Thuận Minh

Chương 316: Ngoài dự đoán, dã tâm từ đâu tới (1+2+3)




Có hai điền trang ở Phủ Quy Đức như vậy. mọi tình hình đều đã khác, lúc bắt đầu Lý Chấn Hải còn tưởng thương đoàn Sơn Đông có phải kẻ ngốc không, lúc binh mã rối loạn thế này. trong tay có nhiều tiền mới là lẽ phải, sao lại đi mua ruộng đất trồng trọt.

Ai ngờ Sơn Đông tới hai nghìn “lưu dân” hành động thống nhất, uy nghiêm đáng sợ. lần lượt “làm ruộng” ở điền trang hai bên bờ nam bắc Hoàng Hà. đồng thời thu nạp lưu dân không đất ở Hà Nam làm tráng đinh.

Quan phủ tất nhiên là vui mừng với điền trang thế này, nhưng lại không thể mang tới đảm bảo gì. Lý Chấn Hải mặc dù là thổ hào phủ Quy Đức. nhưng cũng không thể trấn giữ được cả phủ Quy Đức, rất nhiều lưu dân muốn tới kiếm ăn, họ cũng bất lực.

Hơn nữa đám người Lý Chấn Hải không chờ người khác tới mở hai điền trang này. mình có điều thuận lợi. dù sao trâu cày. nông cụ đều vật phẩm hút hàng lúc này.

Thương đoàn Linh Sơn sau khi bán lượng lớn binh khí cho Lý Chấn Hải. Lý Chấn Hải đã đánh bại hai quân lưu phỉ có ý đồ vào trong địa bàn của mình, cùng cho rằng thực lực của mình đã mạnh lên, cũng dần nổi lên toan tính, dã tâm.

Trước khi Lý Tự Thành trở về Hà Nam. Lão Đương Đương từng muốn vào Quy Đức. đứng mũi chịu sào hai nơi chính là hai điền trang, dựa theo quy tắc trên đường. Lão Đương Đương vẫn cho người thông báo với Lý Chấn Hải, nói là muốn vào phủ Quy Đức của ngươi cầu thực, mong huynh đệ mở đường cho

Lý Chấn Hải bề ngoài là từ chối, nhưng lại thầm bố trí sứ giả đi tìm đối phương, nói nếu phạm vi chỉ hạn chế ở hai điền trang kia, Lý Chấn Hải sẽ không can thiệp.

Mục đích của Lão Đương Đương chính là hai điền trang này, ở Hà Nam loạn lạc cùng khổ này, hai điền trang mới khôi phục này đã trở thành miếng thịt béo ngậy khiến người ta thèm thuồng.

Lúc này điền trang mới xây dựng chưa quá nửa năm. Lão Đương Đương dẫn gần ba vạn người tới. Điền trang lại điều động hơn năm nghìn người nghênh chiến, trung tâm tất nhiên là hai nghìn “lưu dân” Sơn Đông đó.

Trận chiến rất ngắn gọn. chỉ đánh một buổi sáng, ba vạn lưu dân bị hai nghìn binh lính và hơn ba nghìn nông dân vũ trang đánh cho tan tác, có hơn một vạn người bị bắt làm tù binh. Lão Đương Đương dẫn mấy trăm thuộc hạ chạy về phủ Khai Phong, trận chiến này không được ghi lại trong hồ sơ của quan phủ.

Nếu muốn điều tra kỹ. e cũng chỉ có thể tìm được trong ghi chép không chính thức nào đó. Nói lúc nào đó, nơi nào đó. phủ Quy Đức có dân chúng dùng binh khí đánh nhau.

Sau khi qua trận chiến này, thế lực lớn nhỏ phủ Quy Đức đều biết hiện giờ phủ Quy Đức rốt cuộc thế lực của ai lớn nhất. Lý Chấn Hải cũng trợn mắt há miệng, theo chiến lực trận chiến với Lão Đương Đương thể hiện, binh lính hai điền trang muốn tiêu diệt hắn đúng là dễ như trở bàn tay.

Nhớ tới lúc trước mình để ý tới. thật là kinh hồn bạt vía. nhưng thương đoàn Linh Sơn lại giống như không hề biết chuyện này, tiếp tục cung cấp binh khí và các đồ dùng cần thiết cho Lý Chấn Hải.

Vũ lực đồn điền điền trang mặc dù lớn mạnh, nhưng không có tính xâm lược gì. chỉ dùng vũ lực để tự vệ. hơn một vạn tù binh đó cũng bị biến thành nô hộ. trồng trọt trên đất đai ở điền trang và ngoài điền trang. Lý Chấn Hải vẫn là thế lực lớn nhất phủ Quy Đức. xung quanh vẫn có quan binh và lưu tặc rình rập.

Lý Chấn Hải cần lượng lớn binh khí và cấp dưỡng để duy trì vũ trang của hắn. Thương đoàn Linh Sơn khẩu vị quá lớn, phần lớn đất vô chủ ở phủ Quý châu đều trở thành điền sản của điền trang. Nếu đất vô chủ đổi lấy binh khí cấp dưỡng, giá cả tất nhiên cũng rất thấp. Ruộng đất Cổ gia có thể sử dụng tiếp đã không đủ dùng nữa. số đất vô chủ còn lại; cũng không thể trở thành sản nghiệp của địa chủ thổ hào được.

Không có ruộng đất. thương đoàn Linh Sơn ban đầu muốn tìm người, rất nhiều đất vô chủ, mặc dù có hơn một vạn nông nô và chiêu mộ lượng lớn lưu dân, nhản lực cũng dần dần không đủ. Điều kiện của bên thương đoàn Linh Sơn với Lý Chấn Hải là nếu bắt lưu dân tới làm nông hộ trong đồn điền điền trang, cũng có thể lấy tiền đổi lấy các sản phẩm hắn cần tới.

Hà Nam chưa bao giờ thiếu lưu dân. Lý Chấn Hải nghe thấy vậy, đầu tiên là quét sạch cả phủ Quy Đức. rất nhiều đội lưu dân lớn nhỏ đều bị hắn đánh tan đưa tới đồn điền điền trang.

Đồn điền điền trang là một lò luyện lớn. lưu dân vào trong đó. sẽ trở thành bán nông nô có quy củ. sẽ vì ấm no mà cố gắng trồng trọt. Nếu lẻn ra ngoài, lúc nào cũng có thể chết đói. bán nông nô và nông nô nào xuất sắc sẽ được chọn là thành viên của đội bảo vệ điền trang.

Đồng thời cùng huấn luyện quân sự vất vả, đãi ngộ cũng tăng cao theo, còn vào trong đội tráng đinh bảo vệ điền trang, đã là một lòng trung thành với đồn điền điền trang rồi.

Thực lực của đồn điền điền trang ngày càng tăng lên như quả cầu tuyết, nhưng những chuyện chinh chiến bên ngoài đều để Lý Chấn Hải làm. Lý Chấn Hải bắt lưu dân khắp nơi đưa tới đồn điền điền trang, rất nhanh, các lưu dân đều chủ động tìm tới đồn điền điền trang để nương tựa.

Cho dù là bán khế đất vô chủ cho thương đoàn Linh Sơn hay là bắt lưu dân đổi lấy tiền bạc, thực lực của Lý Chấn Hải đều không có gì tăng lên rõ ràng cả. số binh khí cấp dưỡng đó đều tiêu hao hết trong trận chiến lớn nhó bên ngoài.

Hơn nữa Lý Chấn Hải phát hiện ra. ngay cả nông dân mình khống chế cũng đã chạy tới bên đồn điền điền trang làm tá điền, điều này chẳng khác gì khiến thực lực của hắn càng lúc càng thu nhỏ lại.

Nhưng hắn lại không dám có điều gì bất mãn với hai điền trang này, thực lực của đối phương hiện giờ đã bành trướng rất lớn, muốn nuốt chửng Lý Chấn Hải hắn. đúng là vô cùng dễ đàng.

Vấn đề mấu chốt chính là, Lý Chấn Hải vẫn phải dựa vào thương đoàn Linh Sơn để mua binh khí và cấp dưỡng, cuộc chiến trong ngoài khiến Lý Chấn Hải đã kết thù với các thế lực các vùng. Hắn cũng có gia tộc và gia sản của mình ở Thác Thành cần bảo vệ, hiện giờ nếu buông tay. chỉ có con đường chết.

Hơn nữa đại đội lưu dân bên ngoài phủ Quy Đức cũng nhìn ra điều lợi. chỉ cần không tới hướng hai điền trang này, tiến đánh các nơi khác, đồn điền điền trang cũng mặc kệ.

Các đội lưu dân ở Hà Nam rất nhiều, nhưng những đội này cũng không đồng lòng, cũng không nói gì tới đoàn kết, có đội là người nghèo, có đội lại là gia tộc quyền thế trong vùng tập trung lại để tự vệ. còn có các giáo phái liên quan tới Bạch Liên giáo, giúp nhau công phạt chiếm đoạt.

Thế lực của Lý Chấn Hải không lớn. phủ Quy Đức này vì vẫn khá yên ổn, lại được xem là nơi màu mỡ. Đặc biệt là cách kênh đào đường thủy khá gần. hơn nữa tiếp giáp hai tỉnh Sơn Đông và Bắc Trực Đãi. cho dù là địa bàn hay vị trí đều rất giá trị. Các đội lưu dân hai phủ Khai Phong và Nhữ Ninh đều dòm ngó nơi này.

Nếu đồn điền điền trang không động tới, nuốt chửng Lý Chấn Hải này. có điểm đừng chân ở phủ Quy Đức này, cũng là điều tốt. Mặc dù Lý Chấn Hải mua được binh khí tinh xảo từ thương đoàn Linh Sơn. nhưng đối mặt với kẻ địch hung ác vẫn từng bước thất bại, càng huống hồ quan binh cũng muốn tiêu diệt.

Bất đắc dĩ Lý Chấn Hải đành tới cầu cứu thương đoàn Linh Sơn, nói là có thể cho đội bảo vệ của đồn điền điền trang tới trợ giúp không, chưởng quầy thương đoàn Linh Sơn phụ trách liên lạc với Lý Chấn Hải bề ngoài thì cười nhưng bên trong lại khác. ít nhất là lúc này Lý Chấn Hải cảm thấy như vậy. chưởng quầy nói quan hệ của thương đoàn với đồn điền điền trang đó không lớn lắm.

Những lời này nói ra. Lý Chấn Hải suýt nữa rút đao giết người, tất nhiên, những tiểu nhị chưởng quầy dẫn theo sát khí đầy mặt, cũng không phải dạng người tốt gì. rút đao ra rồi còn chưa chắc ai bị ai giết. Chưởng quầy thương đoàn Linh Sơn đó sau khi từ chối yêu cầu của Lý Chấn Hải. lại “có ý tốt” đưa ra một đề nghị khác, binh lính dân tráng của ngươi không có chiến lực, trong thương đoàn Linh Sơn ta có những người từng xuất ngũ khỏi quân đội. phái tới huấn luyện cho ngươi thì sao?

Biết rõ đây là thuốc độc. cũng đành nhắm mắt nuốt xuống, nếu không chính là gia sản tiêu tan. chỉ đành bóp mũi tiếp nhận những “lão binh” chưa tới ba mươi tuổi này.

Những lão binh này vào trong quân của hắn không tới hai tháng, tình hình đã khác hẳn. Lý Chấn Hải phát hiện ra những dân tráng thủ hạ của mình, đột nhiên có dáng vẻ của quân đội.

Từ đó trở đi. Lý Chấn Hải tác chiến bên ngoài không hề gặp thất bại. mấy lần đánh thắng trận. Những lưu dân trộm cướp huyện phủ xung quanh không dám chú ý tới phủ Quy Đức nữa.

Nhưng đúng là thuốc độc, Lý Chấn Hải phát hiện ra minh đã không nắm giữ được thủ hạ vũ trang của mình. Thương đoàn Linh Sơn bắt đầu lấy phương thúc “đề nghị" ra lệnh cho hắn. Lý Chấn Hải không dám không nghe, cắt đứt cấp dưỡng là chuyện nhỏ, lúc ngủ bị người ta chém đứt đầu cùng khó tránh khỏi.

Cả phủ Quy Đức dần trở thành nơi phụ thuộc Sơn Đông, gần như trong thời gian một năm, thương đoàn Linh Sơn trong mắt các gia tộc quyền thế trong vùng cũng không phải loại người tốt gì. Con quái vật này có thể bán cho ngươi bất cứ hàng cấm gì. nhưng ngươi chỉ cần có chút quan hệ gì với tên quái vật này,

Thương đoàn Linh Sơn sẽ dần dần thẩm thấu vào. Tới lúc đồ vật thương đoàn Linh Sơn cho ngươi cũng là của thương đoàn Linh Sơn, đồ của ngươi cùng sẽ biến thành của thương đoàn Linh Sơn.

Cách khống chế qua kinh tế này, Lý Mạnh ứng dụng trong buôn bán muối lậu, lại được thương đoàn Linh Sơn học lại.

Lúc bắt đầu, Lý Chấn Hải trong lòng không phục, luôn có ý định nhẫn nhịn, tới khi có cơ hội sẽ thực hiện ý định.

Phủ Quy Đức giáp với phủ Khai Phong, tin tức truyền qua lại cũng cực nhanh, sau khi tin tức hai vạn binh của Lý Mạnh đại phá mười vạn quân tặc truyền tới, Lý Chấn Hải lúc này hoàn toàn hết hi vong.

Tin tức đường bộ luôn nhanh hơn đường thủy. Lúc tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh đi thuyền xuôi nam, đường phía trước bến đò Triều Bì Trại, mấy vạn binh lính Tả quân bị đóng chặt trên giá hai bên đường, chuyện này cũng truyền tới tai Lý Chấn Hải.

Quân tặc, Tả Lương Ngọc đều là tồn tại Lý Chấn Hải cần chờ mong, lại bị binh lính Sơn Đông đánh bại như vậy. Kết cục này khiến dị tâm của Lý Chấn Hải hoàn toàn biến mất, giờ là nơm nớp lo sơ.

Hiện giờ chuyện quan trọng nhất với hắn không phải giữ được thực lực của mình, mà là bảo toàn tính mạng của mình. Hắn hiện giờ mới biết rằng, Sơn Đông muốn đối phó với hắn, chỉ giống như bóp chết một con kiến.

Cho nên trên đường Lý Mạnh quay về Sơn Đông, Lý Chấn Hải liền vội vàng nói với thương đoàn Linh Sơn mình muốn đầu hàng chiêu an, nhưng lại không phải theo phủ Quy Đức, mà là đầu hàng tổng binh Sơn Đông.

Trước giờ chỉ có một, đầu lĩnh lưu tặc muốn chiêu an lại liên lạc với thương đoàn Linh Sơn, chuyện này đúng là hoang đường. Nhưng hai bên lại cảm thấy đương nhiên, lập tức tốc mà đuổi dọc theo Hoàng Hà và vận tải đường thủy.

Lý Chấn Hải, sau khi chiêu an, nên gọi là Cổ Đại Sơn, thế lực của hắn mặc dù không có ý nghĩa gì với Giao Châu doanh , Lý Mạnh xem qua báo cáo của thương đoàn Linh Sơn, thuộc hạ của Cổ Đại Sơn được xưng là hơn vạn binh mã, nhưng sau khi chỉnh lý lại, chưa tới nghìn người có thế đạt tới tiêu chuẩn binh lính bình thường của Giao Châu doanh , cũng chỉ có quy mô của một doanh.

Thực lực như vậy, doanh Giao Châu chiêu binh ở Sơn Đông, trong mấy canh giờ có thể triệu tập thành một đồn điền điền trang. Nhưng ở phủ Quy Đức, Cổ Đại Sơn dù sao cũng là gia tộc quyền thế, có hắn đầu hàng, có nghía là phủ Quy Đức đã hoàn toàn vào trong khống chế của mình. Dưới tình thế phức tạp như ở Hà Nam này, có lô cốt đầu cầu như vậy là vô cùng quan trọng.

Lý Mạnh rất hài lòng với các thuộc hạ của mình. Hắn từng đề cập tới, hành động của đại quân dựa vào vận tải đường thủy, binh mã Sơn Đông đi khắp nơi, vận chuyển đường thủy đơn giản là Trường Giang và Hoàng Hà, đồng thời cũng phải phòng bị đối phương những nơi này đánh tới. Khống chế được phủ Quy Đức, vừa vặn nắm được con đường từ Hoàng Hà vào Sơn Đông và Lưỡng Hoài,nên phải nghĩ cách khống chế phủ Quy Đức này mới được.

Hắn hạ lệnh này xuống, vốn là chờ đợi phủ Quy Đức rối loạn, binh mã Sơn Đông mượn cớ bình loạn tiến vào, cùng như Lưỡng Hoài. Ai ngờ thương đoàn Linh Sơn và đồn điền điền trang lại không động đao binh, dùng cách kinh tế làm xong chuyện này, thật là khiến người ta bất ngờ.

Cổ Đại Sơn tới châu Tề Trữ sớm hơn Lý Mạnh một ngày, Cổ Đại Sơn cũng là cường hào Hà Nam, cũng từng gặp những nhân vật lớn, nhưng sau khi tới Tề Trữ này vẫn thở dài, Hà Nam rối loạn như vậy, Sơn Đông lại yên bình thế, Tề Trữ lại là nơi phồn hoa đông đúc không tin nổi.

Cũng là thiên hạ của Đại Minh, sao Sơn Đông lại yên vui như vậy, còn Hà Nam lại giống như địa ngục, thật khiến người ta bất bình, Cổ Đại Sơn nhiều lần liên lạc với thương đoàn Linh Sơn và đồn điền điền trang, cũng mơ hồ nghe họ nói rằng, bên trên Sơn Đông, tuần phủ, bố chính sứ gì đó, thậm chí cả hoàng thân cũng không là gì, người duy nhất nói có trọng lượng chính là tổng binh Lý đại soái của họ.

Cổ Đại Sơn thường nghĩ, nếu mình đầu hàng Lý Mạnh, sau khi chiêu an, phủ Quy Đức có thể trở thành nơi giống như vùng Sơn Đông này không?

Dù sao từ khi đồn điền điền trang được xây dựng ở phủ Quy Đức. loạn lạc trong vùng đã yên bình hơn nhiều.

Ngẫm nghĩ hôm sau là phải gặp Lý Mạnh, trong lòng Cổ Đại Sơn thật sự có chút bất an, sáng sớm hôm sau có người tới dẫn hắn tới chở bên sảnh quân Sơn Đông, chỗ này thì ra là nha môn Tề Trữ, sau này xóa bỏ, khi binh lính doanh Giao Châu tới đóng, đã coi nơi này là của công.

Hai canh giờ đợi ở phòng bên, bên đó nói là Lý đại soái tới rồi, Cổ Đại Sơn vội vàng đi cùng thân vệ tới mời, đi vào trong hành lang phòng, Cổ Đại Sơn đôt nhiên có chút nản lòng. Hắn năm nay hơn bốn mươi tuổi, cùng nên về quê sống yên ổn, hà tất lại nghĩ nhiều như vậy, trong loạn thế có thể thái bình đã không dễ gì, lại yêu cầu xa vời không khỏi quá đà rồi.

Quan phủ chiêu an, một vạn người được chiêu an, năm trăm người có thể thu nhận cũng tạm được, hơn nữa những đầu mục được chiêu an đều được giao cho chức quan không quan trọng. Cổ Đại Sơn cũng không tham lam gì, chỉ cầu đối phương đừng quá bành trướng, một hơi nuốt chửng mình là được.

vừa vào chính sành, thân binh đó tránh sang một bên, thấp giọng nói:

“Cổ viên ngoại, đại soái chúng tôi đang ở trong”.

Cổ Đại Sơn vừa nhìn lên, lại phát hiện một người thanh niên ngồi ở chính giữa, các võ tướng đứng hai bên. Lý đại soái này trẻ tuổi như vậy sao? Các võ tướng cũng đều rất trẻ, nhưng nhìn cách ăn mặt trang phục của những võ tướng này, người đứng cuối cùng chắc là một thiên tổng.

Thiên tổng ở các nơi khác không đáng giá, thiên tổng trong quân Đại Minh gần như đầy đường, nhưng trong binh mã Sơn Đông có thể làm tới thiên tổng dẫn một doanh đã là người rất giỏi. Trong đồn điền điền trang ở phủ Quy Đức, Cũng có một thiên tổng, địa vị rất cao, đồn điền điền trang và thương đoàn Linh Sơn thấy mình thì vạn phần vênh váo nhưng trước mặt thiên tổng này cũng đều vô cùng cung kính.

Người như vậy đều phải đứng ở dưới, xem ra người thành niên ở giữa đúng là Lý đại soái rồi, thấy đối phương trẻ tuổi như vậy lại có địa vị như vậy. mà mình hơn bốn mươi tuổi vẫn chỉ là một đầu mục của lưu tặc, Cổ Đại Sơn càng nản lòng, người bên đó lại thấp giọng giục.

Hắn mới giật mình, vội vàng quỳ xuống, miệng xin lỗi, vừa báo tên mình, cũng nói bị ma quỷ ám ảnh, tội đáng muôn chết, chỉ cầu đại soái khai ân, cho mình cơ hội hối cải.

Những lý do thoái thác này của Cổ Đại Sơn, chẳng qua chỉ là những lời chiêu an thường thấy, phải nói câu đó sớm có người chỉ điểm rồi. Nếu có thể dập đầu ở nơi này, chắc chắn là quan phủ chấp nhận chiêu an, chỉ là hình thức mà thôi.

Tiếp đó là Lý Mạnh nói vài câu, chẳng qua cùng chỉ là những lời thánh thương từ bi gì đó, Cổ Đại Sơn quỳ trên đất, lại nghe thấy người thanh niên phía trên nhẹ nhàng nói:

"Cỗ mỗ Thác Thành phủ Quy Đức có lòng trung nghĩa, triều đình nên trọng thưởng, thể hiện thiên uy ân thường của Đại Minh, bản quan thấy, làm thủ bị đi” Cổ Đại Sơn ngồi ở đó. nghe thấy hai chữ “thủ bị”, không còn để ý tới lễ nghĩa cấp bậc gì, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn người thanh niên đó, thủ bị là quan viên cấp bậc gì, có đầu mục dẫn năm vạn binh mã được chiêu an cũng chỉ cho quan hàm thủ bị này.

Hiện giờ, binh mã trong tay mình gần như đều dưới sự khống chế của Sơn Đông, có thực lực gì đáng nói, sao lại cho mình quan hàm cao như vậy?

Nhưng mặc kệ đối phương có dụng ý gì, cấp quan hàm này, chẳng khác gì mình một bước lên trời. Mặc dù Cổ gia là đại tộc, nhưng lại chưa bao giờ có người nào làm quan, con đường văn võ đều không có người làm quan, nên quy mô có lớn nữa, cũng chỉ là một thổ hào mà thôi.

Nhưng Cổ Đại Sơn làm thủ bị, nói là rạng rỡ tổ tông cũng không quá, Cổ Đại Sơn sửng sốt một hồi. lại nước mắt đầy mặt, chỉ dập đầu bồm bộp trên đất tạ ơn.

Lý Mạnh vừa đưa ra bổ nhiệm này, các võ tướng đứng hai bên chính đường đều có chút kinh ngạc. Vương Hài đảm nhiệm chức vụ thống lĩnh doanh thân binh quan trọng như vậy. cũng mới chỉ là chức vị thủ bị. “Lý Chấn Hải” Cổ Đại Sơn này chẳng là chỉ là hàng tướng thế lực nhỏ yếu, sao có thể chức cao như vậy?

Cổ Đại Sơn ra sức dập đầu, khóc nức nở tạ ơn Lý Mạnh. Đáng lẽ những chuyện thế này nên do quan văn hoặc nội giám làm chủ, nhưng ở Sơn Đông này, chuyện thế này người khác sao dám nhúng tay vào. Nếu là Lý Mạnh chiêu hàng thụ quan. Cổ Đại Sơn kia lại chính là nhận ân tình của Lý Mạnh.

“nhà Cổ thủ bị vẫn là vọng tộc ở phủ Quy Đức, vốn là người lương thiện, sở dĩ lầm đường lạc lối, chỉ là vì trong lòng nhất thời hồ đồ, Hà Nam hiện giờ vô cùng loạn lạc, vùng Nam Trực Đãi, Hoài Bắc cũng vậy, lầm đường lạc lối thế này, binh mã triều đình chúng ta, phải có lòng trị bệnh cứu người, nếu đã hoàn toàn tỉnh ngộ, phái vui vẻ tiếp nhận mới đúng... ”

Chúng tướng cũng đã hiểu rõ, mặc dù Cổ Đại Sơn này được thăng làm thủ bị, nhiều nhất cũng chỉ là tướng lĩnh ngoại hệ, không có quá nhiều thực quyền, không có gì đáng ngại.

Nhưng lời nói của Lý Mạnh lại khiến mọi người mơ hồ, đại soái mình không phải kiểu người nói những lời như vậy, nhưng sau khi Lý Mạnh nói xong, cười quay đầu nói với Viên Văn Hồng phía sau:

“Viên tiên sinh, xử trí hôm nay, viết thành văn cáo, giao cho thuộc hạ đi phân phát các nơi khác, phải làm chăm chỉ đấy”.

Viên Văn Hồng vội vàng gật đấu đáp lại. Trong chính đường này phần lớn chỉ là các võ tướng chỉ biết tác chiến, những lời vừa nãy của Lý Mạnh., cũng chỉ có hắn mới hiểu được đôi chút.

Cổ Đại Sơn quỳ ở dưới đă không kiềm chế được, một thổ hào có thể có tiền đồ gì. lúc này lại trèo lên chỗ cao. đã kích động tới bật khóc.

Thân phận địa vị đột nhiên thay đổi, một người thậm chí có gia tộc phía sau, vận mệnh lúc này cũng đã thay đổi, kiểu xung kích này với người bình thường đâu thể không có phản ứng gì.

Phần lớn võ quan đứng ở chính đường cũng có xuất thân thấp kém, có thể có vinh hoa phú quý hôm nay, cũng đều là năm đó mình nghĩ cũng không dám nghĩ tới, thấy Cổ Đại Sơn kích động như vậy, ai nấy đều có chút cảm khái, nhất thời ý bài xích hắn cũng nhạt nhòa đi.

Viên Văn Hồng cung kính đứng phía sau Lý Mạnh, vừa nhớ lại đọc thầm những lời chủ công mình vừa nói, suy nghĩ xem dùng tử ngữ thế nào biểu đạt lại, người trong vùng mới có thể hiểu được.

Viên Văn Hồng cũng biết điển tích thiên kim mã cốt, đã được dẫn tới Cổ Đại Sơn, chính là “mã cốt” (xương ngựa), đây đúng là một mưu kế rất bình thường.

Nhưng Viên Văn Hồng từ trước tới nay được xưng là thông minh cũng phải tán thưởng, mưu kế bình thường thế này dùng ở đây, đúng là hiệu quả rất lớn.

Hạ hạt các tỉnh Đại Minh, loạn lạc đã gần nửa, lưu dân cầu sống, địa chủ tự bảo vệ mình, quan quân chinh phạt, mấy thế lực không ngừng dây dưa, lấn át nhau.

Nếu doanh Giao Châu muốn được việc, chỉ dựa vào một tỉnh Sơn Đông này? dân của đồn điền điền trang này, mấy vạn binh, đúng là quá mức đơn bạc. Nếu muốn thừa dịp loạn lạc này, Lý Mạnh hiện giờ đã là đại tướng tổng binh triều đình, cũng là thân phận quan gia, tất nhiên là không đội trời chung với bọn lưu phỉ này.

Mà quan binh là thuộc hạ triều đình, nếu Lý Mạnh là tổng binh Sơn Đông, cũng chính là phạm vi được xác định, nếu nhúng tay vào các nơi khác, không khỏi quá mức đại nghịch bất đạo.

Còn lại cũng chính là hào cường trong vùng rồi, khoa cử có văn sĩ Đông Lâm, tòng quân có tướng môn thời đại, Đại Minh ngoài hai nơi Giang Nam và Nam Bắc Trực Đăi ra? đại đa số các địa chủ cường hào đều không có cơ hội vào trong quan trường, cũng chỉ có thể làm thổ hào thời nay thôi.

Những người này đúng là người thống trị thật sự trong vùng, có đất đai, có nhân lực, có thể tập trung lại nhiều tráng đinh dũng mãnh. Những cường hào này cũng như cỏ đầu tường, triều đình nói đại nghĩa, quan tặc với bọn họ mà nói không có điều lợi gì? chỉ cần có lợi với họ, bọn họ mới chịu đi theo.

Nhưng Sấm vương Lý Tự Thành, Bát đại vương Trương Hiến Trung, Tào Tháo La Nhữ Tài mới đáng nói. Binh lính và đội ngũ họ dẫn đầu, là vô cùng căm ghét cường hào địa chủ ở vùng, hơn nữa lưu dân như châu chấu, cần lương thảo tích trữ trong nhà cường hào địa chủ để tiếp tế quân nhu, nên hai bên đụng nhau, tất nhiên là cục diện không chết không thôi.

Từ khi Thiểm Tây đại loạn tới nay, cũng không biết bao nhiêu cường hào địa chủ, chí sĩ quan viên, trang viên trại bảo đều bị quân tặc đánh tới, toàn bộ tích trữ đều bị cướp đi, cả nhà bị giết không sót một người. Năm đó các địa chủ ép người nhà quê quá tàn ác, hôm nay cũng bị ép lại rồi.

Địa chủ cường hào trời sinh đã thân thiết với quan phủ, nhưng vấn đề mấu chốt chính là quan binh quá vô dụng, để mặc bọn cướp hoành hành khắp nơi, các cường hào muốn nương nhờ cũng không thể nương nhờ, muốn có được cứu viện, thường một mình hăng hái chiến đấu, tình hình thế này, cho dù muốn nương nhờ, cũng không thể nương nhờ nồi.

Sống mái với kẻ địch là lưu phỉ, lại không liên lạc được với quan binh. cho dù có liên lạc với quan binh, thường thường cứ xuất phát là bị lưu tặc đánh bại, các cường hào địa chủ chỉ có thể tự bảo vệ mình, nhưng luôn trong thế lực đơn độc.

Nhưng, Sấm vương Lý Tự Thành sau khi vào Hà Nam lại không có thay đổi gì. Ban đầu hắn đề ý mời chào những cường hào nông thôn này, vì những hành vi trước đây của “Sấm tặc”, những gia tộc quyền thế trong vùng vẫn thà rằng tử chiến cũng không muốn tìm nơi nương tựa. Nhưng cũng có số ít văn nhân sĩ tử và thế gia tử gia nhập. Lưu tặc làm hại thiên hạ lại muốn mời chào loại người này, Lý Tự Thành rốt cuộc có tâm địa gì? trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Không thể nương tựa quân tặc, quan binh cũng không thể nương nhờ, Lý Mạnh xuất hiện với thân phận đại tướng thống binh, thu nạp những thân hào nông thôn làm chủ thế lực trong vùng. Thân phận tổng binh Đại Minh của hắn, sẽ có nhiều người tiếp nhận, nhưng có một điểm rất nhỏ người người có thể không để ý tới? Lý Mạnh mời chào những tên lưu phỉ này bao giờ cũng dùng thân phận tổng binh Sơn Đông, chứ chưa từng nhắc tới triều đình Đại Minh gì, hay thiên tử thánh minh gì.

Ban đầu tranh thủ bộ phận lực lượng này, hơn nữa trở thành lực lượng người phát ngôn này, mặc dù làm mờ ám? nhưng người bên cạnh hắn cũng có thể đoán ra ý đồ của hắn.

Viên Văn Hồng tất nhiên trong lòng hiểu rõ? hắn cũng không thấy có gì bất ổn cả, cứ làm theo là được, chỉ cần thành công, loại người mãi mãi không thể vào khu trung tâm như mình, có thể đột nhiên thăng chức, tới địa vị trước nay ngay cả tưởng tượng cũng không dám. về phần thất bại? Viên Văn Hồng cũng thản nhiên, sau khi bị người ta chiếm đoạt gia sản, sắp đói lạnh tới chết, xấu nhất cũng chỉ có kết quả đó thôi.

Văn nhân luôn suy nghĩ nhiều hơn người bình thường, điều khiến hắn cảm thấy kỳ lạ là Lý Mạnh với địa Vị tổng binh Sơn Đông, lúc nào đã xuất hiện suy nghĩ như vậy. Thời gian này? Từ sĩ tốt không quan trọng tới đại tướng một phương, không chỉ riêng gì mình Lý Mạnh, nhưng những người đó đều an hường phú quý.

Tổng binh Liêu Trấn - Lý Thành Lương có Liêu Trấn gần sáu mươi năm? gia đình thời cường thịnh nhất cũng gần vạn, hơn chục vạn binh mã .có thể động vién, lại có ruộng đất quan ngoại, hình thành nên Vương quan ngoại, ngay cả nô tù Mãn Thanh Nỗ Nhĩ Cáp Xích cũng là nghĩa tử của hắn, cung kính như nô bộc.

Khi đó Liêu trấn được xưng.là mạnh nhất trong thiên hạ, lại có cách nói Liêu binh nhất thiên hạ, nhưng Lý Thành Lương luôn ở trên vị trí của hắn, cho tới chết cũng không có dị tâm.

Nhưng Lý Mạnh, sao lại có dã tâm như vậy, Viên Văn Hồng từ khi vào trong cơ yếu tham tán trung tâm doanh Giao Châu, từ khi hơn chục người Lý mạnh đẩy xe buôn bán muối cho tới vị trí tổng binh Sơn Đông này, hình như mỗi bước đều là đang thực hiện dự định dã tâm không thể nói với người khác, mỗi bước đi đều có chuẩn bị.

Mưu đồ, suy nghĩ hành động của Lý Mạnh và mưu kế, vũ lược của hắn, có vẻ là cách làm bình thường của những người bình thường, nhưng cái khó là mỗi bước đi của hắn đều chính xác, mỗi trình tự đều thông qua khoảng cách ngắn nhất để đạt tới mục tiêu, như vậy hơn chục năm tới, khoảng cách đã tâm ngày càng gần.

Viên Văn Hồng xuất thân kẻ sĩ đọc kinh Nho gia, không tin quỷ thần, nhưng thấy Lý Mạnh từng bước lập nghiệp như vậy, lại luôn có chút hoảng hốt, chẳng lẽ trong tối tăm? thật sự có ý trời gì sao?....

Cổ Đại Sơn cảm động rơi nước mắt quay về phủ Quy Đức, các quan lớn phủ Khai Phong Hà Nam tất nhiên cũng biết chuyện binh lính Tả quân bị đóng chết hai bên đường, cũng biết chuyện Tả Ngọc Lương bị dọa cho rút về. Đối với chuyện Cổ Đại Sơn được tổng binh Sơn Đông chiêu an, hơn nữa còn được trao tặng quan hàm thủ bị rất không hợp quy củ này, đơn giản chỉ là mắt nhắm mắt mở.

Không phải không muốn quản mà là không dám quản, vốn tưởng rằng tổng binh Sơn Đông là võ tướng quy củ, ai ngờ bề ngoài ngoan ngoãn là vậy, trong xương cốt lại ương ngạnh hơn nhiều.

Chuyện về Cổ Đại Sơn nhanh chóng được đoàn muối Sơn Đông và thương đoàn Linh Sơn thông qua các hình thức tuyên truyền ra ngoài? không tới nửa tháng, dân chúng địa chủ hai phủ Khai Phong và Nhữ Ninh tìm đến nương nhờ doanh Giao Châu, cầu viện quan chức.

Nhưng lúc này, Lý Mạnh đã dẫn mọi người trên đường quay về Tế Nam, chuyện vùng phủ Quy Đức Hà Nam có các quan văn võ làm chủ.

Đồng thời, đại doanh sấm tặc vùng giao giới phủ Nam Dương và Nhữ Ninh, có một người trung niên dáng thấp muốn cầu kiến Sấm vương, hắn nói mình có thể dự đoán được vận mệnh cát hung.