Cơ thể suy yếu lảo đảo vịn vào mặt bàn gần đó, Long Tử Nguyệt hai chân đứng không vững ngã ngồi trên ghế trước bàn trang điểm, ban nãy chưa kịp hồi phục từ cơn đau đáp ập vào giữa mi tâm của nàng đã phải vận sức thoát khỏi truy đuổi của Bạch Mạc rồi phải nhanh chóng đánh ngất hắn tiến nhập vào mật đạo.
Giả vờ cường hãn áp chế Sở Phượng Tiên xong cũng rút sạch khí lực của Long Tử Nguyệt, vô tình nhìn lướt qua hình ảnh phản chiếu trên gương đồng khiến nàng kinh ngạc ngây ngẩn cả người.
Giữa mi tâm Long Tử Nguyệt không biết từ bao giờ thì xuất hiện một đóa hoa bỉ ngạn đỏ chói màu máu đầy yêu diễm, khẽ vén nhẹ mái tóc nửa che nửa hở trên trán ra quan sát, đóa hoa còn ẩn ẩn như có sinh mệnh của chính mình.
Vươn tay chạm nhẹ vào đóa hoa thử cảm nhận thì đột nhiên đóa hoa lại mờ dần rồi biến mất hẳn không sờ được cũng không thấy được, Long Tử Nguyệt bực bội chửi thề một câu trong bụng, ngồi đó tập trung nghĩ ngơi hy vọng hồi lại phần nào sức lực trước khi Bạch Mạc tỉnh dậy xông vào được bên trong mật đạo này.
Hồi phục cũng kha kha sức lực vừa định đứng lên quay trở ra thì Long Tử Nguyệt bỗng nghe tiếng mở cửa mật đạo "không thể nào xui hơn nữa được sao" khó chịu mấp máy môi nhưng không phát ra tiếng.
Lúc nhìn lại hình ảnh trong gương thì thấy đóa hoa bỉ ngạn lại xuất hiện trên mi tâm Long Tử Nguyệt rồi, đưa tay ra sờ thì cũng không có biến mất như ban nãy. Long Tử Nguyệt cũng lười quan tâm xem làm sao để biến mất vì nàng có vấn đề quan trọng hơn để ứng phó, kẻ tiến vào sẽ là ai đây?
Lắng nghe tiếng bước chân mỗi lúc càng lúc càng gần kia, Long Tử Nguyệt sửa sang lại tướng ngồi có phần thô bỉ đôi chút thành tao nhã, ung dung ngồi đợi. Lúc Bạch Mạc tiến vào liền nhìn thấy thi thể Sở Phượng Tiên đang trợn to đôi mắt mang theo sự kinh hoảng tột cùng lập tức cảnh giác quan sát mật thất một vòng, phát hiện có một bóng người đang nhàn nhã ngồi dựa hơn nữa người vào ghế tựa đằng kia.
Bạch Mạc nhìn rõ kẻ kia là Long công tử thư nhược đã từng gặp nhau trong trà lâu lúc trước, lại có điểm không xác định có đúng là người đó hay không, vì khí tức hiện tại còn mang theo nhàn nhạt sát khí cùng sự lạnh lẽo khác hẳn cái vẻ ngoài ôn nhu yếu ớt nọ rất nhiều, mang theo khuôn mặt yêu nghiệt, hại nước hại dân trở nên vô cùng yêu mị cùng khát máu.
Bạch Mạc khẽ nhíu mày cất giọng lạnh lùng chất vấn: "Ngươi là ai?", Long Tử Nguyệt lơ đãng liếc mắt nhìn Bạch Mạc trước mặt, nhàn nhạt đáp: "Bạch công tử thật là mau quên, chúng ta chỉ vừa không gặp mặt từ lúc ở trà lâu đến nay cũng chỉ có vài ngày nữa tháng. Chẳng lẽ quý nhân đều mắc chứng bệnh già trước tuổi, trí nhớ giảm sút sao?".
Bạch Mạc cũng không có để bụng câu nói mỉa mai châm chọc của Long Tử Nguyệt vào bụng chỉ mở miệng tiếp lời: "Vậy Long công tử có thể cho tại hạ biết vì lý do gì mà ngươi lại giết Sở Phượng Tiên hay không?"
Long Tử Nguyệt thật ra cũng không muốn ở đây dây dưa cùng với Bạch Mạc, cũng muốn nhanh chóng thôi miên hắn rồi chuồn trước đi nhưng mà mỗi khi nàng sử dụng thuật thôi miên thì cơ thể của Huyết tộc cũng gặp phải một chút rắc rối nhỏ đó là nhiều lúc sẽ đột nhiên mất một trong các giác quan.
Lần đầu nàng thôi miên Phượng Du thì bị mất xúc giác, thôi miên Trương địa chủ thì mất vị giác lúc hút máu tiểu hài tử kia vị giác của nàng không nhận ra được mùi máu tươi, còn lúc thôi miên Bạch Mạc thì buổi tối hôm đó nàng mất đi thính giác, đối với Huyết tộc mất đi một trong các giác quan là rất khó phát hiện ra được nguy hiểm đang kề cận mình, không phải vạn bất đắc dĩ Long Tử Nguyệt cũng không muốn liều mạng như vậy làm gì.