Thuần Huyết Huyết Tộc

Chương 229




Trên đường tới sương phòng của Vô Tình, Trần Sinh đi trước, Nhã Yến đi sau vừa giải thích sơ qua tình hình của nàng. Cụ thể Vô Tình bị người ám toán trọng thương, không nhớ ra bản thân là ai? Tên gọi là gì? Chỉ nhớ bóng dáng lờ mờ trong tay nàng bế một con bạch lang nho nhỏ.


Kể từ hôm đó Vô Phong luôn túc trực bên giường muội muội, chờ ngày muội muội tỉnh dậy. Hàng mi Vô Tình dài cong cong hình bán nguyệt khép lại, gương mặt trắng nhợt nhạt đến dọa người lại thêm nhịp tim nàng đập đứt quãng khiến tâm tình Vô Phong lo âu không thôi.


Thân hình Vô Tình lúc đó chỉ mới khoảng bốn năm tuổi, nhỏ bé hư nhược lặng im nằm ngủ nơi đây đã hơn bảy tám ngày vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Vô Phong đã trải qua sự rèn luyện vô cùng nghiêm khắc của Trần Sinh, cũng bị vô số vết thương nặng nhẹ khắp thân thể, có lần hắn còn bị một thanh giáo cắm thẳng vào trái tim, bất quá hắn vẫn không thể chết được. 


Vô Phong biết Huyết tộc có khả năng hồi phục kinh người cỡ nào, nhưng vì sao Vô Tình thân cũng là Huyết tộc như hắn lại có thể hôn mê không tỉnh lâu đến như vậy? Muội muội trước đó rốt cuộc xảy ra tình huống như thế nào mà có thể khiến hơi thở lẫn nhịp tim muội muội yếu ớt dường này?


Suốt khoảng thời gian này Trần Sinh cùng Nhã Yến có ghé thăm Vô Tình rất nhiều lần, có điều những gì bọn họ hy vọng đều trở thành sự thất vọng cùng tâm trạng buồn bã rời đi trước. Rốt cuộc phải hơn một tháng sau, Vô Tình mới bắt đầu có dấu hiệu của sự sống, tuy đôi mắt vẫn còn nhắm chặt nhưng khóe miệng khe khẽ cất giọng nói non nớt yếu ớt đến đáng thương: "Khát...".

Thanh âm dễ thương, nhỏ nhẹ như có như không của Vô Tình chạm vào tận tâm can Vô Phong, hắn vội choàng dậy đi rót chung trà rồi chợt nhận ra trà còn quá nóng. Không nghĩ ngợi nhiều, Vô Phong nhanh chóng dùng môi kề vào miệng chung trà thổi liên tục, cảm thấy độ nóng đã vừa phải, hắn thận trọng nâng thân hình mềm nhũn muội muội dậy, từng chút một bón nước cho nàng.


Vì không muốn ai chạm vào thân thể Vô Tình, nên toàn bộ quá trình lau mình cho muội muội trong suốt thời gian nàng hôn mê, thay y phục chính tay hắn làm. Vô Phong hiểu đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân, chỉ là hắn quả thật có lẽ sẽ phát rồ nếu có ai nhìn thấy tiểu muội muội đang không mảnh vải che thân, cho dù kẻ đó có là nữ nhân đi chăng nữa, dòng máu chiếm hữu của hắn từ lúc đó đã cực kỳ mãnh liệt.