi chỉnh đốn, hơn nữa lại phái sứ giả tới Hà Nam liên hệ với liên quân Lý, La.
Sau đó là ngồi đợi ba doanh ở phía sau đi tới, nhưng lại chậm trễ không thấy đâu. sứ giả không ngừng được phái ra liên hệ cũng như trâu đất xuống biển, không có chút tin tức.
Trước mắt Mã Thủ Ứng và Lận Dưỡng Thành ước chừng đã tụ tập được gần mười vạn nhân mâ, nếu phải quay về theo con đường cũ thì phí quá nhiều sức, nhưng vào cuối tháng bảy, thật sự là không đợi được nữa, khi Mã Thủ Ứng quyết định về Toánh Thượng, tin tức cuối cùng cũng được truyền tới, nói là ba doanh Cách Tả ngũ doanh ở thành Toánh Thượng bị vây, tổn thất thàm trọng, ba doanh của Cách Tả ngũ doanh bị quan binh đắp tường dài vây khốn ở trong thành không ra được, người của lão Hồi Hồi sai tới báo tin thì bị chém chết.
Lão Hồi Hồi thầm nghĩ ngươi đừng có nói linh tinh chứ, trước giờ đều là khi chúng ta vây công quan quân mới xây dựng thổ mộc, đào chiến hào, xây tường vây, quan binh sao lại cũng làm như vậy. Hơn nữa hai bức tường trong ngoài bao bọc, ngươi làm sao mà chạy ra được. Sau khi hỏi han kỹ càng mới biết thì ra là Hạ Nhất Long trước tiên là ra khỏi thành đương công, sau đó rất nhiều người báo tin từ bốn phương tám hướng chạy ra, gần như đều bị chặn đường giết chết, cũng chỉ có hắn và mấy người chạy được.
Lão Hồi Hồi và Cải Thế Vương không dám tin, chỉ có thể tăng cường giới bị, hai ngày hôm sau lại có thám tử lục tục tới báo tin, lúc này mới xác nhận tin tức.
Đồng thời thám mã được phái ra cũng hồi báo, nói là quan binh quả thật đã bao vây thành Toánh Thượng đến một giọt nước cũng không lọt, trong thành im ắng, xem ra tình huống rất là nguy cấp. Lão Hồi Hồi và Cải Thế Vương lúc này mới tin hoàn toàn có điều trong lòng vẫn thấy nghi ngờ, vì sao những người này được thả ra, vì sao những người trước lại một chút tin tức cũng không có. Nhưng trước mắt đã không phải là lúc nghĩ tới những điều này nữa rồi.