Tiếng bước chân dừng lại ở ngay trước cửa gian phòng, "Chi nha" một tiếng đẩy cửa bước vào thì một mùi máu tươi xộc vào mũi của nam tử mặc y phục màu lam nhạt bên dưới, khẽ nhíu mày quan sát xung quanh gian phòng nhưng không phát hiện ra điều gì.
Đêm qua vì truy đuổi thích khách hao tổn nội lực phải điều tức cả đêm, đến sáng lại bị phụ thân gọi vào thư phòng bàn việc hiện tại vừa dứt ra được định đến đây mang theo chút cơm canh cho kẻ kia ăn thì phát hiện gian phòng ngập mùi máu tươi như vầy, không lẽ thích khách bị thương liền chạy trốn vào ẩn nấp nơi đây? Bất chợt nam tử ngẩng đầu nhìn lên xà nhà quan sát.
Long Tử Nguyệt cảm giác đau vừa thối lui định tranh thủ nhảy ra bên ngoài lánh tạm thì nghe tiếng đẩy cửa, rồi nối tiếp đó là tiếng bước chân tiến vào phòng, hiện tại thì hay rồi, muốn chạy cũng hơi khó. Vươn tay lấy vạt áo lau sạch vệt máu trên mi tâm chăm chú nhìn nam tử vừa bước vào kia, thì ra là Bạch Mạc.
Thật sự là hắn cùng với gian mật thất này là có liên hệ với nhau, lại nhìn cái giỏ xách trên tay hắn, có lẽ là đến đưa cơm đi? Bỗng Long Tử Nguyệt thấy Bạch Mạc đã nghi ngờ về mùi máu trong gian phòng này vội vàng tung người phóng nhanh ra bên ngoài.
Bạch Mạc vừa ngẩng đầu lên thì nghe thấy một cơn gió màu đen ào một phát phớt qua cửa vọt ra ngoài, vội buông lồng cơm trên tay phi thân đuổi theo thân ảnh kia, chỉ là vừa ra khỏi trúc viện liền mất dấu.
Mang theo một bụng nghi hoặc phóng tầm mắt tìm kiếm nhưng không thấy gì khả nghi, quay trở lại vào viện trúc lấy chìa khóa trong người ra tra vào cái chốt nhỏ trên giá nến mở cửa mật thất. Tiếc là...cửa vừa mở ra thì Long Tử Nguyệt từ đằng sau thẳng tay bổ nhanh thật mạnh vào gáy Bạch Mạc khiến hắn ngất đi, té lăn trên nền đất bụi bặm.
Võ công Bạch Mạc tuy cao nhưng cũng chưa là gì đối với tốc độ của một Huyết tộc cả, Long Tử Nguyệt thấy hắn ngất đi bèn tò mò rút chìa khóa tịch thu, mang theo cặp lồng cơm tiến vào mật đạo.
Càng tiến vào mật đạo càng cảm thấy mùi hương của Sở Phượng Tiên càng lúc càng rõ rệt, thật sự là ả ta bị giam ở nơi này, vậy thì giết ả cũng đỡ phiền toái hơn nhiều rồi, không biết tên Bạch Mạc kia ngất trong bao lâu, tốt nhất là nhanh tay một chút xử lý Sở Phượng Tiên.
Mật đạo tuy khá tối tăm nhưng không ảnh hưởng gì bước chân Long Tử Nguyệt, chậm rãi đi một lúc rốt cục cũng thấy được Sở Phượng Tiên đang ngồi bên trong. Mặc dù là có vẻ như là bị giam lỏng nhưng đồ vật lại không thiếu thứ gì, từ giường nằm, gối cùng chăn mền, ngay cả bàn trang điểm cũng có một cái.
Ánh nến thắp sáng mờ ảo càng làm cho vẻ âm u mật thất này càng rõ ràng, Long Tử Nguyệt đặt lồng cơm lên bàn giữa gian mật thất đảo mắt nhìn đánh giá điều kiện nơi đây. Nghe tiếng lồng cơm đặt trên bàn cạch một tiếng, do không nghe thấy tiếng bước chân một phần la do mọi lần Bạch Mạc võ công cao cường tự nhiên tiếng bước chân phát ra cực kỳ nhẹ đến mức khó có thể phát hiện được.
Còn lần này là Long Tử Nguyệt tiến vào đều theo bản năng đi đường không phát ra tiếng động, Sở Phượng Tiên lúc ban đầu đều có chút không thích ứng kịp nhưng giờ thì như thói quen, vẫn cho là Bạch Mạc tiến vào đưa cơm nhưng hình như hôm nay hắn tới có chút trễ, ả cũng đã đói bụng được một lúc khá lâu rồi. Nhỏ giọng chất vấn: "Mạc Mạc hôm nay có vẻ như bận rộn, không nhớ tới thời gian đưa cơm cho muội à?".