Thuận Minh

Chương 353: Chu Tiên trấn đại bại-Thương nghị-Nội trạch! (1+2+3)




Ngày hai mươi ba tháng sáu, bốn mươi vạn quan quân ở Chu Tiên trấn phía nam thành Khai Phong, sau khi làm đã điểu trong thời gian đài, cuối cùng cũng phát hiện, hoặc là nói cuối cùng cũng thừa nhận rằng mình đã rơi vào ruyệt cành.

Mấy ngày nay mọi người chui rúc ở doanh trại trong thành trấn, căn bản ngay cả trạm gác cũng không dựng, trinh sát cũng không đi. chi ở trong trại tự thôi miên mình. Sáng sớm ngày hôm nay, sĩ tốt ra ngoài múc nước quay về nói rằng đã không còn nước để lấy nữa rồi, các doanh quan dưới cơn tức dận đánh cho những tên gia hỏa lười biếng đó một trận, mấy doanh quan nóng tính còn trực tiếp còn chặt đầu treo lên. mấy người có tính khí tốt hơn một chút thì bợp tai cho những tên tiểu tử này mấy cái rồi kéo vào trong doanh bắt đi tuần tra. Đại quân áp cảnh, tâm tình của mấy doanh quan này đều phải chịu áp lực rất lớn. vậy mà đám binh tốt hỗn đản này không ngờ lại dám lười biếng, không dùng quân pháp vậy thì còn quân kỷ gì nữa?

Có điều, ngày hôm sau lại phái người đi lấy nước, cũng quay về nói là không còn nước nữa rồi, chuyện khác thường như vậy, các doanh quan cũng không tiện chuyên quyền, đương nhiên là càng không dám tự mình phái người đi thám thính, cũng chỉ đành báo lại cho đại soái và tổng đốc đại nhân. Lề mề lần mần mãi. đại soái gia và tổng đốc đại nhân mới từ trong trấn tiêu và đốc tiêu của mình miễn cưỡng rút ra hơn trăm tiên phong, phát tiền thưởng, bào bọn họ ra ngoài liều mình trinh sát.

Đương nhiên, liều mình trinh sát thì cũng chỉ ra ngoài được một dặm rồi lại đánh ngựa quay về báo tin. Dòng sông mà đại quân lấy nước đã bị công trình gỗ của sấm doanh chặn đứng rồi, mà xung quanh phàm là những nơi có thể rút lui đều bị sấm doanh đào chiến hào vừa sâu lại vừa rộng, đại quân đã thành cá trong chậu rồi.

ở gần mặt đông nhất là doanh trại của tổng đốc Bảo Định Dương Văn Nhạc, cũng là gần quân lính mạnh nhất của sấm quân, sấm doanh ở ngay trước mặt thì xây dựng mấy tòa pháo đài, đặt đại pháo ở trên pháo đài, mỗi ngày đều oanh kích quân doanh của quan binh.

Binh mã trong tay tổng đốc Bảo Định Dương Văn Nhạc, có thực lực mạnh nhất chính là xa pháo doanh, hỏa khí nổi danh là cường đại, trong những ngày này cũng dựa vào xa pháo doanh để nã pháo với sấm doanh, nhưng trong lần chiến đầu này, tệ nạn kéo dài trước kia lúc này đã lộ ra rõ ràng, ví dụ như nói quân địch còn ở ngoài tầm bắn mà thần kinh mẫn cảm quá nên bắt đầu xạ kích, hơn nữa khai hỏa bừa bãi cho tới khi đạn dược trên trận địa cạn sạch mới dừng lại.

Nhưng kết quả của hành động đó chỉ chẳng qua là lãng phí đạn dược mà thôi, vào ngày hai mươi mốt tháng sáu. đạn dược của xa pháo doanh đã tiêu hao hết sạch.

Loại bỏ được sự uy hiếp về sau, hỏa pháo của sấm doanh bắt đầu không chút cố kỵ mà khai hỏa tới doanh trại quân đội của Dương Văn Nhạc, bộ hạ của Dương Văn Nhạc tử thương thảm trọng, ngoại trừ rút lui ra thì cũng không còn biện pháp nào khác.

Nhưng đại quân hào xưng bốn mươi vạn lại chen chúc trong khu vực chật hẹp này, binh mã Bảo Định của Dương Văn Nhạc muốn động thì cũng chẳng có không gian cho hẤn Động, cả trận địa đều bắt đầu hỗn loạn, trong lòng rất nhiều binh sĩ. thường thường là chỉ hi vọng Sấm quân đánh vào cho xong hết mọi chuyện, còn hơn là chịu tội không sống không chết như thế này.

Ngày hai mươi hai tháng sáu, khoái mã dọc đường cứ ba mươi dặm lại thay ngựa khẩn cấp truyền tin tức binh mã Sơn Đông không có dị động gì từ phủ Quy Đức tới đại doanh của Sấm quân tại mặt tây Chu Tiên trấn.

Sấm vương Lý Tự Thành cùng với Táo Tháo La Nhữ Tài nhận được tin tức này, cuối cùng cũng yên tâm, phát ra từng đạo mệnh lệnh, quyết chiến ngay trong ngày hôm nay, binh mã trong vòng mấy chục dặm rầm rĩ. Mấy chục vạn đại quân không ngừng điều động tới vị trí tác chiến đã định trước, mà trong quân tiên phong tấn công quân địch đầu tiên có sự góp mặt đề doanh thủ tổng Lưu Tông Mẫn đứng đầu trong võ tướng của sấm doanh và Tứ Thái Bảo Dương Thừa Tổ trong Tào Tháo doanh giỏi đánh nhau nhất suất lĩnh binh mã cốt cán chạy tới trước trận. Đây cũng là tập đoàn quân sự mới phát triển, một lòng dám đánh, cùng với tập đoàn đã già nua yếu ớt ở trước mặt hình thành sự đối lập rõ ràng.

Ngày hai mươi ba tháng sáu, quan binh Đại Minh tụ tập hết ở mặt đông Chu Tiên trấn, bốn mươi vạn quan binh khiến hoàng đế Sùng Trinh cơ hồ là dốc hết binh lực của dĩ bắc Hoài Hà. ngồi không ăn cấp dưỡng, ở địa bàn Trung Châu chiếm cứ gần nửa năm, bốn mươi vạn quan binh hào xưng là phái quyết chiến với lưu dân gần như chưa hề đánh một trận nào với Sấm doanh, cứ đờ ra đó để mặc cho đại quân lưu dân tung hoành ngang đọc. ung dung bố trí ở Hà Nam.

Tới sau cùng tuy là quan binh lựa chọn chiến trường Chu Tiên trấn này, nhưng lại để liên quân Lý, La lựa chọn thời gian và phương hướng thích hợp nhất để bắt đầu chiến đấu.

Chuẩn bị trước trận chiến, quan quân Đại Minh làm ra những hành động còn ngu hơn lợn, chi tiến công mang tính chất thăm dò mấy lần sau đó để mặc cho đối phương chặt đứt nguồn nước, đào chiến hào dài, xây công sự kiên cố, để đối phương ung dung vây mình ở trong Chu Tiên trấn, nơi đây đã biến thành tử địa thật rồi.

Trừ binh mã Sơn Đông ra, triều đình đã không điều động được một chút viện binh nào nữa rồi, binh mã Sơn Đông thì lại dùng các loại lý do để không xuất binh.

Ngày hai mươi ba tháng sáu, quan quân bị vây trong tran Chu Tiên có phản ứng giống như lúc chiến đấu ở Tùng Sơn, bị quân Thát Lỗ vây kín.

Quân tâm hoang mang, sáng sớm ngày hai mươi ba tháng sáu, Bình Tặc tướng quân Tả Lương Ngọc dẫn quân chạy trước, tiếp theo là hai quân lính của tổng binh Dương Quốc Chính, tổng binh Hồ Đại Uy cũng tán loạn theo, binh mã của đốc sư Đinh Khải Duệ cũng tan tác.

Nửa đêm trong doanh ầm ĩ vốn là điều đại kỵ, huống chỉ là bỏ chạy quên mạng như vậy, đại quân lính quân Minh hào xung bốn mươi vạn trong nháy mắt đã tan tác.

Lúc này mặt trời mới vừa nhú, liên quân Lý, La nghe thấy động tĩnh ở đối diện, cái mà bọn họ chuẩn bị là đại chiến, quyết chiến, huyết chiến, nhưng đột nhiên giành được thắng lợi như vậy quả thấy khiến mọi người đều giật mình, thậm chí còn lo lắng là quan quân dùng kế dụ địch. Nhưng mọi người đều là những kẻ thạo việc quân, liếc một cái đã nhìn ra chắc chắn không phải là giả. trong soái trướng vang lên tiếng hạ lệnh, quân lính sớm đã chuẩn bị xuất phát trực tiếp ùa ra, kỵ binh của sấm doanh đi trước đại đội theo sau. giống như là sóng lớn trên biển, ập về phía quan binh Đại Minh ở đối diện.

Quan quân Đại Minh vốn đã hoảng loạn dị thường làm sao mà chịu được áp lực giống như là trời long đất lở của sấm doanh ở đằng sau. càng không chống đỡ nổi, hoàn toàn sụp đổ, giống như là một mảng cát vụn.

Quân lính của Bình Tặc tướng quân Tả Lương Ngọc chạy sớm nhất và nhanh nhất, tới phía trước cái hào sâu trước tiên, các kỵ binh lần lượt xuống ngựa, chuẩn bị leo qua hào sâu.

Nhưng người còn chưa bò được bao nhiêu, quân lính chạy sau lại xông tới, lúc này thế công của sấm doanh đã được phát động, quân lính quan binh ở phía sau đã kinh hồn táng đảm, đội ngũ trận hình gì cũng đều không còn tồn tại, kết quả người phía trước ở trong hào còn chưa kịp bò ra thì đã bị người phía sau ập tới, đại quân giẫm đạp lẫn nhau, các sĩ tốt rút vũ khí ra chém giết người ở xung quanh mình, để tránh bị người ta đạp cho thành thị băm. Nhưng, tất cả đều công dã tràng...

Người ở phía sau lại bị người ở phía sau nữa lấp ở trong rãnh, bất lực chịu chết, cái chiến hào cùng lắm là sâu mấy trượng, rộng mấy trượng rất nhanh liền bị thi thể của người ngựa lấp đầy, người ở phía sau cũng chẳng buồn để ý tình đồng liêu đồng bào gì, cứ giẫm lên xác người chết mà đi qua chiến hào. nhưng phía trước bị chặn đường, phía sau có truy binh, quan binh hoàn toàn chẳng còn chút chiến ý nào, đội ngũ tán loạn cũng chỉ có thể trở thành dê lợn cho Sấm doanh tùy ý đồ sát.

Bình tặc tướng quân Tả Lương Ngọc dưới sự hộ vệ của ba bốn thân binh, một mạch chạy về phía nam, cờ xí ấn tín toàn bộ đều mất hết, đám quan viên văn võ Đinh Khải Duệ và Dương Văn Nhạc. Hồ Đại Uy. Dương Quốc Chính cũng đều dẫn theo mấy tùy tòng chạy thục mạng về nam bộ Hà Nam.

Liên quân Lý, La đuổi theo sau đánh giết, từ Chu Tiên trấn một mực đuổi theo về phía nam mấy trăm dặm, triệt để đánh tan bốn mươi vạn quan binh.

Tới cuối tháng sau, liên quân Lý, La tổng cộng đoạt được hơn một vạn hai ngàn thớt ngựa, truy trọng quân tư thì nhiều vô số kể, lại còn có rất nhiều sĩ tốt của quan binh trực tiếp đầu hàng trước liên quân Lý, La. Đột nhiên, đại quân lưu dân đã từ một trăm vạn trước lúc đại chiến tăng lên thành một trăm hai mươi vạn.

Triều đình vốn mong chờ trận chiến này sẽ ổn định cục thế của thiên hạ, cho dù không giành được thắng lợi có tính quyết định thì cũng phải kiềm chế khí thế càng lúc càng hung mãnh của quân đội lưu dân.

Đối với Lý Mạnh mà nói, trăm vạn đại quân lưu dân hay là bốn mươi vạn quan binh, bất kể là sức chiến đấu như thế nào đi nữa thì cũng đều là phiền phức cả, trước tiên phải để hai nỗi phiền phức này triệt tiêu lẫn nhau, mình ở bên cạnh chiếm tiện nghi là được, trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, đây mới là một cuộc buôn bán có lời.

Nói thực ra, cho dù không biết hoàng thái cực ở quan ngoại có nghĩ vậy hay không, nhưng chắc cũng có suy nghĩ tương tự thôi.

Nhưng hiện tại xem ra, quyết chiến ở Chu Tiên trấn hoàn toàn là trò cười, biểu hiện của quan quân Đại Minh càng là trò cười hơn, hoàn toàn là tự coi mình là dê bò bị vây trong hàng rào đợi người ta làm thịt.

Sau trận chiến này, thực lực của liên quân Lý, La không những không suy giảm chút nào, ngược lại còn bởi vì chiếm được quân tư và ngựa của quân Minh , cùng với một lượng lớn lão tốt của quan binh Đại Minh gia nhập mà thực lực tăng mạnh.

Những lão tốt của Đại Minh này ở trong quan quân thực sự giống như là gà đất chó rơm vậy, đó là bởi vì không có lương không có gạo. gia nhập vào quân doanh của sấm doanh và Tảo Tháo doanh, nhờ vào kỹ thuật và kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ, đều có thể giành được đãi ngộ tốt hơn nhiều so với ở trong quan quân, đồng thời cũng phát huy được sức chiến đấu mạnh hơn.

Nghĩ xem vào thời loạn thế như thế này, mọi người bán mạng đánh nhau rốt cuộc là vì cái gì. chẳng phải là vì muốn được no bụng, kiếm mấy đồng tiền lương ư. Quan quân làm không được, tất nhiên là bọn họ không có chút sức chiến đấu nào. sấm doanh miễn cưỡng làm được, hiển nhiên là phải bán mạng đánh trận rồi.

“Hoàng đế bốn ngày trước đã hạ chỉ, xá tội cho tiền bộ hộ thượng thư Hầu Tuân đang ở trong chiếu ngục, phong hắn làm đốc sư, thay thế vị trí của Đinh Khải Duệ hiện giờ đang ở thành Nhữ Ninh, điều tổng binh Sơn Tây Hứa Định Quốc, ba vạn binh mã của kinh doanh cùng tới Hà Nam cứu viện, đồng thời phái khâm sai bắt Đinh Khải Duệ vào ngục, tổng đốc Bảo Định Dương Văn Nhạc thì bị cách chức đợi vạch tội, tổng binh Dương Quốc Chính thì chém đầu thị chúng.”

Thành Tế Nam vào thượng tuần tháng bảy đã hơi nóng nực, Lý Mạnh mỗi ngày sau khi luyện binh ở ngoại thành xong, đều xử lý chính vụ ở trong thủy các ven hồ Đại Minh , tận dụng sự mát lạnh của nơi này.

Sau khi kinh sư hạ chỉ, công báo, đường báo bởi vì hệ thống dịch trạm của Đại Minh đã bị bỏ hoang cho nên không thể kịp thời đưa đến các nơi, vì thế Sơn Đông lấy danh nghĩa của Linh Sơn thương hành ở giữa Tế Nam và kinh sư đã xây dựng một hệ thống truyền tin lấy cửa hàng và xa mã điếm làm địa điểm, nhằm đảm bảo tin tức của kinh sư của có thể truyền tới tay Lý Mạnh ở thành Tế Nam một cách nhanh nhất.

Dựa nước đón gió, đình đài thủy tạ, bên ngoài tuy nóng, có điều trong thủy các vẫn có chút dễ chịu, nhưng mấy người đang ngồi thì đều chẳng có vẻ thoải mái, ai ai cũng ngưng trọng nghe Viên Văn Hoành đọc công báo.

-o0o-

Đọc công báo cũng là một trong những kỹ năng cơ bản của một văn sĩ, Viên Văn Hoành giọng nói cao vút, đọc rất rõ ràng, trong phòng trừ Lý Mạnh và Tôn Truyền Đình mang mặt nạ sắt ra, Vương Hải và Thang Nhị, hai viên đại tướng thân tín cũng ở đây.

“Đại Minh xong rồi” câu này không biết đã nói bao nhiêu lần, tới hiện tại, Tôn Truyền Đình đã luyện được bĩnh tinh, chỉ ở đó lặng lẽ lắng nghe.

Tâm tình của Lý Mạnh hiện tại không còn buồn nản như hôm đó nữa, chỉ là nghe thấy khoái báo về chiến cục và kết quả xử lý, vẫn không nhịn được mà nở một nụ cười lạnh, hờ hững nói: “Đúng là phế vật vô dụng, uổng cho bản soái từ đầu đến cuối đều kỳ vọng vào quan binh của Chu Tiên trấn cao như vậy, kết quả không ngờ chưa đánh mà đã chạy, nực cười, đúng là nực cười.”

Những lời này ở Sơn Đông trên dưới cũng chỉ có hắn là có thể nói mà thôi, những người khác chỉ lắng nghe, dẫu sao thì văn quan võ tướng của Giao châu doanh là trung thành với Sơn Đông chứ không phải là với triều đình.

Nhưng trước mắt dẫu sao vẫn mang cái hàm quan quân, nghe thấy bên mình đại bại như vậy, chung quy vẫn có chút cảm giác thỏ chết cáo buồn, lại cũng hơi cảm thấy thú vị.

Sau khi Lý Mạnh nói xong, nhìn trong phòng một lượt, hắn cũng chẳng qua là cảm xúc bột phát mà thôi, từ sau khi khoái mã từ Hà Nam đưa cấp báo tới Sơn Đông, tác chiến giữa trăm vạn lưu dân và bốn mươi vạn quan binh mà mình chờ đợi đã không còn chút ý nghĩa, trước mắt liên quân Lý, La bành trướng tới mức này, thực sự là phiền phức.

Phiền phức này cũng có liên quan tới mình, nếu mình xuống tay đả kích mạnh, quân lính của Sấm doanh và Tào Tháo tuyệt đối không có quy mô như ngày hôm nay.

Đợi khi Lý Mạnh nói xong, thống lĩnh mã đội Thang Nhị thấy Lý Mạnh nhìn tới, vội vàng ôm quyền bước lên, nói: “Đại soái, chỗ biên cảnh không có gì dị thường, hiện tại mã đội của Giao châu đã được điều động toàn bộ rồi. ở các nơi đều bố trí trạm gác, phàm là là nơi giáp giới với Sơn Đông cùng với Quy Đức, Từ châu, binh mã của lưu tặc đều cẩn thận né tránh.”

Viên Văn Hoành lập tức tiếp lời: “Binh mã lưu tặc của Lý sấm và Tào Tháo trước mặt đều đóng ở ngoài thành Khai Phong ba mươi dặm, cửa thành Khai Phong đã không dám mở, nhưng lưu tặc gần đây án binh bất động, không biết bước tiếp theo chúng sẽ có hành động gì.”

Lý Mạnh vỗ vỗ trán, từ trên ghế đứng dậy bước tới cạnh cửa sổ, có chút buồn bực nhìn hồ Đại Minh , lạnh lùng nói: “Vẫn phải đợi, có điều chuyện lần này, xem ra trong thiên hạ không còn chuyện tiện nghi như vậy đợi chúng ta chiếm nữa rồi. Khí lực nên bỏ ra, một phân một hào cũng không thể tiết kiệm. Viên Văn Hoành, ghi lại, tham tướng Trần Lục của quân Hoài Dương dẫn quân xuất kích, phải sát thương lưu tặc ở trước mắt, không được lưu thủ, lát nữa an bài khoái mã đưa đi thật nhanh!”

Sau khi bên đó viết xong, Tôn Truyền Đình đọc lướt qua, sau khi Lý Mạnh đóng dấu, Viên Văn Hoành vội vàng cầm ra ngoài, Tôn Truyền Đình ở phía sau trầm giọng nói: “Đại soái, thành Khai Phong không thể mất, tặc binh đóng ở ngoài thành ba mươi dặm, cũng là muốn xem tình hình, binh mã Sơn Đông chúng ta lúc này nên có biểu hiện, ra tay uy hiếp chúng, nếu lưu tặc này ngu đần, trận chiến này cũng không phải là chuyện gì xấu, dẫu sao thì vẫn tốt hơn là so với tương lai không thể khống chế!”

Lý Mạnh gật gật đầu, quay lại nói với Vương Hải: “Tiểu Hải, ngươi hiện tại phái ngươi tới cục chế tạo binh khí hỏi thăm, bảo bọn họ kiểm tra kiểm kê lại tất cả những thuyền mua và thuyền chế tạo trong thời gian gần đây, tùy thời có thể dùng.”

Nhận được mệnh lệnh, Vương Hải cũng bước ra khỏi cửa, dẫu sao thì cũng là đại soái truyền lệnh, những quân tướng cấp cao này vội vàng chạy đi làm cũng là bình thường. Tôn Truyền Đình một mực nhẹ nhàng gõ lên chồng giấy ở trước mặt, chậm rãi mở miệng nói: “Đại soái, binh mã của Nam Trực Đãi chưa chắc đã co về, khu vực Giang Bắc Lưỡng Hoài là hậu phương của Sơn Đông chúng ta, vẫn phải tổ chức thật tốt mới được.”

Lý Mạnh nói: “Phía Mã Cương đã đi rồi thì không thể quay về, quân Thanh châu cùng với quân Hoài Dương cũng đủ tung hoành ở cả Nam Trực Đãi rồi, ở chỗ đó khẳng định là phải hành động, có điều phía này vẫn phải đợi, bọn họ đều bị tản ra rồi, lúc này Sơn Đông chỉ có bảy vạn binh mã, trừ mức độ thấp nhất đề trấn thủ địa phương ra, năm vạn binh cũng chỉ có thể chống được một hướng.”

Theo phân tích và tính toán, tâm tình của Lý Mạnh cũng dần dần bình phục, hắn lại ngồi xuống ghế, nói: “Nhân lúc thu nhập nhờ vận chuyển trên biển khiến tài chính dư dả hơn nhiều, Sơn Đông năm nay vẫn phải chiêu binh thêm ba vạn, có như vậy, quân Thanh châu ở Hoài Dương mới không cần mỗi thời mỗi khắc phải chuẩn bị về chi viện.”

Đang nói tới đây thì nghe thấy một thân binh ở bên ngoài cao giọng thông báo: “Đại soái, có người cầu kiến!”

Phàm là bên ngoài thông báo, nói là “có người cầu kiến” mà không nói ra thân phận danh tính, cũng chỉ có mấy người của Sơn Đông diêm bang đến thì mới bẩm báo như vậy, đây cũng là bởi vì để tránh trong nhà có người ngoài.

Từ lúc Lý Mạnh phái người đi bắt người tra hỏi, thời gian đã gần một tháng rồi, Lý Mạnh đối với chuyện này cũng chẳng qua là muốn xác nhận mà thôi, cũng không có gì gấp gáp cả.

Mệnh lệnh được phát ra, diêm đinh vũ trang các nơi, hào môn đại tộc thân cận và cơ cấu Linh Sơn thương hành, Sơn Đông diêm bang ở khắp nơi đều đưa tin tức về, từ sau mấy lần kiểm tra giống như kéo lưới, không có ai từ bến cảng trà trộn vào địa giới Sơn Đông để hoạt động.

Đặc biệt là loại địa phương nghèo khổ như Sơn Đông, trừ mấy loại địa phương trù phú như Châu Tế Ninh và phủ thành Tế Nam, Lâm Thanh ra, căn bản không là không có người phương nam tới, muốn trà trộn vào cũng thì sẽ khá là gây chú ý, rất dễ bị người khác phân biệt được.

Đã không có ai làm gian tế trà trộn vào. vậy thì chuyện làm ăn giữa Trịnh gia và Thát Lỗ cũng không cấp bách, lực lượng của Giao châu doanh ở trên biển là rất yếu. cũng không ngăn cấm được Trịnh gia làm ăn trên biển, hơn nữa song phương còn có khoản buôn bán muối tư rất lớn, cho dù phải thu thập thì không phải là ngay lúc này.

Hoàng Bình cầm tin tức nghe ngóng được bước vào trong nhà, sở dĩ tới muộn như vậy, hơn nữa còn tự mình mang tới là bởi vì tin tức nghe được thực sự là quá khiến người ta kinh hãi không thể tùy tiện báo lên được, phái thông qua các loại phương diện, sau khi xác nhận rõ ràng thì mới báo cáo lên.

Trịnh Tam đó không phải là nhân vật tam trinh cửu liệt gì, đối phương một mặt cầm vật chứng để uy hiếp, một mặt lại dùng kim ngân câu dẫn lựa chọn như thế nào thì hắn cũng nghĩ rất rõ ràng.

Sơn Đông diêm bang ở cảng tư Linh Sơn cũng kinh doanh nhiều năm, trên thuyền dưới thuyền cũng có chút quan hệ khác, để Trịnh Tam này lên thuyền nghe ngóng tiếp, hơn nữa vận dụng quan hệ để thám thính. Tin tức qua gần mười ngày sưu tập, hơn nữa còn có người đặc biệt chỉnh lý một lượt, sau khi xác định không thể có tin tức mới nữa thì mới do Hoàng Bình tự mình đưa tới cho Lý Mạnh.

“Keng” một tiếng, Tôn Truyền Đình đột nhiên đánh rơi chén trà trong tay, nghe Hoàng Bình kể lại một loạt tin tức báo mới nhận được gần đây, ban đầu còn không cảm thấy gì, về sau nghe tới chuyện triều đình phái người đi nghị hòa, sự tức giận của Tôn Truyền Đình càng lúc càng không khống chế được.

Tới cuối cùng, người trước đây luôn chú trọng khí độ như hắn cũng không áp chế được lửa giận trong lòng, mặc kệ Lý Mạnh ở bên cạnh, tức đến nỗi ném chén trà trong tay đi.

Hắn đứng bật dậy nghiến răng nghiến lợi mắng: “Hồ đồ, hồ đồ, bọn Thát Lỗ đó căn bản là hổ lang, cắt máu thịt của mình cho cầm thú ăn vậy thì cũng chỉ để chúng ăn no được một ngày. Trần Tân Giáp này là gian thần, là gian thần, bên trên... bên trên...”

Câu “bên trên...bên trên” cuối cùng của Tôn Truyền Đình lắp bắp cả nửa ngày vẫn chưa nói ra được, rồi chán nản ngồi lại xuống ghế. Không ngờ cũng chẳng buồn để ý trong phòng còn có người ngoài trực tiếp bỏ mặt nạ xuống, dùng hai tay ôm mặt, ngẩng đầu lên thở dài một tiếng, hồi lâu vẫn không nói gì.

Vị đại thần họ Trần nào đó phái sứ giả Mã Thiệu Du đi cầu hòa, đại thần họ Trần có thể phái sứ giả đi hòa đàm ở trong triều không cần phải nói cũng biết chỉ có binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp, với thể chế của Đại Minh , loại chuyện hòa đàm ba trăm năm chưa từng có này, há lại có thể là binh bộ thượng thư này có thể làm chủ được, tất nhiên là có người sai khiến.

Người sai khiến là ai, trừ hoàng đế Sùng Trinh ra thì còn có thể là ai nữa.

Tôn Truyền Đình bất kể là kinh doanh trù tính ở Sơn Đông như thế nào, hắn dẫu sao cũng là thần tử mấy chục năm hiệu trung với triều đình Đại Minh , trong lòng hắn hoàng đế Sùng Trinh là chí cao vô thượng, cho dù là biết người ở sau lưng sai khiến chỉ bảo rốt cuộc là ai thì vẫn khó mà mắng ra ngoài miệng được.

Mấy ngàn năm truyền thừa, bất kể là thế cục thiên hạ như thế nào, bất kể là hỗn loạn thiệt hại như thế nào, hoàng đế rất ít khi phải chịu trách nhiệm, trước giờ đều là trách nhiệm của gian thần nắm quyền tiểu nhân hoành hành, yêu nghiệt trùng sinh.

Triệu Cấu giết Nhạc Phi, đó là sàm ngôn và gian kế của Tần cối, Kiến Văn Đế tước phiên kích khởi chiến tranh khó dẹp, đó là sàm ngôn của hoàng tử và bọn thuần nho Tề Thái, Anh Tông gây biến cố Thổ Mộc Bảo. đó là bởi vì đại thái giám Vương Chấn thao túng, Chính Đức hoàng đế gây loạn đó là Bát Hổ và Tiền Trữ làm ác, Gia Tĩnh hoàng đế hồ đồ. đó là Nghiêm Tung thao túng, còn Thiên Khải hoàng đế, đó là do Ngụy Trung Hiền thao túng, còn những năm Sùng Trinh, Ôn Thể Nhân, Tiền Khiêm ích, Tiết Quốc Quan đều là gian thần có số má trong mắt thiên hạ, nếu không có chúng, thánh minh hoàng đế độc tài, thiên hạ sớm đã thái bình, trời yên biển lặng rồi.

Chung quy là hoàng đế không có trách nhiệm, giống như là trong “Thủy Hử” huynh đệ họ Nguyễn lái thuyền ra, chỉ hô chém dầu gian thần đưa cho Triệu vương gia.

Bất kể thế cục như thế nào, bất kể làm như thế nào, hoàng đế chung quy vẫn vô tội, tối đa là chọn người không đúng, nhưng hoàng đế thân là thù lĩnh tối cao của cả đế quốc, đại biểu cho quyền lực lớn nhất, ông ta phải chịu trách nhiệm với tất cả những gì ở bên dưới, bao gồm cả hành vi của các thần tử của ông ta.

Trong thiên hạ, chỗ nào chả là đất của vua. người mà nào mà chả là bề tôi của vua. hoàng đế hưởng thụ quyền lợi lớn như vậy, đồng dạng ông ta cũng phải gánh trách nhiệm lớn như vậy.

Chỉ cần ngồi lên vị trí của hoàng đế. ông ta không có lý do gì để thoái thác, ông ta phải có trách nhiệm với thân dân của ông ta, nếu như không làm được điều đó, nội bộ đế quốc của ông ta sẽ hỗn loạn, bị ngoại địch xâm lấn đó chính là trách nhiệm của ông tạ, đừng có nói cái gì mà mệnh trời đã vậy, gian tà lộng quyền, đó chính là nực cười.

Đạo lý tuy là vậy, nhưng quan nhiệm hoàng quyền chí cao vô thượng đã ngấm sâu vào nhân tâm, hoàng đế Đường Hi Tông thời Đường Mạt là nhân vật hoang dâm vô đạo như vậy, nhưng trong Đường thư vẫn có một lời bình là “Dung mạo rất khá”.

Đừng nói loại hoàng đế vẫn có danh hiệu là “cần cù” như Sùng Trinh, sau từ “bên trên” mà Tôn Truyền Đình nói chắc chắn chính là “hôn quân”, nhưng vô luận là như thế nào cũng không nói ra ngoài miệng được.

Không chỉ người của thời đại này như Tôn Truyền Đình là vậy, ngay cã Lý Mạnh tới thời đại này nhiều năm cũng như vậy, lúc ban đầu đối với hoàng đế và hoàng quyền vẫn còn mang lòng kính sợ.

Từ lúc làm diêm phiên tử, có sự che chở của thái giám trấn thù Nam Kinh, từng bước đi lên, bò tới vị trí tham tướng phân thủ bốn phủ, đây đều là ở trong thế chế giành được tiện nghi, giành được lợi ích, tất nhiên làm một đại tướng được hưởng phú quý thái bình lâu dài cũng không phải là tồi.

-o0o-

Nhưng sau trận chiến đấu nhỏ ở huyện Tề Hà, bên cạnh Lý Mạnh không có một nhánh hữu quân nào, hoàn toàn là cô quân chiến đấu với kỵ binh Thát Lỗ trong như lang như hổ, hoàn toàn khác hắn với những gì được miêu tả trong phim điện ảnh hiện đại thì Lý Mạnh mới chợt tỉnh ngộ.

Hắn ý thức được rằng, ở thời đại này lập tức sẽ phải đối diện với bóng tối và hủy diệt, mình không chủ động cầu sinh, vậy thì khẳng định sẽ bị hủy diệt cùng với thời đại này thôi.

Mà muốn đi làm gì đó, nếu hoàn toàn ở trong thể chế này, cho dù là ngươi kiêu ngạo ương ngạnh, vẫn bị kiềm chế các mặt, Tả Lương Ngọc bất tuân pháp luật, ngông nghênh tới mức nào, nhưng trong phương hướng quan trọng vẫn bị triều đình dắt mũi dẫn đi, đó là nguyên nhân mà đại chiến ở Chu Tiên trấn này gần như đã tiêu hao chín thành thực lực của hắn rồi, nhưng hắn vẫn phải đi đánh.

Không thể hi vọng thể chế này sẽ giúp gì cho mình, chỉ có thể tự mình đi theo cách riêng, đi trên một con đường hoàn toàn khác.

Trong mắt người của thời đại này, Lý Mạnh bất kể là như thế nào cũng không thoát khỏi bị gán cho là kẻ có dã tâm, nhưng để mình có thể sống sót trong thời loạn thế này, có thể để dân tộc này tránh khỏi phải làm nô dịch cho bọn người dã man, để cả Hoa Hạ thoát khỏi phải sống trong cành tối tăm vào mấy trăm năm sau, phải gánh cái tiếng xấu này cũng chẳng sao.

Tôn Truyền Đình muốn mắng cũng không mắng ra được, có lẽ chính là nguyên đo Lý Mạnh có dã tâm.

Bàn cờ thiên hạ này, Lý Mạnh không đi đúng, hắn tất nhiên là có chút bực bội, nhưng đối với gia quyến của hắn ở phủ Tế Nam mà nói, quả thực là rất cao hứng.

Nam nhân chinh chiến ở bên ngoài hiếm lắm về nhà được, một nhà già trẻ lớn bè chung quy đều vui mừng vô cùng, đặc biệt là Lý Hoành, thẳng nhóc này tuổi lớn hơn một chút càng ngịch ngợm vô cùng, tuy rằng khó mà nói được là phụ tử tình thâm, nhưng Lý Mạnh lại tạo cho nó những cảm giác mới mẻ, kết quả mỗi lần cha con gặp nhau, Lý Hoành đều hưng phấn vô cùng.

Nhưng ở địa vị này, cái gọi là việc riêng cũng là việc công, huống chi những nội quyến này của Lý Mạnh còn có thân phận của nội trướng phòng, ăn cơm tối xong, lão thái giám Lưu Phúc Lai tuổi tác lớn rồi, rất dễ mệt mỏi, ăn xong nói được vài câu thì đi vào hậu trạch nghỉ ngơi.

Đêm nay bồi tiếp Lý Mạnh là Mộc Vân Dao, song phương nghiêm túc mà nói thì là mới cưới, nhưng ở cùng nhau lại có cảm giác như là lão phu lão thê.

Đối với Mộc Vân Dao mà nói có thể ở cùng với Lý Mạnh một lát thôi cũng là hạnh phúc.

Nhưng đề tài nói chuyện lại khiến Lý Mạnh dở khóc dở cười, lão phu lão thê là dùng để hình dung, nhưng Mộc Vân Dao dẫu sao tuổi tác cũng không lớn, có lúc còn không biết cải gì là việc công, cái gì là việc tư, có lẽ nàng ta cảm thấy đây đều là chuyện riêng của Lý Mạnh.

“Chiều hôm nay Hoàng thống lĩnh phái người đưa ghi chép về những chuyện ở phía Giao châu tới, Cố muội muội cũng ở phòng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện.”

Mộc Vân Dao mỉm cười dịu dàng, nhưng chuyện nói ra lại rất mất hứng, Lý Mạnh run run hai tay, đi đi đi lại trong phòng, đây cũng là ban ngày phải đi luyện binh xét duyệt, hoạt động một chút trước khi ngủ. Nghe Mộc Vân Dao nói vậy, Lý Mạnh lắc lắc đầu, vừa đi vừa nói: “Phía đó đã cho cơ hội, chung quy cũng phải làm văn chương, để mọi người đọc xem kẻ dẫn đầu rốt cuộc đã làm xằng làm bậy như thế nào, làm mất mặt Đại Minh chúng ta như thế nào!”

Lý Mạnh cười nói, có điều đột nhiên nhớ tới một vấn đề, vấn đề này có lúc bản thân Lý Mạnh cũng nghĩ tới, nhưng lại không nguyện ý nói ra, hiện giờ đang ở trong phòng ngủ của nội trạch, cũng coi như là nơi bí mật nhất, giữa phu thê chung quy cũng không có gì kị húy, Lý Mạnh đừng bước, quay đầu lại giống như là đang trêu đùa Mộc Vân Dao: ''Vân Dao, đối với những chuyện mà ta làm những năm nay, nàng chẳng lẽ không có ý kiến gì à?”

Mộc Vân Dao ngẩng đầu lên, trên mặt hơi có vẻ kinh ngạc, xem ra rất lấy làm lạ khi Lý Mạnh hỏi vấn đề này, thấy vẻ mặt của Lý Mạnh rất chăm chú mới nói với vẻ không hiểu: “ở cùng với đại ca trong những năm này, Vân Dao trong lòng luôn rất vui vẻ, lại còn có thể giúp đại ca làm việc, thật sự cũng chỉ nghĩ như vậy thôi!”

Nắm quyền sinh sát, quyền lớn trong tay, nhưng Lý Mạnh lại cảm thấy lúc này nói chuyện rất khó khăn thế, nhưng có những lời vẫn phải nói thắng ra là tốt nhất, hắn do dự một lát rồi bào: “Nhưng nàng họ Chu...”

Câu này vừa được nói ra, Mộc Vân Dao đang thấp thỏm trong lòng cuối cùng cũng biết Lý Mạnh muốn nói gì, nhưng nàng ta cũng chỉ hơi ngây ra một chút mà thôi sau đó lại cười tươi như hoa, khẽ giọng nói: “Đại ca, Vân Dao họ Lý, trước khi gả cho đại ca thì là họ Mộc.”

Cô bé này nói rất thản nhiên, giống như là nói một chuyện thiên kinh địa nghĩa gì đó vậy, sau khi vào nhà chồng thì phải theo họ chồng, trước mắt tất nhiên là họ Lý, nhưng trước đây thì ai cũng biết là như thế nào. Lý Mạnh nghe thấy Mộc Vân Dao nói vậy, dưới ánh đèn cũng nhìn thấy được vẻ kiên định trong ánh mắt của nữ hài này.

Lúc này, đột nhiên cảm thấy rất xúc động trong lòng, tâm ý của nữ hài hắn hiểu rồi, cũng không định tiếp tục đề tài này nữa.

Mộc Vân Dao ngồi ở mép giường u buồn nói: “Huynh đệ phụ mẫu của thiếp thân tuy là no ấm nhưng cả đời bị nhốt trong thành Khai Phong, không được tự do. Nhớ lúc thiếp thân còn nhỏ, phụ thân thường nói, thà làm một sĩ tử áo xanh, cầm kiếm vân du tứ phương còn hơn là cứ phải sống ở trong phủ, cứ lúc rảnh rỗi lại dẫn bọn thiếp tới đầu thành nhìn ra bên ngoài, mỗi lần thấy vẻ mặt nhìn ra ngoài thành của phụ thân trong lòng thiếp lại cảm thấy rất khó chịu.''

Nghe nữ hài rủ rỉ kể lại, gặp phải tình huống này, Lý Mạnh cũng chỉ có thể lặng lẽ ngồi cạnh Mộc Vân Dao, nghe nàng ta dốc bầu tâm sự, trong lòng có chút hối hận vì câu hỏi lỗ mãng vừa rồi.

Chu Vương này tính là một dị số trong các phiên vương thời Minh mạt, trên lịch sử chân thực, so với hành vi ngu xuẩn của Phúc vương và Lỗ vương khi sấm quân và quân Thanh đánh tới. không chịu bỏ ra một phân tiền để ủy lạo quân đội để rồi thành phá bị giết thì Chu Vương của thành Khai Phong đã có thể xưng là khảng khái rộng rãi.

Mỗi lần thành Khai Phong có nguy cấp, Chu Vương Chu Cung hiểu luôn tận hết sức lực để hiệp trở thủ thành, ai giết được một tên lưu tặc sẽ được thường năm mươi lạng vàng.

Hơn nữa còn động viên tráng đinh của vương phủ cùng lên thành hiệp trợ phòng thủ, thành Khai Phong là thành lớn thứ ba trong thiên hạ, cư dân trong thành hiệu xưng trăm vạn, mỗi lần lưu dân tới đánh, sẽ có tráng đinh dân phu trong thành tự phát tổ chức lên thành góp sức, đây cũng là nhờ duyên cớ Chu Vương bình thường dùng ân nghĩa để kết nạp bách tính bình dân.

Hạng như Phúc Vương ở Hà Nam, tất nhiên là không thể nào sánh bằng. Những năm này phiên vương thân úy mà đối đãi với bách tính tốt một chút, thực sự là dị số của Đại Minh .

“Đọc tin tức mà Linh Sơn thương hành và Sơn Đông diêm bang truyền về, thiếp thân nửa đêm thường giật mình tinh giấc, cha anh của thiếp thân cho dù không ở trên vị trí đó nữa thì hiện giờ cũng có vinh hoa phú quý một đời rồi, còn ở trên vị trí đó thì mỗi ngày đều bị trăm vạn lựu tặc uy hiếp, vạn nhất thành bị phá...”

Nói tới đây, Mộc Vân Dao đã xúc động rồi, có thể thấy nữ hài này bình thường vì những chuyện này chắc là hay phải lo lắng sợ hãi lắm, Lý Mạnh không nỡ nhìn nữ nhân của mình có bộ dạng này, có chút hốt hoảng, Mộc Vân Dao nghẹn ngào nói: “Phu quân thần thông quảng đại thiếp thân chỉ cầu cả nhà của thiếp thân có thể bình an, rời khỏi thành Khai Phong đáng ghét đó, yên ổn sống ở Sơn Đông là được rồi.”

Dưới ánh đèn, đôi mắt đẫm lệ của nữ hài nhìn chằm chằm vào Lý Mạnh, ý vị khẩn cầu và ai oán đó thực sự là khiến người ta không nỡ cự tuyệt, Lý Mạnh lắc đầu, đưa tay ra vuốt vuốt mặt Mộc Vân Dao, ôn hòa trả lời: “Nàng cứ yên tâm đi, ta sẽ phái người đi đón bọn họ, ở bên cạnh ta, danh vị thì chưa chắc đã được hiển hách như lúc xưa, nhưng cẩm y ngọc thực thì lại không khó.”

Nghe thấy Lý Mạnh đáp ứng. Mộc Vân Dao nín khóc mỉm cười. Mộc Vân Dao vốn là tuyệt sắc giai nhân, mỗi một cái nhíu mày, mỗi một nụ cười đều phong tình vạn chủng, từ sau khi thành hôn, nữ hài bắt đầu cố gắng biến thành đoan trang chững chạc, tối nay lại một lần nữa biểu hiện ra bộ dạng hoạt bát ngày xưa, quả thật là cực kỳ mê người.

Cho dù là lão phu lão thê cũng khiển Lý Mạnh có chút phát ngốc, bị nam nhân nhà mình nhìn chằm chằm, Mộc Vân Dao có chút xấu hổ, hơi cúi đầu xuống.

Lý Mạnh thì phản ứng với một việc, có câu xuất giá tòng phu, tại gia tòng phụ, dẫu sao thì cũng không có chỗ cho nữ nhi làm chủ. huống chỉ còn là loại đại sự như thế này, Chu Vương chính là tước vị thân quý hạng nhất trong thiên hạ, sao có thể nói không cần là không cần được, cả nhà chuyên tới phía này là một chuyện rất lớn, trước tiên không nói tới quan phủ địa phương và triều đình có kinh ngạc tức giận hay không, bản thân phu Chu Vương liệu có bằng lòng hay không thì vẫn chưa biết.

Vả lại, Mộc Vân Dao chẳng phải là đã đoạn tuyệt quan hệ với phủ Chu Vương rồi ư? Vừa rồi bị nữ hài nói cho cảm động, nhất thời đáp ứng ngay, giờ nghĩ kỹ lại thì thấy không dễ dàng như vậy, không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Chúng ta ở đây thì nói vậy, nhưng phía Khai Phong liệu có đồng ý không ?”

Mộc Vân Dao lau nước mắt, có chút kiên định nói: “Bọn họ sống ở thành Khai Phong lâu như vậy rồi, tầm mắt cũng bị biến thành hẹp rồi, biết được gì chứ. Phu quân cứ đi cứu người là được, chúng ta dẫu sao cũng là muốn tốt cho họ thôi mà.” Nữ hài này nói vậy, Lý Mạnh hoi ngây người ra, không nhịn được mà bật cười ha hả, Mộc Vân Dao trợn mắt lên nhìn phu quân của mình, cũng không biết mình rốt cuộc đã nói gì sai.

Lý Mạnh thôi cười, ghé sát lại rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Vân Dao, nói: “Đúng là nữ nhân của ta, sát phạt quyết đoán lắm, đã thay nhà mẹ đẻ của mình làm chủ rồi. Được, chúng ta mặc kệ Chu Vương và vương phi nghĩ gì, cứ mang cả vương phủ về chỗ chúng ta.”

Tuy Mộc Vân Dao là thiên kim đại tiểu thư. nhưng lúc ở vương phủ dám trốn nhà cùng Lý Mạnh ra khỏi thành, từ lúc lập nghiệp thì ở bên cạnh Lý Mạnh tham gia hiệp trợ những việc cơ yếu, phân tích công báo. đường báo, sau cùng thì lại đứng đầu nội trướng phòng, theo lão thái giám Lưu Phúc Lai học tập xử lý chuyện chính vụ.

Hiện tại thì là người chủ sự của hệ thống tình báo Sơn Đông diêm bang, Linh Sơn thương hành cùng với diêm đinh vũ trang, ở giữa điều hành phân phốị tay nắm đại quyền, toàn tiếp xúc với những việc sát phạt, làm việc tất nhiên cũng có chút thói quen hành sự của người ở vị trí cao, tay nắm đại quyền.

Loại thái độ này của Mộc Vân Dao khiến Lý Mạnh thấy an tâm hơn hắn sớm đã điều tra, Chu Vương và hoàng đế Sùng Trinh có quan hệ huyết thống rất xa, nhưng dẫu sao cũng là Chu gia nhất tộc, huyết mạch của hoàng thất, có một số chuyện không phải cứ nói vứt bỏ là vứt bỏ được ngay.

Có điều, Mộc Vân Dao đã có thái độ như vậy thì tất cả cũng dễ nói hơn. Người mà Lý Mạnh coi trọng cũng chỉ là Mộc Vân Dao theo hắn nhiều năm mà thôi còn Chu Vương phủ trên dưới, cấp cho bọn họ bình an phú quý là được rồi.

Thấy Lý Mạnh đáp ứng, Mộc Vân Dao cũng thở phào một hơi, nhưng nhìn vẻ mặt của Lý Mạnh, không ngờ cũng có bộ dạng như vừa trút bỏ được một khối đá lớn.

“Phu quân chuyện liên quan tới hòa đàm, các tỷ muội thương nghị, lão thái giám tham gia giúp đỡ, tìm ra một biện pháp, chàng nghe xem có được không nhé?”

Đề tài đã được chuyển, nhưng thủy chung vẫn chẳng có liên quan gì đến chuyện riêng tư chốn khuê phòng cả.