Thuận Minh

Chương 245: Đoạt môn




Ngô Kiều và Cố thành trên thực tế đã thuộc cảnh nội Bắc Trực Đãi. mới đây Bắc Trực Đãi nhập vào môn hộ Sơn Đông, nếu quân Thanh vào Sơn Đông, thì mũi nhọn tiên phong chính là doanh Giao Châu.

Mà binh mã Tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi cũng đang ở gần thành Đức Châu, nếu tiền tuyến có chuyện đánh thắng được thì còn có thể đi tới nhặt quả đào. nếu tình thế không tốt. có người đi đầu ngăn cản. Khâu Tổng binh có thể dẫn quân chuyển vào. cho dù là phải thủ trong thành trì Đức Châu, cũng tốt hơn là ngăn cản ở phía ngoài.

Đi Bắc Trực Đãi đánh tiên phong Lý Mạnh cũng không lo lắng, nhưng Khâu Lỗi ở hậu phương, cũng là một chuyện phiền toái, việc quân gã không xuất lực Lý Mạnh đã sớm dự liệu, nhưng ở sau lưng làm chuyện xấu thì sẽ tai hại vô cùng, ví dụ như cắt đường tiếp tế lương thực của mình, hoặc là giữ thật lâu.

Cho dù là đối phương có ý nghĩ này. khiến Lý Mạnh phải dốc hết sức đi bảo vệ con Đường tiếp tế hậu cần. phân tán lực lượng của mình, đây đều là điều Lý Mạnh dự đoán trước.

Hơn nữa lần này trung tâm chỉ huy là ở trong thành Đức Châu. Tuần phủ. Tổng binh, thái giám giám quân đều ở chung với nhau, mình trú đóng ở ngoài thành, mệnh lệnh của đối phương hạ xuống, đi chắc chắn sẽ không có quả ngon gì để ăn nếu không đi. đối phương lại có lý do gây phiền toái cho mình, lần này Lý Mạnh nếu đã tới đây. cũng sẽ không muốn khiến mình có cái danh kháng lệnh bất tuân, đây chính là cái đích cho mọi người chỉ trích.

Bản thân Lý Mạnh ngẫm lại cũng có chút buồn cười, đại quân xuất chinh, mình lại không phải suy nghĩ làm sao tác chiến với quân Thanh trước, mà lại phải suy nghĩ làm sao để không bị người mình hãm hại.

Án sát phó sử. Đăng Lai Đạo Liễu Thanh Tung ở trước ngựa không biết lần này vì bị chộp tới, đảm nhiệm chuyện khổ sai này. Lúc này đứng ở đó mặt đã trắng bệch.

"Triệu Năng. Mã Cương, Trần Lục, Thang Nhị. Các người dẫn binh tới chỗ Tuần phủ đại nhân đã an bài đi".

Mấy tên tướng lãnh thân tín bên cạnh còn định nói thêm, lại bị Lý Mạnh đưa tay ngăn lại. Lý Mạnh quay đầu ngựa, cười nói với Đăng Lai Đạo:

"Liễu đại nhân, dẫn chúng ta đi thành Bắc xem tình huống hạ trại một chút đi!"

Liễu Thanh Tung hiện tại tuy mặt đang cười, nhưng so với khóc còn khó coi hơn. có điều còn có biện pháp gì. Chỉ có thể lên một con ngựa của doanh Giao Châu, đi về hướng thành Bắc.

Thành Đức Châu là giao lộ giữa hai tỉnh Sơn Đông và Bắc Trực Đãi. bởi vì là đầu mối then chốt trên đất liền, cho nên luôn có chút phồn hoa. hơn nữa còn là nơi trọng binh đóng quân.

Tuy nói chỉ là châu thành, nhưng Đức Châu so với phủ thành Lai Châu cũng không kém chút nào. thành trì rộng thênh thang, tường thành cao ngất, cũng có thể được gọi là một tòa thành oai hùng.

ở chỗ thành Bắc - nơi hạ trại theo như lời đã chuẩn bị xong, cũng chỉ là một mảnh đất trống được dọn sạch mà thôi. Hàng rào gỗ và lều trại gì đó. đều không chuẩn bị đầy đủ. có điều có một chỗ tốt chính là cận đó còn có nhánh sông, vậy nước uống cuối cùng cũng có thể giải quyết.

Trên mặt binh tướng doanh Giao châu cũng không có vẻ tức giận bất bình, không cho vào thành không nói. lại còn bảo hạ trại ở chỗ thê thảm như vậy. thật sự khiến lòng trong người khó chịu. Nhưng nếu chủ tướng Lý Mạnh không nổi giận, thuộc hạ tất nhiên sẽ không nói gì cả. chỉ đành dưới sự chỉ huy của tướng tá các cấp bắt đầu hạ trại.

Bộ đội vận đồ quân nhu của Lý Mạnh chỉ có một số nhỏ là theo kịp. có điều nhóm binh tốt vẫn dựa theo quy trình huấn luyện đào chiến hào xung quanh doanh trại quân đội. xây lũy dựng công sự.

ở một mảnh đất nhỏ cạnh đó. thân binh Lý Mạnh đang dùng vải bạt bao lại một nửa. còn Lý Mạnh thì đứng ở chính giữa, nhìn thành Đức Châu, mới vừa rồi có thân binh Bẩm báo cho hắn. nói là lúc đại quân chưa tới. cửa Bắc và cửa Tây của thành Đức Châu vẫn mở ra, nhưng doanh Giao châu mới vừa tới, cửa thành liền đóng lại.

Lý Mạnh đi tới bên cạnh Liễu Thanh Tung, tên mập lúc này đang đứng ngồi không yên. Lý Mạnh đưa tay vỗ vai của gă. ra vẻ thân mật hỏi:

"Liễu đại nhân, không biết Tuần phủ đại nhân có để cho ta vào thành không vậy?"

BỊ Lý Mạnh vỗ như vậy. cả người Liễu Thanh Tung lập tức run lên. gã sau khi nói chân tướng ở trong thành ra, ngược lại cũng có chút thả lỏng, nhưng ở trong đàn hổ sói này. trong lòng nói không sợ thì là giả. lập tức nuốt nước bọt. cười khan một tiếng, mở miệng nói:

"Nhan Tuần phủ trước khi đi có đặn. nói là đại nhân muốn vào thành cũng được, nhưng chỉ có thể mang theo thân binh vào thành. Nhan Tuần phủ, Lại bộ đều xuất thân cấp sự trung, không hiểu chiến sự này lắm, nên bất kể chuyện gì đều nghe theo Khâu Tổng binh và giám quân Lưu Nguyên Bân".

Lời này nói cực kỳ rõ ràng. Đăng Lai Đạo Liễu Thanh. Tung bị người ở trong thành đẩy ra làm người chịu tội thay trong lòng cũng vô cùng oán giận, tất nhiên sẽ không có trung can nghĩa đảm gì ở bên trong. Lý Mạnh nghe được lý do này. trong lòng liền hiểu tiền căn hậu quả của chuyện này. lập tức cười hỏi:

"Vậy Khâu Tổng binh có bao nhiêu binh mã ở trong thành".

"Cũng chỉ mang theo mấy trăm thân binh thôi, vốn là có ba nghìn bản quân ở trong thành, nhưng chỉ mới hai ngày đã có hơn mười gia đình bị bọn họ gây họa đến cửa nát nhà tan tri châu Đức Châu và Tuần phủ đại nhân phải phục lạy, lại tặng bạc cho bên giám quân kia, Khâu Lỗi cũng kiếm được không ít. lúc bấy giờ mới để binh ở ngoài thành".

Liễu Thanh Tung trấn định lại thì cũng nói mạch lạch rõ ràng, dù sao cũng là xuất thân nhà giàu sang quyền thế, vẫn còn có chút khí độ trấn định.

"Đi chuẩn bị cho Liễu đại nhân trăm lượng hoàng kim, bù việc để ngài ấy chấn kinh".

Lý Mạnh phân phó quân binh phía dưới một tiếng, gật đầu với Đăng Lai Đạo đang ngơ ngác không hiểu vì sao. tự đi ra khỏi lũy doanh. thủ lĩnh thân binh Vương Hải đi tới trước mặt Lý Mạnh, còn có mấy tên quan quân, nghe Lý Mạnh ở đó bố trí nhiệm vụ, Liễu Thanh Tung ngồi ở bên trong lũy bố (lũy tạo bằng vải bố vây xung quanh), nhìn xa xa, tuy nói là không hiểu gì cả. nhưng cũng không dám đi hỏi đối phương rốt cuộc là vừa nói gì.

người trấn thủ cổng bắc thành Đức Châu là bộ hạ của Khâu Lỗi - tổng binh Sơn Đông, nhưng không phải đem đến trong lần này. tổng binh của Sơn Đông trước đây chính là đóng ở phủ Tế Nam.

Lần này những binh tốt bảo vệ cửa thành kia cũng đã nhận được lệnh, đó chính là kiên quyết không thể để cho quân đội doanh Giao châu vào thành Đức Châu, vốn những binh tốt giữ cửa thành này cũng không xem mệnh lệnh này ra gì, nghĩ thầm đối phương chẳng qua chỉ là nhân mã ở nông thôn tới. chưa từng thấy qua việc đời. chỉ là mấy tráng đinh thổ hào ở nông thôn, căn bản không cần phải để ý. ai ngờ thấy đối phương hành quân tới thành bắc. sau khi thấy hành quân chỉnh tề. hạ trại đâu vào đấy. da đầu những binh tốt này đều có cảm giác tê dại, quân đội mạnh hay yếu. có đôi khi cũng không cần phân cao thấp ở trên chiến trường, chỉ nhìn tác phong, dáng dấp quân đội như vậy cũng đủ rồi.

Doanh Giao châu ở dưới thành vũ khí sắc nhọn như vậy. lại sĩ khí dâng cao. binh lính bảo vệ chỗ đường giao thông quan trọng của thành Đức Châu cũng đã lâu. thấy binh mã các nơi lui tới cùng nhiêu, nhưng binh mã giống như doanh Giao châu vậy lại chưa từng thấy qua.

Vốn có tâm vênh váo hung hăng liền tan thành mây khói. chỉ mong đối phương không nên đến gây phiền toái.

Có điều chuyện thế gian luôn không như ý. vốn thấy đối phương hạ trại ngay tại chỗ. tưởng rằng chuyện này đã qua, ai ngờ doanh trại quân đội kia sau khi đóng một canh giờ. liên có mấy tên kỵ binh chạy tới dưới thành, chạy tới khoảng cách ngoài tầm bắn của cung tên, có một người cầm loa bằng sắt lá chế ra. hét lớn:

"người trên thành nghe đây. mở cửa thành ra. tướng quân nhà ta muốn vào thành".

Sau khi hô xong câu này. người trên đầu thành liền loạn .lên, hổi lâu mới có người thò đầu ra hô:

"Huynh đệ dưới thành, không nên làm khó bọn ta. thật sự là quan trên có nghiêm lệnh, không dám không tuân hy vọng thông cảm cho sự khó xử của những tiểu binh như chúng ta".

Tên kỵ binh phía dưới nghe đáp lại. càng trả lời dứt khoát:

"Nếu không mở thành, chúng ta sẽ lấy pháo bắn đó!"

Mấy binh tốt trên thành sau khi nghe được câu này. lập tức ngây người ra một lát. lúc còn chưa kịp phản ứng. liền thấy người dùng ngựa kéo. đã đẩy pháo tới phía dưới tướng thành, cả đám xuống ngựa, đã có người bắt đầu bỏ hòn pháo vào trong thân pháo, nâng họng pháo lên.

Rất nhanh hơng pháo này đã nhắm vào bên thành lâu. cũng không biết là ai hô tiếng "bắn", binh sĩ trên đầu tường thành, lập tức giải tán, nếu chổng đỡ ngoại địch, phỉ đạo, mọi người còn có sức đánh giặc, nhưng bên ngoài cũng coi như là quân đội bạn, lại mở cửa không cho người ta vào. đối phương tức giận muốn dùng pháo phá thành lâu. lúc này chịu chết thật không đáng, có người mở đầu. ai cũng không muốn nán lại ở trên thành chút nào nữa.

Thấy người trên đầu thành đã tản đi, hỏa phao phía dưới kia thủy chung cũng không bắn ngược lại có rất nhiều người bên trong doanh địa ở hai bên mang thang mây ra, nhanh chóng chạy đến dưới thành dựng thang mây lên.

Cửa thành bên này tạm thời đóng, ngay cả cầu treo cũng chưa kéo lên . thang mây vừa dựng, binh sĩ liền leo lên trên. hỏa pháo này cũng không phải là cung tên, nếu nán lại ở trên đầu thành, không biết chừng sẽ bị mảnh vụn của đạn pháo làm bị thương, binh sĩ thủ thành chạy đi cũng nhanh chóng, trên đầu thành không ngờ không còn ai cả.

Binh sĩ doanh Giao châu trước hết trèo lên chỗ thành, lưng đeo búa, miệng ngậm đoản đao, còn người ở phía dưới thì đang giơ súng hỏa mai trong tay lên. nhưng vẫn không nghe tiếng ngòi bắn nào cả. Vốn tưởng rằng sau khi lên thành sẽ có chém giết, ai ngờ leo qua thành xong, ngoại trừ binh khí bị ném lại trên đầu thành, không ngờ lại không có một bóng người, thật đúng là dở khóc dở cười.

Một cuộc đột kích đơn giản, đã hạ cửa bắc của thành Đức Châu. Đăng Lai Đạo Liễu Thanh Tung vốn đang ngồi ở đó thờ thấy cảnh này. lập tức nhảy dựng lên.

Đã khống chế được đầu tường, binh sĩ bắt đầu thông qua thang mây leo lên ùn ùn, sau khi ở bên trong mở cửa thành rạ quan quân doanh Giao châu bắt đầu suất lĩnh quân đội vào thành. Đăng Lai Đạo Liễu Thanh Tung cũng không để ý đến sự ngăn cản của thân binh, chạy tới trước mặt Lý Mạnh đầu đầy mồ hôi. cúi đầu khom lưng nói:

"Lý tướng quân, tất cả mọi người đều là thuộc hạ của triều đình, làm như vậy thật tổn thương hòa khí, tốt xấu gì cũng phải để tự chức ăn nói được với Tuần phủ đại nhân chứ!"

"Liễu đại nhân không cần lo. Tuần phủ đại nhân không phái nói chỉ có thể mang thân binh vào thành sao. bản tướng tuyệt không mang nhiều binh mã, Khâu Tổng binh mang bao nhiêu thân binh vào thành, bản tướng liền mang theo chừng đó".

Cửa thành mở rộng ra, doanh Giao châu sau khi bố trí tốt quân đội ở trong ngoài cửa thành, có quan quân cưỡi ngựa về phía Lý Mạnh, giao cho Lý Mạnh một tờ giấy. Lý Mạnh sau khi mở xem, vừa cười vừa nói:

"Khâu Tổng binh tổng cộng có năm trăm hai mươi sáu tên thân binh ở trong thành, Vương Hải. chúng ta chịu thiệt thòi chút vậy. chỉ mang năm trăm người vào thôi".

Liễu Thanh Tung bên cạnh trong lúc Nhất thời trợn mắt há hốc mồm. nghĩ thầm Lý Tham tướng này sao biết chính xác như vậy.