Thuận Minh

Chương 346: Mời thần thì dễ,tống thần thì khó! (1+2)




Thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức ngược lại cũng không có tức giận hay phẫn nộ gì với đề nghị của phụ tá, binh mã quân Hoài Dương đúng thật là đang trú đóng ở cảnh nội nam Trực Lệ.

Hơn nữa dựa theo phạm vi chức quyền, gã làm thái giám trấn thủ Nam Kinh, cũng có quyền chỉ huy điều động quân đội trú đóng ở cảnh nội nam Trực Lệ, mặc dù nếu dựa theo trình tự, còn cần hợp nghị với Binh bộ Thượng thư Nam Kinh và Thủ bị Nam Kinh để quyết định, nhưng gã đã suất lĩnh đại quân ở ngoài, trên thực tế có thể một mình quyết định.

Bây giờ hướng đi của sấm quân ở cảnh nội Hà Nam không rõ, quân lính của Trương Hiến Trung ở cảnh nội nam Trực Lệ lại rục rịch, điều động tất cả lực lượng có thể chống đỡ để sử dụng, đây cũng là chuyện đương nhiên.

Có điều thái giám trấn thủ Lô Cửu Đức này lại không muốn điều động quân Hoài Dương tới trợ giúp, ở trong mắt phụ tá gã, chỉ đơn giản là thấy quân Hoài Dương hoành hành ngang ngược vào Lưỡng Hoài, hơn nữa cũng không dâng lên một phần bạc nào nên cảm thấy bẩt mãn.

Nhưng đây là lúc nào, còn quản được nhiều, chuyện vậy sao?

“Công công, Trương Nghịch kia có thể hao tổn, nhưng chúng ta lại không thể hao tổn, phản nghịch Trương Nghịch và Cách Tả ngũ doanh, nếu thấy chuyện không ổn, sẽ trực tiếp rời khỏi nam Trực Lệ này, lại đi địa phương khác tiêu dao, nhưng nếu quan binh không ổn, cả trung tâm đất Giang Nam e là sẽ gặp tàn hại của lưu tặc? Hợn nữa bây giờ Lý sấm và Tào Tháo ở Hà Nam lại đang do dự, nếu lên bắc thì thôi nhưng mấy thôn quê gần đây đồn là sắp xuôi nam...”

Thái giám trấn thủ Lô Cửu Đức đóng quận ở đất Thọ Châu, mấy tên phụ tá liền khẩn thiết khuyến cáo, tên phụ tá này còn chưa nói hết, tên còn lại liền tiếp lời:

“Biện pháp duy nhất trước mắt, chính là tiêu diệt binh mã Trương Nghịch này, sau đó toàn lực sắp xếp đối phó với Lý sấm sắp xuôi nam”.

“Lô trấn thủ, binh tỉnh Hà Nam ta, nếu hợp với quân Hoài Dương kia thì còn có thể có phần thắng với Trương Nghịch, nếu chờ Lý sấm vào tỉnh Hà Nam, vậy thì hết thảy đều tiêu tùng!!”

Nói tới đây, quan viên văn võ trong soái tướng đều chen vào, mở miệng cất giọng nói:

“Chuyện Khẩn cấp, xin công công sớm hạ quyết định!”

Những thủ hạ của Lô Cửu Đức này gần đây luôn buồn bực, Nghĩ thầm thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức cũng là nhân vật sát phạt quyết đoán. Nếu không với thân phận một hoạn quan, sao dẫn đại quân đánh Đông dẹp Tây được. Nhưng sao ở thời điểm quan trọng như vậy, lại chần chờ không quyết, chẳng lẽ là vì đối phương không dâng bạc. Vậy thì không phải là càng nên điều động tới sao?

Bình thường thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức làm việc đều bá đạo quyết đoán, lại thêm ở trong quân đã lâu, trên người cũng có chút khí quân nhân, đổi lại là thường ngày, thuộc hạ khuyên bảo như vậy. Nếu không đồng ý, chỉ sợ đã sớm vỗ bàn mắng, Có điều biểu hiện hôm nay làm người ta rất khó hiểu.

Lô Cửu Đức ghé sát thư án, con mắt nhìn chằm chằm mặt bàn, giống như ở trên đó có cảnh đẹp gì vậy. Không để ý tới khuyên can khẩn thiết phía dưới, nửa ngày mới ngẩng đầu, mở miệng nói:

“Bọn nhãi các ngươi chuyền lời nhau tốt lắm...”

Nhưng kế tiếp lại chẳng nói gì nữa, rồi lại chần chừ nửa ngày mới mở miệng nói:

“Chuyện bây giờ rất khẩn cấp, các ngươi tưởng bọn ta không biết sao, Nhưng binh mã Sơn Đông này, các ngươi thật tưởng dùng tốt như vậy à, còn điều binh mã Sơn Đông, các ngươi nhìn thử bên Lưu Lương Tá và Hoàng Thiết Tiên xem. Có cái dạng gì”.

Lưu Lương Tá chính là nói Lưu Lương Tá. Lưu Lương Tá thích cưỡi tọa ky màu tạp, còn Hoàng Thiết Tiên chính là nói Hoàng Đắc Công. Lúc tác chiến đều dùng roi sắt, hai người kia một người là hàng tướng sấm doanh năm đó được chiêu an, một người là quân tướng năm đó từ Liêu Đông tới, xuất thân bất đồng, Nhưng sự ngang ngược càn rỡ lại giống nhau,

Thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức giận dữ xong, mới lại nói:

“Nếu ngang ngược càn rỡ, chúng ta còn chẳng sợ, nhưng các ngươi nhìn thừ xem, từ đầu tới cuối, binh mã Sơn Đông này sao cứ từng bước chen vào bên Lưỡng Hoài, nhìn chướng mắt không nói mà bọn ta và mấy vị đại thần ở trong thành Nam Kinh cũng không muốn để bọn họ chen vào ở tỉnh Hà Nam quá nhiều.... Lần này nếu để bọn họ tiến vào phủ Phụng Dương diệt tặc, chỉ sợ là mời thần thì dễ, tống thần thì khó !”

Những lời này vừa nói ra, mọi người trong soái trướng đều ngậm miệng, binh mã Sơn Đông làm mưa làm gió ở nam Trực Lệ, từ đầu tới cuối, tất cả mọi người đều nhìn không vừa mắt, Nhimg lúc đó, cũng không có biện pháp nào khác, cũng chỉ đành phải xem như là thuốc ba phần độc, nuốt cục đờm xuống.

Kẻ từ khi thiết lập trạm Ly Kim ở trên đường sông Vận Hà tới nay, binh mã Sơn Đông lại càng có tiếng xấu ở nam Trực Lệ, có ngưởi chỉ trích binh mã Sơn Đông ngang ngược càn rỡ, ngoại trừ Những lời lẽ nhạt nhẽo kia, một sổ người sáng suốt đều nhìn ra binh mã Sơn Đông làm như vậy, có lẽ là có dụng ý khác.

Mặc dù Lô Cửu Đức không tính là người sáng suốt, Nhưng ở địa vị cao đã lâu, cũng là Nhân vật từng đánh trận, đoạt quyền, bản năng cảm thấy quân Hoài Dương trú đóng ở đất Lưỡng Hoài căn bản không phá để bình định chỗ Giang Bấc, mà có chút ý đồ ở Nam Kinh, lại cố tình cấu kết chặt chẽ với gia tộc quyền thế ở chỗ này, khiển người ta rất nhức đầu.

Thân là trấn thủ Nam Kinh, nghĩ lại cách bờ sông bên kia, còn có một chi “quân đội bạn” như vậy, Lô Cửu Đức ngay cả ngủ cũng không yên...

Nghe được chỗ khó xử của Lô Củu Đúc, những quan văn võ tưởng mở miệng khuyên can đều hai mặt nhìn nhau, cũng không biết nói gì, mà trong lòng mấy tên phụ tá lại càng ai thán, nghĩ thầm thiên hạ Đại Minh sao lắm đại nạn như vậy, không chỉ có lưu dân tàn sát bừa bãi mà ở quan ngoại còn có đại địch uy hiếp.

Mà ngay cả quan binh võ tướng mình, không ngờ cũng đều bị người ta đề phòng mọi cách, trong trướng im lặng một hồi rốt cuộc cũng có người chần chờ mà đứng lên, mở miệng nói thong thả:

“Lúc lưu dân nổi loạn, thoát khỏi các tỉnh, chưa từng nghe nói có người đổi xử tử tế với thân sĩ, quan lại, nơi đi qua, bá tánh bình dân thì thường giữ được mạng, còn thân sĩ, quan lại, phần lớn là phá gia diệt tộc”.

Tất cả mọi người trong trướng đều gật đầu, Lô Cửu Đức cũng ưỡn thẳng người cẩn thận lắng nghe, mà phụ tá này tuy nói từ tốn, nhimg từng chữ lại lõ ràng:

“Đê quân Hoài Dương vào phủ Phụng Dương, cho dù ương ngạnh thì có thể tới mức nào chứ, so với Lưu Lương Tá hành quân, châu huyện dọc lộ tuyến đều đóng cửa giới nghiêm như lâm đại địch, thì dù sao vẫn không tệ tới thế... Học sinh nói thêm câu nghịch đạo nữa, mặc dù chuyện này không thể nói... Binh mã Sơn Đông dẫu sao cũng là xuất thân quan binh, trông biểu hiện của gã ở Lưỡng Hoài, có thể coi như là chiếu cố săn sóc thân sĩ, phú hào, tóm lại là có chút pháp luật quy củ, còn nếu lưu dân kia thật sự chiếm được thế cục... sợ là tất cả đều xong đời...”

Tên phụ tá này nói xong, trong trưởng im lặng dị thường, phụ tá này nói lời thật, trên mặt có chút tái nhợt, lúc nãy lời xúc phạm quá nhiều, lời đại nghịch bất đạo cũng quá nhiều, nói ra thật đúng là cần một phen dũng khí.

Sự im lặng trong trường kéo dài cũng không lâu, thái giám trấn thủ Lô Cửu Đức ở trên bục cao khẽ cắn môi, vỗ mạnh bàn, mở miệng nói:

“Lời này của người là trung ngôn (lời khuyên thành thật) khó nghe, lưỡng hại tương quyền thủ kỳ khinh (hai mối họa cùng tranh chọn bên nhẹ), bọn ta hiểu. Vậy liền hạ công văn điều quân Hoài Dương vào phủ Phụng Dương. Trước tiên đuổi những luu tặc tày trời này ra đã rồi tính sau!”

ở Phủ Phụng Dương và hai phủ Lư Châu, An Khánh, bây giờ tin tức như Sấm vương xuôi nam đã lan truyền loạn thất bát nháo, tin tức cổ quái kỳ lạ gì đều có người kể. Có điều tin tức này với Bát Đại Vương Trương Hiến Trung lại không phải là tin tức gì tốt, gã lại đẩy đội ngũ tới gần phủ Lư Châu, tách khoảng cách với Cách Tả ngũ doanh.

Năm ngoái gã dẫn tàn binh bại tướng đi tìm Lý Tự Thành nương tựa, vốn muốn dựa vào ví dụ năm đó ở Cốc thành, để cho đối phương giúp chút áo giáp, binh mã, sau đó Đông Sơn tái khởi.

Ai ngờ Sấm vương Lý Tự Thành lại định dùng sức mạnh đàn áp để bố trí, năm đó Trương Hiến Trung đã từng nói như vậy: “Chẳng qua chỉ là hỏi một chút mà thôi, Nhưng Sấm Vương lại không hề xem ta là người của sấm doanh, vậy sau này cũng không cần làm người sấm doanh”. Trương Hiến Trung cũng không muốn hạ mình, sao chịu đồng ý chứ.

Đến cuối cùng vẫn là Tào Tháo, La Nhữ Tài dùng thủ đoạn, mới lén thả Trương Hiến Trung chạy, tiếp đó đã qua hơn một năm, Trương Hiến Trung có thắng có bại còn thế lực Lý Tự Thành lại bành trướng như quả cầu tuyết, chênh lệch mạnh yếu càng lúc càng xa, trước mắt không phải thời đại mọi người mạng khổ cầu sống, mà là cân nhắc kiếm phú quý trời ban cho mình, chuyện chi viện giúp đỡ lẫn nhau đã không cần phải nói

Để phòng bị người hạ độc thủ, thôn tính đội ngũ mới là thái độ bình thường hiện giờ. Bát Đại Vương Trương Hiến Trung cũng buồn bực trong lòng. Nghĩ thầm bên lão từ tài lược mở được chút cục diện, Sấm vương ngươi liền muốn tới hái đào. Điều này thật sự là quá không nói quy củ.

Cách Tả ngũ doanh này thì luôn là đội ngũ trung thành với Sấm vương, tuy nói bây giờ nghe chỉ huy của Trương Hiến Trung, Nhưng bên Sấm vương nếu tới, cũng chưa hẳn ai nghe ai.

Trương Hiến Trung bất đắc dĩ đành vừa kéo khoảng cách giữa đội ngũ với Cách Tả ngũ doanh, vừa thúc giục lực lượng nòng cốt dưới trướng tấn công mạnh, nếu có thể ở trước khi sấm doanh tới, mở được một vùng ở phủ Phụng Dương này trước, vậy thì sẽ tiến lui thong dong hơn nhiều.

vốn hai bên đang giằng co nhau như thế, quan binh lại tái phát bệnh cũ, ở đó có chút lơi là, kết quả Trương Hiến Trung thúc dục binh mã tấn công mạnh, Cách Tả ngũ doanh tất nhiên cũng không nhàn rỗi, cũng cùng lên theo.

Kết quả chi binh mã đầu tiên của Lưu Lương Tá chống đỡ không nổi, bị đánh đến độ xám xịt về Hạ Thái, thậm chí không dám hạ trại ở ngoài thành, địch tiến vào trấn trong Hạ Thái, không dám ra ngoài

Hoàng Đắc Công vốn coi như là có thể đánh, nhưng Lưu Lương Tá vừa chạy, cánh phải lập tức lộ ra lỗ hổng thật to, rơi vào đường cùng cũng chỉ đành phải chậm rãi lui lại, cũng may hai vạn cấm quân Nam Kinh của Lô Cửu Đức còn có thể ép tới ở đầu trận tuyến, binh mã các nơi cuối cùng cũng không sụp đổ dưới sự đuổi giết của đối phương.

Nhưng sau khi gặp thất bại như vậy, với sĩ khí và sức chiến đấu của quan quân, cho dù thế nào cũng phải nghỉ ngơi và hồi phục mới có thể xuất chiến lần nữa, nếu không sẽ sụp đổ.

Giằng co nhau gần một tháng, quân đội lưu dân ở nam Trực Lệ lần đầu tiên có quyền chủ động, hơn nữa còn lấy được ở dưới tình huống quan binh tăng binh.

Đây trên thực tế không phải là sức chiến đấu của Bát Đại Vương và Cách Tả ngũ doanh có tăng trưởng thế nào, mà là thế quân của đại quân trăm vạn ở Hà Nam, ở dưới sự uy hiếp của khả năng quân lưu dẫn,dũng khí mười phần sắp xuôi nam, khiến quan binh đánh mà rụt tay rụt chân.

-o0o-

Trận chiến này, là chuyện xảy ra sau khi công văn điều binh cửa thái giám trấn thủ Lô Cửu Đức phát đi bốn ngày, quan binh lui về sau gần ba mươi dặm đường, vốn quân tiên phong của quan quân là đóng quân ở trấn Chính Dương giữa Thọ Châu và Hoắc Khâu, tùy thời áp bách quân đội lưu dân, sau khi ở đây, trấn Chính Dương thì bị Cách Tả ngũ doanh chiếm lĩnh, Thọ Châu thoáng cái thành tiền tuyến đầu.

Lô Cửu Đức bất đắc dĩ, chỉ đánh phải an bài thủ hạ thân tín đi trung đô Phụng Dương và Nam Kinh cầu viện binh, vì “trung đô” và “Nam Kinh” còn có bộ phận binh mã lưu thủ, hiện giờ, cũng chỉ có thể vận dụng những binh mã gốc vốn này.

Có điềụ thân tín này mới phái đi cầu viện, đi ra ngoài chưa tới ba canh giờ, liền tiu nghỉu chạy về, thất kinh mà nói với người trong thành:

“Có một nhánh đại quân từ phía đông tới, nhìn cờ hiệu phục sức, không giống binh mã nam Trực Lệ!”

Thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức củng một đám quân tướng nhận được tin này đều thất kinh, có điều ngay sau đó liền bình tĩnh lại, đây nhất định là binh mã quân Hoài Dương.

Mặc dù đây là quân đội bạn, nhưng thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức và binh mã thủ hạ các đội vẫn thu đội ngũ, trở vào trú đóng trong thành, ở trong mắt quan binh, phòng tặc và phòng bị quân đội bạn là một chuyện tất yếu.

Tiêu thám của quan binh Nam Trực Lệ không ngừng truyền tin về, nói là quân Hoài Dương đã cấp tiến dọc theo sông, tính thời gian thì có chỉ một ngày nữa là có thể tới trấn Chính Dương.

Thấy quân Hoài Dương này không ngờ lại không muốn phối hợp với quận đội bạn, một mình xâm nhập tác chiến với Trương Hiến Trung và Cách Tả ngũ doanh đối diện, binh mã Giang Bắc Nạm Trực Lệ có nhiều người từng nghe sức chiến đấu của quân Hoài Dương, cảm thấy cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Cường binh của quan binh đánh tặc quân, lấy một chọi mười cũng không lạ.

Nhưng những người chưa quen thuộc, thì đều thầm than trong lòng, nghĩ thầm quân chi viện này không biết chừng sẽ đóng ở chỗ đó. Mọi người mất nhiều võ mồm vô ích như vậy để nhánh binh mã này tới đây, xem ra đã uổng phí.

Thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức biểu hiện trước mặt người khác có chút bình tĩnh. Lúc nói chuyện với quan địa phương Thọ Châu, còn khen mấy câu, nói là phó tướng Sơn Đông Trần Lục biết nói đại thế, trung dũng cương liệt.

Nhưng bên trong, Lô Cửu Đức lại oán thán với phụ tá mình, nói binh mã Sơn Đông này đúng là không phải binh mã triều đình, thế còn cố kỵ gì chứ, tính thời gian phát công văn điều binh, cơ hồ là công văn vừa tới, đại quân lập tức lên đường. Nếu không có sự chuẩn bị trước, sao lại nhổ trại xuất phát nhanh thế chứ.

Hơn nữa quân Hoài Dương này đóng quân ở Giang Bắc, xưa nay luôn hoạt động ở giữa hai phủ, từ khi nào tụ tập nhiều thuyền như vậy chứ, xem ra đã sớm tính kế.

Nói nhổ là lập tức nhổ trại, với huấn luyện và lực động viên của quân Hoài Dương, thật ra cũng có thể làm được, mặc dù bản lãnh này ở trong mắt quan binh Đại Minh khác là không thể tưởng tượng nổi, nhưmg ở doanh Giao Châu mà nói, nếu không làm được điểm này, vậy chỉ có thể là tân binh đang huấn luyện.

Nhưng nhiều thuyền như vậy thật sự là quá lộ liễu, đường thủy nam Trực Lệ đan xen, kênh rạch chằng chịt, thuyền bè tấp nập, nhưng đại quân hành động, nhân viên và đồ quân nhu, yêu cầu nhiều thuyền như thế, trong lúc vội vã sao có thể dễ gom góp vậy được, huống chi tính toán thời gian thế nào, công văn điều binh vừa tới, bên kia liền lên đường ngay.

Có dị tâm, tất khiến người khác không yên tâm, nhưng dưới cục diện như vậy, bên kia có sự uy hiếp của trăm vạn lưu tặc Hà Nam sắp vào Nam Trực Lệ, lại có thế công đột nhiên dâng cao của Trương Hiến Trung và Cách Tả ngũ doanh, xung quanh quân đội duy nhất có lực lượng, cũng chỉ có quân Hoài Dương này, kết quả quân Hoài Dương khiến người khác không yên lòng lại thành tuyển chọn duy nhất giờ phút này, không phải là có muốn dừng không, mà thật sự là không thể không dừng.

Nhưng Lô Cửu Đức và phụ tá, quân tướng dưới trướng lại ai thán, mọi người hạ quyết tâm đã lâu rồi dừng miệng lưỡi mới điều được binh mã Hoài Dương tới, nhưng không biết chừng sẽ giao cho hai mươi vạn binh mã lưu tặc bên kia.

Quân lính tiên phong Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu , Cách Tả ngũ doanh của quân lưu dân đóng tại trấn Chính Dương, trong mắt Hạ Nhất Long thì thực lực Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu lớn nhất.

Trấn Chính Dương ở cạnh chỗ giao giữa sông Dĩnh và phía đông sông Phì, nơi đây cũng là một trong những chỗ giao thông trọng yếu, trấn giữ ở nơi này, có thể khiến đại quân giữ vững trạng thái tiến công, còn đối phương thì phải lui về sau đến Thọ Châu mới có vùng dừng bước. Nhưng quân lính Cách Tả ngũ doanh, thật sự không ngờ, ở nam Trực Lệ, lại có quan binh không chút kiêng nể gì như vậy, cử nghênh ngang mà dừng thuyền cập bờ ở vị trí cách trấn Chính Dương hơn năm trăm bước như vậy, không thèm đếm xỉa tới đại quân lưu dân bên kia, bọn quan binh nối đuôi nhau xuống thuyền, dân phu tráng đinh ở đó khuân vác đồ quân nhu.

Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu cũng chẳng có kinh ngạc và chần chờ gì, lúc thấy thuyền, liền bảo binh mã trú đóng trong trấn bày trận, chuẩn bị đánh đối phương trở tay không kịp.

Quan binh đột nhiên tới này là ngược dòng mà ỉên, nên bên Lưu Hi Nghiêu trực tiếp làm mười mấy chiếc thuyền con, bỏ bụi rậm lên trên, sau khi đốt lên liền thả xuống hạ du.

Thủ đoạn này cũng rất qua quít bình thường, nhưng trong lúc này, quả thật là đã thiêu được mấỵ thuyền binh của quan binh, thấy thuyền binh này tới, bọn binh sĩ đều thất kinh, vội nhảy xuống sông.

Có điều bên doanh Giao Châu cũng đã sớm có chuẩn bị, đoạn sông này vốn cũng không rộng, thuyền vừa tới trước mặt mũi thuyền của quan binh, thì có hơn mười quan binh cầm sào dài bọc sắt đứng ở đầu thuyền đẩy ra, thuyền lửa kia vốn được rót dầu, lại là bụi rậm khô ở trên, sau khi bị đẩy ra rất nhanh liền đốt thủng thuyền, chìm xuống đáy sông.

Đốt thuyền này vốn chỉ là khúc nhạc dạo, doanh của Tả Kim Vương này cũng không trông cậy chuyện này sẽ tạo thành sát thương gì với quan binh, lúc thả thuyền lửa ra, binh sĩ cầm đao thương trong tay cũng chạy ra ngoài theo.

Binh sĩ quân Hoài Dương đã có rất nhiều người lên bờ, hàng thứ nhất dựa theo quy trình huấn luyện tác chiến, vẫn là hỏa thương binh đúng trước, lúc này hỏa thương binh ở trước đều định sau khi bắn xong, chuẩn bị làm chiến sĩ đánh giáp lá cà.

Bọn họ đều nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, súng hỏa mai gác trên tấm chắn thấp ở phía trước, hỏa thương binh của doanh Giao Châu có một bộ phận là tham gia chiến đấu giáp lá cà.

Trong tay cầm đao phủ và tấm chắn, đao thuẫn binh của Đại Minh thường đều là thuẫn tròn, binh mã Sơn Đông để dùng súng hỏa mai, tấm chắn đều hình chữ nhật, ở phía trên có một lỗ hổng, na ná như trong xiên gỗ, vừa vặn đỡ súng hỏa mai.

Hàng thứ hai thì đứng thẳng, cầm súng hỏa mai.

Khác với quân sấm doanh và Tào Tháo nghèo nàn, trang bị của Cách Tả ngũ doanh có chút không tệ, chỗ phồn hoa, không chỉ quan quân có tiền, mà ngay cả trang bị và cấp dưỡng của quân đội lưu dân này cũng mạnh hơn quân đội đồng đảng không ít, trong tay binh lưu dân xông lên đầu tiên cầm cung tên và súng hỏa mai.

Phía sau còn có lưu dân đẩy hỏa pháo ra bên ngoài, có điều phải đánh gấp để quan quân trở tay không kịp, nên mới để lính cầm súng hỏa mai và cung tên xông lên trước.

Quân Hoài Dương của doanh Giao Châu lúc xuống thuyền ở vị trí hơn trăm buóc, bọn hỏa thương binh mới từ bên các quan quân nhận hỏa dược được phân phát, đạn được đều để trong thùng gỗ to, thùng gỗ lớn dạng này thường dùng vôi sống rắc quanh bao vải, để không bị ẩm quá, đảm bảo uy lực của hỏa dược.

Vùng tiếp giáp với phủ Lư Châu và phủ Phụng Dương, vốn kênh rạch giao thoa chằng chịt, không khí ẩm ướt, bất kể là dây cung hay là hỏa dược đều rất dễ bị sự ẩm ướt trong không khí ảnh hưởng.

Những cung binh của Cách Tả ngũ doanh này cũng hiểu được đạo lý này, cho nên chỉ có thể chạy tới khoảng cách chừng sáu mươi bước đề giương cung bắn tên. Bọn binh lính Cách Tả ngũ doanh cầm súng hòa mai càng chạy về phía trước, phần trăm tịt ngòi chắc chắn rất cao, nhưng quần thể xạ kích, chung quy vẫn hình thành mật độ hỏa lực.

Nhưng phạm vi bắn có hiệu quả của súng hòa mai doanh Giao Châu là hơn một trăm bước, khoảng cách này đối với binh sĩ Cách Tả ngũ doanh mà nói, chính là tử vong.

“Nổ súng!!” Thống lĩnh súng hỏa mai hàng đầu hô khản cả giọng, đây đều là động tác chiến thuật rèn luyện thuần thục, đã sớm nhét xong, chuẩn bị bắn.

Súng hỏa mai hàng đầu và hàng thứ hai bắn, thời gian cách rất ngắn, Cách Tả ngũ doanh vốn đang định hạ uy của quan binh lập tức bị đánh đến nỗi trở tay không kịp.

Người xông lên phía đầu tiên lập tức liền người ngã ngựa đổ, kênh rạch ngang dọc, không có không gian quá lớn có thể trấn khai chiến đấu, dựa theo biên chế của doanh Giao Châu, cho dù là một doanh cũng không cách nào trấn khai chính diện hoàn toàn.

Hỏa thương binh hàng đầu và hàng thứ hai sau khi bắn xong, cũng không lui xuống, ngược lại ở nguyên tại chỗ nhét đạn được vào, trường mâu binh ở phía sau thì dựa theo hàng ngũ này, đề trường mâu nằm ngang, nhưng hàng phía trước có hỏa thương binh đứng, nên trường mâu ở phía sau phải nghiêng lên.

Doanh Giao Châu ở trên bờ, chậm chạp di động về phía trụớc, Cách Tả ngũ doanh ngay sau khi cung tên và súng hỏa mai bị một gậy phủ đầu, lại bắt đầu gào hỏa pháo xếp sau.

Tiếng gào thét chói tai vang lên trong không khi, tiếp theo đó là người ngã ngụa đổ, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, hỏa pháo của quân Hoài Dương cũng được đẩy lên bờ, vừa tiếp chiến, Cách Tả ngũ doanh đã không chiếm được chút tiện nghi nào, chỉ đành phải lui về sau từng bước, trên thuyền ngoại trừ binh lính và quan quân, còn lại là nhóm lớn dân tráng.

Phía trước đẩy lùi đợt công kích thứ nhất, rất nhiều dân tráng phía sau bắt đầu lên bờ, trong tay cầm công cụ, theo hàng binh sĩ đầu tiên đi về phía trước từng bước.

Đội ngũ của Tả Kim Vương gặp áp chế nhỏ, hơi thu đội ngũ về sau, ở trong tiếng gào thét của thủ lĩnh quan quân, bắt đau chuẩn bị đợt phản công thứ hai, có điều lại trông thấy quan binh đối diện dừng lại bất động, mơ hồ nghe thấy nhân mã đổi diện nhốn nháo, hình như đang bận gì đó...