Sau khi về tới trấn Phùng Mành, Tiểu biệt thắng tân hôn, tất nhiên không thể thiếu hai vợ chồng Lý Mạnh và Nhan Nhược Nhiên thân mật, nhưng cũng không thể an hưởng cuộc sống gia đình ở đây, còn rất nhiều việc bận rộn khác.
Trước khi xuất chinh, Lý Mạnh đã dặn quản gia La Tây phủĐăng châu, phủ Lai Châu, và phủ Thanh châu ba nơi ven biển thông báo tuyển thủy thủ. Hiện giờ Sơn Đông phàm là các thanh niên không yên phận đều lấy làm vinh dự khi có thể có tác dụng là thuộc hạ của Lý Mạnh Giao châu doanh. Nhưng từ lúc bắt đầu tới giờ luôn là những người trên đường kia, hơn nữa còn thiên về con cháu quân hộ.
Đại Minh mấy lần cấm biển rồi lại mở cửa, vốn dĩ muốn đạt tới hiệu quả, không có tác dụng gì. nhưng lại thúc đẩy ngành nghề hải tặc phát triển.
Trịnh Chi Long và Trịnh gia chính là kết quả của việc này. Địa giớiSơn Đông vì triều đình luôn đóng đại quân, hơn nữa vị trí địa lý không được tốt lắm, nên không hình thành hải tặc lớn. Bên biển chỉ là những người gảy loạn thôi. Khi Giao châu doanhchỉnh đốn trị an ba phủ này, rất nhiều người đều bị động tới, không dám tiếp tục làm ănkhông vốn như vậy nữa.
Thanh niên bên bờ biển Sơn Đông rất nhiều, tự xưng là lương dân, thực ra từ trước đều là hải tặc làm ăn không vốn, lúc này nhàn rỗi ở nhà mà thôi.
Nguồn mộ lính của Giao châu doanh là con cháu của những đại tộc Sơn Đông. Con cháu của những quân hộ hô sở đã đủ dùng. Hiện giờ còn có tráng đinh đồn điền điền trang, càng không thiếu thanh niên trai tráng. Giao châu doanh chiêu binh vì nguồn mộ lính hoàn mỹ, nên vẫn phải điều tra cơ bản binh lính đó từ đâu tới, gia cảnh thế nào...
Những thanh niên ven biển không có hậu thuẫngì, Hơn nữa không phải hạngngười lương thiện tất nhiên bị bài xích ra ngoài. Những người này đều là người điên quen rồi, đánh cá làm ruộng ven biển đúng là không yên tâmđược. huốnghồ mùa màng năm nay đúng là quá kém. Nhưng trông giữ trên đất của Giao châu doanhnghiêm ngặt, trên biển lại có quái vật khổng lồ Trịnh gia nắm giữ, thật là ép những người này quá.
Lần này Lý Mạnh ủy thác La Tây chiêu mộ thanh niên trai tráng có kinh nghiệm hàng hải ven biển. Vốn dĩ cũng chỉ định tuyển nhận hơn sáu trăm người, ai ngờ được có mấy nghìn người tới ứng mộ. Vốn dĩ là năm đại nạn, cuộc sống không dễ dàng, hiện giở lại có lối thoát, còn là lối thoát mong chờ đã lâu, mọi người há lại không chen chúc mà tới.
Năm thương thuyền, ba chiến thuyền, từng này thuyền không chứa tới mấy nghìn người. Quản gia La Tây đưa ra điều kiện là ưu tiên trúng tuyển cho những ai có thể chuyền nhà tới Giao châu, ưu tiên trúng tuyển cho người có đảm bảo, có thân thích ở phủ Lai châu và phủ Thanh châu.
Cho dù như vậy, cũng có tới hơn một nghìn một trăm người. La Tây và các nhân viên cao thấp làm việc trong Giao châu doanh vẫn khá hiểu tác phong cửa Lý Mạnh. Nếu số người vượt qua hạn ngạch, vậy thì đơn giản là giữ lại. Thanh niên trai tráng luôn có nơi dùng tới, những người không trúng tuyển cũng đều đăng ký đơn giản, rồi đền bù cho họ đề họ quay về.
Quả nhiên, Lý Mạnh không chênhiều người, năm thương thuyền và hai thuyền chiến của Trịnh gia, mặc dù nói là tặng cho Lý Mạnh, nhưng phần lớn thủy thủ trên thuyền đều là người của Trịnh gia. Hơn một nghìn một trăm người này mọilần chỉ có khoảng hai trăm người có thể lên thuyền. Lý Mạnh chỉ có thể phái mấy chục người lên chiến hạm.
Đây cũng là một cách đề phòng của Trịnh gia. Lý Mạnh muachiếnhạm như vậy, cho dù nói thế nào cũng khiếnngười ta cảm thấy đang chú ý tới biển, cần phải đề phòng.
Lý Mạnh cũng rất dứt khoát, đưa ra yêu cầu mới với Trịnh gia, nói là muốn tiếp tục mua thuyền, chỉ cần có thể lên chiến hạm như vậy học tập, dù là chiến hạm hai năm một lần tới Giao châu cũng không sao, chỉ cần bố trí người xuống. Lý Mạnh chỉ yêu cầu lúc vạn lỡ dùng tới những người này, thời gian còn lại, quyền sử dụng toàn bộ thuộc về Trịnh gia.
Hiện giờ người phụ trách tám thương đoàn thành Giao châu đã là huynh đệ của Trịnh Chi Long, lời nói cũng có trọng lượng. Điều kiện này của Lý Mạnh đúng là quá mức ưu đãi. Hắn cũng từng gặp những thanh niên trai tráng trúng cử vào Sơn Đông, đó đều là những thủy thủ và quân binh khá được. Lý Mạnh bỏ tiền mua thuyền, Hơn nữa ngày thường không yêu cầu quyền sử dụng những chiến hạm và thanh niên trai tráng này, thậm chí có thể hai năm gặp một lần, quả thật là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, không công tạo chiến hạm cho Trịnh gia, lại còn phân phối chiến sĩ, chuyện tốt như vậy sao có thể không nhận lời, liền đồng ý.
Lẽ ra chuyện những chiến hạm này, mặc dù Trịnh gia nói tặng cho Giao châu doanh ba thuyền, nhưng nếu tăng thêm chiến hạm khác, cũng có đề phòngcẩn thận, chỉ là gần đây Lý Mạnh trở thành tổng binh Sơn Đông, binh mã tổng trấnSơn Đông, cũng tính là tới đại tướng. Trịnh gia mới nới lỏnghạn chế, dụng tâmtiếp nhậngiao hảo.
Hạ tuần tháng năm. quan Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh bắt đầu chiêu mộ binh mã, mở rộng quân Giao châu, cho dù con cháu địa chủ cường hào, những thanh niên hải tặc ven biển, thậm chí là binh lính của quân tướng ngoài hệ cũng tới ứng mộ, nhưng với tiêu chuẩn rất cao. rất nhiều người đều bị loại.
Cộng cả ba loại lại, tổng cộng mỗi thuyền nhận chưa tới năm trăm người, hơn nữa không thu nhận bất cứ thanh niên trai tráng hải tặc nào, điều này khiến những người ven biển oán hận.
Nguồn mộ lính tăng cường quân bị chính là tráng đinh trong đồn điềnđiền trang. Huấn luyện bán quân sự hóa những tráng đinh bảo vệ điền trang, trực tiếp dựa theo biểu hiện ngày thường, vào trong quân giao châu. Nhưng binh línhnày khác với hơn vạn binh lính trong tay Lý Mạnh hiện giờ. Họ không dựa theo bổng lộc triều đình tới lĩnh thù lao.
Những binh lính này chỉ là được Giao châu doanh cung cấplương thực và vũ khí quân phục. Thù lao những binh lính này được nhận là thu hoạch đất trồng trọt trong đồn điềnđiền trang. Ngoài phần họ giữ lại để nuôi sống gia đình ra, còn có thể để lại một phần, sau bao nhiều năm hạn đi lính trong quân giao châu, số đất đó họ có thể sử dụng vô kỳ hạn, Hơn nữa chỉ thu hai tới ba phần ruộng đất.
Chính sách vừara,các chủ đồn điềnđiền trang tuyên truyền, giảng giải thông báo, phần lớn các hộ đồn điền banđầucòndo dự, rồi lại ồ ạt tới báo danhtòng quân. Đây là chuyện tốt ngàn năm một lần, vốn dĩ là lưu dân gần như chết đói, sau khi được đồn điền điền trang thu nhận, mặc dù cả nhà được ấm no, nhưng lại khôngđược tự do.
Cơ hội hiện giờ, không chỉ có thể qua tòng quân mang lại tự do cho mình và người nhà mình, thậm chí còn có thể lấy lại một phần gia nghiệp, cho dù liều mạng cũng đáng.
Mặc dù rất nhiều hộ đồn điền tham gia, nhưng chỉ có những tráng đinh từng tham gia đội bảo vệ điền trang mới có cơ hội. Những lưu dân dânđói vào trong đồn điền điền trang năm mười hai Sùng Trinh cũng không trong nhóm này. Những người mới vào còn phải trồng trọt thay những hộ đồn điền rờiđi tham gia quân ngũ, vừa vặn bổ sung được chỗ trống này.
Sau khi Lý Mạnh đưa ra quyết đoán như vậy, tính toán sơ bộ chắc sẽ tăng cường thêm hai vạn quân bị. Quân tướng đóng ở các châu phủ đều nhận được thông cáo. Binh mã của Mã Cương, Trần Lục, Triệu Năng đều phải chia ra làm bốn hoặc năm phần, điều động sĩ quan cơ sở hoặc các binh lính nòng cốt tới huấn luyện lính mới. Phía Lý Mạnh lại chia thành hai phần tăng cường đội lính, mới.
Bên chế tạo binh khí gần trấn Phùng Mành. Quách Đống đã bận tới sút đầu mé trán rồi, tăng cương quản bị thế này, binh khí trong kho gần như trống không, phải chế tạo lượng lớn binh khí bổ sung vào.
Thương đoàn Linh Sơn Hầu Sơn tự dẫn thương đội mang theo nhiều bạc đi tới kho vũ khí thành Nam Kinh, mặc cả giá với Tống quản kho vũ khí Từ Tiểu Sở đề mua binh khí áo giáp.
Mặc dù quy mô quân đội bỗng nhiên tăng gấp ba lần, nhưng áp lực tài chính lại không quá lớn, vì phần lớn nhu cầu đều được điều phối trong tài nguyên hiện có của đồn điền điền trang. Dự trữ áo giáp và binh khí cũng đủ lớn, nói một cách tương đối vẫn khá thoải mái.
Những công việc này không thể làm một lần là xong, mọi chuyện được tiến hành từtừ, Lý Mạnh cũng cầntiếp tục sống. Tới đầu tháng sáu, mặc dù trời hạn không mưa, nhưng vùng Giao châu vẫn có thể chèo chống qua.
Ngày mồng bảy tháng sáu. trcn trong nắng ấm thời tiết đẹp. Lý Mạnh dẫn cả nhà, cả quan quân thân tín và gia quyến tới bờ biển. Nhan Nhược Nhiên và mấy cô gái ở trong nhà quá nửa năm, cũng vô cùng buồn bực. Quy tắc về nữ quyến của người phú quý thời này cũng rất lớn. Lý Mạnh không ở nhà, họ cũng không được ra ngoài. Lý Mạnh dẫn họ ra ngoài cũng coi như hít thở không khí, giải sầu.
Ba huynh đệ Tôn Hòa Đấu, Tôn Hòa Kinh, Tôn Hòa Đình cũng dẫn gia quyến tới đây, mặc dù có người trông giữ, nhưng nữ quyến và trẻ nhỏ Tôn gia vẫn rất vui vẻ. Đây cũng là thỉnh cầu của Tôn Hòa Đấu, nói là huynh đệ mình ở trong thành quá lâu, muốn ra ngoài đi lại, vừa vặn nhân cơ hội này cũng ra ngoài.
người tây Đặng Cách Lạp Tư và cha cố Phí Đức Lặc và Tô An Kì cũng đi theo. Tóm lại đoàn người vô cùng náo nhiệt, không khí rất vui vẻ.
Thời tiết này ra ngoài du ngoạn, phong cảnh gần đây cũng chỉ là nhìn biển lớn. Mặc dù Nhan Nhược Nhiên ở trong Giao châu mấy năm, nhưng chưa từng nhìn thấy biển. Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị cũng vậy, vừa vặn ra ngoài chơi mở rộng tầm mắt.
về nơi du lãm, lại chính là nơi nămđó Giao Châu doanh mới lập là ruộng muối và khi tác chiến hải tặc Lý Mạnh chỉ huy quan chiến. Là nơi hơi cao, có thể nhìn thấybờ biển phía dưới và nơi xa, bêndưới thật ra chính là nơi khởiđầu sớm nhất của ruộng muối Linh Sơn.
Vì sự thích hợp của nơi này đã được cải tạo thành cảng, còn các thiên hộ quân hộ Tiết gia làm việc ở đây cũng đều tới bên diêm trường Linh Sơn rồi.
Một đoàn người ở nơi cao, đã có người lấy vải bạt ngăn cách mấy nơi với xung quanh rồi. trải thêm thảm, bày đồ,rượu, thức ăn đềudo người của Linh Sơn làm xong mang tới, nhìn những người bận rộn và thuyền buồm bến tàu bên dưới, nhìn biển lớn xanh ngọc bát ngát phía xa, thật là vô cùng vui vẻ.
Mẫu thân Triệu Năng, Mã Cương, Vương Hải còn có các quân hộ cũ cũng được mời tới, ở một khu riêng. Mẫu thân Triệu Năng ra mặt làm trưởng bối bên nam trong đám cưới của Lý Mạnh, Nhan Nhược Nhiên cũng phải làm tốt bổn phận người vợ, dẫn những cô gái còn lại tới cười nói với bà, mọi người đều cười lớn không ngừng.
Mọi người nhàn rỗi, Lý Mạnh lại không vậy, các thân vệ dựng trại ở phía dưới cho hắn, người muốn cầu kiến, thuộc hạ xử lý công vụ, nối đuôi nhau vào trong.