Thuận Minh

Chương 104: Ông chủ mời khách




Cái mà bọn họ khiếm khuyết đơn giản chỉ là nguồn hàng, diêm thương Lưỡng Hoài đối với hướng đi của muối khống chế rất nghiêm. Nếu cửa hàng Văn Như lấy hàng từ trong tay bọn họ, giá thành quá cao, căn bản là không kiếm được bao nhiêu tiền, cho nên tới Lai châu lặng lẽ mua muốn để buôn bán là sự lựa chọn tốt nhất.

Người không ăn thì sẽ chết đói, không ăn muối cũng sẽ mắc bệnh mà chết. Thời loạn giao thông khó khăn, đường muối cơ hồ là bị đoạn tuyệt, giá muối cũng theo đó mà tăng lên. Do đó cửa hàng Văn Như phát tài lớn nhờ phương diện này. Truyện "Thuận Minh "

Có điều muốn tiếp tục phát tài thì phải xem thái độ của Lý Mạnh, khi Lý Mạnh khống chế Lai châu, cửa hàng Văn Như vẫn có thể mua được muối ở một giải Thạch Cữu của Thanh châu, nhưng sau khi Lý Mạnh gần như khống chế buôn bán muối của cả năm phủ Sơn Đông, con đường này không còn thông thoáng được nữa.

Chỉ có thể giống như phía trấn Phùng Mãnh, mỗi năm thương nghị giá cả với Lý Mạnh, sau đó mua muối vào, nói trắng ra, chẳng khác nào là tài lộ bị thao túng ở trong tay Lý Mạnh.

Nhưng những gì mà Lý Mạnh làm vẫn được tính là rất chân chính, không ép giá họ quá, giá cả sau năm đầu tiên có tăng thì một mực duy trì giá này, hơn nữa Lý Mạnh đã làm ra hệ thống này, tại nửa đường cơ hồ là không có tổn hao gì, chuyện cần phải đề phòng cũng ít đi nhiều, kể ra thì so với trước kia còn tốt hơn.

Đã là cục diện đôi bên cùng có lợi, Lý Mạnh muốn làm gì, cửa hàng Văn Như đều ra sức ủng hộ, ví dụ như là ở Tế Ninh châu bán muối xanh, nếu như không có người quen thuộc tình hình bản địa phối hợp, cũng khó mà đạt được hiệu quả như vậy, hơn nữa điều khiến những người của cửa hàng Văn Như đều cao hứng chính là, phàm là chuyện Lý Mạnh làm, cơ hồ đều kiếm được tiền. Điều này khiến thái độ của bọn họ đối với Lý Mạnh càng thân thiết hơn không ít.

Lần này Lý Mạnh vừa tới Tế Ninh, lập tức các chưởng quĩ lớn nhỏ của cửa hàng Văn Như đều nhiệt tình tiếp đãi, còn cố ý bày một tiệc rượu ở tửu lâu Lâm Phong lâu lớn nhất Tế Ninh để tẩy trần cho hắn.

Thời buổi này đi đường căn bản là muốn gấp cũng không được, Lý Mạnh cũng an tâm chậm rãi mà đi. Cửa hàng Văn Như thiết yến, hắn cũng vui vẻ tới dự. Trong sự hiểu biết của hắn, cửa hàng Văn Như tại bắc bộ Hà Nam rất có máu mặt, các phương diện đều phải nể mặt mấy phần. Đương nhiên, Lý Mạnh lần này tới Tế Ninh, cũng có một nguyên nhân quan trọng chính là hi vọng cửa hàng Văn Như giúp đỡ an bài, nếu có hướng đạo dẫn đường và một số phối hợp khác, trên đường cũng dễ đi hơn nhiều.

Loạn dân sấm quân của Thiểm Tây cùng quan binh đánh nhau tới máu chảy thành sông, lại có mấy cổ thế lực bản địa Hà Nam khác ở bên trong làm loạn, bất kể ngươi có bối cảnh là quan binh hay là loạn dân, đều vô cùng nguy hiểm, có điều sự bận tâm của cửa hàng Văn Như trên phương diện này lại ít hơn nhiều.

Lịch triều lịch đại, Khổng gia ở Khúc Phụ (cổ hương của Khổng Tử) đều là loại tồn tại siêu nhiên, bất kể giang sơn là của ai, luôn phải ưu đãi cho Khổng gia ở Khúc Phụ, dẫu sao thì đây cũng là hậu duệ của thánh nhân. Hoa Hạ lại là lấy Nho làm tông, tòn trọng Khổng gia cũng chính là tôn trọng người đọc sách trong thiên hạ. Mà người đọc sách thì là căn bản của thiên hạ. Cho nên ở bên ngoài, trong tối ngoài sáng đưa ra chiêu bài của Khổng phủ, tóm lại thì mọi người vẫn phải nể mặt mấy phần. Khổng phủ đi đâu cũng rêu rao là truyền thừa của thánh nhân, chú trọng chữ "lễ", nhưng chữ "lợi" cũng chưa từng bỏ qua. Trước tiên không nói tới điền địa mấy chục vạn mẫu, thương phô thương hành trong Tế Ninh châu, ngay cả cửa hàng buôn bán muối cũng đều chen chân vào.

Không khỏi khiến người có suy nghĩ rằng, Khổng lão nhị năm đó bôn ba các nước, rốt cuộc là vì cái gì...

Tình huống của cửa hàng Văn Nhu có chút đặc thù, trừ có Khổng gia góp cổ phần ra, còn lôi kéo được Mạnh gia của Trâu thành. Mạnh gia tuy chỉ là thừa kế của hàn lâm ngũ kinh tiến sĩ, nhưng người của Mạnh gia thường thường đều khá hiếu học, người nhà cũng thường lấy sự uyên bác để vang danh thiên hạ, địa vị trong giới văn nhân cũng khá cao.

Cửa hàng này lôi kéo Mạnh gia, cũng là có tính toán về phương diện này, chung quy thì cũng khá thuận tiện, con cháu bàng hệ của hai nhà Khổng Mạnh, thường thường đều bận bịu trong nhà, đương nhiên là loại con cháu không có triển vọng mới làm cái này.

Trên Lâm Phong lâu, địa vị của Lý Mạnh là một trong những người cao nhất, chưởng quỹ các cấp kính rượu đều cung cung kính kính. Lý Mạnh cũng khách khí dị thường, rượu quá ba tuần, sau khi bầu không khí của tiệc rượu đã lên cao, Lý Mạnh hỏi đại chường quĩ hiện giờ của cửa hàng Văn Như là Khổng Hi chuyện này.

Đại thể là chúng ta muốn tới Hà Nam một lần, quý phương có thể giúp đỡ an bài một chút hay không. Khổng Hi này sau khi nghe thấy câu hỏi của Lý Mạnh, rất là khó xử, nhưng với thân phận và địa vị của Lý Mạnh, hắn cũng không tiện nói lời cự tuyệt, chỉ đành mỡ miệng trả lời: " Lý đại nhân, chuyện này không phải là tại hạ có thể làm chủ, dẫu sao thì đại nhân cũng không gấp, tối nay ta sẽ xin chỉ thị của ông chủ, rồi sẽ trả lời ngài sau, được không?"

Đối phưong đã nói khách khí như vậy, Lý Mạnh cũng chỉ đành đáp ứng, hắn cũng là làm buôn bán muối, tất nhiên hiểu rõ chỗ khó xử của đối phương là gì. Có muối rồi vẫn cần phải tìm được người mua, tin tức người mua đều không thể dễ dàng cho người khác biết. Mức độ giá muối có thể lên xuống quá lớn, nếu như người bán tìm được người mua, chỉ cần giá thấp là rất có thể lôi kéo được người ta.

Quan hệ của cửa hàng Văn Như tại Hà Nam đều là những người mua này, nếu như để những người này chiêu đãi Lý Mạnh, e rằng Lý Mạnh sẽ kéo những người này đi. Vậy cửa hàng Văn Như sẽ chết theo, buôn bán muối trong thời loạn thế này kiếm như vậy, sao có thể nguyện ý nhường người bán dễ dàng như vậy được. Lý Mạnh gật đầu, tỏ ý đã hiểu, lúc này có giải thích gì thì đối phương cũng không tin, chỉ đột nhiên nhớ tới một chuyện, mỡ miệng hỏi: "Hả? Ông chủ chẳng lè là Diễn Thánh Công (phong hào thế tập của hậu duệ của Khổng Tử) ư?"

"Lý đại nhân nói đùa rồi, những sản nghiệp này chung quy là một số người thuộc chính phòng quản lý, những người này có thể làm chủ. Vừa hay, ông chủ của chúng ta đang ở trong biệt thự tại Tế Ninh châu, sáng sớm sẽ có thể cho ngài một câu trả lời."

Lý Mạnh gật đầu, buổi trưa khách chủ tận vui.

Tới cửa hàng Hương Diêm của mình quan sát một hồi, cách thức của muối thơm này tuy nói là do Lý Mạnh sáng tạo ra, có điều cũng không quá đa dạng phức tạp, rất nhanh liền bị người khác bắt chước. Hiện tại sinh ý của muối thơm tuy cũng không tồi, nhưng một năm tối đa cũng chỉ thu được hơn một ngàn lạng bạc. Truyện "Thuận Minh "

Có nhiều lúc, cửa hàng này đều là điểm mua đồ và trạm trung chuyển được đặt tại Tế Ninh, ví dụ như rất nhiều tài liệu cấn thiết để làm súng điểu và hỏa dược đều được mua ở đây.

Buổi tối, Lý Mạnh tới thượng lưu Vân hà của Tế Ninh dạo một vòng, vào lúc này vụ mùa bên vân hà là tốt nhất, bờ sông vẫn ca múa thăng hoa, oanh oanh yến yến, cảnh tượng thái bình. Sau khi đi một vòng liền trực tiếp quay về khách sạn mà cửa hàng Văn Như đã an bài, lần này ở bờ sông cũng không gặp phải lão nhân nào muốn nhảy sông tự tử.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Mạnh và người của cửa hàng Hương Diêm thương lượng một chút, nếu phía cửa hàng Văn Như không bằng lòng giúp đỡ, vậy thì bảo cửa hàng nhà mình tìm thương gia giao thiệp, dẫn đường chỉ lối tuy rằng không thuận tiện được như cửa hàng Văn Như, song cũng không có gì khác biệt. Căn cứ theo những gì trên công báo, loạn cục của Hà Nam trước mặt đều tập trung ở mấy phủ nam bộ, lần này chủ yếu là tới các phủ huyện ở mặt bắc, chắc cũng không có vấn đề gì lớn.

Kết quả chưa tới buổi trưa, hỏa kế của cửa hàng Văn Như đưa tới thiệp mời, nói là tối nay mời Lý Mạnh tới một tư trạch nào đó ở thành tây dự yến, ông chủ của cửa hàng Văn Như đã thiết yến mời Lý Mạnh. Lý Mạnh cũng có chút kinh ngạc, trong lòng biết chuyện an bài hướng đạo chắc là vấn đề không lớn. Có điều đặc ý bày tiệc riêng, khó tránh khỏi quá trịnh trọng, khẳng định còn có chuyện khác muốn thương lượng.

Đọc tới lạc khoản (phần đề chữ ghi tên), Lý Mạnh bật cười, thầm nghĩ là hậu duệ của thánh nhân, cái tên này cùng quá quê mùa rồi, gọi là Khổng Tam Đức, có thế nào cũng không giống như là án chiếu theo bối phận mà truyền xuống.

Người có tiền của thành Tế Ninh đều chú trọng mua sắm sản nghiệp ở thành tây bên bờ sông, nơi đó dựa vào sông, lại có mấy tòa núi nhỏ, tới mùa hè chính là phong cảnh viên lâm tự nhiên, rất là thích ý.

Buổi chiều khi trời sắp tối, dưới sự dẫn đường của chưởng quĩ cửa hàng Văn Như, Lý Mạnh và mấy tùy tòng cưỡi ngựa chậm rãi đi theo. Tiến vào thành tây, toàn là nhà cao cửa rộng, tường cột chạm trổ thì không cần nói, nhưng từ việc mặt đường đều lát đá xanh là có thể nhìn ra đẳng cấp của nơi này.

Hiển nhiên cuộc sống về đêm của thành Tế Ninh đã bắt đầu rồi, xe ngựa, kiệu, ngựa ra ra vào vào trong khu vực mà người giàu có cư trú này. Lý Mạnh chú ý thấy, cho dù là các loại nhân vật gia đinh phó dịch ăn mặc như hạ nhân cũng đều sắc mặt hồng hào, rõ ràng là rất khỏe mạnh. Điều này rất khác biệt với loại địa phưong nhỏ như thành Giao châu, bên đó cho dù là địa phương mà người giàu sống cũng có thể nhìn thấy những người cùng khổ mặt mày xanh xao.

Nhớ tới một giải Thiểm Tây, Hà Nam, Sơn Tây, nghe nói khi dân nghèo ở bên đó thê thảm nhất đã từng ăn đất ăn người, mà phú hào Giang Nam so với Tế Ninh này còn hơn không biết bao nhiêu lần.

Giàu nghèo cách xa nhau như vậy, có thể thấy chính lệnh triều đình trên công báo, thuế phú vẫn năm này hơn năm ngoái, hết lần này tới lần khác đều là tăng trên người nông hộ, nhưng sản nghiệp công thương của những phú thương này thì lại khác, thuế càng giảm càng ít, thiên tai nhân họa như hiện tại, không loạn không phản mới là kỳ quái.

Lý Mạnh tuy vẫn ung dung, nhưng Trần Lục, Vương Hải đều là lần đầu tiên tới Tế Ninh, diêm đinh ở xung quanh cũng tương tự, lúc ban ngày dạo chơi quanh thành Tế Ninh đã cảm thấy hai mắt không đủ dùng rồi. Giờ tới loại địa phương giàu có như thế này càng có bộ dạng trố mắt đứng nhìn, khiến cho những người của cửa hàng Văn Như trợn mắt khinh bỉ.

Vừa nghĩ vừa nhìn, rất nhanh đã tới biệt thự của Khổng Tam Đức, con em đích hệ của Khổng gia tất nhiên đều sống ở Khúc Phụ. Huyện lệnh của Khúc Phụ cũng chính là Diễn Thánh Công kiêm nhiệm, nơi mà người của Khổng gia xưng vương xưng bá so với bên ngoài thì tự do hơn nhiều. Có điều bên ngoài cũng có sự phồn hoa mà Khúc Phụ không có. Cho nên người có thân phận đều mua một biệt thự ở nơi phồn hoa, như vậy ăn chơi cờ bạc cũng tiện. Chưởng quỹ của cửa hành Văn Như vừa thông báo, quản gia trong phủ của Khổng Tam Đức vội vàng cung cẩn ra đón, nói mấy câu khách sáo, hô mấy tiếng vào bên trong, tiếp theo Lý Mạnh liền thấy một tên béo lắc lư bước ra, vừa ra khỏi cửa hai tay liền ôm quyền, mặt mày tươi cười, nói với vẻ vô cùng khách khí: "Quý khách từ xa tới, quý khác từ xa tới, thất lễ vì đã không ra xa nghênh đón, xin ngài chớ trách. Mời vào trong..."