Thổ hào ác bá mấy nhà lớn nhất ở phủ Lai Châu sau khi bị Lý Manh đánh hạ, những người còn lại đều thành thành thật thật, hoàn toàn không để cho Lý Manh có cơ hội luyện binh. Nhưng mục huấn luyện hằng ngày của những binh lính có thể đóng ở doanh Giao Châu của trấn Phùng Mãnh vùng Giao Chau vẫn không được giảm chút nào. Mặc dù quân lương phát đầy đủ, như khảo hạch hạng mục tập luyện không đủ, lập tức khấu trừ tiền lương cho tập luyện thêm, nếu khảo hạch hạng mục năm lần đều kém, lập tức sẽ phái ra ngoài làm diêm đinh hoặc làm phụ binh phụ binh doanh, từ hai địa phương này điều người ưu tú tới bổ sung.
Được ăn no, lấy đủ tiền lương, lại có tinh khí thần, cho dù luyện khổ cực chút, những lão binh doanh Giao Châu này đều mong tác chiến đánh giặc, bởi vì nếu thế thì ít nhất không cần luyện tập rèn luyện.
Lý Mạnh tính toán với tài lực của mình, trước mắt quy mô hơn sáu ngàn người gần như là cực hạn của mình, mặc dù trong đám hơn sáu ngàn người này, lão binh nhận đủ tiền lương, diêm đinh nhận nửa tiền lương, phụ binh nhận ba phần lương, nhưng tiêu tốn cho trang bị binh khí áo giáp..., cũng là con số không nhỏ. Truyện "Thuận Minh "
Hơn nữa Lý Mạnh muốn để vàng bạc quay vòng và dự trữ; cũng không thể xài ít, tóm lại là phải có tiền khẩn cấp, nhưng nói tới có chút buồn cười, dựa theo sự hiểu biết của Lý Mạnh, cho dù là phát ba phần lương cho phụ trợ binh, so với phần lớn chiên binh cảnh nội Sơn Đông mà nói, tiền lương cũng đã hơn nhiều, huống chi những con cháu cường hào này phần lớn đều do trong nhà cung cấp.
Nếu có tâm tăng cường quân bị mà tinh lực không đủ, vậy Lý Manh chỉ đành phải cố gắng ma luyện quân đội tinh nhuần hơn một chút, mỗi ngày đều đi theo trong quân đội luyện tập, dẫn đi luyện tập, rất khuya mới về.
Trước mắt Chu cử nhân và hắn cố gắng giữ một khoảng cách, bên cạnh không có nhân vật có kiến thức gì, Lý Mạnh cũng không nắm chắc đối với tương lại, rất bối rối.
Chu Vân Dao ở sau lần thị vệ Vương phủ tới lần thứ hai, liền chính thức trở thành một thành viên của Lý gia, có một cô gái xinh đẹp họ nước, hơn nữa vừa nhìn liền biết là cô gái xuất thân nhà giàu, ở trong nhà mình mà để người khác thấy, thật đúng là khiến người khác hoài nghi. Cho nên phải đổi tên, vốn ý của Lý Mạnh là bảo cô nàng này sửa thành họ Lý, rồi nói là muội muội của mình.
Nhưng không ngờ là, Chu Vân Dao lại kiên quyết phản đối đề nghị này, Lý Mạnh cũng không ép, để cô nàng này tự lựa chọn, kết quả cuối cùng tên là Mộc Vân Dao, khi gặp người ngoài xưng là biểu muội của Lí Mạnh. Biểu muội thì biểu muội, cử thế liền quyết định xong.
Lẽ ra, mấy vạn lượng kim ngân kia, cũng đủ để cả đời Mộc Vân Dao ăn sung mặc sướng. Ý Lý Mạnh là cô nàng có thể lựa chọn cách sống của mình, bên hắn chỉ cung cấp bảo vệ, cũng không can thiệp.
Ai ngờ Mộc Vân Dao sau khi xác định mình, quả thật đã trở thành một thành viên trong hệ thống của Lý Mạnh, một người nhà của Lý Mạnh, ngược lại cũng không muốn ngày nào cũng chỉ chơi đùa ăn cơm dẻo, không làm gì cả.
Nàng là một cô gái được nuông chiều từ bé ở Vương phủ, còn có thể làm gì. Đối với Lý Mạnh mà nói chỉ cần không gây thêm phiền toái thì đã là vạn sự đại cát rồi, nhưng Mộc Vân Dao rất kiên trì. Cuối cùng Lý Manh để cô nàng làm việc nhàn là xem công báo.
Hàm Đô Tư doanh Giao Châu, chức này của Lý Mạnh, coi như là có đủ cấp bậc có thể xem bí mật bên trong doanh, văn thư và văn cáo phát tới nha môn tri châu và nha môn Tri phủ phủ Lai Châu, hắn đều có quyền được biết.
Võ quan bình thường chỉ có thể biết chuyện đại khái mà thôi. Có điều bên Lý Mạnh cũng có mấy chỗ có thể an bài người chuyên cưỡi khoái mã lấy được văn thư báo công. Chỉ cần có tin tới, liền lập tức có người sao chép. Sau đó cố gắng trong thời gian nhanh nhất truyền ra.
Tin báo công và văn cáo (thông báo) cũng thật có chút phong phú, động thái ý định của triều đình, còn cả tin tức phân đường ở các nơi có chiến sự, nhưng đối với Lý Mạnh mà nói, văn thư báo công này văn chương quá sáo rỗng, có rất nhiều thứ chỉ có người ở thời đại này mới có thể lý giải hoặc hiểu rõ, người hiện đại như hắn rất khó hiểu được.
Mộc Vân Dao ở Lư thị chỗ Hà Nam, giải thích với lời phát biểu của văn thư báo công này rất cặn kẽ, ít nhất đối với Lý Mạnh mà nói, giải thích và kiến thức này đã rất tốt, một khi đã như thế, vậy thì phải tận dụng tối đa, nhiệm vụ chính thức mỗi ngày của Mộc Vân Dao, chính là xem văn thu báo công, hơn nữa còn phải ghi chép lại những chuyện quan trọng, đồng thời báo cáo nhanh cho Lý Mạnh.
Lý Mạnh cũng rất tinh nghịch nghĩ, vậy là cho mình một thư ký mỹ nữ rồi!
Mấy tháng tư, năm, sáu năm Sùng Trinh, thứ chín, ngoại trừ thiên tai các nơi ở Trung Nguyên. Cao Nghênh Tường, Lý Tự Thành, vẫn ác chiến với quan binh, ở Thiểm Tây như cũ, còn cả chuyện triều đình tăng thuế đều đều, danh mục phong phú, rồi chuyện quân lương, chuyện diệt tặc..., những chuyện này hình như ở mỗi năm Sùng Trinh đều như thế, mà ngay cả Lý Mạnh cũng cảm thấy như vậy mới bình thường.
Lúc này yên bình như thế, tuyệt không giống mười năm sau sẽ long trời lở đất tiến vào bóng tối và hủy diệt.
Đến đầu tháng bảy, hết thảy gần như đều lên quỹ đạo, nam bộ phủ Lai Châu, đã thầnh chỗ diễn tập huấn luyện dã ngoại cho doanh Giao Châu của Lý Manh, nhân mã càng nhiều, tiền cũng xài như nước chảy ào ào, có điều sau đoạn khẩn trương, cũng dần dần có quy luật, bọn quan binh đã thích ứng với những việc này, Lý Mạnh cũng có thời gian để nghĩ một số chuyện.
Lý Mạnh lúc không có việc luyện binh liền nghĩ, mình tuy không thuộc về thời không này, nhưng vẫn như một viên đá nhẹ, mà thời đại này lại giống như biển lớn mênh mông, cục đá nhỏ như vậy, sẽ không khiến mặt biển gợn sóng chút nào, chứ càng không cần phải nói là thay đổi cái gì, chuyện nên tới thì nhất định sẽ tới, mấu chốt của vấn đề là làm sao có thể tránh thoát một kiếp này.
Trước kia lúc đàm luận với Chu cử nhân, hỏi nơi nào có thể làm căn cứ, hai bên chỉ nói được một nửa, nhưng Lý Mạnh lại nhớ kỹ mỗi lời nói, nhớ Chu Dương Chu Chu cử nhân cuối cùng có nói: "Nói như vậy, chỗ có thể đi chỉ còn hai nơi Giang Nam và Hồ Quảng..."
Khu vực phủ Lai Châu, mình trong khoảng thời gian huấn luyện dã ngoại, diễn tập này gần như đã đi mấy lần, nơi này đúng là không thích hợp làm đất lâu dài, không có nơi hiểm yếu, tối đa cũng chì là đồi núi thấp, nếu đại binh tiếp cận căn bản không có trở ngại gì, hơn nữa đất đai cằn cỗi, đến nay còn cần bên phủ Tế Nam phủ Đông Xương phân phối lương thực, xem ra mình muốn có phát triển lớn, còn phải đi phát triển ở những địa phương khác.
Giang Nam trước mắt là nơi giàu có và đông đúc nhất của thiên hạ, nói là nơi giàu có và đông đúc phồn hoa nhất trên thế giới này chỉ sợ cũng không cường điệu, ở đây sản xuất các loại sản phẩm, sau đó tiêu thụ tới Đại Minh và các nơi trên thế giới, vàng bạc của Nhật Bản, kim loại quý của Tây Ban Nha ở Nam Mỹ đều rót liên tục không ngừng vào nơi này.
Nhưng Lý Mạnh lại bỏ qua Giang Nam, nơi phồn hoa bực này, dẫn binh sĩ đi, chỉ sợ rất nhanh sẽ bị nơi phồn hoa này làm cho biến chất, hào phú Giang Nam giàu nhất thiên hạ, mình có thể phát đủ tiền lương cho binh sĩ, những người thương nhân kia có thể dùng số lượng gấp mười lần để lôi kéo, mặc dù ý nghĩ này của Lý Mạch quá mức tưởng tượng, nhưng Lý Mạnh cũng không muốn mạo hiểm như vậy, lúc tham gia quân ngũ khi hiện đại, Lý Mạnh nghe chiến hữu và các bạn bè bên cạnh từng nói qua rất nhiều lần, binh sĩ, còn cả những sĩ quan lúc trứ đóng ở trong thành thị, cuộc sống cực kỳ nhàn nhã sung sướng, xa hoa trụy lạc bên ngoài quá hấp dẫn người khác, hiện đại còn có chính ủy và chỉ đạo viên chuyên làm công tác tư tưởng mà còn như thế, huống chi là loại tình huống như mình.
Hơn nữa vấn đề ở Giang Nam không chỉ riêng hào phú, mà những dòng họ có thế lực ở đó cũng là một rắc rối khó gỡ, những dòng họ này vô cùng khổng lồ. Truyền thừa gần nhất là mấy trăm năm, thứ hai là vì chỗ Giang Nam phồn hoa tập trung rất nhiều tộc có tài phú, ở quan trường ở dân gian đều có sức ảnh hưởng rất lớn, nhân mã doanh Giao Châu ở mảnh đất chỗ phủ Lai Châu này xóa sạch hai nha cường hào Khâu gia và Bành gia còn có thể, chứ gặp phải đại tộc loại này, có lẽ sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Truyện "Thuận Minh "
Giang Nam không được, vậy đi Hồ Quảng? Lý Mạnh suy nghĩ nửa ngày, cũng không tìm ra phương vị chính xác của Hồ Quảng này ở trong đầu, chẳng hiểu kim vực này ở đâu. Hắn cảm giác có chút xấu hổ, nghĩ thầm mình đi tới thời đại này, cũng đều là nước Trung Quốc, nhưng mình vẫn hồ đồ như thế, hơn nữa còn là hành tỉnh to như vậy. Truyện "Thuận Minh "
Đang nghĩ đi đâu đó tìm sách vở, bản đồ liên quan để xem một chút thời đại này, về phương diện địa lý, đặc biệt là sách thì gần như địa lý hiện đại, căn bản không có, hơn nữa khống chế vô cùng nghiêm ngặt, dù sao cũng là tài liệu quan trọng về phương diện quân sự.
"Lý đại ca, có chuyện lớn!!"
Cửa viện bị mở ra, tiếp theo đó là tiếng bước chân rầm rập, không cần đi ra ngoài, cũng biết là Mộc Vân Dao, cô nàng này có một loại thái độ hấp tấp, có điều kiến thức của Mộc Vân Dao đối với những tin tức này cũng rất cao siêu, cũng có cái nhìn rất sâu sắc, rất không tệ, điều này khiến Lý Mạnh càng tín nhiệm cô nàng hơn.
Chỗ Lý Manh đang đứng chính là bên trong trạch viện của hắn, ngươi bình thường nếu đi vào nhất định phải trải qua truyền thông của bọn thân binh, có điều Mộc Vân Dao chính là "biểu muội" của Đô Tư đại nhân, tất nhiên là không có nhiều quy củ như vậy.
Nghe được là việc lớn, Lý Mạnh cũng có chút khẩn trương, nhưng thấy Mộc Vân Dao phóng vào, trong tay cầm một tờ văn cáo, khuôn mặt nhỏ nhắn vì khẩn trương và kích động mà đỏ bừng, nhưng trong ánh mắt lại có chút lo lắng sợ hãi, thở hồn hển mở miệng nói:
"Lý đại ca, Nữ Chân Đông Lỗ từ cửa khẩu Hỉ Phong vào Bắc Trực Đãi, triều đình hạ chiếu thư ra lệnh các quân trấn cạnh đó gia tăng đề phòng...”
Trước mắt triều đình Đại Minh vẫn gọi Thát tử Mãn Châu là Nữ Chân Đông Lỗ, chứ không phải gọi quốc hiệu Hậu Kim khai thủy (giai đoạn đầu) của bọn họ, hoặc là quốc hiệu Mãn Thanh, như bây giờ, căn bản không thừa nhận bọn họ là một quốc gia, chỉ xem là bọn giặc cỏ thổ phỉ, chỉ là sức chiến đấu của bọn giặc cỏ thổ phỉ này thật quá cường hãn, đến nỗi có thế để bọn họ ở trọng địa kinh đô và vùng lân cận mặc sức làm bậy.
Lý Mạnh sau khi nghe được tin này, lập tức đứng lên, hai năm trước Hoàng Thai Cực lĩnh quân làm nhục Tuyên phủ phủ Tuyên Thành, vùng Đại Đồng hoàn toàn không có trong tri thức lịch sử của Lý Mạnh, lần này đối phưong từ cửa khẩu Hỉ Phong vào kinh đô và vùng lân cận, đồng dạng cũng không có chút nào trong trí nhớ, Bắc Trực Đãi và Sơn Đông thông nhau, đối phương tới Bắc Trực Đãi, thì cũng chính là tới Sơn Đông