Cử nhân có công danh lại theo tặc, đừng nhìn cử nhân ở Đại Minh nhiều như chó. nhưng cử nhân không ngờ lại gia nhập đội ngũ của lưu khấu Lý sấm. đó thực sự là chuyện kinh thế hãi tục.
Với giáo dục quân thần trung nghĩa mấy trăm năm. thậm chí mấy nghìn năm. hoàn cảnh lý học của cả thiên hạ. e rằng Ngưu Kim Tinh đêm khuya nằm mơ cũng đều cảm thấy một loại sợ hãi khắc cốt ghi tâm. thậm chí là sỉ nhục, ngoại nhân nhìn thấy. Ngưu Đại thần là tú tài cũng khó mà ngẩng đầu lên được ở trước mặt người khác.
Có điều Ngưu Đại trong năm năm nay. lần đầu tiên được ngủ ngon giấc, chính là ở trong Sấm doanh này. ngủ ngon vô cùng. Ngưu Kim Tinh mặc dù hiện tại kiêng rượu, nhưng năm năm trước cũng nổi danh là hào sảng, cùng đồng bối uống rượu thường hay quá chén, Bởi vì quá chén nên rất dễ nhiều lời, mà nhiều lời thì rất dễ lỡ lời.
Trong phủ của huyện lệnh Bảo Phong, bên trong nội quyến của huyện lệnh có một số chuyện không tốt được lưu truyền trong dân gian, loại chuyện xấu của nhà người khác như thế này. thường thường là để tài mà mọi người thích đàm luận nhất.
Ngưu Kim Tinh sau khi rượu say nhiều lời cũng chính là nói về chuyện này. nhưng vận khí không tốt, có người đem những lời mà hắn nói sau khi say rượu truyền tới tai của huyện lệnh.
Án chiếu theo xuất thân của cử nhân này. ở trong huyện thành cũng có thể thoải mái sống qua ngày, cất giấu điền địa của những nông hộ. tự mình rút ra mấy thành, cũng là tiểu phú. Nhưng trêu vào huyện lệnh rồi thì khó mà sống được những ngày tháng yên ổn, huyện lệnh Bảo Phong chỗ nào cũng làm khó. khiến Ngưu gia ở trong thành cất bước cũng khó khăn.
Rơi vào đường cùng, cha con Ngưu gia chỉ đành tới huyện thành Lư Thị có người thân để tạm tránh đầu sóng ngọn gió. ai ngờ không chỉ bọn họ có thân thích ở Lư Thị, mà huyện lệnh Lư Thị đó và huyện lệnh Bảo Phong vốn có giao tình đồng liêu, cha con Ngưu gia vừa tiến và huyện thành Lư Thị. thì bị huyện lệnh tìm tới. lấy bừa một lý do rồi tống vào ngục giao.
Cho tới ngày hôm nay. Ngưu Đại vẫn cảm thán về vận khí tốt của ngày hôm đó. may mắn gặp được một hào khách ngoại tỉnh tặng cho một khoản tiền lớn. nhờ thế mới chuộc được Ngưu Kim Tinh từ trong đại lao ra, hơn nữa vị hào khách đó cũng không yêu cầu gì cả. sau khi cho mượn tiền xong liền biến mất tâm. đúng là nhân gia vẫn có người từ bi.
Biết rằng huyện lệnh muốn đối phó mình, nhưng gia đình của Ngưu Kim Tinh ở đương địa cũng không phải là nhỏ. nhà lớn nghiệp lớn. bản hương bản thổ. không thể nói muốn dọn nhà là dọn được, chỉ đành nghiến răng đem hết của cải trong nhà cùng với gia sản bán đi đổi thành một lượng tiền mặt lớn. tặng cho huyện lệnh Bảo Phong, hòng cầu bình an.
Cha con Ngưu Kim Tinh vốn nghĩ là. khoản tiền này đưa đi rồi. đợi tới khi huyện lệnh này hết nhiệm kỷ. người đi rồi là vạn sự đại cát. Ai ngờ tên huyện lệnh đó nhận tiền rồi cũng chỉ ngừng làm khó một năm mà thôi. Đợi tới khi còn mấy tháng nữa là rời nhiệm, lại tìm một chuyện nhỏ của Ngưu Kim Tinh, nhốt hắn vào trong ngục giam.
Đáng thương cho Ngưu Kim Tinh này dù từ sau chuyện ở huyện thành Lư Thị đã cẩn ngôn cẩn hành, không dám tái phạm sai lẩm gì nữa, nhưng vẫn bị nhốt vào trong ngục.
Hà Nam gặp đại tai, Ngưu gia cũng dựa vào một chút tích góp mà miễn cưỡng duy trì lại móc tiền ra biếu cho huyện lệnh, nhưng lại không lấy ra được nhiều, nha môn sa dịch mà họ quen biết mấy lần lén lút truyền lời. nói là trước khi huyện lệnh rời nhiệm một tháng. Ngưu Kim Tinh này tất nhiên sẽ đói chết ở trong ngục giam.
Ngưu gia đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi. Ngưu phu nhân và nhi tử đã bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho Ngưu Kim Tinh, ai ngờ. đúng vào thời gian này, sấm quân của Lý Tự Thành lại đánh phá huyện thành.
Sau khi thà Ngưu Kim Tinh ra. cha con Ngưu gia nghĩ lại những chuyện trong những năm này. phát hiện Ngưu gia không ngờ thủy chung bị quan phủ nhớ thù mưu hại. nghĩ thấy sợ thì không nói. nhưng không ngờ lại có một loại tâm cảnh thiên hạ này tuy lớn. nhưng lại không có chỗ để đi. người bị bức tới tuyệt lộ rồi. Rất nhiều chuyện đều không thể giải quyết được. Đã là triều Đại Minh ngươi không dung Ngưu gia chúng ta, vậy thì dứt khoát làm phản đi. cả nhà đầu nhập sấm doanh.
Trên chiếc xe ngựa lắc lư. tâm tư của Ngưu Đại căn bản không ở con đường trước mặt. cũng không nghĩ tới cuộc hội đàm sắp phải tiến hành. mà lại đi nhớ lại chuyện cũ của mấy năm nay.
Sau khi tiến vào sấm quân, tuy mỗi ngày đều theo đại quân phiêu đãng đông tây. nhưng những kẻ được gọi là "lưu khấu" này lại rất tôn trọng Ngưu gia bọn họ. tại sao là vậy thì họ cũng không biết được.
Mỗi lần Sấm doanh thương nghị đại sự. Sấm Vương tất nhiên sẽ mời Ngưu Kim Tinh tới tham gia. Lý Quá và Cao nhất Công còn thường tới bái phỏng thỉnh giáo, ngay cả Ngưu Đại tuổi vẫn còn trẻ mà mọi người cũng đều khách khách khí khí, Ngưu Đại mấy năm nay ở trong huyện thành, lúc nào cũng phải ăn nói khép nép khi đi giao tiếp với quan sai nha dịch, đột nhiên đổi vị trí. thực sự là cảm khái vạn phần.
Ngưu Kim Tinh nghĩ thế nào cũng không hiểu, Ngưu phu nhân nghĩ thế nào cũng không hiểu, Ngưu Đại cũng là nam tử thành niên ở trong nhà, bản thân cũng không đi hỏi vấn đề khiến người nhà khó xử này. có điều với bản thân hắn mà nói; mỗi tối gối đầu là ngũ khò khò. ngủ ngon lành cho tới tận sáng, đây chính là cảm thụ của hắn ít nhất thì cũng được sống một cách thoải mái không phải lo nghĩ sợ hãi.
Không còn phải chịu cảnh nửa đêm bị ác mộng dọa cho tỉnh giấc, hoặc là nghe thấy có người gõ cửa thì hoài nghi là quan sai trong huyện tới bắt người nữa. đối với Ngưu Đại mà nói. thế cũng đủ rồi.
Nghĩ tới đây. sự thấp thỏm và lo sợ trong lòng Ngưu Đại cũng giảm đi mấy phần, sấm doanh đối đãi với Ngưu gia cũng không bạc. Ngưu Đại ta cũng được tính là một thành viên trong Sấm quân, vào sinh ra từ vì Sấm quân cũng là chuyện đương nhiên.
Có điều Ngưu Kim Tinh làm quân sư. cũng thực sự là có chút thích hợp. Bởi vì khi Ngưu Kim Tinh ở nhà đọc sách, đối với thư tịch viết về binh pháp chiến thư cũng đặc biệt yêu thích.
Ngưu Đại ngồi trên xe ngựa hồ tư loạn tưởng, các kỵ sĩ ở bên cạnh hắn thì đều khẩn trương vô cùng, ngay đêm xuất doanh trời lại không trăng, tối mịt một mảng, may mà có hướng đạo đi trước dẫn đường, nhưng ở trong đêm tối còn đỡ. ánh sáng mặt trời dần hiện ra.
không lâu sau. những kỵ sĩ của xa đội này liền nhìn thấy xung quanh có kỵ binh tuần tra.
Mã đội của Hách Diêu Kỳ đều đang tụ tập lại với nhau, hơn nữa mã đội của hắn khôạg phải chịu tổn thất nào cả. những người một mực theo Hách Diêu Kỳ bị đánh tan đều bộ tốt. binh mã trong thành Khai Phong lại không dám ra. những kỵ binh tuần tra ở xung quanh khẳng định là mã đội Sơn Đông.
Tuy nói rằng tới làm sứ giả mật đàm. nhưng trước khi chưa tiến vào quân doanh của đối phương, nếu ở bên ngoài bị kỵ binh của đối phương giết chết, vậy thì quả thật là quá oan uổng.
Tiểu Ngưu tướng công ở trong xe vẫn hồn vía lên mây nghĩ ngợi vu vơ. nhưng những kỵ sĩ hộ tống thì ai ai cũng lo lắng, đều rút đao đặt trong tay.
Nhưng kỵ binh tuần tra ở bên ngoài, cự ly áp sát gần nhất cũng chỉ hơn một trăm bước, sau đó thì lại đi xa. thật sự khiến những người này khó hiểu.
Đi tới khi mặt trời lên cao. mắt thấy sắp giờ ngọ rồi. Ngưu Đại hồ tư loạn tưởng ở trong xe lúc này mới thấy mệt. nằm ở trong xe ngủ khò khò. những kỵ binh sấm doanh hộ tống lay hắn dậy. nói:
"Ngưu thư hữu. huynh đệ chúng ta chỉ có thể đưa tới đây thôi, lộ trình khoảng mười lăm dặm còn lại. ngươi phải tự đi rồi."
Ngưu Đại dụi dụi mắt, vẫn còn chưa tỉnh hẳn, nghe thấy những hộ vệ này nói vậy. lập tức giật nảy minh, ngồi thẳng dậy nói:
"Các ngươi quay về. những quan binh này liệu có trực tiếp bắt lấy ta không. Vạn nhất nửa đường trực tiếp động thủ giết người thì phải làm thế nào!"
Thên đầu mục kỵ binh đó quay người nhìn xuống dưới, lắc đầu mở miệng nói:
"Nếu động thủ bắt người hoặc là giết người, e rằng đối phương sớm đã động thủ rồi, trên đường ước chừng đã nhìn thấy gần ba trăm kỵ binh của đối phương rồi."
Nói tới đây. tên đầu mục kỵ binh nhổ nước bọt xuống đất. thấp giọng chửi:
"Đánh trận nhiều năm như vậy rồi lão tư chưa bao giờ đụng phải một cỗ quan binh cổ quái như thế này. nhìn thì thấy còn tinh lương hơn mã đội của sấm doanh chúng ta."
Thân là lưu khấu, lại nói quan quân mạnh hơn kỵ binh của lưu dân thì thật là cổ quái, song Ngưu Đại nghe thấy câu này của đối phương thì cũng cảm thấy không có chỗ nào là không hợp lý cả.
Mặt trời đã lên rất cao. mặc dù xung quanh vẫn có người cưỡi ngựa từ xa bí mật quan sát. nhưng chung quy thì so với lúc trời tối cũng có cảm giác an toàn hơn một chút, tâm tư của Ngưu Đại cũng dần ổn định lại. nghe thấy đối phương nói muốn đi. vội vàng từ trên xe ngựa nhảy xuống, chắp tay cảm tạ, nói.
"Đa tạ các vị huynh đệ đã hộ tống trong đêm. mong rằng trên đường quay về tất cả mọi người đều được thuận lợi!"
"Người đọc sách sao mà nói nhiều thế. đây đều chuyện mà huynh đệ chung ta được giao cho làm mà, khách khí cái gì. xa phu lái xe là người đương địa, bọn họ biết đường, ngươi đi theo bọn họ là được. Ngưu thư hữu. ngươi cũng phải cẩn thận nhé."
Tên đầu mục hộ vệ đó sau khi cười mắng một tiếng, mở miệng dặn dò mấy câu. bên cạnh từ có người dặn dò xa phu, vợ con của hai xa phu đều ở trong sấm doanh, tất nhiên hiểu là phải làm gì. liên tục gật đầu.
Tất cả đã dặn dò xong, đầu mục hộ vệ ôm quyền gật đầu, lên ngựa dẫn người đi theọ phương hướng đã tới. Ngưu Đại xuống xe. đi theo mấy bước, hai cỗ xe ngựa trên thực tế cũng không phải là chở Ngưu Đại. mà là để kéo rương hòm trên xe. Đều tài vật lấy được ở Lạc Dương, tuy rương hòm không nhiều, nhưng lại khá nặng, rỗ ràng là kim ngân tài bảo rất quy trọng, phải dùng xe ngựa để kéo.
Các hộ vệ đã ly khai vừa mới biến mất Khỏi tầm mắt. Ngưu Đại dùng hai tay xoa lên mặt mấy cái. cảm giác tỉnh táo hơn một chút, vừa muốn lên xe ngựa thì thấy quan quân kỵ binh một mực đứng ở đẳng xa quan sát đang tụ về phía này.
Hai tên xa phu ban đầu còn chưa thấy gì, khi phản ứng lại thì mặc kệ tất cả. co giờ chạy theo đường cũ. Ngưu Đại ngồi ở trên xe muốn gọi lại cũng không kịp.
Có điều Ngưu Đại cũng có chút giác ngộ. dứt khoát ngồi bất động ở trên xe. những kỵ binh đang tụ lại cũng có chút thú vị. một đám người trước tiên đi truy kích hai xa phu đã chạy trốn, rất nhanh liền bắt được, bắt hai tên xa phu đang run rẩy sợ hãi quay về phía này. Ngưu Đại thấy quan binh kỵ binh tiến lại gần. cũng có chút run rẩy, đây chính là lần đầu tiên hắn đối diện và tiếp xúc với quan binh kể từ sau khi hắn đầu nhập sấm quân.
Một kỵ binh bước tới cách xe ngựa chừng mười bước thì ghìm ngựa lại. ở trên ngựa khách khí ôm quyền nói:
"Vị tiên sinh này không biết là ở phía nào tới?"
Thái đội hòa ái của đối phương cũng khiến Ngưu Đại trấn tĩnh hơn nhiều, hơn nữa đối phương ngôn ngữ hàm hồ nhưng lại chỉ hướng rõ ràng, càng khiến trong lòng hắn nắm chắc hơn nhiều. Binh mã Sơn Đông này quả nhiên là đợi bọn họ đến nói chuyện, nhưng lại cảm thấy không quá hợp lý, vội vàng nhảy xuống xe. hành lễ theo lễ số; khách khí nói:
"Chính là từ phía đó đến. xin các vị dẫn đường."
Ngưu Đại vốn là định dùng từ "quân gia", về sau dừng lại kịp. thầm nghĩ tốt xấu gì thì mình cũng là sử giả của sấm quân, không thể tự làm mất thân phận như vậy được.
Vị kỵ binh này cũng có chút hân thưởng thái độ đúng mực của Ngưu Đại. lập tức cao giọng nói:
”Đã là như vậy thì mời tiên sinh đi theo chúng ta!"
Nói xong, quay đầu người lại. đi nhanh tới trước xe ngựa, quan quân kỵ binh đang dần dần tụ lại cũng đều tự giác đi tới hai bên xe ngựa, xếp thành hai đội nhìn trông cũng có vẻ đón tiếp long trọng.
Lúc này ở trong quân doanh của Lý Mạnh ở bờ sông, lại đang tiếp đãi sứ giả từ thành Khai Phong tới - Khai Phong thôi quan Hoàng Bành, thôi quan của phủ Khai Phong này tới. mục đích cũng rất đơn giản, là giục binh mã Sơn Đông tiến hành, mau chóng tới dưới thành Khai Phong giải vây. Người tiếp đãi thôi quan này lại không phải là tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh, cũng không phải là tuần phủ Nhan Kế Tổ. mà là tham tướng phân thủ Thanh Châu Triệu Năng, thôi quan Hoàng Bành cũng tính là một quan viên có trách nhiệm.
Khi Sấm Vương Lý Tự Thành vây công thành Khai Phong, quan viên trong thành kinh hãi vô cùng, vẫn là hắn và tuần án cùng nhau hiệu triệu dân tráng thủ thành, cố gắng chống đỡ đến lúc Trần Vĩnh Phúc suất binh tới.
Giao Châu doanh ở bến tàu của Triệu Bì trị đại thắng bộ đội của sấm quân Hách Diêu Kỳ. tin tức này cũng được truyền vào thành Khai Phong, văn võ bá quan của thành Khai Phong vui mừng khôn xiết, thành Khai Phong được cứu rồi.
Hơn nữa sau khi Hách Diêu Kỳ thất bại, sấm doanh nhanh chóng thu lại thế công, chỉ an bài binh mã dương công ở tây môn thành Khai Phong, vốn cho rằng sau khi Hách Diêu Kỳ đại bại, binh mã Sơn Đông khẳng định sẽ ngay đêm chạy tới. giải vây triệt để. ai ngờ viện quân từ Sơn Đông tới này lại không có chút động tĩnh nào.
Quan viên trong thành lập tức sốt ruột, Hoàng Bành này xung phong nhận việc, nhân lúc Sấm quân tập trung lực lượng công kích một điểm của thành Khai Phong, chỗ khác phòng thủ trống rỗng, cùng với mấy quan binh hộ vệ cùng nhau lén lút chạy ra khỏi doanh trại, ngay đêm cưỡi ngựa chạy về phía này.
Kể ra thì bọn họ cũng xuất phát gần cùng lúc với Ngưu Đại. chỉ bất quá mấy người đều khinh kỵ, tốc độ rất nhanh, cho nên tới sớm hơn bọn Ngưu Đại một chút.
ở Sơn Đông, quan văn và võ tướng địa vị bình đẳng, thậm chí địa vị của võ tướng còn cao hơn một chút, nhưng ở địa giới Hà Nam. các quan văn vẫn có chút ý thức rằng mình ưu việt hơn.
Thôi quan Hoàng Bành và tham tướng Triệu Năng có thân phận cách nhau quá xa. có điều Hoàng Bành một là cảm thấy địa vị quan văn của mình cao. hai là cũng đang nóng lòng, vừa gặp mặt, thậm chí lễ tiết tất yếu cũng không có. trực tiếp cao giọng giục giã:
"Triệu tham tướng, trên thành Khai Phong bị tặc quân vây công, nguy trong sớm triều, mà quý bộ đội lại trù trừ không tiến, chẳng lẽ là muốn ngồi nhìn thành Khai Phong và Chu Vương điện hạ bị nguy cấp ư. Mau nhanh chóng hành quân đánh tan thế vây công của giặc đi!"
Triệu Năng là một người có tính khí tốt. nhưng tên thời quan Hoàng Bành này lên mặt như vậy, khiến hắn không khỏi nhíu mày. tham tướng phân thủ Thanh Châu, ngay cả tri phủ Thanh Châu thấy mặt hắn cũng phải cung kính gọi một tiếng tướng quân, thân sĩ địa phương gặp tham tướng Triệu Năng, thậm chí còn có người quỳ xuống khấu đâu. Triệu Năng cũng lấy lễ đáp lại. khách khách khí khí
Thanh châu tham tướng, là người được dân gian đánh giá cao nhất trong bốn đại tướng của Lý Mạnh nhưng tên thôi quan này lên mặt như vậy. thật sự khiến người ta muốn đập cho một trận.
Nghe thấy Hoàng Bánh nói một cách không khách khí như vậy. Triệu Năng trong lòng cũng nổi giận, thầm nghĩ Giao Châu doanh ta từ Sơn Đông đi một lộ trình xa xôi như vậy tới cứu viện, tên thôi quan nho nhỏ như ngươi sau khi gặp mặt ngay cả một câu cám ơn cũng không nói. ngược lại còn dùng lời lẽ gay gắt để thúc giục, ở đâu ra mà có đạo lý này vậy.
Lập tức trả lời:
"Giao Châu doanh ta từ xa tới cứu viện, đóng doanh tựa lưng vào sông chính là phái đặt mình vào chỗ nguy hiểm. lương thảo truy trọng vẫn chưa lên bờ. sao dám tùy tiện hành quân, nếu tặc quân nắm được lỗ hổng, có một sơ xuất nào. vậy có cứu viện được thành Khai Phong hay không đây?"
Nếu là Triêu Năng của những năm trước chuyên đi buôn muối, những lời này khẳng định là không thể nói ra được, nhưng những năm nay địa vị nước lên thì thuyền lên. cũng là đại tướng thống lĩnh cả vạn người, nói giọng quan cũng có chút ra dáng lắm.
Câu trả lời này không hề có chút khách khí, tên thôi quan Hoàng Bành đó lập tức cứng họng, đối phương không phải là kẻ mà mình có thể quát mắng sai bảo được, nhưng vừa rồi đã trót nói cứng rồi. có nói thêm gì nữa cũng có chút không thích hợp. nhất thời có chút xấu hổ.
Nơi mà bọn họ đang ở là cánh trái của đại doanh ven sông, là doanh trướng của Triệu Năng, cũng là Triệu Năng thấy bầu không khí trong doanh hơi khó xử. mấy tên quân binh của thành Khai Phong cùng tới đều có chút bộ dạng quẫn bách, hắn cũng có lòng dạ tốt. mở miệng gọi:
"Các vị đi cả đêm rồi. uống chút trà nóng, dùng chút thức ăn đi!"
Mấy tên quan binh vốn cảm thấy Hoàng Bành nói chuyện cũng khó tránh khỏi hơi lỗ mãng, những người đi cùng hắn như mình đây cũng còn cảm thấy không thích hợp. ở trong quân trướng cũng thấy mất mặt theo. Hoàng Bành cũng cảm thấy biểu hiện của mình không hợp lý. lập tức mở miệng nói:
"Mấy người các ngươi cũng mệt rồi. mau tạ ơn hảo ý của Triệu tướng quân rồi lui xuống nghỉ ngơi đi. lát nữa sẽ gọi các ngươi!"
Mấy người này vội vàng cảm tạ. theo thân binh của Triệu Năng ra khỏi doanh trướng, vừa thấy những người này đi Khỏi. Hoàng Bành vội vàng đứng dậy hành đại lễ. mở miệng nói:
"Hoàng mỗ vừa rồi nóng lòng giục binh, ngôn ngữ có chút đường đột. xin tướng quân bỏ quá cho."
Tên quan văn này cũng hiểu chuyện. Triệu Năng mỉm cười gật đầu nói:
"Hoàng đại nhân cũng là một lòng vì việc công, bản tướng hiểu mà, sao nhắc tới việc bỏ quá làm gì, thôi đừng nhắc tới nữa. Hoàng đại nhân cũng chưa ăn sáng đúng không, ta bảo hỏa phòng làm chút gì cho đại nhân nhé?"
Khi Triệu Năng nói những lời mặt, ngoài mặt tuy là mỉm cười, nhưng cả người trên dưới đều toát mồ hôi. Bảo hắn nói giọng quan như thế này quả thực là không thích hợp lắm.
những lời này đều Viên Văn Hoành dạy cho hắn trước, nếu người ở trong thành tới thúc giục binh mã tiến hành. Triệu Năng sẽ là người ra mặt từ chối.
Những lời nói khách khí mang giọng nhà quan này đều những lý do thoái thác được chuẩn bị từ trước, khi Hoàng Bành nổi giận cũng có một bộ mà khi Hoàng Bành dùng nhờ vả một cách tử tế thì cũng có một bộ khác để ứng đối.
"Triệu tướng quân, tuy nói rằng quý quân đại thắng, nhưng sấm tặc cự khấu vẫn đóng binh ở dưới thành, trong thành Khai Phong vẫn rất nguy cấp. đại quân nếu không tới cứu viện sớm. nếu tình huống có biến, đó chính là đại họa đấy!"
Đối phương nói chuyện khách khí, phía Triệu Năng cũng kịp thời đi theo, cười nói:
"Hoàng đại nhân cũng không cần phải lo lắng như vậy. mấy ngày nay quân báo văn cáo không ít. Bình Tặc tướng quân Tả Lương Ngọc đang men theo Hoàng Hà mà tới. bắc binh của tổng đốc Bảo định Dương đại nhân cũng lập tức qua sông, tới lúc đó trong ứng ngoài hợp. ba mặt hợp kích, tất nhiên là đại phá được tặc binh ở dưới thành. Quân Sơn Đông ta hà tất phải đi cướp cái danh tiếng này!"
Hoàng Bành nghe thấy những lời này. trong lòng vẫn sốt ruột, nhưng không dám nói cứng như vừa rồi nữa, bất đắc dĩ đứng dậy lại vái thêm một cái. muốn tiếp tục khuyên..
Triệu Năng có chút mất kiên nhẫn, chậm rãi nói:
"Hoàng đại nhân còn nhớ chuyện năm ngoái tặc khấu Tống Giang vây công thành Khai Phong chứ?"
Nghe thấy đối phương nhắc tới chuyện này. thôi quan Hoàng Bành tất nhiên là nhớ. có điều cũng đột nhiên nhớ ra, năm ngoái giải khai khốn cục của thành Khai Phong cũng chính là binh mã do tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh này suất lĩnh. nhất thời không khỏi có chút quẫn bách, thầm nghĩ binh mã Sơn Đông này rõ ràng là có công vơi thành Khai Phong, nhưng mình lại ra vẻ ta đây như vậy, thực sự là có chút xấu hổ. Lập tức gật đầu lia lịa, nói:
"Tất nhiên là nhớ. nếu không phải là quý quân nghìn dặm tới tri viện, thành Khai Phong e rằng đã không có ngày hôm nay."
Triệu Năng lạnh lùng trả lời:
"Ngày đó. cửa thành Khai Phong đóng chặt, không dám để binh mã Sơn Đông chúng ta vào thành, đằng nào cũng không tiến được vào thành, hà tất phải vội một hai này, thành Khai Phong dẫu sao cũng chống đỡ được mà. Đợi khi viện binh của mấy phương còn lại cùng tới. Binh mã Sơn Đông chúng ta cũng sẽ tham gia, đơn độc dẫn quân tới. há chẳng phải là bị người ta cười chê ư?"
Lần tri viện năm ngoái, Triệu Năng tuy không tham gia, nhưng sau chuyện cũng nghe người ta kể lại rằng thành Khai Phong đóng chặt, phòng bị Giao Châu doanh giống như là phòng tặc vậy. Trong lòng cũng có chút tức giận, những lời này Viên Văn Hoành vốn cũng không dạy hắn, nhưng vừa nói ra lại có hiệu quả cực tốt. Hoàng Bành sắc mặt đỏ rực. lắp bắp mấy câu rồi lại chán nản ngồi xuống ghế.
Phía bên này đánh Thái Cực Quyền, phía Ngưu Đại thì khi mặt trời ngả về tây đã tới được phía bờ sông, mặc dù Ngưu Đại không biết việc binh, nhưng sau khi thấy đại doanh này của Giao Châu doanh, vẫn có thể nhìn ra chỗ khác nhau giữa binh mã Sơn Đông và sấm quân, sự nghiêm cẩn của doanh trại, tinh thần dáng dấp của các binh sĩ. nhất cử nhất động đều khiến người mẫn cảm nhìn ra nhất nhiều thứ.
Tiến vào cửa doanh, Ngưu Đại vốn muốn thỉnh cầu những quan binh kỵ binh dẫn hắn tới vận chuyển giúp rương hòm. ai ngờ hai cỗ xe lớn đó căn bản không được vào quan doanh, Ngưu Đại còn đặc biệt nói rõ: Trong rương hòm đều kim ngân và đồ quý giá. là lễ vật đặc biệt tặng cho đại soái của các ngươi, nhưng tên kỵ binh dẫn đường chỉ trầm giọng nói:
"Đại soái chỉ muốn gặp sứ giả. không nói là muốn thấy lễ vật..."
Trên đường những quan binh ở hai bên hộ tống hắn tuy không nói cười, nhưng khiến hắn trong lòng càng thêm yên tâm. song vừa tiến vào đại doanh của quan quân. Ngưu Đại lại thấp thỏm trong lòng, không khỏi nghĩ đi nghĩ lại trong đâu những lời như "Tướng quân, trước mắt có đại họa... những binh mã khác chưa tới. Mã tướng quân lập Đại công, tất sẽ bị tiểu nhân đố kỵ... Tả Lương Ngọc. Dương Văn Nhạc đều hạng lòng dạ hẹp hòi... nếu lộ ra tướng quân binh mã tinh cường, kiểu gì cũng bắt đi quan ngoại tử chiến với Thát tử..
Hắn đứng đó nhẩm lại trong đầu, đến nỗi nói thành tiếng lúc nào cũng không biết. Bốn thân binh của Giao Châu doanh hai trươc hai sau. nghe thấy người trẻ tuổi ở chính giữa này thủy chung cứ lẩm bẩm. đều cảm thấy có chút buồn cười, không khỏi quay đầu lại nhìn hắn. nhưng Ngưu Đại vẫn không hề phát giác, cứ tiếp tục bộ dạng cũ.
"Tiên sinh, tới soái trướng rồi."
Thân vệ hộ tống hắn quát khẽ một tiếng. Ngưu Đại có chút bất an dưới chân lảo đảo. suýt nữa thì ngã xuống đất, cố gắng lấy lại thăng bằng rồi cười cười xấu hổ. có điều mấy thân vệ này cũng không để ý. lại nhìn thấy phía này vừa khu vực vừa rồi đã đi qua khác nhau rất nhiều, giới bị cũng sâm nghiêm hơn nhiều.
Vệ binh đứng ở cửa và mấy người dẫn đường trao đồi ánh mắt với nhau, lập tức cao giọng nói:
"Đại soái, người tới rồi!"
Lời thông truyền này cũng khá giản lược, người nào. vì sao mà tới lại không nói. nhưng lại khiến Ngưu Đại trong lòng càng an tâm hơn. chóng tỏ đối phương cũng đã sớm đoán được là mình sẽ tới, vậy thì càng dễ nói chuyện. Mình lần này an nhiên trở về sấm doanh chắc cũng không phải là vấn đề lớn.
Mà tư thái này của đối phương, chư tướng ở trong sấm doanh khẳng định là không biết, mình cô thân mạo hiểm và đại nghĩa của phụ thân mình nhất định có thể khiến Ngưu gia đứng vững trong sấm doanh.
Nếu lát nữa thương đàm có chút công lao, cũng là chuyện vui bất ngờ. sẽ khiến mình ở trong Sấm doanh nhận được đánh giá cao hơn.
Chỉ là Ngưu Đại hiện tại vẫn rất thấp thỏm, cả nhà gia nhập sấm quân, cũng quả thực là nhìn thấy ưu thế của sấm quân hơn hẳn quan binh, điều này khiến bọn họ càng thêm có lòng tin đối với sự lựa chọn của mình. Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy binh mã Sơn Đông, lại khiến người ta trong lòng không khỏi run rẩy, thì ra quan quân cũng có kẻ như thế này.
Vừa rồi Mã Cương ở trong doanh trướng thương nghị với Lý Mạnh rất lâu, thứ tự xuất phát khởi hành tới dưới thành Khai Phong của các doanh đều được định xong, nhưng cũng phải duy trì binh lực khoảng ba nghìn người ở bến tàu Triệu Bì trại này. hơn nữa phải là những người tháo vát, đây chính là đường lui của Giao Châu doanh về Sơn Đông.
Hơn nữa nữa hi vọng thành Khai Phong và Hà Nam cung ứng lương thảo cho hơn hai vạn binh mã của mình là không hiện thực, Hoàng Hà là đường lương của Giao Châu doanh cũng phải bảo vệ. điểm này Hoàng Bình cũng đã đảm bảo. lực lượng vũ trang duy nhất trên Hoàng Hà không ngờ lại là phỉ đạo chạy thuyền tư ở trên Hoàng Hà. những thế lực khác đều không có thủy sư. những phỉ đồ này tất nhiên cũng không đáng để lọt vào mắt của Giao Châu doanh.
Mã Cương để nghị Giao Châu doanh nên phái ra một nhánh thiên sư. tận hết khả năng đuổi Hách Diêu Kỳ đi càng xa càng tốt. sau khi Hách Diêu Kỳ thu gom binh mã, không ngờ vẫn còn có hơn một vạn tám nghìn người, trước mắt cách đại doanh của Giao Châu doanh hơn bốn mươi dặm. tuy nói là không dám tới gần, nhưng cũng không đi xa.
Có điều để nghị này của Mã Cương, Lý Mạnh lại không đồng ý. mệnh lệnh của Lý Mạnh là, nếu binh mã của Hách Diêu Kỳ có hiện tượng áp sát, vậy thì lập tức triệt để đánh tan chúng, nếu không có động tĩnh, vậy thì cứ để chúng ở đó. Không lâu nữa, bọn chúng khẳng định sẽ tự mình rút lui. không có nguy hiểm gì đâu.
Đối với mệnh lệnh của Lý Mạnh, mặc dù Mã Cương có chút không hiểu, nhưng vẫn chấp hành kỹ lưỡng. Lý Mạnh ở trong Giao Châu doanh, thông qua các cuộc chiến đấu và các sự kiện đã lập được một loại quyền uy. Nói thông tục một chút thì là "cứ nghe theo lời của Lý Mạnh, đảm bảo sẽ không sai". Võ quan văn thân sĩ tốt phổ thông của Giao Châu doanh, ai ai cũng đều nghĩ vậy, Bởi vì từ khi Giao Châu doanh được thành lập đến nay, đạo lý này mỗi lần đều được chứng minh.
Mã Cương sau khi cáo từ, Viên Văn Hoành đem những chuyện được ghi lại mấy ngày hôm nay tới cho Lý Mạnh xem, chữ viết có chút xiêu xiêu vẹo vẹo. nhưng đây không phải là năng lực của tài tử này không cao. mà là viết từ bên trái ngang sang bên phải quả thực là không quen, đây cũng tính là một chút đặc quyền nho nhỏ của Lý Mạnh, như vậy đọc cũng dễ chịu hơn một chút.
Những gì mà Viên Văn Hoành ghi chép không phải là những thứ vừa đàm luận trừ những việc trọng yếu phái tự mình bẩm báo ra, các văn thư báo cáo tương ứng với bộ môn và quân doanh đều cho Viên Văn Hoành chỉnh lý. sau đó đưa ra bản tóm tắt. giao cho Lý Mạnh, như vậy sẽ có hiệu suất cao hơn.
Cũng có thân binh một mực bẩm báo nhiều lần. những gì thôi quan Hoàng Bành của phủ Khai Phong và Triệu Năng đàm thoại trong doanh trướng của Triệu Năng, trên cơ bản là đều được báo cáo lại không sót một câu. Lý Mạnh cũng có chút buồn cười, rõ ràng mình yên tâm để Triệu Năng đi nói chuyện ai ngờ Triệu Năng lại nhất định muốn như thế. để tỏ ý rằng không có gì bí mật đối với Lý Mạnh cả.
"Đại soái, người tới rồi."
Bên ngoài thông báo một tiếng, khóe miệng Lý Mạnh treo một nụ cười, xem ra chuyện này đều án chiếu theo kế hoạch của mình mà tiến hành lập tức cao giọng nói:
"Mời vào đi!"
Mặc dù thân binh ở bên ngoài không biết khách nhân rốt cuộc là ai. nhưng Lý Mạnh dùng từ "mời", đây là việc rất hiếm có. tư thái của thân vệ ở bên ngoài cũng khách khí hơn mấy phần, đưa tay ra làm tư thế mời. mở miệng nói:
"Đại soái có lệnh, mời tiên sinh vào!"
Lý Mạnh vừa thấy sứ giả của sấm quân tiến vào. không khỏi ngây người, kinh thán một tiếng rồi cười nói:
"Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, với tuổi này mà đã có đảm khí như vậy. thật sự là hiếm có. mau vào đi. mau vào đi."
Lý Mạnh cũng đã khoảng ba mươi, có điều tính tình xử sự lại rất lão luyện thấy sứ giả của đối phương còn trẻ tuổi, trực tiếp nói ra như vậy. nếu người không biết, còn cho rằng là một lão già hơn năm mươi tuổi đương nhiên, điêu này cũng có quan hệ với ký ức của hai đời.
Bên ngoài tuy khí trời sáng sủa, nhưng trong quân trướng lại vẫn dùng mấy ngọn đèn sáng rõ. cũng khá sáng sủa. Lý Mạnh mỉm cười quan sát sứ giả của sấm quân ở cửa quân trướng, thấy người trẻ tuổi này mặc trường sam. có dáng vẻ của người đọc sách, trông cũng khá anh tuấn.
Có điều người trẻ tuổi nhìn thấy Lý Mạnh lại có chút kích động và khẩn trương. Lý Mạnh trong lòng cười thầm, thần nghĩ sứ giả này vẫn hơi trẻ tuổi nên vẫn còn có chút sợ hãi.
Ngồi nghiêm ở đó. Lý Mạnh cười nói:
"Đừng sợ. nơi này cũng không phải là long đàm hổ huyệt, cứ vào đi...”
Sứ giả đo Sấm doanh phái tới nói chuyện hơi lắp bắp. bước lên trước một bước, trước tiên cúi người vái dài một cái. biên độ hành lễ khó tránh khỏi hơi lớn. nhìn trông chẳng khác nào là khấu đầu. Lý Mạnh ngồi ở ghế tên hơi nhíu mày, theo lý mà nói thì sấm doanh hiện tại đang ở thế phát triển không ngừng.
Phía Hách Diêu Kỳ cũng là thiên sư mà thôi, cho dù đại bại thì cũng không làm tổn thương tới nguyên khí. Hơn nữa dưới thành Khai Phong vẫn còn có mấy vạn binh mã, thắng bại còn lâu mới rõ.
Binh mã Sơn Đông tạo áp lực cho đối phương, nhưng lại không khiến đối phương sụp đồ. song phương vẫn bảo trì một loại trạng thái cân bằng, như vậy mới cần nói chuyện song phương mới có thể ra giả trả giá.
Nếu không hà tất phái để mấy nghìn kỵ binh đuổi mà không giết, chỉ bức đại quân của
Hách Diêu Kỳ lui mấy chục dặm chứ không hề triệt để đánh tan.
Nhưng sứ giả được phái tới lại có thái độ quá thấp, nếu mọi chuyện đều vâng theo thì cũng không tốt. để xuất điều kiện như thế này. đối phương căn bản không thể tin chân tình thực ý của bên mình, những thứ ước định càng không thể nói tới được.
Lý Mạnh ngồi ở ghế trên lắc lắc đầu. lại nghe thấy sứ giả của sấm doanh ở bên dưới nói:
"Học sinh tham kiến đại soái, phía học sinh có chút chuyện quan trọng muốn bẩm báo với đại soái, chuyện rất cơ mật, xin đại soái cho tả hữu lui xuống."
Nghe lời này của đối phương. Lý Mạnh càng lúc càng cảm thấy mất thú vị, sấm doanh sao lại để một người như thế này tới làm sứ giả, hoàn toàn là bộ dạng của một tên ngốc.
Viên Văn Hoành đứng ở bên cạnh nhìn nhìn sứ giả của sấm doanh, lại nhìn nhìn Lý Mạnh đã có chút chán ngấy, cúi người nói:
"Vậy tiểu nhân xin lui xuống."
Lý Mạnh xua xua tay. Viên Văn Hoành và mấy thân binh cùng nhau ra khỏi soái trướng, đối với dụng ý bức sấm doanh tới nói chuyện của mình. Lý Mạnh không nói rõ với bất kỳ ai. có điều chắc rằng quân tướng và đám văn sĩ như Viên Văn Hoành cũng đoán ra ít nhiều rồi. dẫu sao thì đây cũng là một vận tác hết sức rõ ràng.
Có đoán ra cũng không sao cả, đây là quyết định của Lý Mạnh, chỉ cần là một phần tử của Giao Châu doanh, ngươi nên ủng hộ một cách vô điều kiện, chấp hành một cách vô điều kiện.
Nếu có quan binh lén lút nghị luận và có dị nghị với những quyết định kiểu như thế này. trên cơ bản tên của bọn họ đều sẽ thông qua con đường nào đó để tới chỗ Lý Mạnh. mà tiến trình tương lai của những quan binh này, tất nhiên sẽ chịu ảnh hưởng, bọn họ có thể sẽ bị giải ngũ, tới điền trang truân điền làm công, hoặc là làm diêm đinh vũ trang.
Giao Châu doanh là quan quân của Đại Minh, có điều Giao Châu doanh càng là quân đội của Lý Mạnh, đối tượng mà Giao Châu doanh trên dưới đều hiệu trung có một mình Lý Mạnh là đủ rồi.
Có điều bất kể là thân binh doanh hay là thủ hạ của Hoàng Bình, ở trong Giao Châu doanh chưa hề gặp tình huống như thế này mà nói. Lý Mạnh bảo bọn họ làm gì. bọn họ đều không chút do dự đi chấp hành không cần phải nghĩ nhiều, đây vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà.
Hiện tại tất cả những gì mà bọn họ và người nhà sở hữu. đều Lý Mạnh ban cho. thân là bộ hạ của Lý Mạnh, bọn họ có nghĩa vụ. cũng có trách nhiệm phải làm vậy, vốn chính là chuyện hết sức hiển nhiên mà.
Còn loại người như Viên Văn Hoành nghĩ gì. chắc hắn sẽ không nói ra. có điều bọn họ vẫn đang cung kính làm việc cho Lý Mạnh, thế là đủ rồi. tương lai như thế nào. không chỉ phải xem biểu hiện của người bên dưới, người bên dưới cũng nhìn chằm chằm vào biểu hiện của Lý Mạnh. Những người ở ngoài hệ thống gia nhập vào Giao Châu doanh sẽ biết nên lựa chọn thế nào.
Người trong quân trướng đều đã ra ngoài, Lý Mạnh cũng một mực quan sát sứ giả của Sấm doanh, phát hiện sứ giả này một mực ở trong trạng thái hơi kích động. Lý Mạnh có chút đau đầu, thầm nghĩ Lý Tự Thành cũng là nhân kiệt một đời. sao lại đưa một sứ giả giống như thẳng hề tới như thế này. chẳng lẽ không biết tính quan trọng của lần gặp mặt này ư?
Đợi tới khi trong quân trướng chỉ còn lại Lý Mạnh và sứ giả, Lý Mạnh vẫn chưa mở miệng.
"Bộp" một tiếng, sứ giả đó đã quỳ xuống đất. liên tục đập đầu. Lý Mạnh không khỏi có chút tức giận, thầm nghĩ chẳng lẽ những lời tiếp theo sẽ là "tiểu nhân bị ép. bất đắc dĩ nên mới gia nhập phía lưu tặc. hôm nay gặp được tướng quân, xin tướng quân thu nhận, rời khỏi chỗ phản nghịch..."
Ai ngờ người ở bên dưới lại mang theo vẻ khóc than kích động nói:
"Ngày đó còn cho rằng ân công là thần phật hàng lâm, đời này kiếp này sẽ không có cơ hội để hồi báo ân công, hôm nay lại gặp được ân công, ân công tại thượng, xin nhận khấu tạ của tiểu nhân."
Sự phát triển của sự tình quả thực quá khiến Lý Mạnh bất ngờ. hắn kinh ngạc đứng dậy. nhìn chằm chằm vào sứ giả đang quỳ dưới đất, nhưng nhìn bộ dạng cũng không có dấu hiệu quen thuộc gì cả.
Loại hài tử mới lớn này thay đổi mỗi năm, năm đó ở huyện thành Lưu Thị xuất tiền cứu người đối với một nhà Ngưu Kim Tinh mà nói là ân tình cực lớn. nhưng đối với Lý Mạnh mà nói chẳng qua là một chuyện nhỏ chẳng may gặp ở dọc đường, Ngưu Đại tất nhiên là nhớ kỹ tướng mạo của Lý Mạnh ở trong lòng, nhưng Lý Mạnh thì sớm đã quên sạch rồi.
Cũng chẳng trách Ngưu Đại kích động vạn phần, khi vừa tiến vào soái trướng, nhìn thấy Lý Mạnh ngồi ở ghế trên, hắn còn lo lắng nhận lầm người, có điều càng nhìn càng thấy giống, đợi khi Lý Mạnh lên tiếng càng xác định chắc chắn.
Một nhà Ngưu Kim Tinh ba bốn năm nay. có thể nói là chỗ nào cũng gặp khó khăn, có người ra tay cứu giúp tất nhiên là phải nhớ kỹ trong lòng, ngày đó Lý Mạnh và Ngưu Đại bình thủy tương phùng, nhưng lại dám bỏ bạc chuộc Ngưu Kim Tinh ra. hào sảng vô cùng, sau chuyện lại không hề có hành động mua ơn. lặng lẽ rời khỏi huyện thành Lư Thị. điều này càng lộ rõ chân tâm của Lý Mạnh..
Đối với vị ân nhân này. Ngưu Kim Tinh. sau khi rời ngục, còn nhiều lần phái người nghe ngóng, nhưng đều không có kết quả, đám người của Lý Mạnh giống như là bốc hơi vậy. mẫu thân của Ngưu Đại còn cho rằng người cứu Ngưu Kim Tinh là thần phật ở trên trời hiển linh, ở trong nhà đặt bài vị trường sinh, ngày ngày cung phụng hương hỏa. cực kỳ thành kính.
Cho dù là khi vào sấm doanh, Ngưu phu nhân này vẫn cung phụng ở chỗ mình, cứ như vậy cho nên Ngưu Đại đối với ân nhân càng có lòng cảm ân sâu sắc.