Thuận Minh

Chương 130: Cổ vũ sĩ khí




Trung Hoa mấy nghìn năm, nhà Hán, nhà Tùy, nhà Đường, Tống, Nguyên, mỗi khi gặp loạn thế, người có thế lực trong vùng đều cắt đất tự bảo vệ mình, trong thôn đều có vương hầu, những người này là hoàng đế của vùng, quan phủ không chấp hành mệnh lệnh, ngược lại còn muốn dựa vào họ. Truyện "Thuận Minh "

Những người này cướp đoạt bên ngoài, áp bức bên trong, không tội ác nào không làm, khi những thế lực thực sự lớn liền đến, rất ít người chọn cách chống cự, phần lớn đều quan sát động tĩnh xem tình thế ra sao, gia nhập bên nào, rồi sau đó làm tay sai làm thảo dân. Loại người này luôn là mối họa lớn nhất.

Lý Mạnh có lẽ không nghĩ xa tới vậy, nhưng với hắn, mình không thể khống chế mãi địa bàn bên người, đó chính là không có chỗ dựa vững chắc, cũng không thể làm những chuyện mình muốn làm, dù sao, lúc muốn thế nào, luôn phải suy nghĩ xem sau lưng có kẻ cầm dao gần tới đâm không.

Đối mặt với thanh thế lớn mạnh, đó cũng là từ khi doanh Giao châu thành quân tới nay, lần đầu tiên đối mặt với nhiều binh mã như vậy, thế lực lớn mạnh, phép so sánh này hiện giờ là thật sự, đối diện người hô ngựa hý, cho dù đội ngũ cuối cùng trong doanh Giao châu cũng nghe rõ ràng.

Đối lập là, tám trăm người bên Lý Mạnh ngoài sĩ quan các cấp cao giọng ra lệnh ra, những binh lính còn lại đều lặng ngắt như tờ, ánh mắt lạnh lùng nhìn đội ngũ đối diện.

Đội ngũ Bành gia hò hét nhốn nháo, lút khoảng cách hai bên còn khoảng hai trăm bước, cuối cùng cũng dừng lại, một kỵ sĩ cưỡi ngựa, chạy ra, lớn giọng hô: '"Lý đại nhân, Bành gia chúng ta đều là dân lành, quyết không làm những chuyện mã tặc đi cướp bóc. Đại nhâm chắc chắn nghe tin đồn gì đó, mới rầm rộ binh đao. Nếu đại nhân lui về, Bành gia ta nguyện dâng năm trăm lượng bạc, chi tiêu quân ta đều do Bành gia ta gánh, hôm nay thái bình, chúng ta hòa khí thể nào?"

Mấy sĩ quan hạ cấp bên cạnh đều nghiêng đầu chờ câu trả lời của Lý Mạnh. Nếu đối phương đã chịu cúi đầu trả tiền, sao còn không hòa thuận mà rút lui. Lý Mạnh ngồi trên ngựa thầm cười nhạt. nếu hòa thuận rút lui, cầm bạc của hắn, e là ngay cả cường hào vùng Giao châu cũng không phục, uy nghiêm bị hủy hoại trong chốc lát? Truyện "Thuận Minh "

Người bên ngoài nhìn vào, Lý Mạnh gần như không suy nghĩ, chỉ lạnh lùng nói:

"Đánh đi".

Hai chữ vô cùng đơn giản, mệnh lệnh lập tức truyền đạt xuống dưới, Trần Lục Tử đứng trên cùng giơ ngọn giáo dài trong tay, hàng ngũ bỗng yên lặng, nhìn ngọn giáo dài dừng lại, chiến sĩ doanh Giao Châu đồng thanh hô lớn:

"Giết.”

Hét lớn xong, cảnh tượng ồn ào lập túc trở nên yên lặng, người kêu gọi đầu hàng kỵ sĩ Bành gia dưới háng ngựa đều sợ tới mức kinh hoàng, mất bao khí lực mới kết thúc.

Nếu phải chiến đấu, vậy thì phải đánh thôi. Binh lính bên Lý Mạnh để đối phó với kỵ binh đối phương tấn công, đang lúc lo lắng chuẩn bị, lại nhìn thấy hàng ngũ vừa nãy hành quân trên cùng đều chạy về phía sau, hành quân hỗn loạn. Đám lưu dân và đội ngựa của Bành gia đều được bố trí ở hàng ngũ trước sau, phòng bị có người chạy trốn, đầu lình đầu mục và thân tín tất nhiên là cưỡi ngựa đi phía trước.

Bây giờ lại đều cưỡi ngựa rút lui về, thật là khiến đám người Lý Mạnh không hiểu gì. Ngựa đều trốn phía sau quân tốt, cảnh tượng vừa yên lặng xuống đột nhiên lại trở nên lung tung ầm ĩ, tiếng chửi bới, tiếng khóc lóc xen vào nhau, ồn ào đó hình như đại đội lưu dân bộ tốt, bắt đầu di chuyển về phía trước.

Bên doanh Giao châu vẫn yên lặng, đại đội đi lên trước mấy bước, Lý Mạnh mới không nhịn được bật cười thành tiếng, đoàn ngựa thồ tránh ở phía sau bộ tốt đuổi bộ tốt công kích, rất nhiều người từng dùng chiêu thức này, bộ tốt xông loạn lên đầu trận tuyến, sau đó đoàn ngựa thồ đánh lén, đây cũng là cách làm đúng quy đúng củ.

Nhưng nhìn trong bộ tốt của Bành gia, người có binh khí muốn đi về sau, có tấm chắn rồi lại dựa sau những lính có đủ giáp đứng ở cuối cùng, đứng trên cùng lại là những người ngay cả giầy cũng không có, cầm gậy gỗ, người nhu lưu dân gầy gò, những lưu dân này đều run rẩy.

Không ai muốn tiến về phía trước, ý chí thế này còn đánh cái gì, đúng là thiên hạ chê cười.

"Dùng kỵ binh tản bộ tốt ra, đoàn ngựa thồ của Bành gia mới là kẻ địch".

Bên cạnh Lý Mạnh chính là Thang Nhị, sau khi lập công trở lại trong hàng ngũ kỵ binh này, trung thành tận tâm không cần nói, huấn luyện tác chiến cũng đều không sợ chết, xung trận ngựa lên trước, hiện nay đã được đề bạt tới vị trí thập trưởng kỵ binh, vẫn là hộ vệ thân binh của Lý Mạnh, nghe thấy mệnh lệnh của Lý Mạnh, lập tức thúc ngựa xuất trận.

Hô lên một tiêng, tám mươi kỵ binh đã di chuyển từ hai bên tới trước trận, số lượng ky binh không nhiều, nên xếp thành hàng cũng nhanh chóng, không bao lâu đã xễp thành ba tầng, đối điện với bộ tốt từ từ tiến tới, nhung mới đi được hai mươi buớc. Thang Nhị cầm giáo ở hàng đầu tiên, và giờ hắn làm đầu tiên.

Mệnh lệnh đưa ra, tám mươi kỵ binh doanh Giao châu bắt đầu di chuyển từ từ lên phía trước, kỵ binh doanh Giao châu tập luyện đều dựa theo truyền thụ, thật ra quân chế Đại Minh cũng có cách luyện tập như vậy, chỉ có điều doanh Giao châu là đánh thật theo huấn luyện mà thôi, hơn nữa còn tăng thêm lượng tập luyện.

Đối diện với tiếng ồn ào chỉ khiến ngựa bên Lý Mạnh có phần xao động, giữa các hàng kỵ binh với nhau đều dựa rất sát, giáo dài một tay cầm ngược, dùng cánh tay kẹp lấy, mũi giáo nghiêng xuống dưới, bắt đầu đẩy mạnh về phía trước.

Không hét lớn, không kêu giết, cứ yên lặng thế đẩy tới, tiếng vó ngựa đều tương đối chỉnh tề, ẩm ầm tiến lại gần. Những binh tốt hàng phía trước Bành gia liềm hoảng loạn, mặc dù đoàn ngựa đối phương liền tới không nhanh lắm, nhưng thế tiếm tới của mấy chục con ngựa này, giống như một bức tường kín đè tới, khiến người ta khiếp sợ.

Hai bên không ngừng tiến tới, một bên khống chế tốc độ không cho đội ngũ rơi rụng, một bên lại cố gắng chậm lại, không dám tiếp chiến, đoàn ngựa thồ càng lút càng tới gần, binh tốt Bành gia càng hoảng hốt, bắt đầu có người kệ hàng ngũ dốc chiến sau lưng, bỏ chạy về hai bên, mặc dù có người chạy được mấy bước đã bị người phía sau chém ngã xuống đất, nhưng vẫn không khống chế được tình thế này.

Tám mươi bước, sáu mươi bước, giáo dài của Thang Nhị tà tà giơ lên trên, các kỵ binh đều hai chân dùng lực kẹp lấy bụng ngựa, ngựa cũng chạy với tốc độ nhanh hơn, trận hình vẫn chỉnh tề, như vậy càng khiến áp lực tâm lý của đối phương tăng cao, thậm chí những binh tốt trong tay có đao thương cũng bắt đầu chạy tán loạn.

Tới khi ngựa bắt đầu tăng tốc độ công kích, ngay cả những binh tốt mặc áo giáp, những tráng đinh của Bành gia cũng chạy tán loạn tứ phía, có người váng đầu, lại quay người chạy về phía đoàn ngựa thồ. Bành Quỳ và những mã tặc bên cạnh không hề có ý nương tay với mình, cầm đao chém giết lung tung.

Cũng cò binh lính chống cự, lúc này ngay cả đoàn ngựa thồ phía sau Bành gia cũng có chút hỗn loạn, tới cuối cùng chẳng ai bất chấp lưu thủ nữa, đối mặt với kỵ binh xông tới, đầu trận tuyến bên mình còn có chút không ổn, ngay cả người Bành gia cũng chém giết, bất chấp loạn binh trước mặt có phải người gia tộc mình không, cho dù là bà con xa cũng mặc.

Đoàn ngựa doanh Giao châu xông vào trong quân Bành gia, giống như đao nóng cắt đầu heo, không hề có trở ngại đứt ra, hơn nữa đao quá nóng, những mỡ heo cứng lại đều tan chảy, tám mươi kỵ binh vừa xông tới, làm tan vỡ đám ô hợp gần nghìn người trong nháy mắt.

Tình thế đã xông lên rồi, thẳng tiến đánh tới trong trận ngựa của Bành gia, kỵ binh đấu kỵ binh, tình hình có chỗ khác nhau. Bọn cướp đường này đều là những tên giảo hoạt, bên này xếp hàng chỉnh tề xông tới, biết không the chống lại, hơn nữa, người trợ giúp không ít, dựa vào cái gì đấu lại.

Bên này vừa tới, kỵ trận liền tản ra, mọi người đều vây ở ngoài, kỵ binh công kích, sức ngựa được bộc phát, tiếp đó là suy yếu, vây quanh rồi giết.

Đoàn ngựa doanh Giao châu sau khi xông vào kỵ trận, lại không có thương vong gì, miễn cưỡng duy trì đội hình không loạn, tụ thành cánh quân, cũng không quay đầu lại, cứ xông lên phía trước.

Vừa xông tới, đã xông sâu vào kỵ trận, những tên cướp đường đó cũng không ngờ tới, những kỵ binh đó không sợ, xông thẳng lên trước, duy trì trận hình vô cùng tốt, giống như con nhím, hàng ngũ phía trước vốn có chút yếu, chỉ có thể thả họ lao ra.

Bành Quỳ dù gì cũng trong quan binh mấy năm, biết những quy tắc, nhìn thấy cục diện trước mặt, đối phương không hao tổn một người, kẻ làm bia đỡ đạn và tấm chắn bên mình đã tán loạn, mặc dù kỵ binh đối phương ít nhưng lại rất tinh nhuệ, đều đã lao ra, tiếp tục bị động chịu đánh thế này, cục điện e là không thể thu dọn được.

Phần lớn doanh Giao châu đều là bộ binh, đang xếp trận từ từ tiến tới, kỵ binh phía sau đã tấn công, sức ngựa suy kiệt cần nghi ngơi và hồi phục, để lại hơn mười người canh chừng, số người còn lại xông về phía doanh Giao châu, sau đó quay lại đuổi giết những kỵ binh kia. Truyện "Thuận Minh "

Đã ra quyết định, Bành Quỳ lập tức rút đại đao ra, giơ lên trời, la lớn:

"Các vị huynh đệ, đánh tới những tên cẩu tặc phía truocw, sau này những gì các vị có được ở Đăng Châu, Bành gia ta chỉ cần một phần, số còn lại đều cho các huynh đệ ra hàng, chỗ lợi của cẩu tặc này, huynh đệ ta một phần không lấy, mọi người lấy đi".

Bình thường giúp đỡ tiêu thụ và cung cấp cấp dưỡng, Bành gia phải chia tới mã tặc các nơi ở Đăng Châu bốn phần, nếu cộng cả tiền chia ngầm, cũng gần năm phần, về phần Lý Mạnh, vũ lực cá nhân hiểu đều là tin đồn, ai cũng biết buôn bán muối lậu ở Son Đông, trong nhà có mười vạn kim cũng không phải khoa trương.

Mức thưởng hậu hĩnh như vậy, năm trăm kỵ sĩ bên mình, đối phương mới có bảy trăm bộ binh, kỵ binh mạnh nhất đã xông tới một lần, đối phương chắc chắn không phải là đối thủ, mọi người không phải từng đi lính thì từng xem đánh nhau, lúc nào kỵ binh sợ bộ binh, một kỵ binh có thể cản được mười bộ binh.

Ngôn ngữ Bành Quỳ khích lệ, vói sự chênh lệch sức mạnh này, hơn năm trăm người đều hưng phấn hô lớn, Bành Quỳ cũng không hàm hồ, dẫn đầu thân binh nhầ minh, xung trận ngựa lên trước.