Thuận Minh

Chương 252: Đáng hận, đáng thương




Qua lại mấy hiệp, kỵ binh của quân Thanh gần như là toàn là đánh bộ chiến, hỏa dược, binh khí quá quấy nhiễu ngựa, đặc biệt là loại súng điểu của Giao châu doanh mà bọn chúng trước giờ chưa từng nhìn thấy. Hơn nữa vừa rồi khi dùng đoản mâu chiến đấu. đâm lên ngựa còn nhiều hơn là đâm người, sau mấy phen giằng co. kỵ binh Thát tử dứt khoát xuống ngựa bộ chiến.

Bất kể là kỵ chiến hay là bộ chiến, Nữ Chân trước giờ đều không thua quân Minh, điều này mang tới lòng tự tin rất lớn cho chúng. Nhưng thời gian bộ chiến tuy chỉ trong một thoáng, nhưng những binh sĩ quân Minh cầm đoản mâu tựa hồ như cũng không rơi vào thế hạ phong.

Chiến đấu ngày hôm nay. tất cả đều quá qủy dị. chỉ có khi bọn Ngụy Lực quay đầu chạy trốn, tất cả mới có chút biến thành giống như bình thường. Nhưng những kỵ binh Thát tử này đuổi theo được mấy bươc thì cũng dừng lại. bọn chúng cũng không có quá nhiều khí lực để tiếp tục chiến đấu. dọa cho đối phương phải bỏ chạy là được rồi.

Tao ngộ ngắn ngủi, chiến đấu giáp lá cà, không có tinh thần liều chết thì không thể giành được thắng lợi. lúc trước đều là quân Thanh chiếm được ưu thế ở mặt này. hôm nay thì ngược lại.

Tâm lý hiện tại của các kỵ binh Thát tử có chút thả lỏng, trong đầu nghĩ về doanh như thế nào hoặc là tìm một nơi có thể nghỉ ngơi , hơn nữa còn phái bịa ra một lý do để lấp liếm tao ngộ ngày hôm nay.

Ai ngờ mấy tên quân Minh trên ngựa lại không hề chạy xa. mà ở nửa đường quay đầu ngựa giết trở lại.

Lần này đúng là kỵ binh từ trên cao đánh xuống. Ngụy Lực và các thủ hạ đều tận hết khả năng chĩa đoản mâu trong tay về phía trước, thời gian mà những kỵ binh Thát tử này đứng ngây ra cũng rất ngắn, sau đó thì hú lên một tiếng rồi quay người bỏ chạy. Tràng diện đột nhiên từ vật lộn mới rồi mà biến thành đồ sát nghiêng về một phía. Sau khi bị đoản mâu đâm chết bốn người, kỵ binh quân Thanh còn lại cũng muốn quay lại liều mạng, nhưng nhân số của Giao châu doanh đã nhiều hơn bọn chúng. Chiến đấu tiếp theo cũng không có gì quá hồi hộp. Thát tử thể lực và mã lực đều suy kiệt, không thể chạy thoát khỗi sự truy sát của sĩ tốt Giao châu doanh.

Lúc này. nơi chân trời chỉ có một chút ánh sáng le lói. Ngụy Lực ở trên lưng ngựa thở hổn hển, hồi lâu vẫn chưa tỉnh lại từ trong kích động và hưng phấn của cuộc liều mạng vừa rồi.

"Ngụy đầu. chúng ta lập đại công rồi. quay về có nói thế nào thì huynh cũng sẽ được thắng lên tiểu đội, không khéo còn được làm tổng đô ý chứ."

Ngụy Lực nghe thấy câu này. cũng không khỏi cao hứng nhe răng cười, chưa cười được mấy tiếng, vẻ mặt hân hoan cổ vũ của hắn lập tức biến mất không thấy đâu. Hắn nhìn thấy một đồng bọn đang nằm trên lưng ngựa, thân hình không ngừng co giật không thể ngồi thẳng dậy. Ngụy vội vàng giục ngựa tới gần.

Vừa tới gần thì phát hiện, da ngựa đỏ thẫm của đồng bạn dưới ánh mặt trời nhìn đã biến thành màu tím. đó chính là máu chảy xuống.

Ngụy Lực vội vàng xuống ngựa bước tới gần. dùng tay vỗ vỗ, thân thể của đồng bạn đó đã vẹo sang một bên. Ngụy Lực hoang mang dùng tay kéo lại thì thấy ngực trái của người đó có một vết thương rất lớn. đang thuận theo lông của tọa Kỵ mã chảy xuống dưới, đây có lẽ là vào lúc trùng kích vừa rồi. bị tên Thát tử hấp hối phản kích đả thương, hơn nữa và vết thương trí mạng.

Giao châu doanh từ lúc thành quân tới này. thương vong trong chiến đấu không lớn, cuộc chiến ngày hôm nay tuy ít người, nhưng người tử thương không nhiều. ít tới mức quan binh không cảm giác được. Nhưng cuộc chiến ngày hôm nay nhân viên tham dự không tới ba mươi, song đám người của Ngụy Lực rút ra mười người, không ngờ lại chết mất một nửa.

"Con mẹ nó. ngươi tỉnh lại đi, chúng không phải là còn đi ăn bánh hấp thịt để ư?"

Ngụy Lực mang theo vẻ khóc thương hét lên. mấy người còn lại cũng rơi lệ. có điều vẫn có người mở miệng nói: "Ngụy đầu. đi mau đi. trạm thăm dò của Thát Tử đã ở bên này thì đại quân cũng không ở xa đâu. với bộ dạng hiện tại của chúng ta, nếu người của chúng lại tới thì không chiếm được tiện nghi đâu."

Ngụy Lực lấy tay áo lau mặt, lắc lắc đầu trong gió lạnh, suy nghĩ một lát rồi nói: "Thám mã đã ở đây. không chừng đại quân của Thát tử đang ở gần. lão tam. lão ngũ. các ngươi chém đầu của Thát tử xuống, buộc các huynh đệ đã mất lên ngựa của họ. ngày mai mang tất cả về doanh, chúng ta lại đi về mặt tây thêm một ngày."

Hai nữ nhân bị Thát tử bắt lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi. đối với bọn họ mà nói. rơi vào tay Thát tử hay là rơi vào tay quan quân thì cũng như là bị cầm thú chà đạp mà thôi, nói chung là khó mà thoát khỏi cái chết.

Có điều năm quan quân đang bi thương này thì lại không giống như là bọn họ dự đoán, sau khi cời trói cho họ thì không làm chuyện cầm thú gì cả. chỉ bảo bọn họ giúp làm cơm. còn nhỏ giọng hỏi mấy vấn đề.

Hai nữ tử còn trẻ tuổi đó là cư dân của một thôn trang, vào lúc ban ngày bị hơn chục kỵ binh Thát tử này xông vào thôn trang, những kỵ binh tham quan này giữ một cửa ra, buộc già trẻ toàn thôn bước ra khỏi nhà, giao ra toàn bộ kim ngân tài vật.

Nam nữ toàn thôn đều căng thẳng làm theo, những tên kỵ binh Thát tử này sau khi thu hết tài vật thì bất đầu cầm đao kiếm tàn sát từ đầu thôn tới cuối thôn, không có một ai phản kháng, hai nữ tử này thì bị bắt đi để chúng dày vò, chắc hẳn sau cũng cũng khó thoát khỏi cái chết.

Ngụy Lực mặc dù đang bi thống vì chiến hữu hi sinh, nhưng đối với việc cái thôn này không phản kháng thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Trai tráng toàn thôn không dưới hai trăm người, thêm cả người già, phụ nữ và trẻ em thì trên dưới hơn bốn trăm người, có lẽ bình dân chiến đấu với binh sĩ chuyên nghiệp sẽ có tử thương thảm trọng, nhưng cầm các loại gậy gộc côn bổng liều chết xông lên , có lẽ không đến nỗi toàn thôn không chút phản kháng để rồi bị hơn chục kỵ binh Thát tử giết cho chỉ còn lại hai người. Đương nhiên, Ngụy Lực không biết chữ. không đọc sách, đương nhiên không biết loại tình huống này vào lúc Mông Nguyên hoành hoành thế giới là ở quốc gia nào cũng thấy.

Đáng cười, đáng hận, đáng buồn, đáng thương, đây chính là lời bình đối với những thôn dân này. Ngụy Lực cũng không có nhiều tinh lực dư thừa để quản, chỉ đưa chỗ kim ngân bị Thát tử cướp đi cho hai nữ nhân này, ngày hôm sau bảo đồng bọn trên đường vê quân doanh thì giao phó hai nữ nhân này cho hộ gia đinh ở gần đó là được.

Sáng sớm ngày hôm sau. Ngụy Lực và hai đồng bạn cùng nhau xuất phát, đi về mặt tây bắt đầu tìm kiếm, trên đường so với một ngày trước thì hoang lương hon nhiêu, căn bản là không thấy ai cả. khi tới Triệu châu cuối cùng cũng nhìn thấy tung tích của đại quân đã từng đóng trại. có điều chắc là hai ngày trước. nhìn dấu vết hành động của quân đội. chắc là đi về phương nam.

Nếu nhu tiếp tục đi theo, thời gian về quân doanh sẽ vượt quá ba ngày, vậy thì tình báo cũng không có giá trị quá lớn. Ngụy Lực quyết định cùng đồng bạn vội vàng quay về quân doanh.

Ngày mùng chín tháng mười hai. Ngụy Lực về tới Cảnh châu, đại doanh Đức châu đã phát văn thư khen ngợi, thăng làm Bả tổng mã đội. nếu tới bộ tốt thì có vị trí phó thiên tổng, mấy binh sĩ khác cũng được phong thưởng.

Tính báo đại quân Mãn Thanh trên đường hướng nam cũng được đưa tới phía Lý Mạnh ở đại doanh Đức châu, đại quân Mãn Thanh tiến về phía nam đã đi được hai ngày lộ trình, rôt cuộc là muốn đi đâu?

Chẳng lẽ quân Thanh cũng giống như trong phán đoán, chính là ở Bắc Trực Đãi cướp bóc kim ngân tài bảo. không tới tỉnh phận khác ư. Nhưng phán đoán này không có sức thuyết phục lớn. và nếu phía Lý Mạnh rời khỏi Đức châu đi truy kích thì cũng không hiện thực, nói tới cùng vẫn là thiếu thốn binh lực. nếu như muốn truy kích thì phải xuất động toàn quân giao châu doanh. nhưng nếu vậy Đức châu này sẽ trống không, một giải Đức châu chính là môn hộ của phía bắc Sơn Đông, binh mã của tổng binh Khâu Lỗi đã tới bình nguyên và Vũ thành, Giao châu doanh nếu cũng đi thì hoàn toàn để trống.

Trước mặt án chiếu theo quân báo mà Bắc Trực Đãi truyền tới. ở cảnh nội quân Thanh vẫn phân thành nhiều đường, tuy nhiên ở khu vực phủ Hà Gian. Thương châu lại không hề gặp phải sự quấy nhiễu của Thát tử. nhưng không phải là không có khả năng này. Trên chiến trường, cho dù là một chút khả năng thì cũng phải tính đến. Hơn nữa mệnh lệnh mà triều đình ban cho Lý Mạnh là cố thủ bản thổ Sơn Đông, tùy tiện xuât kích, bất kể là từ chiến cục hay là trên pháp lý thì đều thiếu lý do. trước mắt chỉ có thể cố thủ Đức châu thôi.

Đối với Giao châu doanh của Lý Mạnh mà nói đây quả thực là chuyện rất bực mình, nhưng đã nghe theo mệnh lệnh của triều đình tới Đức châu đóng giữ. vậy thì phải án chiếu theo quy củ này mà làm việc.

Có điều tuần phủ Nhan Kế Tổ và giám quân Lưu Nguyên Bân thì lại vô cùng cao hứng, Thát Tử làm loạn ở cảnh nội Bắc Trục Đãi là tốt nhất, cách Sơn Đông càng xa. trách nhiệm mà hai người bọn họ phải gánh càng ít. Tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ còn đặc ý viết một phong thư đưa tới kinh sư. thông báo tình huống mà phía mình thăm dò được, cũng tính là kể rõ công lao.

Ngày mười một tháng mười hai năm Sùng Trinh thứ mười một. trong quân doanh của Lô Tượng Thăng, nghiêm khắc mà nói thì cự ly của quân doanh này cách chiến trường cũng chỉ mấy trăm bước, quân Thanh vào ngày mồng tám tháng chạp đuổi tới. Lô Tượng Thăng vốn là có Ý nghĩ muốn lợi dụng quân đội của mình để hấp dẫn sự chú ý của quân Thanh, giảm bớt áp lực cho kinh sư.

Hơn nữa từ sau khi Tuyên thệ xuất kinh, một mực là thi chạy với quân đội của Thát tử. cũng đuổi không được, rõ ràng là cực kỳ bị động, lần này song phương gặp nhau, coi như là một cơ hội.

Lô Tượng Thăng biết quân Thanh ở đối diện có khoảng một vạn. trong tay mình có nhánh binh mã do tổng binh Hổ Đại Uy, Dương Quốc Trụ, Vương Trách suất lĩnh, tổng cộng hơn tám ngàn người, mà binh Quan Ninh ở cách mấy chục dặm do Cao Khởi Tiềm suât lĩnh có hơn ba vạn người, công lại là đủ bốn vạn.

Hơn địch nhân bốn lần. lại có nội tuyến tác chiến, phần thắng cực lớn. ai ngờ vừa khai chiến, Cao Khởi Tiềm ở cách ba mươi dặm lại án binh bất động, chỉ có hơn tám ngàn binh mã của Lô Tượng Thăng lấy cứng chọi cứng với quân Thanh ở đối diện.

tiếng chém giết rang trờị. Tuyên đại tổng đốc Lô Tượng Thăng bên cạnh đã không còn thân binh nữa rồi. toàn bộ đều bị hắn phái tới tuyến đầu tác chiến. Lô Tượng Thăng trên người mặc giáp trụ. bên ngoài vẫn khoác áo tang, trong tay cầm đại đao. tuy là thống soái, nhưng hắn cũng có giác ngộ tùy thời phải ra trận đánh giáp lá cà.

Chỉ là, lương hướng tiếp tế đã bị cắt ba ngày, quan binh. Đại Minh hiện tại ở phía trựớc liều mình tác chiến đều mang bụng đói mà đánh nhau, không ngờ vẫn không rơi vào thê hạ phong, đây chính là nhờ sự khích lệ chiến đấu của chủ soái.