Thuận Minh

Chương 246: Công đạo của cầm thú kiêu ngạo




Lúc Lý Mạnh dẫn năm trăm thân binh đến bên nha môn tri châu, thân binh Lưu Trạch Thanh vẫn chưa phản ứng kịp. vội kêu loạn một đám ở trước cửa nha môn.

Nha môn tri châu Đức Châu bởi vì một chuyện xưa nào đó. cho nên trước cửa sân khá rộng, giống như Lưu Trạch Thanh năm đó nói địa phương xung quanh bên trong thành Tào Châu ra, bên Lý Mạnh có năm trăm người, bên Tổng binh Khâu Lỗi cũng có bốn trăm người, hai bên cũng ở chỗ đó. mà chẳng ngờ lại không hề lộ vẻ chật chội.

Có điều khí thế bên thân binh của Tổng binh Khâu Lỗi rõ ràng lại yếu hơn không ít. những chuyện xảy ra ở phủ Đăng Châu, còn cả chuyện lương bổng bị cướp giật giam giữ ở phủ Tế Nam. những quan binh thân tín bên cạnh Tổng binh này chung quy vẫn biết rõ hơn bên ngoài một chút, mọi chuyện đều bị đối phương áp chế, làm sao ngang bướng được.

Nhưng đã tới chỗ này rồi. cũng không thể đánh nhau. Hai bên vừa mới giằng co. liền có một gã tiểu quan quân hớt ha hớt hãi chạy từ trong nha môn tri phủ ra, hỏi sơ qua mấy câu. rồi vội vàng tới trước mặt Lý Mạnh thái độ cực kỳ cung kính, mở miệng nói:

"Vừa rồi Tuần phủ đại nhân còn định phái người đi mời Lý Tham tướng ngài vào thành, nhưng vừa đúng lúc có cấp báo đến. mời đại nhân cùng vào trong sảnh đường của phủ nghị sự ạ!"

Lời này xem như là để xuống thang. Lý Mạnh vẫn ở đó chưa trả lời. tạm đừng một chút, một gã thân binh phía sau không biết từ đâu chạy tới. tiến tới bên tai Lý Mạnh nói:

"Trong phủ có bốn mươi lắm gã thân binh của Tuần phủ. hai mươi gã vệ đội của thái giám giám quân, mười thân binh của Tổng binh Khâu Lỗi. cũng không có hành động nhắm vào đại nhân".

Lý Mạnh gật đầu. lập tức nói với tiểu quan quân đứng đối diện: "Mười binh sĩ cũng vào theo ta là được rồi".

Thân binh bên ngoài đo Vương Hải suất lĩnh, Lý Mạnh tự dẫn mười người hiên ngang mà vào. nhưng tiểu quan quân kia vẫn chưa kịp phản ứng. Tại sao phải mang mười người theo.

Đức Châu này cũng coi như là con đường thông thương quan trọng, thương đội đo Hầu Sơn suất lĩnh lúc xuống nam lên bắc. cũng lui tới thảnh Đức Châu rất nhiều, hơn nữa bởi vì là con đường giao thông quan trọng, cho nên chỗ này coi như là nơi tập hợp và phân tán tin tức. do đó Hầu Sơn mở chi nhánh ở đây, Hoàng Bình tuy nói không chiêu mộ nhân thủ nhiều lắm. Nhưng vẫn an bài không ít người tới chỗ này.

Cho nên bên Lý Mạnh chỉ cần sau khi mở cửa thành ra. để binh lính vào thành, mật thám thám tử trong thành lập tức có thể mật báo cho Lý Mạnh, các dạng tình huống đều nắm rõ ràng, tất nhiên là rất yên tâm.

Đức Châu và Giao châu đều là cấp châu, nhưng nha môn tri châu ở Giao châu so với Đức Châu lại chênh lệch nhiều lắm. công đường nha môn tri châu Đức Châu đã kiêm làm cả nơi nghị sự.

Bên trong cũng không giương cung bạt kiếm gì. ở trong sân trước nha môn thân binh chiếu theo sự khác biệt chủ nhà. đều tụ thành một nhóm riêng. Lý Mạnh dẫn thân binh tiến vào. mọi người cũng chỉ trơ mắt nhìn, cũng không có phản ứng gì nhiều, tên tiểu quan quân dẫn đường ở cửa thông báo một tiếng, ở trong công đường lập tức truyền kiến.

Lý Mạnh sải bước đi vào. thấy ngồi chính giữa là một gã trung nhiên tướng mạo gầy gò. râu dài dưới hàm chải chuốt khá chỉnh tề. nhìn cũng có cái gọi là phong thái danh sĩ. Chắc hẳn đó chính là Tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ. Tham tướng gặp Tuần phủ. dựa theo lễ phái quỳ xuống, miệng xưng mạt tướng. Nhưng mấy năm nay Lý Mạnh lại rất ít khi quỳ xuống, có điều chuyện này lại không thể châm chước được, vẫn là câu nói kia: Nếu đã tới đây, nhiêu ít sẽ phải dựa theo quy củ mà làm.

Lập tức quỳ xuống đất, miệng nói "Tham tướng giữ bốn phủ. tham kiến Tuần phủ đại nhân". Trước lúc quỳ xuống thấy sắc mặt Nhan Kế Tổ cực kỳ tối tăm. có điều cũng không vì chuyện cổng thành ở ngoài thành mà tức giận, chỉ nói một câu hờ hững: "Vốn tới đã vất vả rồi. mau ngồi xuống đi!"

Bên trong phòng còn có thái giám giám quân và quan Tổng binh, theo lý đều là thượng quan của Lý Mạnh đều phải thi lễ. có điều không phải lạy. chỉ chắp tay thi lễ hoặc là nửa quỳ.

Thái giám giám quân kia vốn không có quá nhiều quan hệ với Lý Mạnh, về phần Tổng binh Khâu Lỗi kia thì đã sớm kết thù. chắc chắn không dùng lễ tiết vãn hồi được, vậy cần gì phái làm hành vi giá dối. lập tức xoay người, ôm quyền với thái giám giám quân Lưu Nguyên Bân và Tổng binh Khâu Lỗi ngồi ở bên trái, thân mình hơi khom, coi như là lễ ra mắt.

Thái giám giám quân Lưu Nguyên Bân tuổi hơn bốn mươi, có thể làm được vị trí thái giám giám quân này. coi như là có năng lực luồn cúi hoặc là có chân tài thực học. xưa nay Tuần phủ. Tổng binh đều phải khách khách khí khí với gã. được người tâng bốc thành quen, mắt thấy một Tham tướng nho nhỏ đi vào. nhưng lại kiểu càng như thế, lập tức tức giận, cũng không nói câu khách khí. chỉ là lại ưỡn người lên. thanh âm lạnh lùng nói:

"Lý Tham tướng tuổi còn trẻ. nhưng lại ra vẻ như vậy. vốn Khâu Tổng binh nói ngươi ương ngạnh, chúng ta còn không tin, hôm nay nhìn thấy, không ngờ lại ngông nghênh hết sức. nếu vậy qua thêm mấy năm nữa. có lẽ ngay cả vương pháp triều đình cũng không để ý vào mắt!"

Sự chú ý của Lý Mạnh cũng không phải ở trên người thái giám này. mà là đang quan sát Tổng binh Khâu Lỗi ngồi ở một bên. những quân tướng Đại Minh mà Lý Mạnh từng thấy, dáng vẻ đều khá hơn mình. Khâu Lỗi này cũng rất có bộ dạng khí phái quân nhân nhìn giống như nhân vật trong phim cổ trang nào đó ở thời hiện đại. Nhưng sắc mặt Khâu Lỗi lại tái nhợt một mảnh, nhìn chằm chẳm Lý Mạnh đứng ở đó. có lẽ trong lòng đang đẩy tức giận.

Lưu Nguyên Bân nói xong, Lý Mạnh xoay người cười trả lời:

"Thật không ngờ quy củ của đại nhân lại nhiều như vậy, lúc Lý mỗ đi gặp bá phụ nhà mình, cũng chỉ dập đầu chắp tay thi lễ mà thôi, chẳng lẽ gặp đại nhân cũng phải làm thế".

Lời này có ý khiêu khích mười phần, tính cách hoạn quan chịu kém nhát chính là mỉa mai. lập tức giận tím mặt. nhịn không được mở miệng hỏi:

"Giời cho một kẻ như ngươi..."

Vừa định phát tác. đã bị Nhan Kế Tổ ngồi ở ghế trên cắt lời. Tuần phủ Sơn Đông này có chút không kiên nhẫn được nói:

"Đây là lúc nào rồi mà còn lễ tiết, cãi vã cái gì, Lưu công công, nói về bá phụ của Lý tham tướng thì cũng đồng họ với ngươi, chính là Lưu Phúc Lai trấn thủ Nam Kinh. Lý Tham tướng, chớ nhiều lời, cứ ngồi xuống đã".

Vừa nghe là thái giám trấn thủ Nam Kinh Lưu Phúc Lai, giám quân Lưu Nguyên Bân lập tức á khẩu không nói nên lời. trên mặt xanh đỏ không ngừng, thái giám trấn thủ Nam Kinh chính là một trong những vị trí cao cấp nhất bên trong thái giám. Lưu Phúc Lai này chính là đại nhân vật ở Tư lễ giám, há lại có thể đắc tội với gã. Nhưng lần này Lý Mạnh lại cố tình vả vào mặt gã. không phát tác thì mất mặt mũi, mà phát tác thì lại đắc tội với trấn thủ Nam Kinh nên buồn bực cực kỳ.

Cái ôm quyền vừa rồi của Lý Mạnh là làm lễ ra mắt với cả Tổng binh Khâu Lỗi luôn căn bản không thèm để ý tới phản ứng của đối phương, trực tiếp ngồi xuống, sự tái nhợt trên mặt Khâu Lỗi lại tăng thêm mấy phần, nhưng lại không thể làm gì cả.

Tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ nhìn thoáng qua Lý Mạnh ở phía dưới, trong lòng dĩ nhiên cũng phản cảm cực độ. nghĩ thầm Khâu Tổng binh trước đó nói là Lý Mạnh ương ngạnh, quả thật không giả. người trẻ tuổi kia thật quá mức kiêu ngạo, có điều bây giờ cũng chẳng quan tâm nhiều chuyện nhảm như vậy làm gì.

"Sáng hôm nay. bên Bắc Trực Đãi phái người cưỡi khoái mã truyền cấp báo tới gấp. Cao Dương Bắc Trực Đãi bị chiếm đóng, cả nhà Tôn Các Bộ hy sinh cho quốc gia".

Tôn Các Bộ. Đốc sư Kế Liêu. Đại học sĩ quản lý Binh bộ. là đại thần được sủng tín nhất trong năm Thiên Khải, cũng là đại thần nổi tiếng thiên hạ, thầy của hoàng đế. thủ lĩnh đảng Đông Lâm.

Đương nhiên vua nào triều thẩn nấy. ở triều Sùng Trinh thì lão không còn được sủng tín như vậy nữa, nên cáo lão về quê đã mấy năm. Có điều đại thần như vậy chết ở trong tay Mãn Thanh, quan viên ở địa phương này nhất định sẽ bị người ta xử phạt, hơn nữa đều là người đảng Đông Lâm. Nhan Kế Tổ cũng có chút xót đồng loại, có điều càng quan trọng hơn chính là, Cao Dương ở Bắc Trực Đãi bị chiếm đóng. Cao Dương cách bên Đức Châu này lại rất gấn.

"Thát lỗ tràn xuống, chúng ta là quan viên, có trách nhiệm gìn giữ đất đai, mong hai vị tướng quân đồng tâm hiệp lực. cùng chống đại địch, bình an của vạn dân Sơn Đông, vinh nhục, chức quan của ta và ngươi, liền dựa hết vào hai vị tướng quân".

Tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ ở tại chỗ ngồi chắp tay về phía Khâu Lỗi và Lý Mạnh, coi như là đã đủ lễ số. Lý Mạnh không thể không ôm quyền hoàn lễ. Lý Mạnh sau khi ngồi xuống vị trí bên phải, lại phát hiện vị trí cạnh cửa bây giờ. đã sớm có người ngồi ở đó. nhìn cách ăn mặc, phục sức hẳn là tri châu Đức Châu, sắc mặt hết sức khó coi.

Theo lý thuyết khi Tuần phủ nói xong, lúc này sẽ thảo luận về khu vực phòng thủ và bố trí của quân đội Lý Mạnh và quân đội của Khâu Lỗi. có điều lúc hai bên vừa định mở miệng, tri châu ở vị trí cạnh cửa kia đã đứng lên đi tới chính giữa công đường, quỳ về phía thượng quan sau khi dập đầu làm lễ ra mắt, thanh âm khàn khàn nói:

"tự chức xin liều lĩnh ở trước mặt các vị đại nhân. Thân vệ của Khâu Tổng binh gây ra vụ án ở thiện đường của từ am, phụ lão Đức Châu đều kêu ca ầm ĩ. muốn đối đầu với kẻ địch mạnh, vậy hậu phương cũng phải vững chắc, bên tự chức cả gan. xin Khâu Tổng binh nói rõ ràng, bằng không, thật sự là..."

Tuần phủ ngồi ở chính giữa thở dài, có điều cũng không lên tiếng, nhưng Khâu Lỗi bên cạnh lại lớn tiếng nói:

"Chuyện này có là cái rắm gì chứ, binh sĩ lão tử phái lên chiến trường liều mạng, còn ở đây mà quản mấy chuyện đàn bà".

Thái giám Lưu Nguyên Bân cũng bật giọng the thé tức giận nói:

"Trước mắt là lúc nào rồi. còn lấy mấy chuyện nhỏ không quan hệ này phiền nhiễu chứ. tri châu nhà ngươi làm việc kiểu gì thế".

"Không biết là chuyện gì. có thể nói cho ta nghe không?"

Lý Mạnh bên cạnh âm thanh trì hoãn mở miệng nói, mọi người ngồi trong phòng đều vẻ mặt khó coi, Lý Mạnh này chức vị tuy thấp nhất nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì được hắn, có điều tri châu kia lấy lại chút tinh thần, quỳ trên mặt đất xoay sang hướng khác, bắt đầu kể.

Chuyện không phức tạp. trong thành Đức Châu có một am ni cô. sư thái trong am là lòng dạ từ bi chân chính, hóa duyên mở thiện đường, thu nạp những cô gái cơ khổ không nơi nương tựa gần Đức Châu, làm chút việc may vá, thân sĩ bản địa rất coi trọng chuyện này, xưa nay đều quyền hiến, còn rất nhiều văn nhân sĩ tử soạn văn ca tụng.

Có điều vào hôm trước, hơn hai trăm thân binh của Khâu Lỗi buổi tối xông vào từ am này. rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì không có ai biết, chỉ là sáng hôm sau. thân binh Khâu Lỗi rời đi. Sau khi những thân binh kia rời đi nửa canh giờ. am chủ của từ am này đi ra ngoài dập đầu mấy cái về phía đường cái. sau đó đóng cửa chính lại. tiếp theo từ am dấy lên một trận hỏa hoạn, ni cô trong am và nữ hài của thiện đường tất cả đều bị chết cháy ở trong.

Sĩ dân Đức Châu xôn xao. tri châu Đức Châu bị bức nên bất đắc dĩ chỉ có thể tới cửa đòi công bằng!