Thuần Huyết Huyết Tộc

Chương 210




Những người ngồi quan chiến ban đầu cũng nghĩ Long Ám là may mắn né tránh công kích từ Vương Bác Tâm, tuy nhiên cho đến tận bây giờ Vương Bác Tâm cũng tuyệt chưa hề chạm vào được tầng y phục nào của Long Ám thì ai ai cũng hiểu ra vấn đề. Long Ám không phải một tên tiểu tử vô dụng, do cậu không muốn đánh trả nên đành né trái tránh phải với Vương Bác Tâm.

Long Ám vừa lách người thoát khỏi cú trảo đoạt mệnh của Vương Bác Tâm đang nhằm vào cổ họng cậu vừa lên tiếng: "Biểu ca, đệ đã nhường huynh ra tay trước rất nhiều chiêu, hiện tại đến phiên đệ.". Sau khi Long Ám dứt câu Vương Bác Tâm bỗng thấy cậu đột ngột biến mất khỏi tầm mắt hắn, rồi cảm thấy một vật gì đó nóng hổi đã chạm đến gáy hắn.

Thân thủ nhanh chóng nhảy tránh đi rồi xoay người lại, Vương Bác Tâm nhận ra đó là tách trà còn đang bốc khói nghi ngút trong tay Long Ám. Mọi người ở đây cũng đều bị hoa mắt bởi thân thủ cực kỳ quỷ dị của Long Ám, tách trà lấy từ trên bàn gần đó di chuyển dưới tốc độ nhanh như vậy lại không hề sánh một giọt nào ra ngoài.

Nếu thay tách trà bằng thanh chủy thủ hoặc giả Long Ám muốn hạ sát thủ với Vương Bác Tâm, thì hắn có mười cái mạng cũng không đủ để cậu ra tay đoạt mệnh. Long Ám cầm lấy một tách trà mới, thay đổi thành tư thế dâng trà hướng về phía Vương Bác Tâm khẽ cúi đầu nói: "Biểu ca, đa tạ huynh đã thủ hạ lưu tình, nhường đệ thắng trận này.".

Ở đây không ai không nghe ra hàm ý mỉa mai trong câu nói của cậu chứ huống hồ trước mặt lại là một tên cáo già Vương Bác Tâm. Vương Bác Tâm ỷ vào việc hắn đã được học võ từ nhỏ vô số lần bắt nạt các huynh đệ tỷ muội đồng lứa, hôm nay bị Long Ám đùa giỡn chạy đến chạy đi, bị cậu hù dọa cứ tưởng suýt nữa thì mất mạng.

Gương mặt tái mét của Vương Bác Tâm nhìn trừng trừng vào Long Ám đang mời trà, hắn vung tay hất tung tách trà trên tay cậu. Tách trà bởi cú hất mạnh Vương Bác Tâm tạo nên một vòng cung tuyệt đẹp rồi tiếp đất vỡ tan thành nhiều mảnh vụn nhỏ, còn có nước trà đang bốc khói chạm vào da tay của Long Ám. Nhìn tách trà trên sàn đại sảnh, Long Ám đưa tay ra sau lưng, che khuất bàn tay bị phỏng của cậu dưới lớp y phục.

Tuy Long Ám phải ngước lên nhìn Vương Bác Tâm nhưng dường như khí thế cậu cũng không hề thua kém gì hắn cả, vô hình chung còn gây áp lực lên tinh thần của hắn. Giọng nói Long Ám mang theo một chút sát khí: "Biểu ca là không đồng ý với kết quả cuộc tỷ thí này?".

Vương Bác Tâm mở to đôi mắt đầy giận dữ, âm thanh cũng lớn hơn bình thường rất nhiều: "Dã chủng, có giỏi thì chúng ta tỷ thí lại lần nữa. Ban nãy tên dã chủng ngươi sử dụng ám chiêu khiến ta không kịp đề phòng mà thua thôi.".