Thuần Hóa Người Chồng Thú Tính Của Tôi

Chương 16: Nghe nói cô không khỏe (1)




Nhìn vào chỗ trống mà Rafael vừa đứng vài phút trước, Annette yếu ớt nằm xuống giường. Có vẻ như Rafael không thích cô vì vậy anh dường như không muốn ở bên cô dù chỉ một giây. Dù sao cô cũng đã quen với thái độ lạnh lùng của anh, nhưng anh làm vậy ngay sau khi họ thân mật khiến cô cảm thấy hơi buồn.

'Rafael ghét mình.'

Annette nhớ lại cuộc sống trước đây của mình. Anh hận cô đến mức nào, thậm chí không ngủ cùng giường với cô trong năm năm? Rafael luôn bỏ đi như thế này sau mỗi lần họ làm tình. Sẽ không có chuyện một người đàn ông như vậy đột nhiên trở nên si tình chỉ vì một lần mê đắm cô.

Annette quyết định không quá nản chí. Cô đã từng trải qua cái chết và thậm chí sống lại, không quan trọng nếu chồng cô vẫn lạnh lùng với cô. Sẽ không có gì thất vọng nếu ngay từ đầu cô không mong đợi gì ở anh. Vì vậy, mọi thứ sẽ trở nên thoải mái nếu cô trút bỏ tất cả những lo lắng như vậy.

Thực tế, kẻ thù lớn nhất của Annette không phải là Rafael mà chính là sự căng thẳng về tinh thần. Mặc dù cô đã trở về quá khứ và cải thiện sức khỏe một chút, nhưng cô kiếp trước cô từng rất mong manh. Chính vì vậy, căng thẳng dễ làm tổn hại đến sức khỏe của cô và cuối cùng, cô qua đời ở tuổi đôi mươi vì bạo bệnh. Annette không muốn chết như vậy một lần nữa.

'Nhưng chắc chắn có một số việc sẽ tốt hơn trước đây.'

Ví dụ lần đầu tiên của cô. Mặc dù Rafael cắn và quấn lấy cô như một dã thú, nhưng cơ thể cô không cảm thấy quá đau đớn. Đó là một sự cải thiện lớn so với đêm đầu tiên của cô ở kiếp trước. Lần đó nghiêm trọng đến mức cô phải nằm trên giường bệnh suốt ba ngày. Annette đang dần thay đổi tương lai của mình từng chút một.

'Đúng, mình có thể làm được.'

Annette ôm chăn và hạ quyết tâm. Trong kiếp này, cô muốn thoát khỏi những cáo buộc sai lầm và thân thiết với Rafael nếu có thể. Nếu Rafael thực sự ghét cô đến vậy, thì cô sẽ tính đến chuyện ly hôn với anh. Vì bây giờ Annette đã không phải là một người phụ nữ thụ động như cô trước đây. Cô là một người phụ nữ đã trải qua một phép màu và hồi sinh từ cõi chết.

Ngay lúc đó, cánh cửa phòng ngủ vốn đã đóng chặt, lại mở ra và phát ra tiếng cọt kẹt. Annette ngạc nhiên và nhanh chóng trùm chăn lên. May mắn thay, đó là người đàn ông mà cô đang tính đến chuyện ly hôn.

"Rafael?"

Annette hơi sững sờ khi nhìn thấy anh. Cô không ngờ anh sẽ quay lại. Thật kỳ lạ, Rafael trông có vẻ rất tức giận vì một lý do nào đó. Nhìn thấy anh như vậy, Annette nhất thời lo lắng không biết anh có đọc được suy nghĩ của cô không.

'Không biết anh ấy có nghe thấy suy nghĩ của mình không?'

Tất nhiên Rafael không nghe thấy suy nghĩ của cô. Anh chỉ quay lại phòng ngủ của cô vì những lý do hoàn toàn khác. Rafael đến gần Annette, đặt thứ gì đó lên bàn, tạo ra một tiếng leng keng.

Annette tự hỏi đó là gì và tò mò nhìn sang. Những gì Rafael đặt xuống là một cốc nước. Dường như có nước nóng trong đó vì cô có thể nhìn thấy hơi nước bốc lên. Ngoài ra còn có một tấm vải mềm phủ trên miệng một cái thau.


'Ôi chúa ơi!'

Sau khi nhìn thấy điều này, Annette mở to mắt. Có lẽ nào Rafael mang tất cả những thứ này đến cho cô. Khi bắt gặp ánh mắt hoang mang của cô, biểu cảm của Rafael càng trở nên hung dữ. Khi anh đưa tay về phía cô, Annette nghĩ rằng anh đến để làm chuyện đó với cô. Nhưng bàn tay to lớn cầm một chiếc cốc nước và dừng trước mũi cô.

“Cái này là gì vậy? Rafael? ”

Annette hỏi. Khi bị tinh thần hung dữ của Rafael áp đảo, cô nhận lấy cốc nước theo phản xạ. Sau đó, anh trả lời với một giọng điệu tồi tệ như thể anh đang nhai từng từ.

"Nghe nói cô không khỏe."

Sau đó, ánh mắt của Annette mới nhìn xuống đáy cốc.

Cô thấy một ít bột trắng tinh ở dưới cùng. Có lẽ anh đã mang cho cô một ít thuốc giảm đau. Annette thực sự rất biết ơn, nhưng nhìn khuôn mặt hung dữ của anh thì có vẻ như anh đang cho cô uống thuốc độc thay vì thuốc giảm đau. Cô vẫn biết ơn vì sự chu đáo bất ngờ của anh. Annette ngạc nhiên trước hành động của Rafael, không nói nên lời trong giây lát.

Rafael cau mày và lo lắng nhìn Annette. Anh không thể hiểu tại sao anh lại làm một việc không phù hợp với mình đến như vậy. Nhưng những lời phàn nàn của Annette về 'Nó đau quá' làm anh bận tâm một cách kỳ lạ. Tại sao người phụ nữ xinh đẹp này trông lại yếu ớt như vậy?

Thế là anh mang cho cô thuốc giảm đau, nhưng cô cứ ngây ngốc ngồi ôm cốc nước. Có vẻ như cô thậm chí không muốn uống thứ mà anh đã đưa cho cô.

'Tại sao mình lại làm một điều vô ích như vậy!'

Niềm kiêu hãnh của Rafael bị tổn thương. Bực mình vì điều này, anh cố gắng lấy lại chiếc cốc từ tay Annette. Nhưng Annette đã nhanh hơn một bước. Annette đứng dậy khỏi giường, đặt cốc nước xuống bàn và ôm lấy eo anh.

“Cảm ơn chàng rất nhiều, Rafael.”

Annette hơi ngẩng đầu lên khi ôm anh và cười nhẹ với anh. Hàng mi vàng tinh xảo của cô rung lên, và bên dưới chúng, đôi mắt hồng như cánh hoa của cô lấp lánh ý cười. Đó là một nụ cười rất đẹp, như một bông hoa đang chớm nở sớm mai.

Nhìn thấy điều này, Rafael đã phát cáu vì dường như anh vẫn còn muốn người phụ nữ nhà Bavaria này. Cảm giác bàn tay xinh xắn của cô ôm lấy eo anh và nụ cười rạng rỡ của cô khi cô ngước lên nhìn anh rất xa lạ đối với anh. Anh nhanh chóng xoay người thoát khỏi vòng tay khó xử. Anh đã làm tất cả những gì có thể cho cô, vì vậy giờ anh sẽ để cô nghỉ ngơi.

Rafael sợ anh sẽ làm tổn thương cô một lần nữa nếu anh không rời khỏi căn phòng này ngay lập tức. Vì vậy, không thèm nhìn lại, anh đã nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ của cô. Nhìn tấm lưng lạnh lẽo của anh, Annette vẫn lễ phép chào.

"Chúc ngủ ngon, Rafael!"

Tất nhiên là không nhận được câu trả lời nào từ anh. Mặc dù vậy, mọi thứ vẫn tốt. Sau khi uống thuốc giảm đau, Annette với tay đến thau nước. Cô cảm thấy cơn đau của mình thật sự giảm bớt khi lau vùng giữa hai chân bằng khăn mềm ngâm nước ấm. Tự nhiên, trái tim Annette cũng ấm lên.

'Mình không biết Rafael sẽ làm điều này.'

Annette cười nhẹ. 'Thật ra nếu suy nghĩ tích cực, không phải lúc nào Rafael cũng cư xử tệ.'

Trong kiếp trước, Rafael đã làm việc khá chăm chỉ để chăm sóc cho cô cho đến ngày cô qua đời. Sau khi Annette nằm liệt giường, anh ngừng tranh cãi với cô và đích thân chăm sóc cô. Rafael rất nhạy cảm với nỗi đau thể xác của người khác, có lẽ vì anh đã trải qua cuộc chiến trong chiến tranh.

Annette lau mình xong thì nằm xuống giường. Thuốc giảm đau bắt đầu phát huy tác dụng và cơn đau bắt đầu giảm dần. Khi nằm một mình trên chiếc giường lớn, cô cảm thấy hơi lạnh lẽo và cô đơn, nhưng vẫn ổn. Ngay cả trong tương lai đen tối mơ hồ, cô vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng hy vọng đang lớn dần lên từng chút một.

P/S: Nếu bạn thích bộ truyện này, hãy ủng hộ mình bằng cách để lại bình luận hoặc review cho những đọc giả khác tham khảo bên dưới nhé. Mình sẽ cố gắng dịch ít nhất 2 chương một ngày. Hãy tiếp tục theo dõi mình nha. Cám ơn bạn. Chúc bạn một ngày tốt lành! <3