Thuận Minh

Chương 107: Phía sau có thêm một người




Đã tới rồi, kiểu gì cũng phải kiến thức một chút sự phồn hoa và đặc sắc của thời đại này. Giống như là Lý Mạnh ở thời hiện đại theo xe áp tải tới Thái An, thời gian cấp bách, thượng cấp yêu cầu là đi nhanh về nhanh, có điều Lý Mạnh vẫn nói với đồng sự rằng, đã tới địa phương này rồi mà không tới Thái Sơn dạo chơi thì há chẳng phải là quá đáng tiếc sao.

Cái này với việc Lý Mạnh muốn tới du lãnh thành Khai Phong là cùng một đạo lý.

Ở thành Giao châu đã làm một đống lộ dẫn, trên đường căn bản là không có ai thèm để ý, ở thành Khai Phong là lần đầu tiên dùng tới. Binh sĩ thủ thành ở cửa thành Khai Phong, dù sao cũng không dựa vào tường thành ở đó mà phơi nắng, hơn nữa nhìn trạng thái tinh thần và y giáp, lộ ra vẻ chỉnh tề, cũng có chút bộ dạng của quân binh.

Lý Mạnh để tránh không khiến người khác chú ý, đại bộ phận người đều lưu lại trên thuvền và trong khách sạn ở bến tàu. Mạnh Ân thường tới thành Khai Phong, tất nhiên là làm hướng đạo, Vương Hải và Trần Lục Tử thì làm tùy tòng theo bên cạnh, còn có hơn chục người giả trang làm người đi đường đi theo bên cạnh chiếu ứng thế là đủ rồi.

Khi vào thành, có lẽ là khí chất quân nhân trên người Lý Mạnh, Trần Lục và Vương Hải đã hấp dẫn sự chú ý của binh sĩ thủ thành, cho nên đặc ý tới đòi lộ dẫn.

Rất nhiều người không quen với phong cách làm việc của Lý Mạnh, ví dụ như lần này xuất môn, rất nhiều người nói với hắn rằng lộ dẫn là vô dụng, nhưng Lý Mạnh vẫn dự bị rất nhiều ở trên người. Sau khi vào Hà Nam, chỉ cần là muốn lên bờ vào thành, sau khi hoàn tất phát lộ dẫn mới lại xuất phát.

Lúc lên bờ ở bến tàu Đinh Gia của phủ Quy Đức, Lý Mạnh đã chụẩn bị xong lộ dẫn rồi. Có điều cùng không có người tới kiểm tra, diêm đinh thậm chí bao gồm cả hướng đạo đều cảm thấy Lý Mạnh làm việc thực sự là quá vụn vặt.

Nhưng khi tới cửa thành Khai Phong, binh sĩ thủ thành tới hỏi lộ dẫn, sau khi Lý Mạnh ung dung lấy ra, tất cả mọi người đều rất thán phục. Nếu không phải là Lý Mạnh đã chuẩn bị trước, mọi người thật sự là rất khó giải thích mục đích đến đây của mình, ở cửa thành, binh mã của thành Khai Phong tùy thòi đều có thể xuất động, vạn nhất giải thích không rõ rồi bị họ bắt về nha môn, hoặc là phát sinh xung đột, hơn chục người của bọn họ căn bản là không có cơ hội để phản kháng, lúc đó thì phiền phức to rồi. Truyện "Thuận Minh "

Lý Mạnh đã dưỡng thành phương thức làm việc này ở thời hiện đại. Xe áp tải tiền phàm là có nhiệm vụ đi ra ngoài, nhân viên của công ty hành chính luôn chuẩn bị đầy đủ tất cả các loại thủ tục có thể dùng tới. Không quen thuộc với nhân sinh ngoại địa, người và bộ môn có quyền lực nếu muốn tìm sơ hở hoặc là gây phiền phức với anh là rất dễ dàng. Nếu anh chuẩn bị không đầy đủ, đó chính là tự mình tìm xui xẻo rồi. Huống chi là ở Minh mạt trong loạn thế này.

Lý Mạnh là một võ quan của Sơn Đông, tự tiện tới Hà Nam, bản thân cũng khó nói được rõ ràng, vẫn nên chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết, để tránh vì thiếu sót và quên mà tạo thành nguy hiểm.

Lý mỗ là thương nhân Sơn Đông tới Đồng Quan làm sinh ý, trên lộ dẫn đã viết rõ ràng rồi, ấn giám và nơi ghi tên người nhận đều là cách thức tiêu chuẩn của quan phủ. Sĩ binh thủ cửa thành cũng chắc gì đã nhặn được mặt chữ, có điều thấy đối phương lấy dẫn lộ ra thì cũng không có gì mà hoài nghi nữa. Sau khi nhận chút tiền bồi dưỡng của Lý Mạnh, còn khuyên bảo: "Vị khách quan này, vì Đồng Quan giờ loạn lắm, địa giới Hà Nam cũng chính là những thành lớn này đảm bảo an toàn cho một chút. Nghe lời ta khuyên, về nhà đi. Sơn Đông của các người còn tính là thái bình đó. Khoảng năm dặm ngoài thành Khai Phong chỗ nào cũng có người chết đói. Dân đói, lưu dân và những ác côn vô lại mượn cơ hội này để phát tài đều ở trong đó, cả mảnh đất giống như là địa ngục vậy.

Có điều tới bên cạnh thành Khai Phong, cảnh tượng có hơi biến đổi, tường thành Khai Phong tuy nói là lộ ra vẻ cũ kỹ dị thường, nhưng vẫn tính là cao to nguy nga, có mấy phần tráng lệ.

Vừa tiến vào thành, tuy nói là không có gió, nhưng Lý Mạnh vẫn có thể cảm thấy khí tức náo nhiệt ập vào mặt. tuy nói hai bên là gạch xanh ngói đen, tường cột chạm trổ, xe ngựa đi lại như dệt kim. Lý Mạnh vẫn cảm thấy chỉ có trong đô thị hiện đại mới có thể cảm giác được loại phồn hoa này, hình thức tuy khác, nhưng bản chất thì lại giống nhau.

Thấy bộ dạng của Lý Mạnh và Trần Lục, Vương Hải, Mạnh Ân tất nhiên biết rằng biểu hiện này là vì cái gì. Mạnh Ân đã tới Lạc Dương mấy lần, lúc nàv vừa hay đang làm hướng đạo, cũng không cần Lý Mạnh mở miệng, hắn trước tiên bước lên trước, chỉ vào các nơi ở hai bên phố, mở miệng giới thiệu, cùng có mấy phần ý tứ của hướng dẫn viên du lịch.

Ví dụ như nói chỗ này là nơi Bắc Tống Bao Long Đồ đặt dao cầu, chỗ kia là vườn bia nơi các lịch đại hàn môn viết chữ lưu niệm. Lý Mạnh nghe hắn giới thiệu, cũng không chuẩn bị tới xem kỹ càng, chỉ đi dạo cưỡi ngựa xem hoa ở trên phố, vậy thôi mà cũng xem đến nổi hứng trí dạt dào rồi.

Trần Lục và Vương Hải nghe mà mặt mày hớn hở, có điều sự chú ý của Lý Mạnh lại đặt ở những thứ rất khác biệt, ví dụ như là thường nhìn mấy người bán nghệ ở bên phố, đều mặc tăng bào áo cà sa như hòa thượng, đứng trên một cột cờ viết "Đệ tử Thiếu Lâm", đây cũng là cổ kim kế tục, không khác biệt lắm với hiện đại.

Thành Khai Phong tuy nói rằng trong thành ngoài thành hoàn toàn khác biệt nhau như địa ngục với thiên đường, nhưng trong thành vẫn có thể nhìn ra một số dấu vết, ví dụ như là bán con hoặc là tự bán mình làm nô, tất cả đều quì ở bên đường, Lý Mạnh tùy ý liếc mấy cái.

cảm thán mấy tiếng rồi cũng không để ý nữa. Đối với những người này mà nói, chuyện buôn bán người này cũng không phải là tàn khốc gì, được người ta mua mới là hạnh phúc của họ, ít nhất cùng có thể duy trì sống sót.

Những người khác đối với việc mua bán người này hiển nhiên cũng không lấy gì làm lạ, thậm chí còn không coi đây cảnh sắc đặc thù gì cả, chỉ nhìn thoáng qua. Từ cửa thành đi sâu vào trong, dần dần bước tới khu vực phồn hoa thực sự, có lẽ là Mạnh Ân chủ động dẫn mọi người tới khu vực phồn hoa nhất, phòng ốc hai bên cơ bản là không thấy nhà một tầng, đều là nhà lầu hai ba tầng, cảnh tượng này ngay cả ở Tế Ninh cũng không nhìn thấy. Truyện "Thuận Minh " Truyện "Thuận Minh "

Tửu lâu, cửa hàng, đổ phường, kỷ viện, các loại hành nghiệp gần như đều tập trung hết ở đây. Bọn Lý Mạnh vào thành vẫn sớm cho nên đỗ phường, kỹ viện vẫn còn đóng cửa. Song trên đường vẫn nhiệt náo vô cùng, ở trước cửa các hàng quán, tiểu nhị hoặc là lớn tiếng mời chào, hoặc là nhiệt tình mời khách vào trong.

Hương khí của các loại thực vật, son phấn tỏa khắp đường. Lý Mạnh khó lắm mới có lúc tâm tình được buông lỏng thoải mái như thế này, vừa đi vừa ngắm, bước tới phía trước thì nhìn thấy một cái ngõ, ngõ này đi vào trong chắc là rất sâu, bên trong ngõ là cái gì thì không thể nhìn rõ.

Có điều sở dĩ hấp dẫn sức chú ý của Lý Mạnh chính là bởi vì ờ cửa ngõ có một đám nữ hài đang đứng, mỗi lần có người đi qua đều tươi cười chào hỏi bắt chuyện.

Lý Mạnh mĩm cười lắc lắc đầu, thầm nghĩ đây chính là cái gọi là thanh lâu kỹ viện đây mà, so với thời hiện đại, bọn họ có thể hợp pháp đứng trên đường kéo khách. Mạnh Ân thì nói luôn miệng, còn hắn thì không nói gì, bầu không khí có chút nặng nề, Lý Mạnh dứt khoát mỡ miệng hỏi: "Cái ngõ có không ít cô nương đứng đó chính là thanh lâu phải không?"

Mạnh Ân thuận nhìn theo phương hướng mà Lý Mạnh chỉ, xấu hổ cười một tiếng, ghé vào sát Lý Mạnh, nói khẽ: "Đại nhân, ngài nhìn nhầm rồi, đó chính là cò kỹ viện, đang đứng đều là tướng công thỏ tử đấy."

Thì ra là nam nhân, Lý Mạnh cảm thấy buồn nôn, ngay cả tâm tình đến gần nhìn thử cũng không có. Minh mạt thích nam phong, khi Lý Mạnh cùng hai vị diêm thương chưởng quĩ và Ninh sư gia tán gẫu về chuyện của thị tinh, cũng nghe thấy bọn họ có nhắc đến, có lẽ là bản thân cảm giác chán ghét cho nên trực tiếp bỏ qua.

Thời Minh bất kể là hoàng đế hay là đạt quan quý nhân, đối với việc yêu chuộng luyến đồng nam sắc quả thực đã thành một loại phong trào rồi. Văn nhân nhà sĩ, nếu ngươi không thích cái này, vậy thì không thể gọi mình là người có văn hóa, trên làm dưới theo, văn hóa biến hình, cái này cũng là một loại biểu tượng của loạn thế Minh mạt.

Ai ngờ hôm nay lại còn có thể nhìn thấy trực tiếp, bị tình cảnh này kích động, thậm chí chỉ tường tượng thôi cùng cảm thấy khó chịu buồn nôn rồi. Lý Mạnh lập tức cảm thấy sự hứng thú ngắm nghía cảnh trí đã biến mất một nửa.

Hắn gia tăng cước bộ, người bên cạnh cũng vội vàng đuổi theo, bước qua cái ngõ đó, đi về phía trước không lâu, qua một khúc rẽ, kiến trúc ở hai bên đường so với vừa rồi còn đẹp đẽ hơn. Có điều lại thiếu đi mấy phần phù hoa mà nhiều thêm vài phần quý khí, người trên đường cũng ít hơn nhiều.

Hơn nữa hai bên đại bộ phận là tường dài, cửa viện cực kỳ ít, nhà cửa đều cao to hoa lệ, lai vãng đều là hạng cưỡi ngựa mặc đẹp, cơ hồ là không nhìn thấy người đi bộ.

Mới đi được mấy bước, Mạnh Ân liền khẩn trương gọi hắn lại, nói khẽ: "Tiểu nhân nhớ nhầm rồi, chúng ta đổi sang đường khác đi, đi thêm về phía trước chính là Chu vương phủ và nơi cư trú của các hoàng thân quốc thích, rất nhiều kỵ úy, nếu có va chạm thì rất không hay."

Minh triều phong rất nhiều tôn thất phiên vương, có điều những phiên vương này tới địa phương trừ làm phú ông ra thì cũng không có quyền lợi gì, hơn nữa còn bị quan địa phương soi rất kỹ, ví dụ như thân phiên trên dưới không được ra khỏi thành Khai Phong, ví dụ cụ thể chính là một nhà Chu vương trên dưới không được ra khói thành Khai Phong một bước, nếu không sẽ là tội lớn.

Những vương gia hoàng thân quốc thích bị nhốt trong thành, vậy nên chuyện làm xằng làm bậy ở trong thành, thanh danh sớm đã thổi khắp phố phường. Hơn nữa còn có một sổ quy củ, ví dụ như nói có người đi đường đụng phải, cho dù là giết chết ngay trên phố thì quan địa phương cũng không nói gì. Nghe thấy Mạnh Ân nói vậy, Lý Mạnh cũng không muốn chuốc phải phiền phức, dứt khoát đổi sang chỗ khác.

Những diêm đinh thân vệ ở dưới tay Lý Mạnh, tuy nói là đi sau Lý Mạnh cách xa mấy chục bước, có khoảng mười người còn giả vờ là người đi đường. Vừa rồi trên phố xa phồn hoa người đi lại như mắc cửi, bọn họ lẫn trong biển người, rất khó nhận ra. Có điều tới gần đây, trên đường vắng tanh, những người này thoáng chốc đã biến thành dễ làm người khác chú ý.

Thấy Lý Mạnh quay người lại, bọn họ cũng quay theo, ngay cả bản thân Lý Mạnh cũng cảm thấy những hộ vệ ở phía sau quả thật là có chút dễ gây chú ý, chẳng thà đi sát bên cạnh luôn cho rồi.

Bước về phía trước mấy bước, Vương Hải quay đầu lại liếc một cái, vội vàng ghé vào tai Lý Mạnh, nói: "Đại nhân., phía sau có thêm một người!"

Lý Mạnh giật mình, giả vờ như không có gì bước về phía trước mấy bước, mượn khúc rẽ vừa rồi để quay người lại, nhìn ra sau một cái, quả thật là có thêm một người