Thuận Minh

Chương 200: Chưa ra khỏi cửa




Nhưng giải thích cái nhìn của mình như thế nào, chẳng lẽ lại đem những gì mà chỉ có mình biết, chuyện vào tương lai mới phát sinh ra để giải thích ư, như vậy thì quả thật là hoang đường vô cùng, là nghịch lý.

Có điều trên mặt Tôn Hòa Đấu lại lộ ra biểu tình thấu hiểu, từ phía sau bàn đứng dậy, có chút cảm khái, nói: "Từ các lão, ân sư của tiên phụ từng viết rằng, triều đình chỉ biết cường giả của nô đều giỏi cung mã, nhưng không biết rằng bộ tốt của nô cực tinh, phân hợp có chuẩn mực, tiên phụ cũng từng nhắc tới, bộ tốt của Đông Lỗ rất giỏi chiến kỹ. Sĩ tốt Đông Lỗ dám hãm trận xung phong, mà Đại Minh ta chỉ có thân binh tướng lĩnh mới có thể như vậv. Tinh toán đại khái, Đông Lỗ có thể huy động mười vạn kình tốt mà thân binh tướng lĩnh của Đại Minh ta thì có được bao nhiêu? Đông Lỗ Nữ Chân mới là tâm phúc đại hoạn chân chính, nếu vẫn đối đãi như hiện giờ thì tương lai ắt sẽ gặp phải tai ương ngập đầu!"

Nói tới sau cùng, ngữ khí của Tôn Hòa Đấu cũng bắt đầu trở nên sôi sục, lão sư của Tôn Nguyên Hóa chính là đại gia khoa học Từ Quang Khải thời Minh mạt. Ông ta cũng tính là một người có đầu óc tỉnh táo thời Minh mạt, là người có tri thức lớn lại hiểu rõ đại thế của thế giới, cách nhìn đương nhiên là hoàn toàn khác hẳn bọn thư sinh chỉ biết đọc sách thánh hiền. Truyện "Thuận Minh "

Nói tới đây, Lý Mạnh lại đứng dậy, trịnh trọng nói: "Tôn tiên sinh, trong thiên hạ người có thể nhìn thấy cái hại của Đông Lỗ Nữ Chân cũng chỉ có lưa thưa mấy người. Lý Mạnh tuy ngồi ở vị trí thấp, không có tiếng nói nhưng nguyện dùng toàn lực để ngăn cản họa này. Tiên sinh có nguyện ý giúp ta hay không?"

Song phương nói tới đây. Tôn Hòa Đấu hình như cũng không tìm thấy lý do gì để cự tuyệt nữa rồi.

Tôn Hòa Đấu hơi cúi mình, tỏ ý tôn trọng với Lý Mạnh, mở miệng tự giễu: "Tới Sơn Đông này mà không đáp ứng đại nhân thì e rằng cũng bị nhốt ở đây cả đời. Tôn mỗ còn muốn nhân lúc chưa già mà dong thuyền ra biển nhìn ngắm. Chỉ là ta thật sự không hiểu, Tôn mỗ ngoại trừ thuật hỏa khí ra, binh thư thao lược cùng lắm cũng chỉ là xem qua thôi, không biết đại nhân dùng ta vào chỗ nào!"

Nghe thấy đối phương đáp ứng, tâm tình đang kích động của Lý Mạnh biến thành có chút thả lỏng, cao giọng cười nói: "Chính là ở thuật hỏa khí đó!"

Buổi nói chuyện cùng Tôn Hòa Đấu là lần đầu tiên mà Lý Mạnh biểu đạt cách nghĩ trong lòng nhiều nhất kể từ khi tới thời đại này. Có điều sau khi nói chuyện, tuy rằng cao hứng vì có thêm một nhân tài nhưng cũng có mấy phần sợ hãi vì cô đơn bất lực, rất nhiều chuyện xem ra là không thể hi vọng mọi người đều có chung một nhận thức được, cứ phải phóng tay mà làm thôi.

Nha môn tuần phủ đã hạ công văn muốn Lý Mạnh, tham tướng phân thủ Lai châu tăng cường thủ bị Thanh châu, vậy Lý Mạnh chung quy cũng phải làm một số động tác, dưới tay ngoại trừ kỵ binh bảo trì liên lạc ra, kỵ binh còn lại đều phái tới phủ Thanh châu.

Năm nay bởi vì đại hạn mà dẫn tới thiên tai lớn khiến rất nhiều nông dân. thậm chí là tiểu địa chủ cũng phải tan cửa nát nhà mà đi lưu lạc. Rất nhiều người ngược bước vào làm khấu. Lý Mạnh lại có "đức chính", bắt đầu chiêu mộ mã đội, phàm là quân nhân có ngựa, đều có thể tiến vào Giao châu doanh làm kỵ binh, khảo hạch cũng không khó, chỉ có điều sau khi gia nhập chỉ được nhận năm phần lương bổng.

Tuy nói là năm thành, nhưng người hơi có chút quan hệ với Giao châu doanh đều biết rằng năm thành lương bổng này là năm thành thật sự, không cắt xén một chút nào. Chỗ tiền lương tới tay đã là nhiều hơn hẳn tiền lương của quân đội rồi. Vào lúc thiên tai nhân họa như thế này Sơn Đông, Sơn Tây, Hà Nam, Bắc Trực Đãi đều có đại tai, cho dù là làm lưu dân cũng không có chỗ mà đi. Giao châu doanh vẫn thực sự là nơi đến tốt nhất.

Văn cáo chiêu binh sau khi được phát xuống, nhân sĩ các nơi nô nức chạy đến, nhao nhao xin gia nhập, điều đáng để nhắc đến là văn cáo này chủ yếu là những kẻ buôn lậu muối tư cầm tới chỗ sơn trại lục lâm và thổ phỉ cướp đường nói lại. Những phỉ đạo cưỡi ngựa này có thể thông qua khảo hạnh của Giao châu doanh, bản thân bọn họ vốn đã có chút kinh nghiệm càng dễ dàng trở thành binh sĩ, còn tác phong, tự có quân kỷ mất đầu ước thúc bọn họ.

Đầu mục phỉ đạo các nơi tuy biết rằng Lý Mạnh là đang trắng trợn uy hiếp nhưng nghĩ tới những sơn trại bị tiêu diệt, cũng chỉ có thể khịt mũi chịu đựng. Lý Mạnh mới chính là người có lời nói hữu dụng nhất trên hắc đạo lục lâm, hắn mới chính là diêu kiêm muối tư lớn nhất.

Đầu tháng mười một, mã đội của Lý Mạnh đã bành trướng tới hơn hai ngàn người, trừ sáu trăm lão binh trước đây và ba trăm mã quân mới luyện ra, còn lại đều là mã phỉ cường đạo tới gia nhập.

Khổng Tam Đức chưởng quản cửa hàng của phủ Diễn Thánh Công nhận được ba vạn lạng bạc do cửa hàng của Lý Mạnh ở Tế Ninh châu đưa tới. Diễn Thánh Công ở Khúc Phụ chính là hoàng đế danh phó kỳ thực, trang viên dưới tay có vô số, lương thảo tích trữ cũng vô số. Khổng Tam Đức ở trong nội bộ Khổng phụ tự mình làm buôn bán.

Trước tiên là thu mua một lượng lớn lương thảo tồn trữ, sau đó thì dựa vào quan hệ mà dành ra mấy trang viên lớn. Những trang viên này đều nằm ở bên ngoài Khúc Phụ, lương thảo tích trữ vào lúc đói kém, phủ Diễn Thánh Công đã lấy ra rất ít để chẩn tế dân nghèo, nói là không còn tồn nhiều, phải để duy trì bản thân, nhưng Khổng Tam Đức lấy ra bạc thật, những lương thảo này lập tức hiện ra như làm ảo thuật.

Địa vị của Khổng Tam Đức ở trong phủ Diễn Thánh Công tuy rằng không cao nhưng cũng tính là một trong mấy người có tiền nhất, trong nhà hắn tất nhiên không thiếu cái ăn, nhưng ở trước mặt vàng thật bạc trắng, chẳng ai hơi đâu đi hỏi nhiều làm gì.

Vào trung tuần tháng mười một, mã đội hơn hai ngàn người của Lý Mạnh đã đóng ở trong mấy trang viện lớn ở gần Khúc Phụ, có điều đối với bên ngoài, những người này vẫn đang đóng quân ở phủ Thanh châu. Truyện "Thuận Minh "

Trong trang viên Lý gia ở trấn Phùng Mãnh các thân vệ đang khẩn trương chuẩn bị. Từng quân quan ra ra vào vào phòng Lý Mạnh liên tục, Lý Mạnh mặc một thân quân phục đứng ở chính đường. Vương Hải đứng ở bên cạnh, Lý Mạnh chăm chú nghe thủ hạ báo cáo.

"Đại nhân, sông Giao vẫn chưa đóng băng, Lục Môn hỏa pháo nặng bảy trăm cân đã đuợc vận tới rồi."

"Đại nhân, Ninh sư gia đã chi ra hai vạn lạng hiện ngân, đã chất lên xe ngựa rồi."

Lý Mạnh quay đầu lại nhìn Vương Hải, nói: "Ba trăm người của ngươi đã chuẩn bị xong rồi chứ?"

Vương Hải trịnh trọng hành quân lễ, cao giọng đáp: "Xin đại nhân yên tâm, tùy thời có thể xuất phát."

Trong lúc đang nói chuyện thì bên ngoài có vệ binh thông báo: "Thiên tổng Hoàng Bình cầu kiến đại nhân."

Nghe thấy thông báo này, sắc mặt của Vương Hải có chút dị thường, một quan quân từ bên ngoài vào được đề bạt làm phó thủ của mình, hơn nữa còn thay đổi phương pháp hộ vệ của các thân vệ, tạo cho người ta một cảm giác mình là kẻ vô năng. Hoàng Bình đột nhiên được đề bạt, trong Giao châu doanh có truyền ngôn, nói rằng Hoàng Bình sắp thay thế vị trí của hắn. Dẫu sao thì Lý Mạnh ở ngay trên đường gặp thích sát, sau cùng phải là đại tướng trực tiếp đánh ngã thích khách, thủ lĩnh thân vệ như mình quả thật là có chút thất trách.

Lý Mạnh tất nhiên là nhìn thấy vẻ mặt của Vương Hải, không nhịn được mà cười nói: "Cái mà ngươi cần làm là theo cạnh bản quan, đừng nghĩ tới những thứ vô dụng làm gì. Vị trí thiên tổng của đội thân binh là của ngươi, Hoàng Bình ta dùng vào chỗ khác, truyền cho vào đi, bản quan muốn một mình nói chuyện với hắn!"

Lý Mạnh đưa ra lời hứa hẹn này. Vương Hải không có lòng dạ quá sâu lập tức cười tươi như hoa, vội vàng khom mình hành lễ rồi chạy ra ngoài.

"Ngươi bắt đầu từ ngày hôm nay không phải là thành viên của thân binh doanh nữa, bản quan muốn ngươi xây dựng một nhánh đội ngũ đề kỵ, có điều không phải là đối nội mà là đối ngoại trinh sát thâm dò. Ngươi không cần tìm người từ trong quan binh, tự mình ra ngoài chiêu mộ người giang hồ, cần bao nhiêu tiền thì cứ tìm ta, Hầu Sơn có thể hiệp trợ cho ngươi."

Hoàng Bình bước vào, Lý Mạnh không nói quá nhiều, chỉ dứt khoát bổ trí nhiệm vụ cho hắn. Sau khi nói xong cấp cho Hoàng Bình một tờ giấy, bên trên là nét chữ của Lý Mạnh, lệnh cho Hầu Sơn phối hợp. Thư pháp bình thường, nét chữ cũng không đẹp, có điều trên một loại trình độ nào đó cũng khó tránh khỏi bị người ta ngụy tạo.

"Ai đọc thì bảo người đó viết rõ ngày đọc ở bên trên đợi ta về, giao lại tờ giấy cho ta."

Lại bổ sung thêm mấy câu rồi xua tay bảo Hoàng Bình lui xuống, cái mà Hoàng Bình muốn làm là chém giết trên chiến trận, có điều cũng biết nếu muốn nhanh chóng bò lên vị trí cao trong hệ thống của Lý Mạnh, phát uy sở trường mà mình từng sống ở Cẩm y vệ mới là con đường chính xác nhất, thân là người ngoài, có thể vượt ra ngoài được khúc mắc lợi ích của quần thể, thực sự là có chỗ tốt của người ngoài cuộc thì tỉnh táo.

Phân phó xong, Lý Mạnh chỉnh lại khôi giáp trên người, bước ra khỏi chính thính, các thân vệ lập tức đi theo, mới ra khỏi cửa thì thấy một phó phụ do dự bước về bên này.

Mặc đù phó phụ có thể là thê tử thân thích của đồng liêu của mình, nhưng các thân vệ lập tức quát hỏi. Hơn nữa lập tức có người chắn trước mặt Lý Mạnh, phía sau thì chuẩn bị tiến công.

Trong mắt Lý Mạnh, điều này quá thực là có chút kỳ quái, có điều cách hộ vệ mà Hoàng Bình dạy họ chính là như vậy, cẩn thận từ những việc nhỏ mà dưỡng thành thói quen cũng không phải là chuyện xấu. Lý Mạnh trong lòng đang nghĩ: nói chung phải phân rõ cái gì là nguy hiểm, cái gì là tao ngộ bình thường mới đúng.

Phó phụ đó đã bị dọa cho sợ hãi, quỳ xa xa ở bên đường, một thân vệ rút binh khí ra chạy tới hỏi. Theo lý thuyết, trước khi Lý Mạnh xuất hành, các nhà các hộ ở trong trang viên nên nhận được thông tri, trừ người quan trọng ra, tất cả đều không nên xuất hiện ở trên đường, việc này có chút khác thường.

Sau khi thân vệ đó hỏi mấy câu liền đút binh khí trở lại vào bao, có chút khó xử gãi gãi đầu. Do dự một lát rồi quay lại hét lớn: "Đây là tức phụ của Chu gia, có gia sự muốn bẩm báo với đại nhân."

Đã làm đáng như vậy, chắc là có chuyện riêng rồi. Lý Mạnh ở trên ngựa gọi một tiếng, phó phụ đó vội vàng chạy tới. Sau khi thân vệ ở xung quanh tản ra, phó phụ đó mới ở dưới ngựa của Lý Mạnh nói với vẻ hơi lo lắng: "Lão gia, hai vị tiểu thư ở nội viện chuyển cáo với lão gia rằng nhất định phải gặp được mặt ngài, nếu không thì... thì..."

Thấy phó phụ ở bên dưới do dự không đám nói ra, Lý Mạnh có chút bực mình, thầm nghĩ còn chưa ra khỏi cửa mà. Hắn mở miệng giục: "Nói đi, không trách ngươi đâu!"

"Lão gia, bọn họ nói là nếu không gặp được ngài thì sẽ đi tự sát."